Bốn nữ nhân này giống như
nhìn thấu ý định của Hướng Tiểu Vãn, rối rít rời đi không dám trêu chọc nữa.
Hướng Tiểu Vãn hừ hừ một tiếng, tiếp tục ngâm nga ca khúc không biết tên đi tới
Hiền Nhân cư.
“Này, nữ nhân ngốc, sao trễ thế, muốn đói chết bổn đại gia à.” Vừa mới bước vào
Hiền Nhân cư, thanh âm hừ lạnh của Độc Cô Ly liền truyền đến.
“Không phải đã tới sao, con phải biết, cuộc sống này luôn xuất hiện một chút
tình huống không lường trước được, cho dù là ta hay con cũng không thể làm gì.”
Hướng Tiểu Vãn đem hộp đựng thức ăn thả vào trên bàn, hướng về phía Độc Cô Ly
ngượng ngùng cười một tiếng.
“Đừng nói nhiều nữa, ta sắp chết đói rồi.” Độc Cô Ly mặc dù thoạt nhìn vẻ mặt
cau có, nhưng đối với Hướng Tiểu Vãn, cậu vẫn không tức giận được.
“Được, mang thức ăn lên cho A Ly ngay, tang ta rang tàng… Con xem, con cá này
mập không?”
Độc Cô Ly vừa thấy, mặt thối lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt vui vẻ.
“Mập.”
“Này, ăn từ từ thôi, ta không có giành với con đâu.”
“Um… Ăn ngon.”
Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, trong lòng hồi hộp, trên mặt triển lộ nụ cười ôn nhu.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận xương cá.”
“Ách.” thanh âm của nàng vừa dứt, Độc Cô Ly lại thật bị xương cá đâm.
Hướng Tiểu Vãn cả kinh, không phải chứ, miệng nàng linh nghiệm như vậy?
“A Ly, con không sao chứ?” Vừa nói, vừa vỗ vỗ lưng cậu bé
Miệng Độc Cô Ly mở lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú bị đập đỏ lên, trong mắt có
vẻ thống khổ thoáng qua, nhưng mặc dù cậu nuốt nước miếng như thế nào, Hướng
Tiểu Vãn đập thế nào, cây xương cá cắm ở cổ họng vẫn không thể nuốt xuống.
“Làm sao bây giờ? Trời ạ, A Ly, con không sao chứ? Con ngàn vạn lần đừng chết
nha.” Con mà chết, phụ thân hung mãnh của con nhất định kết liễu ta ngay.
Hướng Tiểu Vãn thấy vỗ lưng vô dụng, đầu óc cái khó ló cái khôn, nhất thời cầm
lên chiếc đũa, với vào miệng mở lớn của Độc Cô Ly, tính toán gắp cây xương kia
ra ngoài.
“Dừng tay…” Chiếc đũa vừa mới đụng phải miệng Độc Cô Ly, cửa đột nhiên vang
lên một đạo hét lớn, tay Hướng Tiểu Vãn run lên, chiếc đũa rơi xuống đất.
Quay đầu lại, thấy Độc Cô Diễm mang theo một nhóm người, lạnh lùng đi tới, ánh
mắt đằng đằng sát khí kia, hận không thể đem mình cho ngựa xé xác.
Da đầu Hướng Tiểu Vãn tê dại, trong đầu thoáng qua hai chữ. Bắt… A, không
đúng, bẫy…
Chuyện này nhất định là cái bẫy, trời ạ, rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng?
“Tướng quân, con mắt của ngài sáng như sao, hành động của ta là trong sạch. Xin
tướng quân nhất định phải minh xét.” Tướng quân đại nhân, có lúc mắt thấy, chưa
chắc là thật, ta lấy chiếc đũa, thật sự là vì gắp xương cá cho A Ly.
Nhưng, vì sao mọi người trước mắt cũng dùng ánh mắt đáng sợ như thế chằm chằm
nhìn nàng? Nàng thật sự là trong sạch mà.
Độc Cô Diễm cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, lạnh lùng bước qua người
nàng, ôm chầm Độc Cô Ly, vội vàng dùng nội lực bức xương mắc trong cổ họng cậu
rơi ra.
Song khi hắn chạm đến mạch Độc Cô Ly thì trên mặt thoáng qua hung ác trước nay
chưa từng có.
“Người đâu, đem nữ nhân can đảm dám mưu hại Đại thiếu gia bắt giữ đến địa lao
cho bản tướng, nếu như Ly nhi có bất kỳ tổn thương nào, bản tướng nhất định
khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Vâng” Hai người thị vệ tuân lệnh đi về phía trước.
Hướng Tiểu Vãn cả kinh, thần sắc trên mặt khẽ biến, nàng kinh ngạc nhìn Độc Cô
Diễm, thấy hắn tuy đánh ra xương cá cho Độc Cô Ly, nhưng sắc mặt Độc Cô Ly,
cũng là tái mét.
Hướng Tiểu Vãn nhìn tất cả trái tim cứng lại, đau nhói đánh tới.
A Ly chẳng lẽ…
Không thể nào, làm sao có thể, canh cá đó, tuyệt đối không có vấn đề.