Mưa đã tạnh, nhưng vẫn còn những đám mây to đen che phủ ngọn núi trước mặt Bob, Peter và Diego. Đến con đường đất dẫn đi trang trại Alvaro, ba bạn đạp tiếp gần đến đập. Đến đó cả bọn dừng lại.
– Nếu mình đọc bản đồ đúng – Diego tuyên hố – thì Lâu đài Condor là ngọn núi đá kia. Ở cuối ngọn đồi cuối cùng. Sông Santa Inez ở phía bên kia.
Sau khi giấu xe đạp trong bụi cây ven đường, ba bạn lên đường, đi dọc theo con rạch về hướng ngọn núi đá cao.
– Có lẽ đúng nó – Diego nói khẽ nữa – Đúng chỗ bản đồ chỉ.
– Bây giờ Lâu đài Condor tên gì? Peter hỏi.
– Theo mình biết, thì không có lên.
Ở đó, ngọn đồi cao rất dốc. Lúc đầu, ba bạn leo khá dễ giữa các khối đá và bụi cây. Nhưng phần ba đoạn đường còn lại cực nhọc hơn. Cả ba lên đến trên cao, thở hổn hển vì mệt.
– Lâu đài Condor – Bob nói.
Từ trên cao có thể nhìn bao trùm toàn vùng, ngoại trừ phía bắc có núi cao chắn ngang. Thấy rõ đập. Dòng nước chảy và đất cháy khô hai bên bờ.
– Dòng Santa Inez đã to lên phía trên đập – Diego nhận xét – và đập bắt dầu cho nước qua. Nếu trời cứ mưa, thì ta sẽ sớm có con sông thật.
Bob chỉ chỗ đất nhô bên chân đồi:
– Xem chỗ đất nhô phân chia rạch và đập kìa – Bob nói – Nếu không có nó, thì sẽ có sông như thật rồi.
Khi quay sang hướng tây, ba bạn có thể nhìn thấy con đường và con rạch sâu chạy tiếp cho đến trang trại Alvaro đổ nát ở hướng nam. Ở hẳn phía nam, có những ngọn đồi khác, thấp dần. Xa hơn nữa, nhìn thấy Rocky và cả Thái Bình Dương, là một khối đen tối vào lúc thời tiết xấu như thế này.
Cuối cùng ở hướng đông, nơi ba bạn đang đứng, sông Santa Inez quẹo về phía đông nam. Một dòng nước nhỏ lóng lánh trong lòng sông. Xa hơn nữa, là đất nhà ông Norris, với các tòa nhà và trại bò.
– Không hiểu tại sao người ta gọi nơi này là Lâu Đài Condor – Peter đột nhiên hỏi khẽ – Đâu thấy con chim tham mồi nào ở đây đâu!
– Có thể là do cái nhìn từ trên đỉnh núi: y như tổ condor.
– Condor là loại kên kên Nam Mỹ – Diego giải thích.
– Nguồn gốc cái tên không quan trọng – Bob xen vào – Ta đến đây tìm thanh gươm Cortès. Don Sebastian có thể giấu gươm chỗ nào?
– Chắc chắn là có chỗ giấu gần đây – Peter nói – Khe hở trong đá, hay cái hang. Tìm đi.
Ba bạn bắt tay vào việc, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng “lâu đài” không có lỗ, không có khe. Đỉnh núi trơn tru như đá hoa cương. Ba bạn xem xét thật kỹ. Rất tiếc! Núi đá không có gì bí mật cả.
– Không ai giấu cái gì trong núi đá này cả – Peter thở dài – Ta hãy thử tìm thấp hơn một chút, trên sườn núi.
– Đồng ý – Bob gật đầu – Cậu hãy thám hiểm phía sông Santa Inez. Còn Diego và mình sẽ tìm phía con rạch.
Ba bạn bước xuống từ từ, lại tìm kiếm nữa. Peter hành động có phương pháp, xem xét sườn đồi thật kỹ, nhưng chỉ thấy vài cục đá, không có khe hở nào có thể dùng để giấu gươm. Cuối cìng Peter đành chịu thua và đi tìm Bob và Diego.
Hai bạn đã kết thúc cuộc tìm kiếm và cũng không tìm ra gì.
– Không hiểu có phải tổ tiên mình có chôn thanh gươm không nữa – Diego rên.
– Vậy thì không làm nổi – Peter kêu – Ta chỉ còn việc đào núi từ đỉnh xuống đáy, việc này mất khoảng một hai thế kỷ.
– Không có đâu, Diego à – Bob cắt ngang – Mình không nghĩ Don Sebastian chôn thanh gươm. Nếu giả thuyết của Hannibal đúng, tức là Don Sebastian đã vượt ngục để giấu thanh gươm, thì ông không có nhiều thời gian trước mắt. Ta hãy tự đặt mình vào vị trí ông. Ông biết mình đang gặp nguy hiểm: rất có thể ông sẽ không thể nào quay lại để đào thanh gươm lên lại. Ông cũng biết rằng có thể José sẽ không về nước trong mấy năm, và cuối cùng ông biết rằng trung úy Brewster và đồng bọn đang theo ông sát gói. Nếu chôn thanh gươm dưới đất, thì ông phải để lại dấu nào đó cho con trai. Mà dấu ấy có thể bị Brewster và đồng lõa tìm thấy… Không, Don Sebastian không chôn thanh gươm đâu. Có lẽ ông đã giấu đâu đó gần Lâu đài Condor, ỏ một nơi mà José phải đương nhiên nghĩ đến… một nơi mà ông không kịp chuẩn bị trước và ông không cần đánh dấu.
– Đồng ý – Peter gật đầu – Nhưng chỗ nào?
– Ta gần như chắc chắn rằng đó không phải là trên chính núi lâu dài Condor – Bob lý luận – Vậy phải xem nơi được nêu lên như một chỉ dẫn rộng lớn về vùng cần tìm kiếm. Gần đây phải có một chỗ khác, nơi Don Sebastian và José thường lui lới. Này Diego, cậu có nghĩ đến cái gì không?
– Có thể là cái đập. Nó đã có từ thời ấy.
– Đập hả? – Bob suy nghĩ – Sao lai không? Đi xem đi!
Diego dẫn bạn đi đến đó. Nước chảy qua van chính, làm đầy dần dần lòng sông Santa Inez ở phía dưới. Ba bạn nhảy xuống sông. Không sợ ướt chân, ba bạn xem xét toàn bộ bề mặt đập. Đập cấu tạo bằng vô số những viên sỏi đẹp nối với nhau bằng vữa xi măng kiên cố. Không thấy dấu vết chỗ giấu nào trong cấu trúc này.
– Có thể ở phần trên có khe hở – Bob nhận xét – nhưng phải có thang lớn mới lên xem được. Mà mình không nghĩ là Don Sebaslian có thang.
Các thám tử vẫn lên trên cao đập để xem xét, và phát hiện vài khe hở có thể nhét gươm vào, nhưng đều trống không.
– Nếu đúng là thanh gươm nằm trong đập – Peter tuyệt vọng thổ dài – thì phải phá đập mới tìm ra.
– Phải nhớ rằng Don Sebastian không có thời gian tìm một chỗ giấu phức tạp – Bob nhắc nhở – Không, theo mình, thanh gươm Cortes không ở chỗ này.
– Nhưng biết tìm đâu giờ, hả Bob?
– Don Sebastlan là một nhân vật quan trọng. Chắc ông phải có nhiều bạn trong vùng. Có thể ông đã nhờ ai đó giúp, hay có thể có người đã gặp ông ngày hôm đó. Ta phải tìm cách hiểu thêm về những gì ông đã làm… hay về một lời ông đã nói…
– Hừm! – Diego thở dài – Chuyện này xưa quá rồi!
– Mình biết – Bob nói – Nhưng thời đó, không có điện thoại, người ta hay viết thư và ghi nhiều thông tin hơn trong thư. Mà rất nhiều người viết nhật ký. Biết đâu, có khi ta tìm được một tờ báo địa phương cung cấp thông tin bổ ích!
– Được! Phải quay lại thư viện thôi! – Peter cầu nhàu – Nghề thám tử có khi chán thật.
– Do thời đó phần lớn các báo in bằng tiếng Tây Ban Nha, nên cậu sẽ không phải đọc đâu mà lo – Bob mỉm cười trêu – Mà dù sao vẫn phải chờ ngày mai. Hannibal sẽ giúp ta. Bây giờ mình phải về nhà có việc.
Đúng lúc ba bạn chuẩn bị quay về lấy xe đạp, Peter đột ngột dừng lại.
– Diego ơi – Peter vừa nhìn sang bên phải vừa hỏi – Ở trang trại cậu, có ai có bốn con chó đen to không?
– Chó đen à? Không có! Sao vậy?
– Mình thấy chó rồi, Peter ơi! – Bob lo sợ nói.
Bốn chú chó đen to tướng đang đứng phía trên đập, bên cạnh dòng sông thuộc đất dòng họ Alvaro, khỏi vùng bị cháy. Chúng có vẻ căng thẳng, bồn chồn; cái lưỡi đỏ thè ra, mắt sáng rực.
– Trông chúng dữ tợn quá – Bob nhận xét – mà…
Một tiếng tu huýt vang lên, không biết từ đâu. Peter xoay lại, chỉ đập phía sau lưng.
– Tín hiệu đó, tín hịêu tấn công. Nhanh! Nhanh lên! Ta hãy thử lên cây kia, bên kia đập.
Ở đó, bốn con chó đã nhảy tới. Bob, Peter và Diego chạy thật nhanh về hướng mấy cây sồi già, cách đó khoảng năm chục mét.
– Xa… xa quá – Bob hết hơi thở hổn hển.
– Không… đến đó.. kịp – Diego kêu.
– Chạy nhanh lên! – Peter ra lệnh.
– Peter! – Diego hét lên – Chúng đang lội.
Thật vậy, để nhanh chóng đến được chỗ con mồi hơn, bốn con chó vừa mới nhảy xuống đập, thay vì chạy vòng qua. Bây giờ chúng đang bơi cực lực. Vừa ra khỏi nước, là chúng lại phóng về phía ba cậu bé. Nhưng ba bạn đã tăng tốc.
Ba bạn đến chỗ cây sồi kịp thời, vội vàng leo lên và khi đó có thể ngồi thở, bám chặt vào các cành cây lo.
Ở phía dưới, bốn con chó to tướng đang nhảy và gầm gừ, hy vọng đụng được ba cậu bé.
Ba bạn đã bị mắc kẹt!