Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 46: Trốn?!



Tiểu Vy ngồi trên giường bệnh nghĩ đến Từ Trí, quả thực khi nàng bị hắn hại hơn một năm trước đến giờ vẫn là không thấy hắn, càng không thấy mọi người nhắc đến hắn. Quái, Selly, Liễu An và Sophie bị Lãnh Phong loại trừ, Diệp Hàn bị đày sang hầm mỏ ở đảo, vậy còn hắn thì sao? Mỗi lần như vậy đều có Khải Bình hoặc Tiểu An kể cho nàng, nhưng là không có kể về hắn.

Vì nàng phục hồi rất nhanh nên dễ dàng cử động, vết thương ở bụng nhờ đến bác sĩ giỏi nhất Đài Loan đến chữa nên nàng cũng không hề đau. Nhưng cái đau chính là nàng vừa mở cửa, cả thân mình đã ngã ập xuống đất.

– Aiz! Tiểu bảo bối, em làm gì mà đứng chắn giữa đường vậy? – Tiểu An nằm đè lên người nàng, xoa xoa khuôn mặt đau nhức. Cô là vừa mới xuống cầu thang, ai ngờ đi đến thì cửa phòng nàng đột nhiên mở ra a! Thật là đau!

– A ui! Đau mà! Chị làm gì mà chạy kinh vậy chứ? Hic! – Tiểu Vy nằm sấp trên mặt đất, vẫn là không thể đem cục nặng trên người hất ra.

– Xuống! Đi xuống! – Nàng thở phì phì, đưa tay hất hất người Tiểu An.

– Bạch Tiểu An! – Từ thang máy đằng sau đi ra, Khải Bình thấy cô ngã liền nở một nụ cười ác ma, bước chân nhanh chóng muốn đến bắt cô.

– Ý! Chị xin lỗi! Hẹn gặp em sau! – Tiểu An vội đứng dậy, phủi phủi váy vài cái rồi chạy đi.

– Trời ơi! Làm cái gì vậy? Chị em thế hả? – Tiểu Vy tức giận rồi dậy. Thật đáng ghét! Chị em gì mà tai nạn lại bỏ đi như vậy, ai mà chịu được?(Là ta thì ta cho luôn cái bạt tai >o<) - Tiểu Vy! Em không sao chứ? - Khải Bình nhìn Tiểu An chạy đi mất, vội thở dài. Anh là đàn ông, tất nhiên không thể nhìn nàng như vậy mà bỏ đi, liền đưa tay kéo nàng lên. Một màn này, hết thảy thu vào tầm mắt Lãnh Phong đang đứng ở thang máy. Chết tiệt! Hắn là vừa mới đi mua đồ về cho nàng, đến cửa lại thấy Khải Bình cầm tay nàng. Trong lòng, cơn ghen tức của hắn dội lên. Nỗi chính là hắn chưa kịp hành động nàng đã ngất, mà giờ lại đứng tình tứ với Khải Bình? - Này! Bỏ ra đi! - Hắn thân hình cao lớn đi đến, một tay chặn giữ cánh tay Khải Bình. - À! Không có gì đâu! Cậu đừng hiểu lầm! - Khải Bình nhìn ánh mắt sắc bén của hắn dành tặng mình liền thu tay về. - Xảy ra chuyện gì? - Lãnh Phong một tay ôm nàng kéo lại gần, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Khải Bình. - Thôi nào! Cậu đừng như thế chứ! Mình đi tìm Tiểu An đây! - Anh phẩy tay. - Ồ! Tiểu An của cậu đâu? - Lãnh Phong như tìm ra được trò mới liền hào hứng hỏi. - Đi ăn tối với nam nhân nào đó. - Khải Bình cắn răng bước đi. Tiểu Vy nhìn thấy thái độ cố kìm nén của Khải Bình, không khỏi tò mò ngước đầu lên hỏi Lãnh Phong: - Tiểu An với anh ấy có chuyện gì sao? - Không! Chỉ là anh ta tự nhận mình ăn dấm chua thôi! - Hắn cười, cúi đầu xuống cắn nhẹ môi nàng. - Vừa nãy sao giả bộ ngất? Bị bắt, nàng đỏ mặt cúi đầu. Hắn làm sao biết a? - A! Từ Trí! Anh ta sao rồi? - Sao em lại quan tâm đến anh ta? Hắn nhíu mày. Từ khi nàng tỉnh dậy đến giờ hắn vẫn chưa hé một lời về Từ Trí, cư nhiên sao giờ lại biết chuyện quan tâm? - Không có! Em chỉ là không thấy mọi người nhắc đến anh ta nên tò mò - Nàng đỏ mặt. Cái này làm Lãnh Phong thêm bực bội hơn, đưa tay nâng cằm nàng lên, ép ánh mắt nàng nhìn thẳng hắn: - Sao đỏ mặt? - Hắn ghét nàng khi nói chuyện về nam nhân khác mà đỏ mặt. - Không có! - Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng, cái này càng làm nàng thêm đỏ mặt vội yếu ớt phủ nhận. - Nói! Em là quan tâm đến hắn? - Lực trên tay lớn hơn làm cho cằm nàng đau nhức, ánh mắt hắn hằn lên tia máu cao giọng ép nàng. - Không phải! Anh đừng hiểu lầm! - Tiểu Vy sắc mặt lúc trắng lúc hồng. - Thật là quật cường! - Lãnh Phong đẩy cửa, một tay lôi nàng vào trong phòng bệnh khóa chặt. -------------------------------------------------------------------------------------------- Đứng ở trước cửa thang máy bệnh viện, Tiểu An ngó nhìn hết trái phải lại nhìn cửa thang máy: - Trời ơi! Nhanh chút đi! - Tiểu An! Em đứng lại! - Từ sau, Khải Bình sắc mặt hằm hằm đi đến bên chỗ nàng đang đứng. - Có ngu mới đứng lại! Tôi chỉ là một bữa ăn cơm với người ta, anh hà cớ phải làm quá như vậy?! - Tiểu An bỏ qua thang máy, vội đi tới chỗ cầu thang bộ. - Không cần lý do! Tôi nói em đứng lại! - Khải Bình sắc mặt không hề tốt, thấy cô bỏ chạy xuống cầu thang bộ cũng liền đuổi theo. Dù gì cô cũng là phụ nữ, mà Khải Bình chân tay dài, chẳng mấy chốc đã đến gần chỗ nàng. " Không nhanh giờ làm sao? " - Em không mau đứng lại, để tôi bắt được em sẽ không hay đâu! - Khỏi! Anh chẳng bắt được tôi đâu! - Tiểu An liều mạng, vội ngồi lên lan can dài trượt xuống. - Bạch Tiểu An! - Trên trán Khải Bình đã hiện lên gân xanh, trong bệnh viện yên tĩnh liền gầm lên tên cô. Tiểu An đi ra cửa bệnh viện, quay lại vẫy hắn vài cái, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào. - Eh?!! Anh làm gì vậy? Mau buông! - Tiểu Vy ngồi ở trong phòng, hai tay loạn xạ trước mặt hắn. - Yên nào! Anh thật lâu chưa thỏa mãn! - Hắn cười đầy tà ý, bàn tay to lớn kéo đi áo nàng. - A!!! - Ngay tức khắc, một mảng da đầu hắn như muốn rách ra. Tiểu Vy chu môi nhỏ nhắn, hai tay nắm tóc hắn kéo. - Vy, em làm gì vậy? Còn không mau buông?! - Không! Đồ đại sắc lang anh nên bị tuyệt chủng hết đi! - Em còn không mau buông sẽ hối hận đấy! - Hắn cười. Nàng nghe vậy rất nhanh liền buôn tay ra. Hắn chính là nói sẽ làm, nàng sẽ không dại gì dây dưa cùng hắn a! Lãnh Phong cười. Thật là một bảo bối ngoan ngoãn. Nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên đã muốn rút lại câu nói lúc nãy, nàng trốn mất dạng!? Tiểu Vy ngồi dựa vào cửa nhà tắm, khuôn mặt đỏ ửng mị hoặc. Thật sợ, nàng nếu không nhanh sẽ bị hắn bắt được a! - Cộc cộc cộc! - Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn. Nàng nín thở, cố vờ như cho hắn biết nàng không ở đây. - Cộc cộc cộc! Thật lâu sau không có tiếng động, hắn dường như mất hết kiên nhẫn, dùng cả bàn tay gõ cửa: - Rầm rầm rầm!! - Vy, mau ra nhanh cho anh! - Không! Còn lâu! - Nàng nhắm mắt, cố xoay lại chặn cửa. - Anh nói lại, mau ra đây! - Hắn đập cửa liên tục, cơ hồ muốn đem chính cái cửa trước mặt này phá tan. Bị ngăn cách bởi cánh cửa lạnh lẽo này, hắn chẳng thể làm gì. - Còn lâu, hiện tại em muốn đi tắm! - Vết thương chưa lành hẳn, em muốn tắm cái gì?! - Thế sao anh còn bắt em làm... cái gì?! - Nàng đỏ mặt. - Bác sĩ nói em nên tránh nước! - Lãnh Phong đứng ngoài không tìm được lý gì bèn nói liều. - Bác sĩ nói em phục hồi bình thường rồi! - Nàng nhắm mắt. Thôi vậy, đành đánh liều. - Bạch Tiểu Vy, em mau ra đây! - Hắn gầm nhẹ. - Không! - Nàng chu môi, đưa tay mở vòi nước. Không thấy tiếng động, nàng liền cười đầy thỏa mãn. Chắc chắn hắn đợi lâu nên bỏ đi rồi, càng tốt! Mở to vòi nước, nàng cười xoay một vòng quanh. - Rầm!!! (Hơ hơ ="=) Nàng ngã, một là vì sàn bị nước làm trơn, và hai là vì Lãnh Phong hắn đang đứng ở trước cửa khoanh tay nhìn nàng. Tiểu Vy sắc mặt trắng bệch lắp bắp: - Phong... Sao anh lại vào đây được? - Em không khóa cửa. - Hắn cười, ánh mắt vẫn nhìn nàng không chớp. - A! Còn không mau đi! - Nàng đỏ mặt, với lấy chiếc khăn tắm che người. - Khỏi! Như vậy chẳng phải tốt sao? - Hắn xua tay cười. - Tốt gì chứ? Mau đi ra! - Nàng bực giọng, đem hắn đẩy ra cửa. Ai ngờ được trước, hắn vừa ra đến cửa liền kéo nàng bế xốc lên. - Làm... làm gì? Mau thả em xuống! - Nhưng là... anh chưa có được vui... Lãnh Phong đưa ánh mắt vô (số) tội nhìn nàng. - Thôi đi! Ta không nên... Hắn cười, thuận đà ngã xuống giường bệnh, khóa chặt hai tay nàng cố định trên đỉnh đầu. - Bảo bối, thực anh rất nhớ a! - Không... Đừng... Buông ra! - Nàng nhíu mày. Thực là! Miệng nàng nói lời như vậy nhưng là tai hắn lại thành: - Đừng buông ra? Anh đâu có ý định đó?! - Không phải! Sai... Chưa nói hết, môi nàng đã bị chặn bởi hắn, toàn bộ đem những lời định nói của nàng nuốt vào trong bụng. Nhớ nha! Từ lần sau, nàng tốt nhất buổi đêm nên đuổi hắn ra phòng khách ngủ! (Sao chị lỡ làm thế :s) - Bảo bối! Ta đã khóa cửa rồi... - Hắn cắn nhẹ vành tai của nàng nỉ non. Tiểu Vy giật mình, lá gan bỗng lớn hơn, hai tay quơ loạn xạ tránh không cho hắn đụng vào mình. Hành động này làm hắn có chút bực bội. Nàng lẽ nào chán ghét hắn? Nhất quyết phải cự tuyệt như vậy sao? Hắn không hơn Khải Bình ư?(Kelly: Vớ vẩn!... Cơ mà em cũng thấy anh Khải Bình tốt đấy chớ?! Lãnh Phong: *Lườm* Kelly: Dạ anh ơi hôm nay mùng 1 =)))) - Còn không mau buông? Anh nặng chết đi! - Tiểu Vy nhân cơ hội hắn không để ý liền đẩy hắn ra, vùng dậy chạy ra phía cửa. - Quái, sao cửa lại không mở? - Từ bên ngoài, giọng nói của Đường Hi vang lên kèm theo tiếng lách cách của ổ khóa. - Để anh! - Lục Quân ở ngoài thấy vợ mình xoay ổ khóa bốn phương tám hướng cũng không có động tĩnh liền tiến lên đẩy nhẹ cô ra. Tiểu Vy rất nhanh chạy ra núp sau người Lãnh Phong, tiện tay lấy chiếc chăn lớn che người mình. - Chuyện gì? - Lãnh Phong vốn đã bực bội, nay có người cản trở công việc của mình càng bực bội hơn. Một thân quần áo xộc xệch kích tình cùng khuôn mặt khó chịu ra mở cửa. - A! Thật xin lỗi! Bọn em đến để đưa cho Tiểu Vy... - Đường Hi cố gắng nhướn người nhìn vào trong, ánh mắt tìm thân ảnh của nàng. Nhưng khổ nỗi, cô cứ nhìn đi đâu là Lãnh Phong lại đứng chắn ở đó. - Có thứ gì? - À.. Là thiệp.. - Cô tìm trong túi lấy ra một tấm thiệp màu hồng đưa cho hắn. - Rồi! Sẽ đến! - Hắn nói bâng quơ, nhanh lập tức đóng cửa lại. Hai người đứng ngoài với vẻ mặt không hề thoải mái. Hắn coi nữ nhân của mình quan trọng hơn bạn bè ư?! Thật quá đáng mà! Còn không mời một ly nước đã đóng sầm cửa như vậy. - Thứ gì vậy? - Vừa đóng cửa, Tiểu Vy đã giựt ngay tấm thiệp hồng trên tay hắn. - Oa! Phong! Nhìn nè! Họ sắp kết hôn đó! - Nàng để mặc hắn bế bổng người lên, ánh mắt to tròn vẫn chăm chú nhìn vào tấm thiệp. - Xem nào! Em được làm phù dâu nè Phong! - Nàng cười rạng rỡ, giơ tấm thiệp ra trước mặt hắn. - Phải rồi! Lẽ ra họ lên làm phù dâu và phù rể của chúng ta mới đúng! - Hắn mỉm cười. Nếu không phải nàng gặp tai nạn, hai người họ sớm đã kết hôn cùng nhau sinh quý tử rồi. - Hừm... Nó vào tuần sau... - Tiểu Vy giơ bàn tay lẩm bẩm đếm, không để ý mình đã bị hắn áp trên giường. (E hèm!! 1 2 3 *vỗ mic* Ta đây thân chưa có tốt nghiệp trung học, vẫn còn "chong xáng" lên là chương này phải tổ hợp cùng các sắc nữ, ta lấy ý tưởng, các sắc nữ thân cứ thế miêu tả chi tiết còn ta cứ thế mà... viết =)). Ta tạm thời đã cắt vài phần vì nó... *rùng mình*@@. Lỗi gì cứ trách ta xử lý. Hiện tại ta xin hết. *dập đầu, tắt mic, xuống cánh gà* ) - Vy.. tạm thởi bỏ nó đi! - Lãnh Phong lấy tấm thiệp để trên bàn. - A! Anh làm gì? - Nàng thần trí quay lại, hai tay lập tức bảo thủ giữ chặt lấy chiếc chăn. - Còn làm gì? Đoán! - Hắn một tay khóa trụ hai tay nàng ở trên đỉnh đầu, tay còn lại giật tung chiếc chăn ném ra phía góc phòng. - Em cần nó phải không? Vậy đi lấy đi! - Ánh mắt chứa đầy khiêu khích, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng. - A.. - Tiểu Vy giật mình. Hắn muốn làm gì? Chiếc khăn ở góc phòng, nếu nàng đi ra ắt sẽ bị người ta nhìn được. - Không muốn? Vậy ở đây cùng anh! - Nụ cười đầy ác ý, hắn ánh mắt thâm hiểm nhìn nàng. - Không! Em đi lấy! - Nàng đỏ mặt. Sẽ rất nhanh, nàng sẽ không sao. - Vy... Em đi lấy, quay trở lại, anh vẫn vậy. Em ở đây, anh vẫn vậy. - Lãnh Phong ánh mắt toát ra sự nguy hiểm nhìn nàng. - Anh sao có thể như vậy! - Thật bá đạo. Hắn hành động luôn không có đạo lý nha! - Tôi chính là như vậy! Vy, tôi muốn, em sẽ không thể ngăn cản tôi! - Bàn tay to lớn vuốt ve thân thể nhỏ bé của nàng. - Đủ! Ưm... Lãnh Phong ép môi nàng, đem lời nói của nàng nuốt hết vào trong bụng. - Ưm... Ưm... - Nàng bị hắn hôn đến không thở được, chỉ biết đỏ mặt đánh nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của hắn. - Cho là thích đi? - Lãnh Phong cười. Tiểu Vy có chút hờn dỗi khó chịu trong lòng. Vẫn cố gắng lắc đầu mặc dù mình cũng không phải là ghét. - Thật quật cường! - Lãnh Phong nhíu mày, dùng sức hôn vào cái cổ trắng nõn của nàng. - A! Anh làm gì? - Nàng chu môi, vội đẩy hắn ra. Nhìn vào gương, phản chiếu lại là hình ảnh chiếc cổ trắng nõn của nàng hiện lên một dấu hôn đỏ hồng mê hoặc. - Bảo bối! Coi như là dấu hiệu của anh đi?! - Vòng tay ôm nàng, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên, hơi thở nóng rực phả vào vành tai mẫn cảm. - Không muốn! Buông! - Nàng vô lực giãy giụa. - Vẫn như vậy sao? - Hắn nhíu mày, lấy chiếc cà vạt buộc chặt hai tay nàng lại. - Oa! Thật đáng ghét! Anh là đồ đại sắc lang! - Giọng nàng chứa đầy ủy khuất cùng hờn dỗi nói hắn. Nhưng thế nào vào tai hắn thì lại thành nũng nịu. Căn phòng bệnh yên tĩnh, hai thân thể dính sát vào nhau, tạo thành bức tranh kích tình không khỏi khiến người xem đỏ mặt (Ta thề... Ngàn vạn lần ta thề... không phải ta >“<) - Ưm... - Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nàng ngân nga vài tiếng. - Vy, gọi tên anh.. - Lãnh Phong đem tay nàng vòng ôm cổ hắn, giọng nói khàn khàn vang lên. Lí trí Tiểu Vy như một đi không trở lại, chỉ biết nghe theo hắn, cánh môi khẽ mấp máy gọi: - Phong... - Ngoan! Thật ngoan! - Hắn cười đầy thỏa mãn, vòng tay siết chặt thân thể nhỏ bé của nàng. - Không muốn! Mau đi ra! - Một khoái cảm kỳ lạ dâng lên, nàng vội đỏ mặt đẩy hắn ra. Lãnh Phong cười, bàn tay siết chặt thắt lưng nàng thêm. - Không được... - Nàng nhẹ thét lên. Dù gì nàng cũng là phụ nữ, tất nhiên không thể chịu đựng được sự đụng chạm của hắn liền ngất đi. (Kelly: *ngã* Nhân viên: Cắt! Cắt! Đạo diễn ngất xỉu! Tạm thời chuyển cảnh!) --------------------------------------------------------------------------------------------- Mở mắt đã là sáng ngày hôm sau, Tiểu Vy trong đầu tái hiện lại hình ảnh kích tình hôm trước không khỏi đỏ mặt. Trời ạ! Hắn thật khỏe nha! Khẽ cựa mình, nàng xoay người đối diện với hắn đang ngủ say. Tâm trạng buồn bực bay đi không ít. Thật là nàng chưa bao giờ được nhìn hắn ngủ nha. Khuôn mặt góc cạnh tinh tế, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng hẹp dài, cánh môi mỏng thâm tình nữa nha! Hắn còn đẹp hơn cả người mẫu đó! Tiểu Vy thích thú đưa ngón tay nhỏ bé phác lại từng góc cạnh khuôn mặt hắn, khóe miệng bất giác mỉm cười như một đứa trẻ được quà. - Thích vậy sao? - Lãnh Phong mở mắt nhìn nàng. - Anh dậy từ khi nào vậy? - Nàng chu môi nhìn hắn. - Trước lúc em tỉnh dậy! - Khẽ hôn lên trán nàng, hắn kéo chăn quấn quanh người nàng. - Đi tắm đi! Anh chờ em! - Ừm! - Nàng dụi mắt, bước từng bước đến phòng tắm. Sáng hôm qua như vậy nàng thực mệt mới ngủ một mạch đến hôm nay nha! Nhưng mà ngủ suốt một ngày cũng không phải có lợi gì, nàng từ hôm qua đến giờ một chút cũng chưa ăn. - Phong... - Tiểu Vy đứng ở khu làm thủ tục khẽ giật áo hắn. - Sao vậy? - Lãnh Phong nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng. - Thật đói! Em muốn đi ăn a! - Nàng cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.