Tiểu Vy nhăn mặt, nàng ôm bụng, vết máu loang lổ thấm ướt chiếc váy trắng. Ngẩng đầu lên nhìn đám áo đen kia, nàng quát tháo:
– Bỉ ổi! Các người bỉ ổi!
– Đem cô ta đi!
Tiếp đó, ba tên to lớn đi từ đằng sau tên áo đen đến trước mặt nàng. Một tên cầm dây thừng định trói nàng mang đi.
– Không! Các người định làm gì? Thả tôi ra! – Nàng giãy nảy lên.
– Muốn làm gì nữ nhân của tao? – Một giọng nói vang lên, cắt ngang bốn người bọn chúng.
Tiểu Vy sắc mặt tái nhợt, một cỗ đau đớn truyền từ bụng khiến nàng không thể cử động, chỉ biết liếc mắt nhìn chủ nhân giọng nói vừa rồi.
– Phong?!
– Ngươi… Chẳng phải…
Lãnh Phong đứng dựa lưng vào thân cây cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn chúng. Đáng chết! Hắn chỉ ngủ một chút, vết thương trên vai hiện tại đã không nguy hiểm là mấy, nhưng chính là muốn ngủ cạnh nàng một chút. Ai đoán được hắn ngủ say vậy lại không hề biết nàng gặp bọn chúng?!
Tiểu Vy nhìn hắn chĩa súng về phía bốn tên áo đen, nhìn vết thương trên vai hắn máu đã đông lại, hắn không hề hấn gì a?! Vậy nàng cứ tưởng hắn ngủ sẽ là… chết a!
Thật là thái quá mà! (Chắc rồi =”=)
Nhưng mà… hiện tại nàng cảm thấy rất chóng mặt a?!
– Phịch! – Xung quanh toàn một mảng trắng, Tiểu Vy ngã xuống đất bất tỉnh.
– Chết tiệt! – Lãnh Phong gầm nhẹ, sau khi xử lý bốn tên kia gọn nhẹ liền đi đến bên cạnh nàng.
Đến khi Tiểu Vy tỉnh lại, chuyện đó đã là của ba ngày trước. Đưa ánh mắt nhìn xung quanh, sự chú ý đầu tiên của nàng là một người nam nhân đang gục đầu bên cạnh giường nàng ngủ quên.
Khẽ cười nhẹ, nàng thở dài. Nàng đến giờ vẫn luôn biết, nàng vẫn yêu hắn. Nàng yêu hắn, nàng chính là yêu nam nhân bá đạo này a!
Lãnh Phong ngủ không yên, nghe tiếng thở dài liền mở mắt nhìn.
– Vy! Em đã tỉnh! – Hắn cười ôn nhu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
– Vết thương của anh? – Nàng sực nhớ. Hắn… là bị trúng đạn mà?!
Lãnh Phong cười, kéo chiếc áo khoác ra, cho nàng xem dải băng trắng được quấn quanh vai hắn.
– Không đau sao? – Nàng khẽ chạm vào. Nhưng hắn là không có run nha!
– Không đau bằng khi anh mất em.
– Hứ! – Tiểu Vy chu môi hờn dỗi.
– Anh nói thật đấy! – Hắn cười, nhẹ đưa bàn tay nàng lên hôn một cái.
Ba ngày trước khi hắn đưa nàng đến bệnh viện, tâm hắn thực hoảng sợ. Nàng lúc đó đã ở trong phòng phẫu thuật hơn bốn tiếng vẫn chưa có ra, làm hắn thực lo lắng nàng có chuyện. Sau phẫu thuật lại là nàng hôn mê hơn hai ngày, hắn thậm chí một ngày thiếu ngủ những mấy tiếng ở bên cạnh nàng.
-Vết thương của em ổn rồi! Có thể cử động chút, không nên nặng quá!
– Vâng.. – Nàng cười. Đôi môi đỏ mọng khẽ chạm phải ngón tay hắn.
Cổ họng Lãnh Phong có chút đi xuống. Thực lâu chưa được gần nàng, giờ như vậy làm hắn muốn phá lệ đem nàng ở dưới thân.
– Phong! Lạc Lãnh Phong! – Tiểu Vy ngay cả phẩy phẩy tay ngay trước mặt hắn mà cũng chẳng đem thần trí hắn về. Hắn nghĩ cái gì mà trầm tư vậy a?
– Phong!!!!! – Nàng chu môi, dùng sức đạp chân xuống giường.
Hắn giật mình, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng, giọng nói có chút khàn khàn:
– Em ổn chứ?
– Ổn a! Anh làm gì lâu như vậy? – Tiểu Vy chu môi nói.
– Ổn! Vậy cùng anh làm một việc! – Lãnh Phong một tay kéo nàng đặt lên giường bệnh.
———————————————————————————————
Tiểu An ngồi vắt vẻo trên ghế, trên tay phải là một tấm thiệp màu hồng tuyệt đẹp, còn tay trái là một tấm danh thiếp.
– Đám cưới?! Hai người họ còn chưa có bình phục hẳn, sao đi dự? – Cô nhíu mày. Hai người bát đản kia, Lãnh Phong cùng tiểu bảo bối nhà cô còn chưa xuất viện đã bày ăn cưới?!
Khải Bình từ phòng bệnh của Tiểu Vy trở về, mở cửa phòng tìm thân ảnh của Tiểu An.
– Chào! – Tiểu An thân hình thu lại trong một chiếc ghế xoay lưng về phía hắn, nghe tiếng mở cửa liền giơ cánh tay lên vẫy cho qua chuyện.
– Xem gì vậy? – Anh nới lỏng cà vạt, hướng phía ghế cô đi tới.
Anh nhận thấy cô hôm nay không hề chào đón hắn, chỉ ngồi thu một góc xem một tấm danh thiếp nhỏ trên tay.
– À! Là tấm thiếp mời dự đám cưới của Lục Quân cùng Đường Hi! – Nàng lật xem thời gian.
– Còn khá lâu! Ngày kia là Tiểu Vy xuất viện rồi! – Anh nhíu mày, cố ý cúi xuống thấp gần cô.
Tiểu An thấy anh cúi xuống, có chút khó chịu liền đưa tay đẩy hắn ra, giơ tay trái lên xem tấm danh thiếp.
– Thứ gì đây? – Khải Bình nhíu mày khó chịu nhìn tấm danh thiếp kia. Phan Nam? Tên nam nhân sao? Cô cầm làm gì?
– À! Của một nam nhân lạ hoắc, anh ta đi đường đụng phải tôi, rõ ý không cần giúp nhưng anh ta có ý muốn đền bù.
Nghe đến đây, chân mày Khải Bình càng nhíu chặt hơn. Tiểu An gần đây cải thiện không ít, mái tóc ngắn giờ đã dài ngang lưng, làn da có chút rám nắng giờ đã trắng lên không ít. Nhưng chính là khuôn mặt có chút giống với Tiểu Vy xinh đẹp của Lãnh Phong, bề ngoài nữ tính vậy nhìn sẽ hấp dẫn không ít nam nhân. Anh lẽ nào không hiểu cái tên nam nhân tên Phan Nam kia có ý gì với nàng sao?!
– Không muốn! Vậy đem vứt nó đi!
– Không thể! Tôi đã đồng ý đi ăn tối cùng anh ta rồi! – Tiểu An cười. Chính là cô gần đây rất ít đi ăn nhà hàng Pháp, hơn nữa gần đây quan hệ của cô chả được rộng rãi mấy, chi bằng đồng ý ăn cùng anh ta một bữa cũng đâu có sao.
– Không được! Lập tức đem vứt nó đi! – Khải Bình tức giận, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc chán ghét kỳ lạ.(Kelly: Ghen!! Là ghen chị An ơi!!! ; Khải Bình: Nín! Ai nói ta ghen? ; Kelly: Há há! Ta là không sợ ngươi! Khéo không ta cho mi chết bây giờ! Đừng có mà bắt chước anh Phong của ta!!! ; Lãnh Phong: Gì đấy? ; Kelly:*im bặt*)
– Anh làm sao vậy? Tôi chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi! – Tiểu An khó hiểu nhìn Khải Bình. Quái, sao anh ta cứ cấm mình vậy?
– Tôi mới nhớ! Tối nay em phải đến thăm Tiểu Vy, cô ấy mới nói vậy xong! – Khải Bình đứng chặn ở cửa nói.
– Tôi sáng nay vừa mới thăm tiểu bảo bối xong, anh đừng có bịa chuyện! Tránh ra! – Cô dùng sức đá anh.
– Em chỉ mạnh hơn đối với phụ nữ thôi, còn tôi thấy em như phủi chân cho tôi vậy? – Thân hình cao lớn của Khải Bình dựa lưng vào cửa, hai tay chắn không cho cô đi.
– Anh muốn gì mới để tôi đi?
– Em muốn gì trừ việc không đi? – Anh sắc mặt đen lại hỏi cô.
– Anh dựa vào gì mà cấm túc tôi? – Tiểu An giậm chân nhìn anh.
– Em chẳng phải là bạn gái tôi sao?
– Đó là anh nhờ tôi tránh cô bạn gái kia mà! – Tiểu An bực giọng. Lúc trước anh ta là muốn nhờ nàng giả làm bạn gái để đối phó với cô bạn gái cũ của anh ta nha? Hắn cũng thỏa thuận chỉ là giả, sao giờ lại muốn thành thật? Mơ đi!
– Tôi không để tâm! Cái chính là em nói em là bạn gái tôi. Giờ chính là vậy? Ai lại để bạn gái mình đi với nam nhân khác. Thật mất mặt Khải Bình này.
– Anh là ghen sao?
Khải Bình giật mình, nhanh chóng ngửa đầu cười lớn:
– Tôi chính là không phải!
– Vậy sao không tránh ra! – Cô khoanh hai tay trước ngực nói với hắn.
– Tôi không thích!
– Vậy đi mà đứng đó!
Tiểu An nói xong, vội chạy ra cửa sổ mở cửa, gió lạnh ập vào trong căn phòng.
– Tính làm gì? – Khải Bình nhíu mày.
– Tôi nhảy xuống! – Tiểu An cười thầm trong lòng. Anh ta là sắp bị mắc mưu đây!
Đúng dự đoán, Khải Bình sắc mặt trầm xuống đi đến gần cửa sổ. Cô hơi chút đưa chân về phía sau lấy đà.
” Cái váy đáng chết! Thật vướng! Sao vào lúc này chứ? ”
Anh dừng lại, nhíu mày nhìn tư thế kỳ quặc của Tiểu An, nhất thời không kịp phòng bị đã bị cô một cước vật ngã xuống.
– Rầm!!!
– Tạm biệt! Hẹn gặp anh sau! – Nàng kéo thấp váy xuống, vội lấy túi xách bỏ ra khỏi phòng.
– Chết tiệt! Bạch Tiểu An! Em đứng lại cho tôi! – Khải Bình từ dưới dấy lồm ngồm bò dậy nói lớn.
Đưa tay sờ sờ mũi, một dòng nóng ẩm trên tay.
Chảy máu?! Anh chảy máu mũi?!
– Aiz!! Bạch Tiểu An!! – Nhất thời lúc nàng vung chân, chính là anh không hề hấn khi nhìn thấy. Nhưng mà lúc ngã xuống lại bị một lực mạnh vào mũi. Thật khó chịu mà!
– Nhanh vậy liền xỉu sao? – Lãnh Phong nhíu mày nhìn nàng bất tỉnh nhân sự trên giường bệnh.
Gì chứ? Hắn với nàng mới bắt đầu bằng nụ hôn sâu, như vậy là nàng đã xỉu? Thật là tội cho hắn mà! (Kelly: Tội cho anh… hay cho chị? ; Lãnh Phong: *liếc xéo* ; Kelly: *chạy*)
– Vy, anh đi mua cho em ít đồ ăn! – Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, ngồi nhìn một lúc lâu mới rời đi.
– Phù! Thật là đáng sợ mà! – Tiểu Vy giật chăn ra, hai tay phẩy phẩy quạt hai đôi má đỏ ửng.
Hắn lúc nãy thực đáng sợ a! Như là sư tử bị bỏ đói vậy, làm nàng suýt nữa ngộp thở mà chết nha!
– Xì! Tên đáng ghét! – Nằm ôm chiếc gối lớn mềm mại.
Nàng vốn là không lo chuyện của Diệp Hàn vì Lãnh Phong cùng Khải Bình đã giải thích hết. Nhưng giờ chính là nhớ chúng muốn chết quá à!
– Huhu! Tiểu Hắc! Tiểu Bạch! Hai em đừng nói bị tống vào trại thú nha! Chị buồn muốn chết à!
Trong đầu gợi lên một hình ảnh đáng sợ, nàng giật mình vội ngồi dậy nói:
– Hừm?! Từ Trí hắn sao rồi?