Bạch Vân dắt Khấu đi hết hành lang màu trắng của bệnh viện, đến phòng bệnh đặc biệt mà cha anh đang nằm.
Đến trước cửa phòng bệnh Khấu Thiên Ngang đứng lại, Bạch Vân ngẩng đầu nhìn anh, nói khẽ: “Nếu không muốn vào, thì đừng miễn cưỡng.”
Anh không nói gì, chỉ đẩy cửa ra.
Bạch Vân thở nhẹ ra, đi vào cùng anh.
Alex nhìn thấy anh, hơi sửng sốt, rồi đứng dậy đi tới.
“Tình trạng của ông ấy thế nào rồi?” Bạch Vân hỏi nhỏ.
“Ngày hôm qua ông ấy vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi tình trạng ổn định mới chuyển qua đây.” Alex mỉm cười, nói rõ bệnh tình của lão Bart.
Bạch Vân đi tới, cầm lấy tay ông đang buông thõng xuống mép giường, đặt lại lên giường.
Alex nhìn cô, nhỏ giọng hỏi Khấu Thiên Ngang: “Em nghĩ anh sẽ không đến.”
“Anh sẽ không.” Vẻ mặt Khấu Thiên Ngang không thay đổi trả lời.
Nhưng anh vẫn đến, Alex giật giật khóe miệng, nhìn Bạch Vân, quả nhiên vì cô ấy mà đến, Khấu ca liếc một cái, anh tự đưa tay lên vuốt mặt, ngáp một cái rồi nói: “Cả đêm qua em không ngủ, hai người đến rồi, vậy em về trước nghỉ ngơi đây, bye!” Nói xong phất tay một cái liền đi ra ngoài.
“Chờ một chút…”Khấu Thiên Ngang cau mày, vội vàng ngăn Alex lại, ai ngờ Bạch Vân anh lại.
“Để cho cậu ấy đi đi, dù sao ở đây cũng không có chuyện gì làm, nên chăm sóc ông ấy cũng tốt.”
“Em không cần thiết…”
“Dù sao ông ấy cũng là cha anh.” Bạch Vân giơ tay khẽ vuốt mặt anh, dịu dàng nói: “Tuy nhiên em cũng biết ông ấy là người rất tệ, nhưng nếu không có ông ấy, thì sẽ không có anh, ít nhất em cũng nên cám ơn ông ấy vì đã sinh ra anh.”
“Người sinh anh ra chính là mẹ anh.” Anh nhăn mặt, hừ lạnh một tiếng.
Bạch Vân mỉm cười, dịu dàng nhìn anh nói: “Đừng như vậy, dù sao chỉ hôm nay thôi, anh không nhất định phải đợi ở đây.”
Cô biết anh sẽ không để cô một mình ở đây!
Anh nhếch môi, tức giận trừng cô, nhưng Bạch Vân chỉ nhìn anh rồi cười, Khấu Thiên Ngang hết cách với cô, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện, bước đến cửa sổ, kéo ghế ra ngồi xuống.
Bạch Vân cười cười, rót cho anh ly nươc, “Uống ly nước đi.”
“Chỉ có hôm nay!” Anh trừng cô, ấp úng nói.
“Em biết.” Giọng cô mang theo ý cười trả lời, thông minh không nói thêm gì nữa.
Cầm lấy từ báo tiếng Anh lúc nãy Alex để lại trên bàn, anh mở báo ra che tầm mắt của mình lại, hoàn toàn không chú ý đến lão gia hỏa đang nằm trên giường bệnh kia.
Buổi sáng, trừ lúc bác sĩ và y tá vào phòng thì anh phải đứng lên để phiên dịch, những lúc khác anh đều ngồi lỳ trên ghế, không nói tiếng nào, cho đến khi chuông điện thoại vang lên.
Hạ tờ báo bị anh xem nát bấy xuống, nhìn Bạch Vân lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng nhấn phím từ chối cuộc gọi, rồi đi ra ngoài, anh nhíu mày hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài gọi điện thoại, trong phòng bệnh có một số thiết bi sẽ bị ảnh hưởng bởi sóng điện từ của điện thoại, vừa rồi em quên tắt điện thoại.” Bạch Vân đứng ở cửa nói: “Em ra ngoài gọi điện, sẽ nhanh trở lại thôi.”
“Ai gọi đến vậy?”
“La Lan.”
“Đừng đế ý đến cô ấy.”
“Em nhờ cô ấy trông tiệm, nếu không để ý đến cô ấy, cô ấy sẽ phát điên.”
Anh ném từ báo sang một bên, đứng lên, “Anh đi với em.”
“Khấu…” Bạch Vân buồn cười nhìn, “Ông ấy vẫn đang ngủ, sẽ không ăn thịt anh.”
Sắc mặt anh hơi khó coi, sau đó như lão đại khó chịu đặt mông ngồi xuống ghế.
“Em đi một lát rồi sẽ quay lại.” Cô cười cười xin lỗi, xoay người đi ra ngoài.
Khấu Thiên Ngang trừng cánh cửa đóng chặt kia, hơi buồn bực.
Sau khi cô đi, phòng bệnh càng yên tĩnh hơn, ngoài âm thanh có quy luật của thiết bị điện tử thì hoàn toàn yên lặng.
Anh lại cầm tờ báo nát vụn kia lên, làm như không thấy gì.
Tích… tích…tích…tích…
Anh biết âm thanh kia là của máy điện tâm đồ, không hiểu vì sao anh cảm thấy âm thanh này hình như lớn hơn so với vừa rồi, khiến anh càng phiền não.
Buông tờ báo xuống, anh trừng máy điện tâm đồ đang nhảy đang nhảy kia, đột nhiên, khóe mắt anh hình như thấy ngón tay của lão gia hỏa đang nằm trên giường động đậy, anh nhìn kỹ cái tay đó, nó vẫn không nhúc nhích.
Anh nhếch môi, suy nghĩ một lúc, mới đứng lên, đi qua xem xét.
Người đàn ông vẫn nằm trên giường ngủ say như cũ.
Khấu Thiên Ngang nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn kia, có vẻ ông đã già đi rất nhiều, đột nhiên anh cảm thấy ông ấy không hề giống người đàn ông cao cao tại thượng, nghiêm khắc và lộng quyền trước kia nữa.
Ông ấy già rồi, mái tóc vốn dày rậm giờ đã trở nên thưa thớt, trên mặt trừ giữa chân mày ra những chỗ khác đều có thêm vài nếp nhăn, một đôi tay có lực cũng vì già mà nhăn nheo thô ráp, lộ đầy gân xanh vag mạch máu ra ngoài.
Nhìn người đàn ông không lạnh lùng lãnh khốc, không cao cường và đẹp trai như trước nữa, mà người nằm trên giường là một ông lão, dáng vẻ cao lớn giống mình, nhưng giờ phút này người đàn ông uy nghiêng cường tráng trong trí nhớ lại biến thành một ông lão nhỏ bé bình thường.
Khấu Thiên Ngang chán nản ngồi xuống ghế dựa cạnh giường, cười khổ.
Anh nhớ như in năm đó, khi người đàn ông này tìm được anh thì dáng vẻ rất uy nghiêm, anh tuấn. Từ nhỏ anh đã cho rằng cha của mình chết rồi, giống như những đứa trẻ mất cha khác, anh đương nhiên cũng từng mơ ước rằng cha của mình chưa chết, hơn nữa ông ấy chính là người giàu có hoặc là anh hùng, chỉ vì nguyên nhân bất đắc dĩ nên mới không biết đến sự tồn tại của anh.
Ai biết, mơ ước lúc nhỏ lại trở thành hiện thực sau khi mẹ chết đi.
Đã từng, anh đã từng muốn hô to cho toàn thế giới biết, anh không phải bị vứt bỏ, anh có cha, người đàn ông này là cha anh! Anh có một người cha vĩ đại lại là người có tiền!
Có tiền, không sai! Vĩ đại? Trừ khi trời sập!
Không lâu sau anh biết, ông ấy là người có tiền, nhưng không phải anh hùng, anh luôn tự tìm lý do thay ông ấy để tự thuyết phục chính mình.
Ông ấy cũng là người đương nhiên cũng phải có khuyết điểm.
Lãnh khốc? Ở trên thương trường đương nhiên phải ngoan độc mới có thể kiếm tiền. Độc tài? Không, đó là vì ông ấy có chủ kiến. Ngoan cố? Có lẽ ông ấy hơi ngoan cố, nhưng có khi vẫn nghe ý kiến của người khác, nhưng điều này rất ít khi xảy ra…
Người đàn ông này rất ít khi để ý đến những đứa con khác? Anh tự nói với mình, có thể vì cha anh quá bận. Ông thiên vị? Anh nghĩ rằng vì ông muốn bù đắp lại cho anh, ông ấy nói như vậy, cho nên anh tin như vậy.
Mặc kệ như thế nào, người này luôn luôn là cha anh.
Anh không ngừng tìm lý do thay người đàn ông này, mãi cho đến khi sự thật được phơi bày, anh mới biết rằng mình bị người đàn ông này đùa giỡn từ đầu đến cuối, người sai là ông ấy, không phải mẹ anh.
Mà người đàn ông này đối tốt với mình, không phải vì ông ấy muốn bù đắp cho anh, không phải vì thương anh, mà bởi vì anh là đứa con ruột duy nhất của ông, đứa con duy nhất cùng huyết thống với ông…
Cha? Cha?
Người ông lão đang nằm ủ rũ trên giường, Khấu Thiên Ngang cười tự giễu, bởi vì anh phát hiện, cho dù ông lão này không phải người tốt, nhưng anh vẫn không muốn mất đi ông.
“Dù sao ông ấy cũng là cha anh”
Trong đầu anh vang lên câu nói của Bạch Vân, anh cười khổ.
Âm thanh của máy điện tâm đồ vang lên theo quy luật, hai tay anh đút trong túi quần, nhìn ông lão trên giường.
Cha… sao?
….
Bạch Vân đứng ngoài cửa sổ thấy anh ngồi cạnh giường bệnh, vẻ mặt hoang mang, khiến hốc mắt cô nóng lên, cô xoay người, thấy Chad nên vội cúi đầu lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Chad đưa khăn tay cho cô, khẽ vỗ lên mu bàn tay cô.
“Cám ơn.” Bạch Vân nhận lấy khăn tay, hơi lúng túng ngẩng đầu mỉm cười.
“Cậu ấy là đứa bé ngoan, cô cũng thế.” Chad nhìn hai cha con trong cửa sổ, cảm thán mà nói một câu tiếng Trung chuẩn.
“Thật lâu rồi không có ai gọi con là đứa bé ngoan.” Bạch Vân khẽ mỉm cười.
Chad nhướng mày, “Đối với những người già như chúng ta, thì các con có lớn hơn nữa vẫn giống đứa bé mà thôi.”
Cô nhìn lão quản gia tóc hoa râm, bất giác cười mỉm.
“Đứa nhỏ nhày đến đây, là vì con đúng không?”
Bạch Vân cười ảm đạm, lắc lắc đầu, “Anh ấy không chịu hạ mình, con chỉ cho anh ấy một bậc thang mà bước xuống thôi.”
“Con rất thông minh.” Lão Chad cười ha ha, “Khó trách đứa nhỏ này cứ nhất quyết không có con thì không được.”
Nghe vậy, bỗng nhiên Bạch Vân đỏ mặt, không biết nên nói gì.
Lão vừa cười vừa nói: “Con yên tâm, ta đứng về phía con, con đừng để ý ông chủ phản đối, thực ra là vì ông ấy lo lắng, mà còn tức giận vì hai đứa kết hôn mà không nói cho ông ấy biết.”
Lão Chad dừng lại, lại nhìn hai cha con ngoan cố trong phòng bệnh, thở dài nói: “Năm đó khi đứa nhỏ này bỏ đi, ông chủ bị đả kích rất lớn, vài năm nay ông ấy đã thay dổi rất nhiều, chẳng qua…”
Bạch Vân chợt nhíu mày, giúp ông nói hết câu: “Không thể mất mặt mà xuống nước được.”
“Con biết là tốt rồi.” Chad vui mừng cười cười, “Ngoan cố là di truyền của nhà họ Bart, con sau này sẽ cực khổ rồi.”
“Không đâu, Khấu rất tốt với con.” Cô cười lắc lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi.” Lão Chad nhìn cô, nói: “Tuy trước đây ông chủ hơi quá đáng, nhưng nếu có khả năng, cố gắng ở lâu vài ngày đi.”
Nhìn Khấu trong phòng bệnh, Bạch Vân nhẹ giọng đáp: “Dạ, con biết rồi.”
……
Nhận hộp cơm giữ ấm mà lão Chad đặc biệt đưa đến, Bạch Vân làm bộ không chú ý đến việc anh ngồi bên giường bệnh, chỉ lấy từng món ăn trọng hộp giữ ấm đặt lên bàn, vẻ mặt tự nhiên nói: “Lúc nãy em gặp lão Chad ở ngoài cửa, ông ấy đưa cơm đến. Anh đói bụng chưa? Có muốn ăn cơm không?”
Thấy Bạch Vân vào phòng, Khấu Thiên Ngang liền đứng lên, hơi mất tự nhiên nói: “Chad đâu?”
“Ông ấy có việc nên đi trước rồi!” Bạch Vân ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười, đưa hộp giữ ấm cho anh, “Này giúp em lấy ra đi!”
“Đây là cái gì?” Anh đưa tay nhận lấy, mở hết ra.
“Nó là canh sò.” Bạch Vân lấy cái bàn con ra, lại lấy mỳ Ý đặt lên bàn.
Sau khi lấy ra, anh ngửi ngửi, rồi mỉm cười, “Không sai, là canh sò.” Anh đổ canh ra chén, rồi ngồi xuống cạnh bàn.
Bạch Vân lại lấy mỳ Ý xào cà chua và hải sản cho anh, sau đó lấy nĩa cuốn một ít mỳ, cho vào miệng.
“Ăn ngon không?”
Cô lấy tay chống má, liếc anh một cái, lại cuốn một ít mỳ Ý, đút cho anh ăn, khẽ mỉm cười nói: “Anh thử nói xem.”
Anh nhai hai cái, nhướng mày nói: “Ừ, cũng được.”
Cô cười cười nhìn anh, tiếp tục cuốn mỳ Ý, đút cho anh. “Khấu, A Lan nói cô ấy có thể giúp chúng ta thêm vài ngày nữa.”
“Hả?”
Cô lấy nĩa về, tiếp tục cuốn mỳ Ý, nói bâng quơ: “Cho nên em nghĩ chúng ta nên ở đây lâu hơn một chút, chờ bệnh tình của cha anh ổn định lại rồi hẵn quay về.”
Anh ăn mỳ, hai mắt không chớp lấy một cái, nhìn cô.
Bạch Vân lại đưa mỳ đến bên miệng anh, mỉm cười nói: “Anh cảm thấy thế nào?”
Anh há mồm, ăn mỳ cô đút, hai mắt vẫn nhìn cô.
Một lúc sau vẫn không nghe thấy anh trả lời, khiến cô hơi bất an, bất giác cúi đầu trộn trộn mỳ, khẽ nói: “Nếu anh không muốn, thì xem như em chưa nói gì đi.”
“Tính tình của ông ấy rất tệ.” Đột nhiên Khấu Thiên Ngang mở miệng, trầm giọng cảnh báo cô, “Sau khi tỉnh lại còn tệ hơn.”
Nghe thấy giọng anh có phần chuyển biến tốt, Bạch Vân sửng sốt vội ngẩng đầu mỉm cười, “Em biết.”
Thấy biểu cảm trên mặt cô, người không biết có thể cho rằng người nằm trên giường bệnh kia chính là cha cô ấy chứ? Anh vươn tay nắm lấy bàn nhỏ bé của cô, vuốt từng ngón tay của cô, thở dài, đau lòng nói: “Anh không muốn em chịu đựng cơn tức của ông ấy.”
“Không sao.” Bạch Vân cười cười, cầm lại tay anh. “Anh sẽ theo giúp em, đúng không?”
Anh á khẩu không nói được gì nhìn cô, sau đó nắm chặt tay cô, cười khổ gật đầu.
……
“Uống nước không?”
“Ăn táo không?”
“Cái gì cũng không muốn sao?”
“Chad? Chad con kêu ông ấy về rồi, ông ấy trông coi cái dinh thự lớn như vậy cũng không dễ, bác có biết là ông ấy rất bận không?”
“Con trai của bác sao? Xin lỗi, họ đều không có ở đây, chỉ sợ rằng bác chỉ có thể chịu đựng con thôi. Đến nỗi Khấu…” Bạch Vân nhìn chồng ngồi cạnh cửa sổ xem báo, cười ngọt ngào, sau đó quay đầu lại, đối vặt với vẻ mặt xanh mét của lão Bart, “Anh ấy không để ý đến ông. Còn nữa, con khuyên ông đừng tùy tiện nhấn chuông tìm bác sĩ, nếu không thì đến lúc bệnh tim thật sự tái phát, người ta sẽ xem chúng ta là đứa bé chăn dê đó. Ông không muốn lúc mình thật sự phát bệnh thì sẽ không có ai chạy đến cấp cứu cho ông chứ?”
Trừng người phụ nữ to gan lớn mật này, lão Bart một bụng căm tức, nhưng cô ấy nói không sai, ông nhìn con trai ngồi cạnh cửa sổ, nó không nhìn ông dù chỉ là liếc mắt, không cam tâm tình nguyện bỏ ngón tay đang đặt trên chuông gọi bác sĩ ra.
Mới vừa tỉnh lại thì trong phòng bệnh chật ních bác sĩ và y tá, đợi đến khi ông hồi phục tinh thần thì chỉ còn người phụ nữ này và đứa con chết tiệt kia, ông không dám tin lão Chad có thể người phụ nữ không có lòng tốt này chăm sóc ông.
Liếc nhìn người phụ nữ đang cúi đầu gọt táo kia, hiển nhiên là tâm trạng đang rất vui vẻ còn hát nữa chứ, đột nhiên ông cảm thấy người phụ nữ này hơi quen mặt, bất giác nhíu mày, hít mắt nhìn kỹ lại, sau đó liền nhớ lại, chính xác là mình đã gặp qua người phụ nữ này rồi.
Ông đã gặp cô trên bờ cát.
Mỗi sáng thức dậy, phát hiện bên cạnh mình có thêm một người đàn ông, rồi sau đó mới nhớ mình đã kết hôn, hơn nữa mình cũng thật yêu người đàn ông ngủ say bên cạnh, loại cảm giác đó thật là…
Nhớ tới những lời cô nói trên bờ cát, trong lòng cũng không thầm mắng cô nữa, bất giác lại liếc khuôn mặt thanh tú của cô.
Tuy nhiên trong lòng vẫn không muốn thừa nhận, nhưng mà… có lẽ cô ấy không có xấu xa như trong suy nghĩ của mình…
…
Ba ngày sau, lão Bart lại trừng cô gái nhỏ này lần thứ hai, quả nhiên cô không có lòng tốt mà!
Ăn thịt? Không được! Uống rượu? Không được! Hút thuốc? Không được! Quét bơ lên bánh mì? Không được!
Đồ ăn của ông mỗi ngày đều giống như nước lã, tất cả đều vô vị. Quản chế độ ăn của ông còn chưa đủ, mỗi ngày cô còn bắt ông sáng tối đều ra ngoài đi bộ với cô.
Căn bản là cô đang thừa dịp trả thù, muốn ngược đãi ông!
Thật vất vả, nghĩ hết mọi cách để được ra viện về nhà, lại không ngờ rằng, tất cả người làm trong nhà đều bị cô mua chuộc.
“Chad! Lấy rượu ra đây!”
“Xin lỗi, ông chủ, bác sĩ dặn ông phải cai thuốc kiêng rượu.”
“Phổ Âu! Đây là loại thức ăn quỷ quái nào vậy?”
“Xin lỗi, ông chủ, bác sĩ dặn, ông phải ăn thanh đạm.”
“Cô, người phụ nữ này, cút ra ngoài cho tôi…” Ông tức giận quay đầu rống to với cô.
“Cô ấy đi tôi cũng đi.” Khấu Thiên Ngang đang gõ Notebook bên cạnh, cũng ngẩng đầu lên, mặt lạnh nói: “Tốt nhất ông nên đối tốt với cô ấy, nếu không có Bạch Vân, ông đã sớm đến Quỷ Môn quan trình diện rồi.”
Mà cô gái nhỏ kia, chỉ đắc ý hả hê nhìn ông, sau đó đi đến, mỉm cười nói: “Nên đi dạo rồi.”
Lão Bart nhìn tính tình vừa thối vừa cứng đầu của con trai, chỉ sợ mắng cô gái này, con trai lại muốn bỏ đi, làm ông tức giận mà không thể bộc phát, chỉ có thể mở miệng mắng con chó Dubin không biết bắt đầu từ khi nào luôn kè kè bên người Bạch Vân, “Mày, cái con chó ngu ngốc này!”
Kỳ Tháp vô tội phát ra một tiếng nức nở nghẹ ngào, nhưng vẫn ngồi thẳng người bên cạnh Bạch Vân.
“Không nên trút giận lên người Kỳ Tháp.” Bạch Vân vỗ vỗ đầu Kỳ Tháp, sau đó nhìn lão Bart, vẻ mặt tự nhiên nói: “Bác sĩ nói ông bị cao huyết áp, phải kết hợp chế độ dinh dưỡng và vận động mới có thể cải thiện, nhưng nếu ông không thể đi bộ dài như vậy, thì chúng ta có thể rút ngắn lộ trình lại…”
“Ai nói ta không đi được?” Ông tức giận đứng lên, nắm chặt cây ba-toong, giống như đi hành quân, dẫn đầu đi trước, chờ sau khi ra khỏi cửa, mới phát hiện bị cô dùng phép kích tướng, nhưng lại không có mặt mũi quay vào, đành phải xị mặt đi về phía trước.
Vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, ông liền ôm một bụng tức.
Trước mắt nhìn món salad thiếu muối lại thiếu dầu, ông dùng nĩa đâm đâm miếng dưa leo, căm giận nhét vào miệng.
Không lâu sâu Phổ Âu liền bưng một đĩa bánh phô mai đặt trước mặt ông.
Lão Bart sửng sốt, giương mắt nhìn ông ấy.
“Cô chủ làm, nói là Calorie ít hơn một nửa so với bình thường.”
Vừa nghe thấy cô làm, lão Bart liền trầm mặt xuống, “Tôi không ăn, mang xuống đi!”
“Ông chủ, nếm thử đi, sáng sớm tinh mơ cô chủ đã dậy làm đó, mùi vị không tệ.” Phổ Âu tốt bụng khuyên bảo.
Lão Bart, không tỏ rõ ý kiến chỉ hừ một tiếng.
Nhìn ông chủ ngoan cố, Phổ Âu cười cười lắc đầu, không nói thêm gì, tự mình đi ra ngoài.
Hai tay đặt lên cây ba-toong, lão Bart nhíu mày, bởi vì Phổ Âu không mang bánh phô mai đi.
Ông nhìn cái bánh nhỏ vàng óng kia, không ngừng nuốt nước miếng.
Có trời mới biết bao lâu rồi ông không được ăn bánh ngọt.
Ngón trỏ vô ý thức gõ lên đầu cây ba-toong, liếc mắt nhìn ra cửa, lại nhìn cái bánh ngọt, sau đó lại liếc mắt nhìn cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ không có ai.
Tầm mắt, lại dừng trên cái bánh ngọt kia.
Chiếc đồng hồ cổ trên tường vang lên từng tiếng tích tách.
Ông anhg giọng, được rồi, tại cô sáng sớm tinh mơ đã dậy làm bánh, có lẽ ông nên nếm thử mới phải đạo.
Cầm lấy nĩa ăn, ông lấy một miếng bánh nhỏ.
“Hừ, không được ngon cho lắm.” Ông lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, nhưng tay lại luôn phiên lấy bánh ngọt cho vào miệng.
“Thấp chi thấp tạp gì đó, tại sao có thể coi là thức ăn được.” Ông tiếp tục nói nhảm, đưa bánh ngọt vào miệng, nhưng nĩa ăn không hề ngừng lại, không lâu sau, một cái bánh ngọt đã bị ông xử hết sạch không còn một mẩu.
Lúc ăn miếng bánh ngọt cuối cùng, Phổ Âu đi đến. “Xin lỗi, ông chủ, mới vừa rồi tôi quên mang bánh ngọt đi… Ách.”
Nhìn tay cầm nĩa của lão Bart cứng đơ ngay tại chỗ, trên bàn cái bánh ngọt chỉ còn tàn vụn, Phổ Âu ngừng nói, không biết nên làm gì tiếp theo.
Bị người khác bắt quả tang, mặt lão Bart ửng hồng, ông híp mắt nhíu mày, cố gắng nghiêm mặt giống như lão đại tức giận, đứng dậy chống cây ba-toong đi ra ngoài, vừa đi vừa trợn mắt nói dối: “Động tác của ông quá chậm, tôi đã đưa bánh cho Kỳ Tháp ăn hết rồi.”
Cái chính là Kỳ Tháp không ở trong này, ông đúng là giấu đầu nòi đuôi mà.
Phổ Âu cố gắng nín cười, đợi cho lão Bart ra khỏi cửa, mới cười thu dọn chén đĩa trên bàn cơm.