Đi đến cuối đường dành cho người đi bộ trong rừng cây, cô cũng thấy vách núi cao kia, nó cao khoảng bằng ngôi nhà hai tầng, một cầu thang ngoằn ngèo vòng qua khu nhà cao cấp, thẳng đến bãi biển.
Tuy hơi xa, nhưng cô có thể thấy anh.
Anh ngồi trên bờ cát, mặt trời bắt đầu ngả về tây, kéo dài bóng của anh, anh vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Cô từ từ đi xuống dưới, dùng vành nón che ánh mặt trời chói chang.
Sóng thay phiên nhau đập vào bờ, xa xa vọng lại tiếng chim biển ô u.
Cô tốn nhiều thời gian mới đi hết cầu thang đó, lại tốn không ít thời gian vượt qua bờ cát bị nắng chiếu cả một ngày đến nỗi nóng ran, vừa mềm mịn lại khó đi, không cần cúi đầu nhìn cô cũng biết đôi giày xăng-̣đan của cô nhất định là tiêu đời rồi.
Gần sát biển thì độ ẩm của bờ cát mới cao hơn, đi trên đó cũng khá hơn.
Khi sắp đến phía sau anh đột nhiên một bóng đen xông ra trước mặt cô, đó là một con chó Dubin, nó cũng giống như những con khác cô đã thấy ở cửa lớn, bộ lông đen tỏa sáng, hai tai dựng thẳng đứng, chẳng qua nó to lớn hơn những con chó kia, so với con chó kia, thân hình của nó giống một con báo đen hơn.
Bạch Vân cẩn thận dừng lại, con chó kia vẫn nâng đầu, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn cô.
“Khấu.” Cô đứng tại chỗ gọi anh, hoài nghi nếu mình chỉ cần bước thêm một bước nữa, con chó đen kia sẽ xông lên cắn đứt cổ họng cô ngay lập tức.
Anh cứng đờ, không quay đầu lại.
Thấy anh không nói, cô tiến lên thêm một bước. “Cả ngày anh đều đợi ở chỗ này?”
Dubin đen tuyền lộ ra răng nanh trắng muốt, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ cảnh báo.
Khấu Thiên Ngang đưa tay trấn an nó, nhưng vẫn không quay lại, chỉ khàn khàn nói: “Trở về phòng đi.”
Thấy con chó kia được anh trấn an, liền ngoan ngoãn nằm xuống đất, Bạch Vân thở phào, tiếp tục đi về phía trước. “Nếu em không về, anh sẽ thả chó cắn em sao?”
Tấm lưng anh cứng đờ, vẫn duy trì im lặng.
“Khấu.” Cô lại dịu dàng gọi.
“Tránh ra.” Anh kêu lên một tiếng đau đớn, ồm ồm nói: “Đừng để ý đến anh!”
“Chuyện này… không thể nào.” Bạch Vân đặt tay lên đầu vai anh, mới biết anh đang run, rất nhỏ, rất đè nén. Cô quỳ xuống phía sau anh, ôm lấy anh, mặt dán sát vào lưng anh, dịu dàng nói: “Những lời này anh nên nói vào tối qua, nói trước khi cưới em, nói trước khi em yêu anh, nói vào lần đầu tiên em gặp anh… còn bây giờ, không còn kịp nữa rồi…”
Anh bắt lấy tay cô, trong nháy mắt cô sợ anh đẩy mình ra, đem cô vứt ra xa ngàn dặm.
Nhưng anh chỉ nắm chặt tay cô, gầm nhẹ: “Anh không phải người giống như em nghĩ, em vẫn không hiểu sao? Anh không phải bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của em!”
“Em không cần bạch mã hoàng tử hoàn mỹ, thứ em muốn chính là một người đàn ông có máu có thịt.” Anh nắm tay cô rất đau, nhưng cô lại cảm thấy an lòng, chỉ vì anh không có đẩy cô ra.
“Em không thấy sao? Anh thấy chết không cứu! Anh cũng máu lạnh như ông ấy!” Anh lớn tiếng hét lên.
“Đó là vì ông ấy luôn lừa anh, Alex đã nói tất cả với em rồi.” Cảm giác được trên cô tay ẩm ướt, Bạch Vân vì anh mà cảm thấy đau lòng, biết anh khóc, bất giác vành mắt cô cũng hồng.
Tâm trạng quá đau khổ… So với chính cô bị thương còn khó chịu hơn.
“Em là vợ anh, khi chúng ta kết hôn đã thề rằng ở cạnh nhau cả đời, giúp đỡ nhau cả đời. Không cần tự mình trốn đi chữa thương, không cần nên tìm lý do đuổi em đi, cũng không nên chuyện gì cũng một mình chịu đựng…” Bạch Vân cắn môi, giọng khàn khàn nói: “Em biết mình muốn là thứ gì, em không yếu đuối như vậy đâu, chúng ta là vợ chồng hiểu không? Anh có thể khóc trước mặt em, cười trước mặt em, hát sai nhịp trước mặt em…”
Nước mắt chảy xuống, vì nghẹn ngào mà cô không nói được.
Cổ họng nghẹn lời, ngực vì cô mà thắt lại, Khấu Thiên Ngang giống như người chết đuối mà nắm được phao, nắm chặt bàn tay cô đang ôm ngang hông anh, giọng khàn khàn nói: “Anh… không đáng…”
Không đáng? Không đáng cái gì? Không đáng có người yêu thương sao?
Trời ạ… Rốt cuộc anh bị cha của mình làm tổn thương sâu đậm đến mức nào đây?
Bạch Vân chỉ cảm thấy một nỗi tức giận dâng lên, nếu hiện tại lão đầu tử kia phát bệnh tim trước mặt cô, nhất định cô sẽ bổ cho ông ấy một đao, đưa ông ấy lên đường!
“Cái gì gọi là không đáng? Kế tiếp anh muốn nói với em, em yêu anh là đầu tư sai lầm sao?” Cô vừa tức lại vừa đau lòng, rút tay về, tức giận nói: “Em không phải cha anh, em không có tính toán đầu tư để kiếm lời.”
Cô rút tay về khiến anh sợ hãi, nghĩ rằng cô bỏ đi, vội vàng xoay người, liền thấy cô ngồi chồm hỗm phía sau anh, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt thi nhau rớt xuống.
“Anh không phải…” Trong lòng anh căng thẳng, đưa tay sờ mặt cô, nói: “Anh không có ý đó…”
Bạch Vân nghiêng người về phía trước, bưng lấy mặt anh, tựa trán vào trán anh, rưng rưng, nhẹ giọng nói: “Vậy hãy để cho em yêu anh, anh không thích em cũng không sao, chỉ cần để cho em yêu anh là được rồi…. Đau khổ có thể nói với em, bị thương cũng có thể đến tìm em…”
Làm sao có thể không thích cô? Cô gái giống như cô… làm sao anh lại không thích được cơ chứ?
Duỗi tay ra, Khấu Thiên Ngang gắt gao ôm cô vào lòng, nước mắt nóng như như suối cuồn cuộn chảy ra, thấm ướt quần áo cô.
Ánh hoàng hôn chiếu lên hai người đang ôm nhau làm bóng của họ kéo dài trên bờ cát.
Sóng biển rào rào rung động, một con lại một con, rút lui lại dâng lên…
…
Trời tốt, từng ngôi sao hiện trên bầu trời đêm.
“Cho nên tóc đỏ là em hai Lam Tư, tóc xù là em ba Alex, tóc vàng là em tư Hawke, Adam chính là em năm đúng không?.” Bạch Vân dựa vào người anh, dịu dàng khẽ hỏi.
“Đúng.” Anh nắm bàn tay bé nhỏ của cô, ôm cô vào trong ngực, nhìn sao trên biển.
Nhìn từng đợt sóng đập vào bờ cát, Bạch Vân lại hỏi: “Em nghe Lâm Tử Kiệt nói, Lam Tư thay lão Bart quản lý công ty, vậy những người khác thì sao?”
“Alex kinh doanh bất động sản, Hawke kinh doanh dây chuyền khách sạn, Adam phụ trách công ty Khoa học Kỹ thuật.”
Bạch Vân đưa tay sờ sờ đầu con chó Dubin đang tựa đầu trên đùi Khấu, cô phát hiện loại chó này cực kỳ thông minh, bởi vì hiểu được ý chủ nhân, nó bắt đầu chấp nhận cô, cũng không kêu hoặc sủa khi cô đụng vào nó, chỉ dùng cặp mắt đen to nhìn cô, nhìn nó thật vô tội, không hề giống dáng vẻ hung ác lúc trước.
Bạch Vân nhìn nó, trong đầu nghĩ cũng muốn làm chủ của nó: “Anh rời đi, một nửa là do ông ấy lừa anh, một nửa là do bọn họ đúng không?”
Khấu Thiên Ngang trầm mặc, lại nắm chặt tay cô, thật lâu sau mới hít sâu một hơi rồi nói: “Ông ấy hơi quá đáng, anh không chịu được… ông ấy khiến họ tưởng rằng họ là con ruột của ông ấy, mãi cho đến khi ông ấy mướn thám tử tìm được anh…”
Sắc mặt tái nhợt, trắng xanh của mấy người đàn ông kia lại hiện lên trong đầu cô, Bạch Vân không đành lòng nhắm mắt lại, tưởng tượng ra dáng vẻ khi bé của bọn họ.
“Bọn họ vẫn không hiểu tại sao lão đầu tử lại đối xử tốt với đứa con riêng là anh hơn những người con hợp pháp là họ, mà còn đối xử khác biệt vô cùng lớn, ngay cả anh cũng không hiểu. Sau đó, cha ruột Lam Tư mất, người trong gia tộc thông qua mẹ ruột cậu ấy mà tìm đến cửa, bởi vì đối phương và quý tộc nước Anh, cho nên sự việc gây ra tranh cãi rất lớn, lúc đó bọn anh mới hiểu nguyện nhân….”
“Anh… hận ông ấy sao?”
“Anh không biết.” Khấu Thiên Ngang căng thẳng, ngẩng đầu nói, “Ông ấy độc tài, lộng quyền lại ích kỷ, anh vẫn nghĩ rằng sao ông ấy chết đi, nhưng sáng nay, khi phát hiện ông ấy phát bệnh tim…”
Anh ngừng lại, không nói thêm gì nữa, nhưng cô hiểu tất cả, dùng bàn tay nhỏ bé của mình bao bọc bàn tay thô ráp của anh, nhẹ giọng nói: “Dù sao ông ấy cũng là cha của anh.”
Bắp thịt của anh căng lên, “Anh tình nguyện không có!”
“Đừng nói như vậy…” Cô ngẩng đầu, khẽ vuốt mặt anh, “Như vậy, quá bi ai.”
“Anh không muốn…” Anh vùi mặt vào cổ cô, giọng nói thô rát, “Cũng như ông ấy…”
“Anh sẽ không giống.” Bạch Vân quỳ lên, bưng lấy mặt anh, nghiêm túc nói: “Anh vĩnh viễn sẽ không giống ông ấy.”
“Em dựa vào đâu mà xác định như vậy?” Khấu Thiên Ngang tự giễu: “Dù sao anh cũng là con ông ấy.”
“Bởi vì…” Cô mỉm cười, khẽ vuốt lông mày anh, dịu dàng nói: “Tre hư măng tốt sẽ mọc, nếu như anh là người như vậy, thì năm đó anh đã không ròi khỏi nơi này; nếu như anh là người như vậy, anh sẽ không suy nghĩ thay người khác; nếu như anh là người như vậy, em sẽ không thể nào hãm sâu như vậy. Anh còn quan tâm đến những người em không có quan hệ huyết thống hơn so với người khác, anh cũng hiểu cha anh phân biệt đối xử giữa anh và những người con khác nên anh mới tránh đi.”
“Anh…” Anh mở miệng muốn nói, cô lại vươn ngón tay ra đặt trên miệng anh.
“Hư… để em nói xong đã.” Bạch Vân dịu dàng nhìn anh, “Đừng nói là anh không phải người như vậy, anh cho rằng tại sao Hawke lại muốn giúp em nhập cư trái phép vào nhà cha anh? Anh cho rằng tại sao Alex lại thay anh giải thích về phản ứng của anh vào sáng nay? Họ biết được anh đã làm những gì, có lẽ không phải cách tốt nhất, nhưng anh đã cố gắng hết sức. Bởi vì anh là người như vậy, cho nên em mới yêu anh.” Đầu ngón tay cô vuốt ve khuôn mặt kiên cường của anh, dịu dàng nói: “Hiểu không? Nếu trên đời này có người đàn ông đáng để em yêu, thì người đó nhất định là anh.”
Mặt trăng đã lên trên đỉnh núi, tỏa ra vầng sáng màu trắng, ánh sáng dìu dịu chiếu lên bờ cát.
Cổ họng anh thắt lại, hốc mắt nóng lên, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khàn giọng nói: “Nói em yêu anh lần nữa đi!”
Môi hồng khẽ nhếch, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa nước mắt, dịu dàng hôn lên trán anh, đúng như mong muốn của anh, khẽ nói: “Em yêu anh.”
…
Nắm tay anh, bước trên con đường dành cho người đi bộ. Đi xuyên qua rừng cây, con chó đi trước hai người, mặt trăng treo trên ngọn cây.
Bạch Vân ngẩng đầu nhìn con Dubin bước phía trước, không nhịn được liền hỏi: “Khấu, tại sao con chó này luôn đi theo anh vậy?”
Khấu Thiên Ngang cười nhạt: “Nó được huấn luyện, thay thế cho những người theo đuôi kia.”
“Theo đuôi.” Bạch Vân trợn trừng mắt.
“Vệ sĩ.”
“A.” Cô giật mình, cười khẽ: “Cho nên bây giờ nó là đội trưởng nhà tù của anh sao?”
Anh nhướng mày, cũng cười: “Cứ coi là vậy đi.”
“Nó theo anh cả ngày sao?”
“Ừ.”
“Rất ngoan, nó tên là gì vậy?”
“Kỳ Tháp.” Khấu Thiên Ngang cười nói.
Nghe thấy tên của mình, con chó dừng lại, quay người lại ngồi thẳng tắp, chờ lệnh của chủ nhân.
“Thật thông minh.” Bạch Vân hơi kinh ngạc.
“Dubin là loại chó rất thông minh và trung thành, tính cảnh giác và tính phục tùng cũng cao, chỉ cần huấn luyện sẽ trở thành chó giữa cửa rất tốt.” Khấu Thiên Ngang đi đến bên cạnh nó, đưa tay vỗ vỗ đầu của nó, nói một câu khẩu lệnh, con chó đen lớn mới đứng lên.
“Cái này em biết.” Nhớ tới mấy con chó gữa cửa kia, Bạch Vân buồn cười mở miệng: “Bọn chúng đều rất được việc.”
“Xin lỗi…” Cổ họng Khấu Thiên Ngang như thắt lại, đau lòng khẽ vuốt khuôn mặt bị nắng làm bỏng của cô. “Nếu anh biết sớm một chút…”
“Không sao, chỉ hơi đỏ mà thôi, hai ngày nữa sẽ hết.” Cô cười nhạt, muốn anh đừng lo lắng, dắt tay anh đi về phía trước, nói sang chuyện khác: “Đi cả ngày rồi, em thật đói đó, trong phòng anh có nhà bếp không?”
“Không có.” Anh cười cười, dắt cô rẽ vào một ngã ba: “Chỉ là anh biết một nơi có.”
Không lâu sau, hai người đi phía trái của nhà lớn, anh dắt cô vào nhà, quẹo vài lần, đi đến một gian phòng có đầy đủ dụng cụ nhà bếp.
Sau khi anh bật đèn, Bạch Vân há hốc mồm, nơi này giống như phòng bếp chính của khác sạn.
“Em muốn ăn gì? Anh làm cho em ăn.”
Nháy mắt mấy cái, đột nhiên toát ra một câu: “Dê nướng nguyên con.”
Khấu Thiên Ngang ngẩn ra, sau đó gãi gãi cằm, xoay người mở tủ lạnh ra tìm kiếm: “Để anh kiếm đã, anh nhớ Phổ Âu có lấy một con.”
Thấy anh còn muốn tìm, Bạch Vân bật cười, vội vàng đưa tay ngăn cản anh. “Em nói đùa thôi, nếu như anh làm thật thì em cũng không ăn hết, sandwich là được rồi.”
“Anh biết.” Anh cười hôn lên trán cô, “Sandwich đủ không? Thêm một món canh hải sản đặc biệt được không?”
“Ừ!” Cô gật đầu mỉm cười, đi cà nhắc đến hôn lại mũi anh, “Sandwich để em làm đi, anh nấu canh là tốt rồi.”
“OK.”
Thế là hai người phân công công việc, bận rộn trong nhà bếp.
Không lâu sau, sandwich được đặt trên bàn, canh cũng được múc vào chén, Khấu Thiên Ngang lấy thức ăn của chó cho Kỳ Tháp, nó đợi anh làm xong mọi thứ rồi mới đến ăn.
Ngồi ở bên cạnh bàn, Bạch Vân cắn một miếng sandwich, rồi nhìn anh hỏi: “Vừa rồi anh nhắc đến Phổ Âu, đó là ai?”
“Đầu bếp ở đây.” Khấu Thiên Ngang ngồi xuống đối diện cô.
“Trước đây anh nhắc đến có người bạn là đầu bếp, không phải là ông ấy chứ?”
“Ừ.”Khấu Thiên Ngang cười cười, “Khi mới đến đây, anh phải cố gắng để bắt kịp tiến độ học tập ở trường, nên thường học bài đến nửa đêm, ông ấy đều nấu đữa đêm cho anh, ông ấy đã lớn tuổi, anh ngại vì sợ ông phiền nên anh đã chủ động nhờ ông ấy dạy anh.”
Bạch Vân uống một thìa canh, thỏa mãn thở dài.
“Có ngon không?” Anh giống như mở miệng đòi thưởng.
“Không nên nói nhảm.” Bạch Vân lấy tay chống má, buồn cười: “Nếu em mập, đều là lỗi của anh.”
“Em quá gầy”. Anh múc một thìa canh đưa đến bên môi cô, “Mập lên mới tốt.”
Bạch Vân uống xong, cũng múc một thìa cho anh, “Này, em mới không cần một mình mình mập.”
Anh cười uống hết, lại múc cho cho một thìa, Bạch Vân đáp lễ anh, hai người cứ như vậy anh một thìa, em một thìa, ngọt ngọt ngào ngào cười đùa uống hết canh, không chú ý đến cánh cửa phòng bếp kia bị người khác mở ra, lại nhẹ nhàng đóng lại.
Đứng ngoài hành lang, là Phổ Âu có mái tóc hoa râm, vui mừng cười lắc đầu một cái, ông còn tưởng rằng ai lại trễ như vậy rồi mà còn chạy đến phòng bếp, nên sớm biết rằng chính là thằng nhóc này.
Chỉ là, thật lâu rồi không nhìn thấy thằng nhóc này cười vui vẻ như vậy.
Trong phòng bếp lại truyền đến tiếng cười nói, lão Phổ Âu mỉm cười, không quấy rầy họ, chỉ xoay người trở về phòng của mình.
….
“Mình đói bụng rồi.”
Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, chợt nghe thấy câu này, Bạch Vân không kịp phản ứng, cô mở đôi mắt buồn ngủ, nhìn người trước mặt, trong vài giây đầu óc cô không có cách nào hoạt động.
“Em cũng vậy.”
Lại nghe một câu như thế, Bạch Vân quay đầu, nhìn thấy một người khác.
Cô nheo mắt lại, hoài nghi mình nhìn lầm, sau đó quay đầu lại, người kia vẫn đứng ở đó, cô há mồm muốn nói, sau đó lại ngậm miệng lại, vỗ vỗ ngực Khấu Thiên Ngang, gọi anh dậy.
“Khấu.”
“Ừ!” Anh không mở mắt ra, chỉ lẩm bẩm một tiếng.
“Thức dậy đi.” Cô đổi sang vỗ nhẹ mặt anh.
“Trời sáng rồi sao?”
“Đúng, nhưng mà…” Cô còn chưa nói hết đã bị anh cắt ngang.
Khấu Thiên Ngang khẽ mở mắt ra, cúi đầu hôn cô, lẩm bẩm nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Bạch Vân đỏ bừng mặt, bởi vì dưới chăn tơ tằm anh bắt đầu dở thói xấu, cô vội vàng giữ tay anh lại. “Khấu, chờ một chút…”
Anh liếm hôn vành tai cô, thì thầm nói: “Tại sao phải chờ?”
“Không phải…” Cô không muốn phát ra tiếng rên rỉ ái muội này, nhưng nghe qua giọng của cô chính xác là như vậy, hại cô muốn đào một cái hố mà chui xuống, vội nói: “Có người…”
“Hả?” Anh nghe không rõ, khẽ cắn cái cổ trắng như tuyết của cô, bàn tay to đặt lên vật tròn trịa mềm mại của cô.
Bạch Vân vừa thẹn thùng vừa lúng túng, vội vàng bắt lấy cái tay còn lại của anh. “Bên cạnh có người.”
“Có người?” Anh trừng mắt nhìn, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Khụ ừ.” Một người đàn ông bên cạnh ho nhẹ hai tiếng.
Một cô gái khác mở miệng nói: “Thật xin lỗi vì đã quấy rầy hai người vận động buổi sáng, nhưng mà tôi thật sự rất đói bụng.”
Khấu Thiên Ngang cứng người, lập tức tỉnh ngủ, đột nhiên quay đầu thấy Âu Dương Ninh Ninh và Hawke mỗi người đứng một bên giường, vẻ mặt Hawke cợt nhả, còn Ninh Ninh thì vẻ mặt vô tội.
“Shit!” Anh mắng một câu thô tục, vừa xác định Bạch Vân không có lộ cảnh xuân ra bên ngoài, vừa xoay người lại quát: “Sáng sớm hai người các ngươi chạy đến phòng tôi làm gì?”
“Bọn em…” Hawke mở miệng.
“Đói bụng.” Ninh Ninh nói tiếp.
Trán Khấu Thiên Ngang nổi đầy gân xanh, thật sự muốn bóp chết hai tiểu gia hỏa không có đầu óc này, quát: “Cút ra ngoài cho ta!”
“OK, OK…” Hawke thấy anh nổi giận, liền kéo Ninh Ninh ra ngoài.
Ra gần đến cửa Ninh Ninh quay đầu lại, “Bạch Vân, cậu có thể nói với anh ấy động tác nhanh một chút không? Mình thật sự rất đói, anh ấy làm trong mấy phút? Năm phút có đủ không?”
Bạch Vân trừng lớn mắt, sau đó bật cười.
Hawke còn không chút khách khí cười to ra tiếng, “Thân ái, anh nghĩ năm phút có khả năng không đủ đâu.”
Khấu Thiên Ngang đỏ mặt, gầm nhẹ: “Hawke…”
Hawke cười ha ha, liền nắm tay Ninh Ninh chạy trối chết.
Khấu Thiên Ngang quay đầu lại, lẩm bẩm nói: “Em còn cười.”
“Đúng là…” Bạch Vân cắn môi dưới, cười nhẹ, “Rất buồn cười.”
Anh nhăn mặt, nằm đè lên cô, dáng vẻ giống như ác hổ bổ nhào vào chú dê nhỏ. “Năm phút? Quá coi thường anh rồi.”
“Cái đó cũng không phải em nói.” Bạch Vân đỏ mặt, nhưng vẫn cười.
“Thật sao?” Anh nhướng mày, cười nhe răng nói: “Vậy để tránh cô ấy hiểu lầm, chúng ta không cần ra ngoài quá sớm đúng không?”
“Ừ.” Bạch Vân cắn cắn môi, gật đầu đồng ý.
“Nếu hai chúng đã dậy…” Anh hôn môi rồi lại hôn chóp mũi cô, lẩm bẩm nói: “Lại có chút thời gian…” Anh hôn cặp môi thơm đang cười của cô, “Anh đề nghị…”
Anh dùng chóp mũi cọ cọ mũi cô, cười nói: “Tiếp tục làm chuyện mới vừa rồi bị quấy rầy được không?”
“Ừ!” Cô cười, hôn lại anh.
Ai ngờ Âu Dương Ninh Ninh vẫn ở bên ngoài, còn không hết hy vọng, thình lình lại ngõ cửa, hô to: “Này hai người các người sắp xong chưa? Tôi sắp chết đói rồi!”
Khấu Thiên Ngang cứng đờ, sau đó quát: “Hawke. Bart…”
Bạch Vân cũng cười to ra tiếng, cô vỗ vỗ lồng ngực anh, rồi ngồi dậy, cười khuyên nhủ: “Thôi, chúng ta đứng lên đi, Ninh Ninh chưa đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ đâu, chỉ cần chưa ăn no, chuyện gì cô ấy cũng làm ra được.”
“Cũng không phải Phổ Âu không làm bữa sáng.” Anh nhíu mày oán hận.
“Ninh Ninh đã sợ ăn bữa sáng kiểu Tây rồi.” Bạch Vân sờ sờ mặt anh, lại hôn lên đó, mỉm cười nói: “Hơn nữa, ai bảo anh nuôi miệng cô ấy thành kén ăn luôn rồi.”
Anh nhìn cô, cười khổ.
“Ngoan, đứng lên rửa mặt trước đã.” Bạch Vân xuống giường, kéo tay anh, muốn anh cũng rời giường.
Khấu Thiên Ngang nghe lời để cô kéo anh vào phòng tắm, trong miệng thì thầm: “Cái cô gái quái gở đó, tối nay nhất định anh sẽ tìm người đến trói cô ta lại…”
………
Chín giờ sáng phòng Thần Quang.
“Này, thức ăn của cô.” Rất nhanh đã nấu xong bữa sáng, Khấu Thiên Ngang đem cháo và một số món ăn khác bày ra trước mặt Âu Dương Ninh Ninh.
“Khấu ca.” Hawke thấy vậy lập tức đi đến gần anh, lấy một phần thức ăn khác đặt trước mặt Bạch Vân, vội nói: “Của em đâu?”
Khấu Thiên Ngang tức giận liếc anh, rồi lấy hai miếng bánh mì nướng đưa cho anh.
“Này…” Hawke kéo dài giọng, xách hai miếng bánh mì nướng lên, oán giận nói: “Bữa sáng của em là chúng sao?”
“Có ý kiến gì?”Khấu Thiên Ngang nhíu mày, duỗi tay ra, “Có ý kiến thì đừng ăn, trả lại đây!”
Hawke thấy thế, trừng mắt nhìn, nhanh như chớp rút hai tay lại, cười cứng ngắc nói: “Không có, không có, bánh mỳ cũng không tệ, rất được, rất được.”
Bạch Vân cười khì khì, lấy cùi chỏ chọc chọc Khấu, “Đừng làm rộn.”
Khấu Thiên Ngang hừ một tiếng, mới xoay người lại, đẩy toa ăn từ cánh cửa khác vào, bày từng món Trung lên bàn.
Vừa thấy những món bánh nướng, bánh bao chiên, bánh trứng, bánh trẻo rán, bánh củ cải, Ninh Ninh mở to mắt, giây tiếp theo liền tiến lên dùng tốc độ nhanh nhất gắp một cái bánh trẻo rán nhét vào miệng, rồi bưng lấy mặt hít sâu một hơi, phát ra âm thanh thỏa mãn, sau đó lệ nóng lưng tròng quay đầu lại, cực kỳ cảm động mà dùng hết sức lực ôm thật chặt Khấu Thiên Ngang, hô: “Khấu, anh là thần mà!”
“Wey wey wey… Tách ra, tách ra!” Hawke biến sắc, nhảy lên kéo Ninh Ninh ra: “Em, cô gái này…”
Ai ngờ Ninh Ninh lại hung với anh, “Tránh ra, đừng ngăn cản thức ăn của em!”
Cô khẽ vươn tay đẩy Hawke ra, cầm lấy đũa tấn công những mỹ thực đã lây không gặp này, nhai không đến hai cái liền mở miệng nhét đầy thức ăn vào, sau đó tỏ ra vô cùng hạnh phúc.
Thấy vẻ mặt ngốc của Hawke, Khấu Thiên Ngang ở cạnh cười ha ha, còn Bạch Vân thì đồng tình cầm cái bánh bao thịt đưa cho Hawke, an ủi anh: “Ăn bánh bao đi, rất ngon đó.”
Cô vừa nói xong liền bật cười.
Hawke ngơ ngác cầm lấy bánh bao, thẫn thờ hơn nửa ngày, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có người vì thức ăn mà đẩy anh ra, đây thật là….
Hawke không nghĩ ra từ gì để hình dung, chỉ có thể nhìn Âu Dương Ninh Ninh đang vùi đầu vào đống đồ ăn mà cười khổ.
Thật sự rất ngon sao?
Hawke cúi đầu nhìn bánh bao nhân thịt trong tay, nghi ngờ cắn một miếng, nhai nhai hai cái.
Hả? Anh nhíu mày, lại cắn miếng nữa.
Ừm! Anh nhíu mày, lại cắn miếng nữa.
Ừ… không tệ, không tệ…
Anh đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Ninh Ninh, rất nhanh cũng ăn ngấu nghiến giống cô.
Khấu Thiên Ngang thấy thế, trợn trừng mắt, ngồi xuống bên cạnh Bạch Vân, “Hai người này đều không biết nấu cơm, tại sao lại có biện pháp sống đến giờ nhỉ?”
Bạch Vân cười nói: “Vì có người nuôi.”
Khấu Thiên Ngang liếc Ninh Ninh, cười nhe răng, nắm lấy tay Bạch Vân, nói đùa: “Vất vả cho em rồi, nuôi được người rất khỏe mạnh.”
Bạch Vân cười mỉm chỉ chỉ Hawke, “Người của anh cũng không kém nha.”
Anh cười ha ha, nói: “Đều vất vả, đều vất vả…”
“Này…” Ninh Ninh ngẩng đầu lên, nhíu mày kháng nghị.
Ai biết cô vừa lơ là một chút, Hawke đã dùng nĩa trộm bánh bao chiên trong chén của cô, cô vội hét lên: “Này! Anh cái người ăn trộm này, trả bánh bao lại cho em!”
Hawke nhét cả cái bánh bao chiên vào miệng, hai người lại ầm ĩ một trận.
Nhìn Hawke và Ninh Ninh chỉ vì thức ăn mà náo loạn, Bạch Vân chợt phát hiện hình như thiếu vài người, liền hỏi: “Đúng rồi, những người khác đâu? Sao không thấy?”
Đưa tay bắt lấy bàn ban nhỏ bé đang công kích của Ninh Ninh, Hawke nuốt thức ăn trong miệng, rồi nói: “Lam Tư không có ở đây, sáng sớm anh ấy đã đi ra ngoài rồi. Adam thức đêm để viết lập trình, có lẽ giữa trưa mới dậy. Alex vẫn ở trong bệnh viện, hai bé củ cải của anh ấy hôm qua thức khuya chơi điện tử, mới vừa rồi em có đi xem, bọn nhỏ vẫn đang ngủ.”
“Bé củ cải?” Bạch Vân sửng sốt.
“Con của nó.” Khấu Thiên Ngang trả lời.
“Con?”
Không biết Hawke dùng cách gì, mà ôm cả người Ninh Ninh vào ngực, không để cô nhúc nhích, nói: “Alex kết hôn rất sớm, chỉ là năm năm trước đã ly hôn, quyền nuôi dưỡng con cái thuộc về anh ấy. Bây giờ là kỳ nghỉ hè, cho nên bọn nhỏ theo Alex về đây.”
“Về đây?” Ninh Ninh không vùng vẫy nữa, tò mò hỏi: “Bình thường bọn nhỏ không ở đây sao?”
“Bọn anh cũng không ở đây.” Hawke tựa đầu vào vai Ninh Ninh, cười nói: “Alex ở Philadelphia, Lam Tư ở Newyork, Adam ở Seattle, còn anh ở Las Vegas.”
“Thật lãng phí!” Ninh Ninh nhíu mày thì thầm.
“Lãng phí?” Hawke sửng sốt.
Ninh Ninh hừ lạnh nói: “Căn nhà lớn như vậy, bình thường không có nhiều người ở, không lãng phí thì là cái gì?”
“Điều này không phải trọng điểm…”
Thấy hai người anh một câu em một câu, Bạch Vân lại không nghe, chỉ có vẻ đăm chiêu nhìn Khấu đang trầm mặc ăn bữa sáng, sau đó đột nhiên nói: “Khấu, chút nữa em muốn đến bệnh viện, anh có thể đưa em đi không?”
Khấu Thiên Ngang sửng sốt, hai người đang tranh cãi ầm ĩ cũng im lặng, ba người đều kinh ngạc nhìn Bạch Vân.
“Em muốn…”Khấu Thiên Ngang nhíu mày trừng mắt, kinh ngạc nói: “Cái gì?”
“Đi bệnh viện.” Bạch Vân uống thìa cháo cuối cùng, sau đó cầm khăn lau miệng, vẻ mặt tự nhiên nói: “Nếu anh không có chuyện gì làm, thì có thể theo giúp em được không?”
Anh há miệng thở dốc, biểu hiện trên mặt thay đổi trong nháy mắt, nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của cô, giống như không có chuyện gì, cuối cùng anh không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
“Khấu?” Bạch Vân nhẹ giọng gọi: “Anh muốn đi theo giúp em không?”
Anh im lặng lúc lâu, mới ừ một tiếng.
Bạch Vân mỉm cười, hôn lên trán anh, dịu dàng nói: “Cám ơn.”