Lúc Triển Thất tỉnh lại một lần nữa là đã ở trong một hang động, đúng trong thời điểm cô quan sát hoàn cảnh xung quanh thì cảm thấy một áp lực kinh người đánh tới.
“Đồ cô nhặt được đâu?”
Thanh âm của Văn Nhân Mạc truyền đến không mang theo một tia nhiệt độ nào.
“Đồ nhặt được?”
Triển Thất cố gắng nhớ lại một chút, thì ra theo trí nhớ của thân thể này, cô quả thật nhặt được một khối ngọc bội. Khi Lâm Phong nói không phải là đồ hắn muốn, cô đã giữ lại, sau đó nhân lúc Lâm Phong đàm phán với Nhân Mạc có vẻ thờ ơ, cô bèn len lén dấu đi.
“Tôi việc gì phải giao cho anh, ngọc bội là do tôi nhặt được, cứ như vậy đưa cho anh chẳng phải bà cô tôi thiệt thòi lớn rồi sao.”
Triển Thất biết, nếu như bây giờ cô đem ngọc bội giao ra, cho dù Văn Nhân Mạc không giết cô, thì chỉ với việc cái thân thể đang bệnh rất nặng này của cô, thì cũng không sống được quá lâu.
Trong lúc Triển Thất nghĩ tới chuyện muốn cùng Văn Nhân Mạc trao đổi điều kiện thì Văn Nhân Mạc lại đột nhiên đi tới. Trong trí nhớ của Triển Thất thì bóng dáng Văn Nhân Mạc rất mơ hồ, có lẽ ngay từ đầu đã không coi trọng Văn Nhân Mạc. Mà cô lần đầu tiên tiếp xúc với Nhân Mạc, lại là lúc bị anh ta đè ở phía dưới.
Giờ phút này Văn Nhân Mạc với chiều cao hơn 1m8, lại giống như một ngọn núi đè ở trên đầu, Triển Thất theo bản năng bước lui về phía sau hai bước. Tuy nhiên do thân thể vẫn còn đang bệnh nặng, lại bởi vì lui hơi đột ngột nên trọng tâm không vững muốn ngã xuống phía sau, trong nháy mắt khi cô sắp ngã đó, cảm thấy cánh tay căng thẳng do có một sức lực to lớn kéo lên, tiếp theo khớp xương ở tay giống như bị bóp nát .
“Những người muốn trao đổi điều kiện với tôi, cho đến hôm nay đều không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi.”
Âm thanh lạnh lùng từ trong miệng Văn Nhân Mạc truyền ra, Triển Thất không nghi ngờ chút nào, giờ phút này Văn Nhân Mạc chỉ cần giơ một tay là có thể bóp chết cô. Cho dù hiện tại cô có mười kiếp tồn tại chung một chỗ cũng đánh không lại anh ta, bất quá lén đánh vụng trộm thì không tính.
“Tôi chỉ muốn trước khi thân thể tôi khôi phục lại, anh phải bảo hộ an toàn tính mạng cho tôi, thì tôi sẽ trả ngọc bội cho anh, nếu không, cả đời này anh cũng không tìm được nó.”
Triển Thất có thể thấy Văn Nhân Mạc hết sức quan tâm tới miếng ngọc bội kia, cho nên mới dám lên tiếng uy hiếp, mặc dù chính cô có thể bảo vệ tánh mạng của mình, nhưng thời đại cô trọng sinh tới còn chưa hiểu rõ lắm, huống chi cái thân thể này trải qua quá trình bị cô lăn qua lăn lại càng thêm tiều tụy không chịu nổi. Trước mắt đi theo Văn Nhân Mạc vẫn là phương pháp tốt nhất, miễn phí bảo vệ dại gì không cần. Có tiện nghi không chiếm, đó là ngu đần.
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc, đang trong lúc Triển Thất hoài nghi cô lên tiếng lầm thời điểm thì Văn Nhân Mạc lên tiếng.
“Lấy ngọc bội ra!”
Triển Thất nghe, biết Văn Nhân Mạc đã đồng ý, mặc dù Văn Nhân Mạc không có gì bảo đảm, nhưng Triển Thất biết, nếu Văn Nhân Mạc đã kêu cô lấy ngọc bội ra thì chính là đã đồng ý yêu cầu của cô, cho dù hiện tại cô có lấy ngọc bội giao cho Văn Nhân Mạc, anh ta cũng sẽ không đổi ý.
Mạng nhỏ được lưu lại, Triển Thất lại bắt đầu phấn khích, “Anh đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ lấy ngọc bội trả lại cho anh”.
“Nên nhớ, tôi không thích người khác uy hiếp tôi.” Văn Nhân Mạc lạnh mặt liếc nhìn Triển Thất, bỏ lại một câu cảnh cáo sau đó xoay người đi ra khỏi hang động.
Triển Thất không cần nghĩ cũng biết, cô khẳng định mình đã bị Văn Nhân Mạc khám khắp người rồi, chỉ có điều làm sao ngọc bội có thể giấu ở chỗ này? Thật đúng là chủ nhân thân thể này khiến cho cô bội phục. Con mụ nó, không biết cô ta (Triển Thất kiếp trước) giấu ngọc bội như thế nào.
Triển Thất liếc mắt nhìn ra ngoài, xác định Văn Nhân Mạc sẽ không đột nhiên đi vào, bèn quay lưng ra cửa động bắt đầu cởi quần.
Đúng, chính là cởi quần, sau khi triển Thất tỉnh lại cảm thấy mặt dưới bụng hơi khác thường, mà thông qua trí nhớ càng thêm xác định, ngọc bội được giấu ở chỗ này —— trong chiếc túi bí mật ở quần lót.
Thì ra “Triển Thất ” cũ đã may một chiếc túi bí mật ở bên trong quần lót, ngọc bội được giấu ở đó, cho nên dù Văn Nhân Mạc có đem cô lột sạch cũng không tìm được ngọc bội giấu ở đâu, huống chi một nơi riêng tư bí mật như vậy, người bình thường cũng sẽ không tìm tới.
“Trả cho anh!”
Sau khi Triển Thất mặc quần xong bèn kêu Văn Nhân Mạc vào, khi chứng kiến Văn Nhân Mạc xác định đây chính là miếng ngọc bội anh ta đánh mất rồi bỏ vào trong ngực. Trong lòng Triển Thất không nhịn được YY, nếu Văn Nhân Mạc mà biết khối ngọc bội này mới từ nơi tư mật đó của cô lấy ra thì không biết anh ta có ý kiến gì.
“Ăn xong tự mình thay thuốc đi”
Sau khi Triển Thất bắt được gói đồ Văn Nhân Mạc ném qua thì thật sự muốn bái lạy anh ngay lập tức, làm sao anh biết là cô đói bụng, kể từ sau khi cô tỉnh lại còn chưa có ăn một chút gì, chính xác mà nói, là cỗ thân thể này đã thật lâu chưa có ăn rồi, ngay cả nước cũng chưa được uống hớp nào.
Triển Thất hướng lên trời đất bao la lạy tạ, dùng tinh thần sôi sục nhất ăn cơm. Hôm nay đói bụng lâu như vậy, cho dù Văn Nhân Mạc có ném cho cô miếng lương khô cô cũng cảm thấy ngon vô cùng.
Sau khi ăn sạch tất cả mọi thứ, Triển Thất lại lật gói thuốc Văn Nhân Mạc ném cho cô. Việc mà Triển Thất của kiếp trước cảm thấy hứng thú nhất chính là y học, cô ta thích nghiên cứu các loại thuốc men, nếu không phải do cô ta nghiên cứu ra được thuốc trị liệu cơn ghiền thuốc, thì cũng không trở thành mục tiêu bị mười nhóm hắc đạo hợp lực đuổi giết.
Thuốc Văn Nhân Mạc đưa cho cô có hai loại, thuốc tây và thuốc bắc, Triển Thất kiếp trước rất muốn học về thuốc bắc, chỉ vì chưa tìm được thầy tốt, cho nên vẫn chuyên tâm nghiên cứu thuốc tây y. Vào thời đại này, mặc dù thuốc tây chưa lưu hành rộng rãi trong dân chúng, nhưng cũng được coi là rất thường gặp.
“Hắc hắc”
Khi nhìn thấy mấy thành phần của thuốc tây thì khóe miệng Triển Thất khẽ vểnh lên.
Sau khi nghỉ ngơi vài tiếng ở trong hang động, Văn Nhân Mạc liền dẫn Triển Thất đi xuống chân núi, Triển Thất biết, nếu không phải do Văn Nhân Mạc đồng ý bảo vệ tính mạng của cô, thì anh ta đã sớm một người một ngựa trở về từ lâu rồi.
Triển Thất hồi tưởng lại thời điểm khi cô vừa tỉnh lại, có rất nhiều người vây lại tấn công một mình Văn Nhân Mạc, rõ ràng cho thấy có mai phục trước ở chỗ này, mà lại có thể biết chính xác Văn Nhân Mạc sẽ đi qua tuyến đường này chỉ có một mình, như vậy, nhất định là trong bang hội có nội gián, hiện tại Văn Nhân Mạc nhất định rất nóng lòng trở về.
“Hú ú ..ú . ú. . . .”
Hai người bọn họ vừa đi ra khỏi hang động không lâu thì xung quanh liền truyền đến tiếng sói hú, hơn nữa không chỉ có một con.
“Đi mau!”
Văn Nhân Mạc nhíu mày, xoay người xách theo Triển Thất hướng chân núi chạy xuống. Nhưng lúc này đã không còn kịp nữa, bởi vì hai người bọn họ đã bị bầy sói bao vây.
“Theo sát tôi, nếu không mất mạng tôi mặc kệ”
Văn Nhân Mạc lạnh lùng ném lại một câu sau đó xoay người nhặt trên mặt đất một cây gậy dài to bằng cánh tay hướng bầy sói đi tới. Triển Thất biết lúc này lực chú ý của Văn Nhân Mạc đều dồn hết vào bầy sói, do đó liền đi theo sát phía sau hắn.
Bầy sói càng lúc càng tụm lại nhiều xung quanh, Văn Nhân Mạc cũng không chút do dự, nhìn thấy sói liền giết, một cây gậy gỗ trong tay anh biến thành vũ khí giết sói rất lợi hại, mỗi một lần vung gậy lên đều có một vài con sói ngã xuống.
Rất nhanh, xung quanh Triển Thất và Văn Nhân Mạc đã la liệt xác của hơn mười con sói, trong không khí cũng tản ra mùi máu tanh khiến người ta muốn nôn mửa, cái mùi này kích thích những con sói khác càng thêm hung tàn hướng bọn bọn họ nhào tới.
Triển Thất vừa định tham gia chiến đấu với Văn Nhân Mạc, nhưng cô cảm thấy rõ ràng giờ phút này thân thể mình càng ngày càng yếu đuối.
“Cẩn thận!”
Đang trong lúc Triển Thất không còn kiên trì nổi nữa, Văn Nhân Mạc đột ngột ôm cô vào trong ngực, thuận tay giải quyết hết những con sói vừa nhào tới.
Sau khi Văn Nhân Mạc ôm Triển Thất bảo vệ trong ngực thì lực chiến đấu rõ ràng giảm xuống không ít, mà bầy sói xung quanh hình như cũng phát hiện ra điểm này nên càng thêm công kích mãnh liệt về hai người bọn họ.
“Có thể đưa tôi lên cây không, tôi có biện pháp giải quyết bọn sói này”
Triển Thất cảm thấy cô sắp ngất đi, đến lúc đó Văn Nhân Mạc vẫn còn mang theo cô, không biết có thể thoát khỏi hay không.
Văn Nhân Mạc không chậm trễ chút nào nhanh chóng nhảy lên một ngọn cây.
Nhìn bầy sói dưới tàng cây cố gắng leo lên, Triển Thất móc ra một chút thuốc mê cô vừa chế biến trong hang động.
Bởi vì nguyên liệu có hạn, nên thuốc mê chế biến ra cũng không được nhiều, vốn là cô dùng để bảo vệ tánh mạng của mình, ở nơi loạn thế này cô căn bản không dám tin tưởng bất luận kẻ nào. Át chủ bài càng nhiều, cơ hội giữ gìn mạng sống càng lớn, đó là lý do vì sao mà cô giữ lại thuốc mê để dành cho những tình huống bất ngờ, nhưng bây giờ mọi việc đang xảy ra có liên quan nghiêm trọng đến sinh mạng rồi.
“Tác dụng của thuốc có hạn, chỉ có 10 phút!”, Dứt lời, cô vung vẩy chất bột màu trắng xuống bầy sói đứng dưới tàng cây.
Khi nhìn thấy bầy sói có vẻ suy yếu đi một chút, cuối cùng nằm dài hết trên đất thì Văn Nhân Mạc nắm bắt cơ hội này mang theo Triển Thất chạy nhanh xuống núi.
Rốt cuộc Triển Thất sau một cuộc lẩn trốn bầy sói lại một lần hoa lệ hôn mê bất tỉnh.