Vô Thường

Chương 171: Phong thiếu gia, thật thần nhân!!! (thượng)



Hàn Đông có chút khẩn trương nuốt nước miếng một cái, hắn mở miệng hỏi:

– Hắn làm sao có thể nói chuyện cùng bọn Linh Thú này chứ? Chẳng lẽ hắn sử dụng môn Âm Công bí pháp từng giết chết hơn hai ngàn người kia?

Thang Phi Tiếu quay đầu nhìn hắn một cái, tức giận trả lời một câu:

– Đúng là dùng Âm Công bí pháp đó!

Điều này hiển nhiên là Thang Phi Tiếu trong lúc tức giận nói bừa, Thang Phi Tiếu biết Đường Phong thực sự giết chết hai ngàn năm trăm người đó, nhưng Hàn Đông thì chẳng qua là giễu cợt một chút mà thôi.

Phía xa, thấy Khiếu Thiên Lang đang vòng quanh người mình, Đường Phong cũng không có động tác gì khác. Nếu như nó nghe lọt thì dĩ nhiên là vô cùng tốt, cho dù là mình cùng nó trở về Khúc Đình Sơn cũng đc, chỉ cần đợi đến khi Linh Khiếp Nhan thức tinh, mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp.

Nhưng dường như nó cũng không nghe lọt đi, có lẽ bản thân mình lại phải quấy nhiễu nó một chút, sau đó bắt đầu đào vong ngàn dặm lần thứ hai.

Cảm thụ được cảm xúc và khí thế bên trong tiếng gào thét của bầy Linh Thú, tâm tình Đường Phong dần dần trở nên trầm trọng.

Sát khí! Hắn có thể cảm nhận được, sát khí trên người Khiếu Thiên Lang càng ngày càng đậm. ánh mắt nó cùng càng ngày càng không có hảo ý, hẳn là muốn hạ thủ đối với mình.

Quả nhiên, sau khi Khiếu Thiên Lang vòng quanh Đường Phong ba vòng, tất cả tiếng gào thét đều ngưng bặt.

Tới rồi!

Thân ảnh khổng lồ tuyết trắng của Cuồng Sát Khiếu Thiên Lang dừng lại trước mặt Đường Phong chưa tới năm trượng, sau đó nó rống lên một tiếng, tứ chi của nó cứng lên, hung hăng giậm lên mặt đất.

Thân hình giống như một ngọn núi nhỏ, giữa không trung tạo thành một bóng ảnh màu tuyết trắng, trong nháy mắt nhào tới trước mặt Đường Phong, răng nanh của nó hoàn toàn lộ ra ngoài, há mồm cắn thẳng tới đầu Đường Phong.

Lần trước nó cũng làm như vậy, bất quá lần đó thất bại, lần này nó thông minh hơn, khi há miệng ra, một làn gió có thể cảm thấy được từ trong miệng nó phun ra, làm gió này để phòng ngừa Đường Phong dùng phi châm bắn nó.

Phi châm đó mặc dù không lấy tính mạng của nó, nhưng ăn phải cũng choáng váng một hồi, lại cắm trong cổ họng của nó không chịu rời ra, vô cùng khó chịu.

Trước một khắc Khiếu Thiên Lang có động tác này, Đường Phong đã ý thức được nguy hiểm ập đến, cho nên trong nháy mắt hắn hét lớn một tiếng:

– Tá Thi Hoàn Hồn!

Chuẩn bị thi triển ra đòn sát thủ của mình.

Nhưng bốn chữ này hắn lại chỉ hô lên một chữ, ba chữ còn lại lập tức nghẹn trong cổ họng, thân thể vốn đang trong tư thế chuẩn bị chạy trốn cũng đột nhiên dừng lại.

Trong nháy mắt Cuồng Sát Khiếu Thiên Lang cũng ngậm miệng lại, thân hình khổng lồ hiện ra, đứng trước mặt Đường Phong, nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt hung ác biến mất không thấy, thay vào đó là có chút ngạc nhiên khó có thể tin, khí thế cuồng bạo và sát cơ trong mắt nó cũng đã biến mất, chỉ còn lại sự mê man.

Nó nhẹ nhàng hướng về phía Đường Phong a ô vài tiếng, sau đó thân hình giống như ngọn núi nhỏ của nó từ từ ngồi xổm xuống, chậm rãi cúi đầu xuống trước mặt Đường Phong, giương đôi mắt to như chuông đồng nhìn hắn.

Một đám Thiên giai cao thủ đang dứng từ xa quan sát cũng rót cằm xuống đất. Đây là một màn bất khả tư nghị, khiến người ta không dám tin cỡ nào chứ? Tất cả mọi người đều tận lực đè thấp hô hấp tới cực hạn, yên lặng như người đã chết rồi vậy.

Vừa rồi bọn họ còn lo lắng đề phòng, sợ Đường Phong không may bỏ mạng trong miệng sói. Bởi vì từ góc độ của họ nhìn được thì những gì đang thấy như đang báo trước kết quả.

Sau khi Khiếu Thiên Lang vòng quanh vài vòng liền dừng lại, há lớn cái miệng mãnh liệt nhào tới Đường Phong, đây đúng là một chiêu chí mạng.

Thể nhưng, sau khi Đường Phong rống lên một tiếng thì hành động đánh giết của Khiếu Thiên Lang liền dừng lại trong nháy mắt, sau đó lại phủ phục thân mình xuống trước mặt hắn.

Rốt cuộc là Đường Phong đã rống lên cái gì thì không ai nghe rõ cả, đại khái thì cũng giống như mấy tiếng kiểu như “Ê. a. hắc,..

Sau khi hắn rống lên thì Thú trung chi vương trong nháy mắt còn ngoan ngoãn vâng lời hơn cả chó giữ nhà. giờ phút này Khiếu Thiên Lang không còn là bộ dạng thú trung chi vương nữa mà hoàn toàn giống với một con chó săn trung thành đứng trước mặt chủ nhân.

ừ, một đám Thiên giai cao thủ cũng không biết lý giải thế nào, hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh tượng trước mặt..

Thang Phi Tiếu thậm chí còn dùng sức chùi mạnh hai mắt của mình, muốn xác nhận xem có phải mình nhìn lầm hay không, nhưng sự thật rành rành ra đó, hắn chùi tới mức hai mắt đỏ ké, nhưng kết quả vẫn như thế.

Trên mặt Dương Xuân cũng nghệt ra. dù hắn kinh nghiệm phong phú. thấy rộng hiểu nhiều. cũng không thể tin được còn có loại chuyện này xảy ra trước mặt mình, ngay dưới da mắt của mình.

Trên đời này…. Chẳng lẽ thật sự có bí pháp Vô thượng âm công gì đó sao? Chẳng lẽ lời đồn đại Đường Phong dựa vào vô thượng âm công gì đó của mình giết chết hai ngàn năm trăm người không phải giả sao?

Bốn vị thành chủ liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nảy ra suy nghĩ này.

Âm công thì đúng là có, bọn họ cũng có biết tới. Nhưng thứ âm công có thể giết chết hai ngàn năm trăm người cùng một lúc tuyệt đối không thể nào tồn tại! Đừng nói chi tới chuyện có thể ra lệnh cho một vương giả chi thú có thực lực sánh ngang với một vị cao thủ Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong.

Nếu nói không phải thì chuyện quỷ dị trước mắt rốt cuộc phải giải thích thế nào đây? Đường Phong chẳng qua là rống lên một tiếng thôi, Khiếu Thiên Lang đột nhiên lại trở nên biết điều như vậy?

Cả đám người suy nghĩ lung tung, Đường Phong cũng cười khổ không thôi. Trong lòng bàn tay của hắn bây giờ cũng ướt đẫm mồ hôi, đừng thấy bên ngoài hắn bình tĩnh mà lầm. thật ra trong lòng hắn so với bất kỳ ai cũng khẩn trương hơn. Hắn sợ mình không dẫn bầy Linh thú đi được, cũng sợ mình không thể chạy thoát khỏi Khiếu Thiên Lang.

Nhưng hiện tại, tâm tình khẩn trương lại đột nhiên thả lỏng không ít, chỉ cảm thấy thư thái cả người.

bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, Linh Khiếp Nhan chi lo dung hợp trong Cương Tâm rốt cuộc cũng tỉnh lại! Nhờ vậy mới cứu được cái mạng này.

Trong nháy mắt Linh Khiếp Nhan thức tỉnh, liền truyền tin tức qua cho Khiếu Thiên Lang, chính điều này đã khiến Khiếu Thiên Lang dừng lại động tác của mình.

– Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh!

Đường Phong thở hổn hển từng ngụm lớn.

– Nếu ngươi vẫn không chịu tỉnh thì ca ca ta thật sự có thể gặp phải xui xẻo rồi.

Kể từ khi hai phần tinh hồn của Linh Khiếp Nhan bắt đầu dung hợp tới nay ít nhất cũng hơn nửa tháng. khoảng thời gian này thật sự quá dài.

Linh Khiếp Nhan cười hì hì một tiếng, thanh âm lại đột ngột chuyển sang lạnh lùng:

– Sao? ngươi có thể chạy trốn khỏi Khiếu Thiên Lang, coi như đã thông qua thí luyện ta dành cho ngươi rồi, ngươi cũng có tư cách trở thành chủ nhân của ta.

– Cái gì đây?

Đường Phong ngạc nhiên, bởi vì ngữ khí và thái độ của Linh Khiếp Nhan trước sau khác nhau hoàn toàn.

Giọng nói ngọt ngào của Linh Khiếp Nhan liền truyền tới:

– Phong ca ca không hiểu sao. Hai loại tính cách của ta chỉ vừa mới dung hợp với nhau, vẫn còn có chút chưa ổn định. Qua một thời gian sẽ ổn thôi.

– Xuýt nữa hù chết ta rồi!

Đường Phong vỗ vỗ ngực. hắn còn tưởng rằng một Linh Khiếp Nhan khác đang nói chuyện với mình.

May là Linh Khiếp Nhan kia đã bị thôn phệ sạch sẽ rồi.

– Đừng nói nhảm nữa. ngươi mau giải thích với con sói này đi. Nói cho nó biết ta không có giết ngươi. chỉ vì cái này mà nó truy sát ta bấy lâu nay. Mệt chết thiếu gia ta đi mà.

– ừ, Phong ca ca ngươi cứ vuốt đầu của nó, ta vào trong cơ thể nó để lý giải cho nó hiểu.

Linh Khiếp Nhan mở miệng nói.

Đường Phong gật đầu, nhìn thoáng qua Khiếu Thiên Lang mặc dù đang quỳ trước mặt mình nhưng vẫn cao ngang ngửa với mình, sau đó vươn một tay ra, đặt lên trán của nó.

Một cỗ năng lượng từ trong Cương Tâm của mình truyền vào trong cơ thể của Khiếu Thiên Lang, hẳn là Linh Khiếp Nhan đang tiến vào. Đường Phong không biết được nàng ta đã nói những gì với Khiếu Thiên Lang, chỉ có thể yên lặng đứng đợi, Khiếu Thiên Lang cũng không hề nhúc nhích, hai con mắt lớn như chuông đồng khép chặt lại.

Một màn này, lại khiến những Thiên giai cao thủ kinh hãi lần nữa.

Ai lại dám lớn mật đi vuốt ve một con vương giả chi thú cuồng bạo hung tàn như vậy? Đám người kia mặc dù là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cũng không có gan lớn như vậy, cũng không có năng lực đó. Nhưng Đường Phong lại làm được, hắn chẳng những vuốt ve đầu của Khiếu Thiên Lang, còn đứng vững vàng ngay đó, Khiếu Thiên Lang cũng không động đậy, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

những chuyện nhìn thấy hôm nay quả thực cứ như đang nằm mơ!

Thang Phi Tiếu cười khổ một tiếng, hắn cảm thấy cuộc sống của mình có chút không thật! Kể từ sau khi đi theo Phong thiếu gia tới giờ, thường xuyên lâm vào cảnh tượng cứ như đang nằm mơ thế này, bởi vì hắn mang tới quá nhiều kỳ tích khiến người ta khó mà tin được, những kỳ tích này, e là chỉ xảy ra trong mơ mà thôi.

– Khiếu Thiên Lang bất động rồi.

Hàn Đông nhẹ nhàng nói,

– Chúng ta có cần thừa dịp này xông lên giết nó hay không? Đàn thú một khi mất người cầm đầu thì sẽ chia năm xẻ bảy, không thể tụ tập lực lượng lại như vầy nữa, tới lúc đó chúng ta chiến đấu cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

– ngươi cứ đi thử xem.

Thang Phi Tiếu khinh thường liếc hắn một cái,

– ngươi dám đi qua thì lão tử đánh chết ngươi.

Đường Phong vất vả lắm mới trấn an được Khiếu Thiên Lang, nếu bây giờ lại qua giết nó thì không biết sẽ xuất hiện tình huống gì, vạn nhất chọc đàn thú nổi giận thì khó mà thu thập được.

Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi nói:

– Thang Phi Tiếu, ta đề nghị như vậy cũng là vì Thiên Tú, vì Tĩnh An thành!

– Ta thấy ngươi vì mình thì đúng hơn? Thấy Phong thiếu gia không vừa mắt nên muốn mượn tay linh thú giết hắn chứ gì? ngu ngốc, không có chuyện gì làm nên muốn tìm đánh đúng không?

Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng.

– Các ngươi có thể im lặng một chút không? Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn cãi nhau! Trước đây có ân oán gì thì cũng đợi qua cửa này rồi hảy nói.

Hạ Thời Vũ nhíu mày, quát một tiếng.

Thang Phi Tiếu nhún vai một cái:

– Xem như ta nể mặt mỹ nữ!

Hàn Đông ôm một bụng tức khí, oán hận nhìn Thang Phi Tiếu một cái rồi lại chuyển hướng nhìn về phía Đường Phong, trong mắt tràn đầy tức giận và âm ngoan.

Đường Phong và Khiếu Thiên Lang vẫn giữ nguyên tư thế đó đứng ở kia, một thân một mình, đứng trước mặt một đại quân hơn hai ngàn Linh thú, như một bức tưởng đồng vách sắt ngăn lại đàn thú.

Qua khoảng một nén nhang, Đường Phong cảm giác được Linh Khiếp Nhan đã quay lại Cương Tâm của mình.

– Sao rồi?

Đường Phong vừa hỏi vừa dùng cánh mắt cảnh giác nhìn Khiếu Thiên Lang.

giờ phút này trong mắt Khiếu Thiên Lang đã không còn sát ý nữa, bất quá trong đôi mắt lại lóe lên một tia khinh bỉ nhìn Đường Phong. không chỉ thế, nó dường như đang thị uy, khịt mũi với Đường Phong một cái, nước bọt cứ thế phun lên đầy mặt Đường Phong.

Đường Phong bất đắc dĩ đưa tay lau sạch mặt mình, trong lòng tự an ủi mình, thiếu gia ta không chấp nhất súc sinh làm gì.

– Tốt lắm.

Linh Khiếp Nhan đáp

– Ta đã nói hết mọi chuyện cho nó nghe rồi, chẳng qua là Phong ca ca, huynh đã đả thương nó nên nó đang ôm một bụng ấm ức không phục kìa.

Đường Phong vừa mỉm cười, vừa dùng sức vỗ mạnh vài cái lên mặt Khiếu Thiên Lang, dùng giọng nói thân thiết nhưng nghiến răng nghiến lợi nói:

– Đừng để ý mà, chỉ là trong một phút sơ sảy nên thất thủ mà thôi.

Nói xong một câu, Đường Phong cũng đã vỗ mười lần, tay cũng sinh đau. Trong lòng một trận vô cùng sảng khoái.

Khiếu Thiên Lang khịt mũi, cổ họng gầm gừ, căm tức nhìn Đường Phong.

– Phong ca ca, huynh có thể giúp nó lấy mấy cây phi châm trong miệng nó ra được không? những thứ này khiến nó cảm thấy không được thoải mái.

– Đương nhiên là được. Mọi người đều đã làm lành rồi, chút chuyện nhỏ này tự nhiên là không thể bỏ qua được.

Đường Phong gật đầu, nói với Khiếu Thiên Lang:

– Há miệng ra.

Khiếu Thiên Lang chớp mắt rồi há cái miệng lowsnc của mình ra, Đường Phong nhìn khoang miệng đủ sức chứa cả người của mình mà thấp thỏm không yên, ngoài miệng vẫn nói:

– Lát nữa ngươi không được cắn ta, ta cho ngươi biết, đấy là quan báo tư thù, phi đạo đức, là hành vi vứt hết lang phẩm!

Linh Khiếp Nhan bị chọc cho cười khanh khách không ngừng:

– Phong ca ca cứ yên tâm đi, nó cũng không giống như huynh đâu.

Đường Phong bị nói vậy liền đỏ mặt, cúi đầu nhìn kỳ trong miệng Khiếu Thiên Lang.

Lần trước bắn vào chừng mười mấy cây phi châm, cái nào cũng đều đâm sâu vào thịt, móng vuốt của Khiếu Thiên Lang không linh hoạt, dĩ nhiên không thể rút ra được.

Đường Phong liếc mắt liền thấy được vài cây. Đã qua nhiều ngày như vậy, những chỗ phi châm đâm vào trong miệng Khiếu Thiên Lang đã có không ít cái đã có dấu hiệu kéo da non, Đường Phong chỉ có thể vươn tay ra, sờ tìm vị trí của phi châm, sau đó hung hăng rút ra.

Khiếu Thiên Lang không hổ mà vương giả chi thú, ngay lúc Đường Phong rút ra cũng không hề động tí nào, mặc dù loại đau đớn này khó mà nhịn được, nhưng nó chi ư ư vài tiếng trong cổ họng mà thôi.

Chỉ trong chốc lát. Đường Phong đã rút ra hơn ba mươi cây. những cây còn sót lại đều nằm trong những vị trí sâu hơn, khá bí mật.

Đường Phong chỉ có thể thông qua trao đổi giữa Linh Khiếp Nhan và Khiếu Thiên Lang mà tìm kiếm vị trí của mấy cây phi châm này, cả đầu thậm chí cũng đã chui vào trong khoang miệng của Khiếu Thiên Lang.

Cả đám người run sợ trong lòng, chân cũng hơi run, sắc mặt của mấy vị phụ nhân đều đã biến sắc!

Tình cảnh của Đường Phong bây giờ quả thật quá hung hiểm! Khiếu Thiên Lang mà khép miệng lại bây giờ thì có thể trực tiếp cắn hắn đứt thành hai nửa. Đổi lại là bất kỳ người nào ở đây cũng không dám làm những chuyện như vậy, giỡn chơi sao, ai lại dám lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm như vậy?

Bọn họ thật sự không hiểu được Đường Phong rốt cuộc đang làm trò gì, sao lại biến thành cảnh tượng quỷ dị thế này. Khiếu Thiên Lang lại tùy ý để mặc Đường Phong hành hạ, không có chút ý nghĩ thương tổn gì hắn cả.

– Phong thiếu gia đúng là thần nhân!

Thang Phi Tiếu nước mắt lưng tròng, hắn quả thực bội phục muốn chết. Đoạn Thất Xích đứng sau cũng thâm trầm gật đầu:

– Có thể làm đầu bếp cho hắn chính là vinh hạnh của ta!

Đúng là hậu sinh khả úy mà!

Đường Phong ở bên kia giằng co hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy hết phi châm trong miệng Khiếu Thiên Lang ra ngoài, con thú trung chi vương này hiện tại cả miệng toàn là máu tươi, nhưng dù vậy nó cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Phong. nó thè ra đầu lưỡi đỏ tươi, liếm mấy cái lên mặt Đường Phong.

Đường Phong nhất cũng bị nó làm cho xấu hổ:

– Mấy cây phi châm này đều là ta bắn vào, lấy bọn nó ra ngoài là việc ta nên làm, không cần phải cảm kích ta như vậy.

-Hì hì.

Linh Khiếp Nhan cười:

-không phải nó muốn thân mật với ngươi mà là muốn thân mật với ta kia, chỉ là ta không có thân thể nên nó mới làm như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.