Vô Thường

Chương 113: Cự kiếm môn đột kích



Trong phòng, sắc mặt năm người đã trắng bệch, trong nháy mắt nghe được những lời của Đường Phong, các nàng cảm thấy tim thiếu chút nữa cũng ngừng đập, ngây ngốc nhìn bóng dáng Đường Phong rời đi, yên lặng như tờ.

Trước mắt năm người giống như hiện lại cảnh máu chảy thành sông năm đó, cảnh tượng hoang tàn điêu linh, thi thể chất chồng vô cùng khủng bố.

sửng sốt hơn nửa ngày, Dịch Nhược Thần không nhịn được nhẹ giọng hỏi:

– Hắn nói những lời này là có ý gì?

Thiết Lạc Hồng mặt cắt không còn giọt máu:

– Có phải hắn đã biết gì hay không?

Lâm Nhược Diên nói:

– Đừng nhìn ta, ta tới bây giờ cũng chưa từng nói với hắn.

Bạch Tố Y cười khổ xoa nhẹ trán:

– Phong Nhi không có ác ý với chúng ta, ngữ khí của hắn vừa rồi rất bình tĩnh.

Hàn Nhu nói:

– Mọi người có thấy bộ dạng của hắn rất giống nam nhân kia không? Nhất là phía sau, cũng cao ngất và tiêu sái như thế. Còn có nụ cười châm biếm nửa miệng nữa, giống như cùng một khuôn khắc ra vậy.

Mỗi lúc nam nhân kia cười như thế chính là đã động sát khí.

Sau khi Đường Phong cáo biệt Thiên Tú cao tầng liền đi thẳng tới nơi ở của nội tông đệ tử gọi Mạc Lưu Tô dậy.

Bạch Tiểu Lại nhất nhất theo sau, chăm chú nhìn bóng lưng của hắn.

Bạch Tiểu Lại cảm thấy Đường Phong hôm nay lạnh lùng hơn lúc trước rất nhiều, lạnh lùng tới mức khiến người khác muốn tới sưởi ấm cho hắn.

Bên trong vẻ bình tĩnh kia cất giấu một cỗ sát khí mãnh liệt như một mạch nước ngầm khổng lồ, một khi bạo phát ra thì không thể thu lại.

Đường Phong hôm nay cũng rất khó chịu, vì Bạch Tiểu Lại nhất định muốn đi.

Tuy hắn không có khả năng giữ Bạch Tiểu Lại lại được, nên muốn tìm chỗ để phát tiết, Cự Kiếm Môn lại đúng lúc chường mặt tới, hắn đương nhiên không cần phải nương tay.

Cả một đêm, Bạch Tiểu Lại và Đường Phong đều ở tại dược phòng cùng Mạc Lưu Tô.

Nàng im lặng nhìn Đường Phong và Mạc Lưu Tô lấy ra một đống dược liệu đủ loại, sau đó ngưng luyện ra nước thuốc, sau đó lại phối trí thành một loại dược vật không màu.

Bạch Tiểu Lại yên lặng nhìn kỹ một chút, để phối thành loại dược vật này thì cần hơn năm mươi loại dược liệu, trình tự phối rất phức tạp, nhưng động tác của Đường Phong lại lưu loát đâu vào đấy, loại dược vật giống như nước sôi này đã được phối thành công.

Tuy rằng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình phối trí, nhưng Bạch Tiểu Lại lại phát hiện, nếu như người phối là mình thì nhất định sẽ không phối ra được, nàng hoàn toàn không nhớ được trình tự phối trí như thế nào.

Bạch Tiểu Lại không biết đây là thuốc gì, nhưng từ sau khi chứng kiến Đường Phong giết mấy người Cự Kiếm Môn bằng độc thì nàng liền biết Đường Phong dụng độc vô cùng tinh thông.

Cho nên lọ này nhất định là độc dược, còn là loại độc dược vô cùng ác tâm.

Không chỉ thế, Đường Phong còn nhờ Mạc Lưu Tô luyện chế ra hai viên thuốc màu lam nhạt.

Suốt một đêm, cương khí của Mạc Lưu Tô đã tiêu hao sạch sẽ.

Tới lúc trời sáng thì Mạc Lưu Tô cả người cũng tiều tụy vài phần, sắc mặt vàng như nến, rõ ràng là vì cương khí đã cạn kiệt nên mới vậy.

Sau khi bảo Mạc Lưu Tô trở về phòng nghỉ ngơi cho khỏe, Đường Phong và Bạch Tiểu Lại mới đi thẳng tới cửa chính của Thiên Tú.

Sau một đêm điều động và an bài, hiện tại cả Thiên Tú đã bước vào trạng thái khẩn trương trước khi chiến đấu.

Mấy bộ Lạc Tiên Hồng đã chế tác xong đều được phát ra, tuy vậy nhưng loại ám khí này cũng mới chi làm ra được vài trăm bộ mà thôi, không thể để mỗi người giữ một bộ được.

Cạnh Dạ Vũ hồ không xa, Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên dẫn theo hai mươi vị Địa giai cao thủ tới lẳng lặng chờ địch.

Địch nhân tới từ đây đều là cao thủ, nên những người dưới cấp Địa giai tới đây cũng không giúp được gì.

Thang Phi Tiếu nấp một bên, hắn là đòn sát thủ nặng ký nhất của Thiên Tú, tự nhiên không thể quang minh chính đại lộ diện được.

Trước đại môn của Thiên Tú, dưới sự dẫn đầu của ba vị trưởng lão, tất cả đệ tử đã ngoài luyện cương lục phẩm của Thiên Tú đều tập trung ở đây, chia ra mai phục ở rất nhiều nơi, chỉ chờ địch nhân tới sẽ đánh cho đối thủ không kịp trở tay.

Mấy đệ tử này lúc đầu không biết gì cả, đêm qua lúc đang ngủ ngon thì bị đánh thức mà thôi.

Vừa rồi Dịch Nhược Thần mới nói cho các nàng biết chuyện Cự Kiếm Môn sẽ tấn công Thiên Tú, muốn các nàng liều chết bảo vệ danh dự của tông môn.

Đệ tử Thiên Tú nhất thời liền vô cùng khẩn trương.

Các nàng ngày thường chi ở trong Thiên Tú cùng đồng môn sư tỷ muội luận bàn, đã động thủ với địch nhân thật khi nào đâu chứ? Nên lúc nghe được tin này liền có chút kinh sợ.

Dù chỉ là một môn phái do nữ nhân tạo thành, nhưng cũng có chí hướng và định lực riêng, nữ nhân cũng có tôn nghiêm và vinh quang của mình! Thiên Tú chính là hai chữ thần thành mà các nàng cần dùng máu cùng mạng sống để bảo vệ.

Dưới những lời cổ động và kích động của Dịch Nhược Thần, cả đám đệ tử Thiên Tú tuy có chút khẩn trương nhưng tất cả đều lăm lăm vũ khí trên tay, lòng tràn ngập căm phẫn.

Sau khi Dịch Nhược Thần động viên đệ tử xong thì Đường Phong và Bạch Tiểu Lại mới tới.

– Dịch sư thúc.

Đường Phong tới trước mặt Dịch Nhược Thần chào hỏi một tiếng.

– Phong Nhi, sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi nên ở Yên Liễu các sao?

Dịch Nhược Thần hỏi.

– Ta cũng là một phần tử của Thiên Tú, đương nhiên cũng phải tới.

– Hồ đồ!

Hàn Nhu trừng mắt nhìn hắn,

– Đây không phải nơi ngươi có thể tới, mau về đi.

– Các vị sư thúc và sư tỷ đều là thân liễu yếu đào tơ cũng có thể đứng đây, Đường Phong ta thân là một nam nhân thì sao có thể trốn ở Yên Liễu các chứ?

Đường Phong vẻ mặt kiên nghị đáp.

– Ngươi biết hay không, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì Thiên Tú chúng ta thật sự có thể….

Thiết Lạc Hồng cũng có ý muốn khuyên Đường Phong trở về.

Đường Phong cắt ngang lời nàng:

– Ta biết, nhưng bên cạnh ta không phải còn có một cao thủ sao?

Bạch Tiểu Lại gật đầu nói:

– Ta sẽ bảo vệ A Phong chu toàn, tuyệt đối không để hắn gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

– Vậy cũng được.

Ba vị trưởng lão nhẹ nhàng thở ra một hơi, có một Thiên giai cao thủ bên cạnh Đường Phong thì các nàng không cần tiếp tục lo lắng nữa.

– Hơn nữa, lần này có khả năng không cần phải đấu võ.

Đường Phong cười khẽ.

– Phong Nhi, đừng nói bừa.

Dịch Nhược Thần trách cứ một câu,

– Vừa rồi có đệ tử hồi báo, ba ngàn người kia đã vào Tĩnh An thành, chỉ có điều do nhân số quá đông nên phải có thời gian sắp xếp lại. phỏng chừng nửa canh giờ nữa sẽ tới trước mặt chúng ta. Đông người tới như vậy, ý đồ đã quá rõ ràng rồi, há lại có chuyện nói không đánh liền không đánh chứ.

– Các vị sư thúc, ta không phải nói đùa đâu.

Đường Phong chậm rãi nói,

– Mọi người nghĩ lại đi, trong ba ngàn người này, thì đã có một ngàn người không phải là người của Cự Kiếm Môn rồi. Bọn họ cũng không nhất định thật sự muốn tấn công Thiên Tú, chí là bị Cự Kiếm Môn ép buộc mà thôi. Nếu có thể thuyết phục bọn họ rời đi thì cho dù có động thủ thật đi nữa, cơ hội chiến thắng của Thiên Tú ta chẳng phải lớn hơn rất nhiều sao?

Dịch Nhược Thần nói:

– Tuy ngươi nói không sai nhưng đã tới lúc này thì sao có thể thuyết phục một ngàn người kia rời đi chứ? Chuyện này chắc chắn không thể làm được.

– Dù sao cũng phải thử một lần mới biết được đúng không?

Đường Phong tiếp tục nói:

– Nếu ba vị sư thúc đồng ý, Phong Nhi tình nguyện thương thuyết cùng bọn họ, để xem có thể khiến một ngàn người đó rời đi hay không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.