Vô Sắc Công Tử

Chương 75



Đêm mùa thu mát lạnh.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua ô cửa sổ nghiêng nghiêng
rọi lên đống y phục hỗn độn.

Trong phòng tràn ngập hơi nước. Hơi nước ngưng tụ
thành bụi sương. Trong sương có tiếng người thở dốc dần dần trở nên gấp gáp,
ngâm nga kéo dài.

Sâu trong đôi mắt mê ly của Vân Trầm Nhã như có một
ngọn lửa đang bốc cháy lên.

Tay hắn đang vuốt ve khuôn mặt của Thư Đường chậm rãi
trượt xuống vòng ra sau cổ nàng. Đầu ngón tay khều nhẹ, chiếc yếm của nàng chảy
xuống lộ ra thân hình trắng nõn nà như một đóa tuyết liên bừng nở.

Tay Thư Đường siết chặt lại đặt ở hai bên người.

Nàng thở hổn hển dồn dập không theo chút quy luật nào,
ánh mắt có chút kinh sợ, vững vàng nhìn Vân Trầm Nhã một cách chăm chú.

Nam tử trên người nàng lúc này trông thật đẹp, đôi mắt
hắn tràn ngập ham muốn, bờ vai rộng lớn, lồng ngực rắn chắc ấm áp phủ lên thân
thể nàng theo một tư thế xâm nhập.

Nàng thật sự rất khẩn trương, Vân Trầm Nhã nghĩ. Hắn
khẽ than một tiếng, một tay ôm chặt Thư Đường vào trong lòng nhẹ nhàng trấn an
nàng, tay kia như vô ý trượt xuống người nàng tìm kiếm nơi cao ngất mềm mại,
nhẹ nhàng nắm chặt, một tiếng ưm liền bật ra từ khóe môi của nàng.

Tiếng ưm này hoàn toàn đoạt mất thần trí của Vân Trầm
Nhã.

Thân hình dưới người hắn lung linh mềm mại, phập phồng
yêu kiều, thích thú quấn chặt lấy hắn như dây leo, hoàn toàn vây hãm hắn vào
bên trong.

Lúc nãy hắn còn ngập ngừng do dự, hoang mang không
biết làm thế nào, cảm thấy không thể tin nổi. Người trước mặt này, hai má lúm
đồng tiền của nàng dường như luôn luôn tràn ngập trong giấc mơ của hắn ba năm
nay, giờ thật sự, thật sự đã thuộc về hắn.

Nhưng hiện tại, Vân Trầm Nhã không suy nghĩ được gì
nữa.

Khi thân hình Thư Đường kề sát thân hình của hắn, hai
điểm anh đào đỏ hồng trước ngực nàng cọ sát lên ngực hắn, Vân Trầm Nhã cảm thấy
bụng dưới nóng đến mức sắp bùng nổ.

Không thể kềm chế nổi nữa, yết hầu của hắn bật ra một
tiếng gầm trầm thấp, tay lướt dọc xuống người Thư Đường, nâng một chân của nàng
lên.

Đang say đắm mờ mịt, Thư Đường đột nhiên hoàn hồn.
Nóng rực cương cứng đặt trước lối vào. Theo bản năng nàng có chút sợ hãi, vừa
vươn hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn đã nghe hắn rên lên một tiếng.

Vũ khí dưới thân tiến quân thần tốc, đau đớn kịch liệt
dọc theo lưng nhanh chóng lan tỏa lên. Toàn bộ thân hình như bị xé rách.

Thời gian như ngưng đọng lại. Sự hẹp nhỏ, chặt chẽ của
xử nữ khiến Vân Trầm Nhã khó thở. Còn Thư Đường cũng đau đến mức nín thở.

Thật lâu sau, nàng mới hổn hển thở gấp từng hơi.

Vân Trầm Nhã ôm chặt Thư Đường vào lòng, gắng sức vuốt
ve nhẹ dọc theo lưng nàng.

“Tiểu Đường, thả lỏng một chút. Nàng… quá chặt
…”

Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, như đang hết sức chịu
đựng.

Nhưng Thư Đường chỉ cảm thấy đau, chỉ cảm thấy dưới
thân nóng bỏng khác thường.

Đau đớn dần dần biến mất, hai thân thể dán sát không
một kẽ hở, chỉ cần hơi cử động đã khiến từng ngọn lửa nhỏ bốc lên. Mỗi một đầu
dây thần kinh đều căng ra, hưng phấn cực độ chậm rãi lan tỏa khắp nơi trong
thân thể Vân Trầm Nhã.

Hắn khẽ run lên.

Cả đời này hắn chưa từng cảm thấy hưng phấn như vậy,
cảm giác này như thả người nhảy xuống từ đỉnh núi cao nhất.

“Tiểu Đường.”

“… Ừ.”

“Ta bắt đầu đây…”

“Ừ…”

Một tay ôm chặt nàng, một tay chống lên đầu giường.
Vân Trầm Nhã nhắm chặt mắt lại thâm nhập vào. Mới đầu chậm rãi, mỗi một lần ra
vào đều khiến tim hắn run động. Sau đó, tựa như chiến trường dậy lên khói lửa,
hàng ngàn hàng vạn thiết kỵ giẫm đạp lên cánh đồng hoang, như dòng sông băng
sục sôi cuồn cuộn, như tiếng chiêng trống ngoài mặt trận, mãnh liệt bao phủ
hoàn toàn lý trí của hắn.

Đều là lần đầu tiên của bọn họ.

Thư Đường đau, mà Vân Trầm Nhã thật ra cũng rất đau.

Khi sóng triều đánh ập lại, rốt cuộc không thể tự kềm
chế được nữa. Càng nhanh chóng va chạm lên xuống không ngừng. Vân Trầm Nhã điên
cuồng say mê, bỗng dưng có một loại cảm xúc như bi như hỉ.

Lớn lên trong thâm cung, tranh đấu không ngừng giữa
sóng gió ba đào đầy gian trá xảo quyệt chốn triều đình. Hai mươi mấy năm qua,
hắn đứng nơi cao nhất, chỉ có hai năm ở bên cạnh Hoàng đệ mới xem như chân
chính có người làm bạn.

Từ trước đến nay, Vân Trầm Nhã không biết những tháng
ngày như vậy là tốt hay không tốt. Nhưng hiện giờ, hắn đột nhiên có được một
người hoàn toàn của riêng mình.

Người này là Thư Đường, có chút khờ khạo ngốc nghếch,
lại vô cùng thành thật, nhưng nàng nguyện ý tin tưởng hắn trước sau như một,
không một chút nghi ngờ.

Vân Trầm Nhã hít một hơi thật sâu, vẫn không ngừng
luật động, cúi người xuống bên tai Thư Đường, một lần rồi lại một lần gọi tên
nàng.

Cứ như thế đắm chìm vào, không thể tự kềm chế.

Hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài nắng lên nhưng nhìn không
ra là mấy giờ. Một đêm phóng túng khiến đầu óc mê man, Vân Trầm Nhã trầm ngâm
một lúc lâu, chuyện đêm qua mới từ từ hiện lên trong óc.

Nhớ rõ hai người quấn quýt si mê mãi cho đến khi trời
tờ mờ sáng, sau đó… không biết là ngủ từ lúc nào…

Dưới thân mềm mại mà ấm áp, Vân Trầm Nhã bỗng dưng
sửng sốt, lúc này mới phát hiện Thư Đường vẫn đang cuộn tròn trong lòng mình,
hai má tái nhợt, hàng lông mày nhíu lại, ngủ thật sâu.

Thử cử động thân mình, Vân vĩ lang hoàn toàn ngây
người ra. Thì ra hắn bất tri bất giác ngủ đi, mãi cho đến bây giờ, hắn
lại…vẫn còn đang chôn vùi trong cơ thể của nàng.

Vân Trầm Nhã kinh hãi, nín thở, thật cẩn thận rút ra
khỏi thân thể Thư Đường, xoay người ngồi trên giường, không biết phải làm sao.
Sửng sốt trong chốc lát, ngước mắt nhìn chung quanh thấy y phục vương vãi hỗn
độn. Vân Trầm Nhã lại giật mình, nhịn không được quay đầu lại nhìn Thư Đường.

Ánh nắng mùa thu ấm áp nghiêng chiếu lên gương mặt đẹp
như họa của nàng, bờ vai trắng nõn như tuyết, hai má đỏ hồng hấp dẫn vô cùng.

Tim đập thình thịch, Vân Trầm Nhã kềm không được cúi
người xuống, hạ môi hôn dọc theo đôi mắt, khóe miệng, hàng xương quai xanh của
Thư Đường, cẩn thận phác họa theo từng đường nét của nàng.

Người dưới thân đột nhiên giật mình thức dậy, hàng
lông mi dài run run, Thư Đường chậm rãi mở mắt ra.

Đối diện với nàng là một đôi mắt trong như nước, Vân
Trầm Nhã dường như cũng vừa tỉnh lại, vẫn chưa mặc quần áo vào. Thư Đường đỏ
mặt lên, kêu: “Vân quan nhân.”

Vân Trầm Nhã sửng sốt một lát, trả lời: “Tiểu
Đường.”

Hai người đều có chút ngượng ngùng. Qua một lát sau,
Vân Trầm Nhã mới vươn tay, vén lọn tóc nàng lên sau tai, nhẹ giọng nói:
“Tối hôm qua… ta làm đau nàng sao?”

Thư Đường mím môi, mặt càng đỏ hơn: “Ừ.”

Vân Trầm Nhã nhíu mày lại: “Thực xin lỗi, lúc đó,
ta không thể khống chế được bản thân mình, ta…”

“Không, không sao.” Hai má Thư Đường như bị
bỏng. Nàng nhìn sang một bên, nuốt một ngụm nước miếng xuống “Vân quan
nhân, mấy giờ rồi?”

Vân Trầm Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời dìu dịu,
nửa sáng nửa tối.

Ngoại trừ lúc bị bệnh, đây là lần đầu tiên Vân vĩ lang
ngủ quá giờ Thìn. Hắn gác tay lên trán, nở nụ cười tự giễu.

“Ta cũng không biết nữa.” Nói xong, Vân Trầm
Nhã tiện tay quơ lấy chiếc áo ngoài bên cạnh khoác vào. Đẩy cửa sổ ra, mới phát
hiện bên ngoài trời đang mưa.

“Chắc là qua giờ Ngọ rồi.” Vân Trầm Nhã nói.
Hắn quay đầu lại, cười rộ lên: “Hèn chi người ta vẫn nói là hồng nhan họa
thủy, nếu sau khi ta kế vị cưới nàng, sợ là có khi cả năm cũng không lâm triều
được.”

Thư Đường ngồi dậy, sững sờ nhìn nụ cười lóa mắt của
hắn, hoàn hồn lại, mới giật mình nhận ra mình đã là thê tử của người này.

Dây dưa mười bốn năm, sau đó lại chờ đợi ba năm, không
ngờ thật sự có ngày hôm nay.

Thư Đường cũng cúi đầu nở nụ cười. Cầm xiêm y mặc vào,
nàng nói: “Ta…để ta đi múc nước cho Vân quan nhân rửa mặt.”

Nhưng còn chưa di chuyển được một li đã thấy nửa người
dưới nhũn ra như hết sức, không thể cử động nổi.

Thư Đường sửng sốt, Vân Trầm Nhã cũng sửng sốt.

Trong giây lát, Vân vĩ lang lại cười rộ lên, nói:
“Để ta đi, nàng chờ ở đây.” Nói xong, hắn sửa sang lại áo ngoài rồi
ra khỏi cửa.

Mới đi được hai bước, đột nhiên Vân Trầm Nhã ngừng
lại. Do dự một lát, hắn quay lại. Nhặt lên
chiếc lược gỗ đưa cho Thư Đường, Vân Trầm Nhã sờ sờ mũi, rũ mắt xuống nói:
“Ừm…tiểu Đường, nàng bới tóc lên trước đã.”

“Sao?”

Vân Trầm Nhã ho khan một chút: “Hôm nay nàng bới
tóc lên đi.”

Thư tiểu Đường vẫn không hiểu vì sao.

Hai má Vân vĩ lang hơi hơi đỏ lên.

“Ý ta là, tuy cha nàng, ờ, hiện giờ cũng là cha
ta, tuy lão nói có lý, trước khi Vũ Văn Sóc đến, việc hôn nhân của chúng ta
không nên công khai ầm ĩ. Nhưng dù sao nàng cũng đã gả cho ta, hiện giờ đã là
người của ta, cho nên, nàng nên búi tóc lên, như vậy mới chứng tỏ…” Vân
Trầm Nhã lại ho khan một tiếng “…nàng là của ta.”

Thư Đường chớp chớp mắt, không hiểu tại sao Vân vĩ
lang lại cố chấp câu nệ vì một búi tóc như vậy. Nàng “Ừ” một tiếng,
cầm lấy cây lược gỗ, nhặt lên cây trâm cài bên gối, bới tóc lên.

Vân Trầm Nhã đứng bên cạnh nhìn, hai mắt tự nhiên cong
lên, vui sướng vô cùng.

Cũng khó trách hắn vui vẻ như vậy. Người lòng dạ càng
thâm sâu, tính cảnh giác cũng cao hơn. Từ xưa đến giờ bậc đế vương vốn cô độc
lẻ loi, huống chi là Anh Cảnh Hiên “cao xử bất thắng hàn”. (Tạm
dịch:đứng chỗ cao không chịu nổi cái lạnh. Một người nếu như lên đến vị trí quá
cao sẽ tránh không nổi phải chịu cảnh tịch mịch)

Vì thế hai mươi mấy năm qua, đây cũng là lần đầu tiên
Vân Trầm Nhã hoàn toàn có được một người của riêng mình.

Hắn đột nhiên cảm thấy những tháng ngày sau này nhất
định sẽ không còn như xưa nữa, bởi vì cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng
sẽ có một người, như một chiếc đuôi nhỏ, đi theo sau lưng hắn, khiến hắn vô
cùng yên tâm.

Trong đầu lúc thì cảm khái, lúc thì hưng phấn, suy
nghĩ thay đổi xoành xoạch một hồi, Vân vĩ lang bỗng nhiên thông suốt một đạo
lý.

Thật ra cả đời này, có thể thua trong tay con thỏ thật
thà này cũng không tệ. Cho nên sau này hắn nhất định phải quý trọng con thỏ
này, phải đối xử tốt với nàng hơn trước đây.

Nói đến cũng lạ, Thư Đường chuyển vào sống trong Vân
phủ, dường như là chuyện đương nhiên phải thế. Mấy ngày sau đó, Thư tiểu thỏ và
sói cùng ra cùng vào Vân phủ, người ngoài cũng chẳng thấy ai có chút ngạc nhiên
nào.

Nhưng thật ra hôm lại mặt, người xung quanh con hẻm
nhỏ Đường Hoa thấy Thư tiểu Đường rốt cuộc gả ra ngoài, lại còn gả cho vị thần
tiên ca ca như vậy nên đều xúm lại xem, chúc mừng có, hâm mộ có.

Tháng Chín trời càng lúc càng lạnh, Hải Đường thu đã
hé nụ. Vì Cảnh Phong muốn đến vùng Vân Hà, ngại đường xa giá rét, nên nhiều
ngày nay hắn đã vội vã lo liệu xong chuyện ở Nam Tuấn quốc, thu thập hành lý
lên đường.

Chỉ là trước khi đi, có một chuyện vẫn canh cánh bên
lòng.

Hôm nay, Vân Trầm Nhã và Thư tiểu Đường đến Vọng Quy
lâu kết sổ cuối tháng. Cảnh Phong từ trong cung trở về, nhớ tới lời nói của
tiểu Thế tử Đỗ Tu, không khỏi cảm thấy ưu phiền.

Đúng lúc Bạch Quý từ tiền viện trở về, gặp phải Cảnh
Phong, từ xa đã hô lên: “Nhị công tử, hôm trước Đại công tử bảo chuẩn bị
áo dài cho ngài, lão nô đặt trong bọc hành lý, đầu thu Anh Triêu quốc lạnh hơn
Nam Tuấn quốc nhiều…”

Chưa nói xong, Bạch Quý thấy Cảnh Phong cau mày, ngừng
lại một chút “Nhị công tử, ngài sao vậy?”

Cảnh Phong trái lo phải nghĩ, cuối cùng ra được một ý.

Hắn trầm giọng, nói: “Bạch đại nhân, thân phận
tiểu Đường cô nương, lão có biết là làm sao điều tra ra hay không?”

Bạch Quý sửng sốt.”Thân phận tiểu Đường cô nương,
Đại công tử đã sớm có nói qua, Nhị công tử ngài hỏi vậy là có ý gì…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.