Mưa rơi suốt đêm, Thư Đường vội vàng đánh xe lừa đến
xưởng ủ rượu gần Vương phủ lúc trời còn tờ mờ sáng. Vì sáng sớm vẫn còn mưa, ai
nấy đều ham ngủ nướng nên trên đường không có mấy người qua lại. Thư Đường gõ
cửa nhưng không có ai đáp, nàng bèn cột xe lừa dưới mái hiên, lấy chiếc túi vải
bố nhỏ trong xe ra.
Xưởng này là nơi chuyên ủ rượu Trầm Đường. Lúc nào Thư
Đường không bận đi giao rượu thì thường đến đây phụ giúp bọn người Tứ thúc,
tiểu Côn ủ rượu. Sau này Thư Tam Dịch bị thấp khớp nên đi đứng khó khăn, Thư
Đường phải lo việc kinh doanh của khách điếm nên ít có thời gian giúp ủ rượu,
chỉ mỗi tháng đúng thời hạn đem bạc đến trả công cho bọn Tứ thúc mà thôi.
Vì xưởng ủ rượu này là do Nguyễn Phượng tìm giúp, cho
nên xưởng được thành lập rất gần phủ đệ của tiểu Vương gia. Cửa chính của xưởng
đối diện với cửa sau của phủ tiểu Vương gia, Thư Đường bèn giương dù bước qua.
Cửa sau phủ tiểu Vương gia cũng có hai con sư tử bằng
đá trước cổng, hai gã thủ vệ đang buồn ngủ gật lên gật xuống. Thư Đường dừng
cách đó không xa, trong lòng có chút do dự. Đúng lúc đó, chợt thấy cửa sau bị
đẩy ra, một thân ảnh thon dài trong bộ y phục màu đen bước ra.
Nguyễn Phượng búi tóc lên cao, đi giày da trăn vàng,
trong tay cầm một chiếc dù bằng giấy dầu màu trắng. Hai gã thủ vệ thấy tiểu
Vương gia, vội vã lăn lông lốc bò dậy, cúi người liên tục thỉnh an. Nguyễn
Phượng chỉ nhíu mày lại phất tay, giương mắt lên nhìn, thấy cách đó không xa,
Thư Đường đang đứng trong màn mưa nhìn hắn, vẻ mặt phân vân.
Nguyễn Phượng giật mình, mở dù ra đi vào màn mưa, hỏi:
“A Đường, sao nàng lại đến đây?”
Tán dù khá lớn, hoa văn trên mặt dù là vài chiếc lá
sen xen kẽ nhau, mưa rơi trên tán dù trông giống như lá sen đẫm nước trong đêm
tĩnh mịch. Thư Đường giương mắt nhìn nhìn tán dù trên đỉnh đầu, gấp dù của mình
lại, vẫy vẫy nước, thấp giọng nói: “Nguyễn Phượng ca, ta đến đây…là vì
có chuyện này muốn hỏi ngươi.”
Ánh mắt Nguyễn Phượng dừng trên chiếc túi vải bố nhỏ
trong tay Thư Đường, suy tư một lát rồi nói: “Đúng lúc ta đang muốn đến
thỉnh an Phụ vương, nếu nàng rảnh rỗi thì đi với ta một đoạn đường, chúng ta
vừa đi vừa nói chuyện.”
Thư Đường ôm chiếc túi vải bố vào lòng, gật gật đầu.
Lục vương phủ cách phủ tiểu Vương gia một đoạn đường,
Nguyễn Phượng đã sai người chuẩn bị xe ngựa sẵn ở ngã tư đường. Tuấn mã giẫm
nước, đội mưa mà đi. Trong xe có xông hương nên ấm hơn bên ngoài nhiều.
Thư Đường vào xe, đặt chiếc túi vải bố lên đùi, xốc
lên màn xe nhìn ra ngoài, thấy đầu đường cuối phố đều mịt mù mưa.
Nguyễn Phượng chỉnh lại cổ tay áo hơi bị ướt, nhẹ
giọng hỏi: “A Đường, có chuyện gì?”
Thư Đường quay đầu lại, há miệng thở dốc, không biết
phải nói từ đâu. Thật lâu sau, ánh mắt của nàng dừng trên lọn khói lượn lờ từ
chiếc đỉnh xông hương, rầu rĩ nói: “Nguyễn đại ca, hôm trước thanh thất
huyền cầm ngươi đưa cho ta có lai lịch như thế nào?”
Nguyễn Phượng giật bắn mình, hắn ngưng thần nhìn Thư
Đường, chậm rãi hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Thư Đường rũ mắt xuống, lấy tay phủi phủi lên chiếc
túi vải bố: “Vì Vân quan nhân nói cho ta biết, thanh thất huyền cầm đó
dường như là một bảo bối hiếm thấy. Sau khi cha ta thấy thanh thất huyền cầm
liền không vui, cả ngày cũng không ăn gì, chỉ thích uống rượu.” Thư Đường
nói xong, ngẩng đầu, có chút vội vàng “Cha ta ngày thường vẫn rất vui vẻ,
nhiều năm nay, ông chỉ vì chuyện của một người mà không vui, đó chính là nương
của ta. Nhưng mà… nhưng mà chuyện của mẫu thân ta, cha ta chưa bao giờ kể lại
một tí gì cho ta nghe cả.”
Nguyễn Phượng nghe xong trong lòng chùng xuống. Vân
Trầm Nhã quả thực nhanh nhạy, không ngờ hắn nhìn ra chỗ kỳ lạ của thanh thất
huyền cầm kia. Nhưng hắn bẩm sinh tính tình âm ngoan, đa nghi, vì sao lại nói
chuyện này cho Thư Đường biết?
Tuy trên phố đồn đãi Vân vĩ lang và Thư Đường tình cũ
không rủ cũng tới, nhưng theo hiểu biết của Nguyễn Phượng, Vân Trầm Nhã con
người này lấy giang sơn làm trọng, trách nhiệm làm trọng, vốn không thể nào
toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì người khác. Hay là, hắn thực sự đối với Thư
Đường…
Nguyễn Phượng nghĩ đến đây, trong lòng nổi lên nghi
ngờ. Hắn ung dung thản nhiên gật đầu, nói: “Thanh thất huyền cầm đó quả
thật không phải vật phàm, mà là trân phẩm của Oa Khoát quốc ở phương Bắc. Ở
Vĩnh Kinh thành Anh Triêu quốc có một xưởng nhạc công tên là Sương Lộ, cứ năm
năm mới có thể chế tạo ra một thanh thất huyền cầm như vậy đưa đi Oa Khoát
quốc.”
Thư Đường nghe vậy chấn động, cẩn thận suy nghĩ lại
một lượt, nhận thấy lời nói của Nguyễn Phượng giống hệt lời nói của Cảnh Phong
hôm trước, xác nhận đây quả là sự thật. Nàng suy tư một lát, lại nhỏ giọng hỏi:
“Vậy…thanh thất huyền cầm này có liên quan gì đến mẫu thân của ta?”
Nguyễn Phượng lại giật mình ngẩn người.
Thư Đường gục đầu xuống, vừa cởi chiếc túi bằng vải bố
xuống vừa thì thào nói: “Nguyễn Phượng ca, cái tráp này là vật duy nhất
mẫu thân để lại cho ta. Ngươi xem thử xem, có thể nói cho ta biết hay không…
mẫu thân của ta rốt cuộc là ai?”
Bên trong chiếc túi vải bố là một cái tráp đựng nữ
trang làm bằng gỗ trầm hương, bên góc tay trái trên mặt tráp có khắc hai đóa
hoa sen vô cùng giản dị.
Thư Đường vuốt ve chiếc tráp trong tay rồi đưa ra phía
trước.
Nguyễn Phượng hít một hơi thật sâu, chỉ nhìn chiếc
tráp mà không giơ tay ra lấy. Giây lát sau, hắn hỏi: “A Đường, trước khi
ta nói cho nàng biết, nàng có thể thành thật trả lời ta một chuyện này hay
không?”
Thư Đường sửng sốt thu chiếc tráp lại, gật đầu thật mạnh:
“Được.”
Nguyễn Phượng vén màn xe lên nhìn ra ngoài đường, khắp
nơi mênh mang trắng xóa, mưa rơi tí tách như vô cùng vô tận, không thấy một
chút ánh mặt trời nào.
Sâu trong đôi mắt Nguyễn Phượng lấp loáng như những
giọt mưa thê thiết còn sót lại. Khi hắn hỏi những lời này cũng không nhìn Thư
Đường, chỉ thản nhiên mở miệng nói: “A Đường, nếu có một ngày nàng không
thể ở chung với Vân Trầm Nhã, nàng…có nguyện ý đi theo ta hay không, chỉ là
đi theo ta mà thôi.”
Trong nhà thủy tạ của Lục vương phủ.
Tư Không Vũ nghe Đỗ Lương nói xong, bật ngẩng đầu lên:
“Vương gia ?!”
Đỗ Lương xoay người lại nhìn về phía non xanh nước
biếc xa xa, thản nhiên nói: “Mục đích của chúng ta không phải Phương Diệc
Phi, mà là Anh Cảnh Hiên.” Hắn cúi đầu nhìn lại Tư Không Vũ “Mà việc
này, nếu muốn tốc chiến tốc thắng, cần hai điều kiện quan trọng: thứ nhất, ly
gián Tư Không Hạnh, thứ hai, đả thương Anh Cảnh Hiên thật nặng.”
Tư Không Vũ nhíu mày lại nói: “Nhưng theo kế
hoạch ban đầu, ta sẽ đi đối phó với Anh Cảnh Hiên. Nhị ca vốn đã chịu đồng ý
giúp ta, nếu để cho hắn biết ta lật lọng…”
Đỗ Lương vòng qua người Tư Không Vũ, đến bên hiên
đình, nhìn xa xăm, gió thổi y phục lão bay phần phật, lão nói: “Ngươi dẫn
người đi đối phó với Tư Không Hạnh, tìm cách giữ chân hắn lại, làm cho hắn không
thể đến cứu viện Anh Cảnh Hiên.”
Tư Không Vũ hít một hơi thật sâu, lại muốn nói gì đó
nhưng kềm lại, cuối cùng cúi đầu đáp: “Dạ.”
Nơi Phương Diệc Phi bị giam lỏng ngoài cấm cung là một
nơi có tên là Minh Hà Thiên uyển. Minh Hà Thiên uyển là cấm địa Hoàng gia của
Nam Tuấn quốc được canh phòng nghiêm ngặt, ai muốn ra vào uyển đều phải xin chỉ
thị của Nam Tuấn vương.
Vân Trầm Nhã đến Nam Tuấn quốc, vốn vẫn chưa lộ thân
phận ra ngoài. Sau hắn đáp ứng Đường Ngọc cứu ra Phương Diệc Phi, lợi dụng thân
phận hoàng tử Anh Triêu quốc, xin chỉ thị Nam Tuấn vương vào Minh Hà Thiên
uyển.
Dựa theo kế hoạch, Bạch Quý sẽ ở ngoài Thiên uyển đợi
tiếp ứng. Vân Trầm Nhã mang theo Tư Không, Tư Đồ vào uyển, bọn họ sẽ chia làm
hai nhóm để hành động, Tư Không Hạnh một nhóm, Tư Đồ Tuyết và Vân Trầm Nhã một
nhóm. Vân vĩ lang vì thân phận của mình nên không tiện hành động, chỉ có thể đi
dạo xung quanh đánh lạc hướng sự chú ý của hộ vệ Thiên uyển. Còn Tư Không Hạnh,
sau khi vào uyển sẽ lo tìm biện pháp cứu ra Phương Diệc Phi.
Hôm đó, quả thật Tư Không Hạnh đã đồng ý giao dịch với
Tư Không Vũ. Vì Tư Không Hạnh biết, Đỗ Lương sẽ xuống tay đối phó với Vân Trầm
Nhã, mà người bị phái đi đối phó Vân Trầm Nhã không ai khác hơn là Tư Không Vũ.
Hộ vệ trong Thiên uyển ai nấy đều là cao thủ, cho dù Vân vĩ lang võ công cái
thế, nhưng hắn và Tư Đồ Tuyết hai người không thể nào đối phó lại hơn cả trăm
người. Đến lúc đó, Tư Không Hạnh yêu cầu Tư Không Vũ phải bảo vệ Vân Trầm Nhã,
còn bản thân hắn sẽ nhân cơ hội đó cứu thoát Phương Diệc Phi.
Nhưng không ngờ Đỗ Lương lại sửa kế hoạch lại…
Người được phái đi đối phó với Vân Trầm Nhã không phải
là Tư Không Vũ nữa, mà là bảy tử sĩ Lục vương phủ đã dày công huấn luyện mười
năm nay.
Mưa bớt dần, Đỗ Lương nhìn ra màn mưa, thật lâu cũng
không nói gì. Tư Không Vũ quỳ một gối xuống sau lưng lão, trong đầu chỉ quanh
quẩn lời nói vừa rồi của Đỗ Lương: nếu muốn tốc chiến tốc thắng cần hai điều
kiện quan trọng, thứ nhất, ly gián Tư Không Hạnh, thứ hai, đả thương Anh Cảnh
Hiên thật nặng.
Đả thương Anh Cảnh Hiên thật nặng.
Không thể không thừa nhận, nếu muốn bảo hộ Liên Binh
phù, đả thương Anh Cảnh Hiên thật nặng quả thật là biện pháp trực tiếp nhất có
thể làm. Chỉ cần Anh Cảnh Hiên bị trọng thương, không thể lo đến chuyện Liên
Binh phù nữa, như vậy bọn họ sẽ nhân cơ hội đó mà phục hồi Liên Binh phù, chiếm
lấy ưu thế.
Nhưng… hắn rõ ràng đã ước định với Nhị ca. Nếu Tư
Không Vũ hắn phản bội lời hứa trước, với tính tình trung thành hết mực của Nhị
ca, tình huynh đệ giữa bọn họ còn có thể cứu chữa nữa hay không?
Tư Không Vũ lại nhăn chặt mày, buồn bực một hồi, chắp
tay nói: “Vương gia, nếu không có chuyện gì nữa, thuộc hạ xin cáo
từ.”
Thật lâu sau, Đỗ Lương mới gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Đi đi thôi.”
Lão đứng trong nhà thuỷ tạ một lúc, lại gọi nha hoàn
châm thêm trà. Chỉ chốc lát sau, trà được bưng lên cùng một thanh thất huyền
cầm. Đỗ Lương ngồi xuống chiếc chiếu trúc, rót ra một chén trà nhỏ, tay so dây
đánh đàn, vừa thử được vài âm điệu, chợt nghe tiếng Nguyễn Phượng thưa ngoài
nhà thuỷ tạ: “Phụ vương.”
Nguyễn Phượng đưa chiếc dù cho nha hoàn, trên mặt vẫn
còn sót lại vẻ thê lương.
Đỗ Lương nhìn hắn một cái, không nói gì, đầu ngón tay
nhẹ nhàng lướt trên huyền cầm, một chuỗi thanh âm thánh thót vang lên như tiếng
nước rơi xuống.
Nguyễn Phượng lẳng lặng nghe xong một khúc, kính cẩn
thưa một lần nữa: “Phụ vương.” Ngừng một chút, lại nói: “Phụ
vương đã an bài đâu vào đó cả rồi?”
Đỗ Lương buông cầm, khoanh tay đứng dậy nói: “Tư
Không Vũ cản lại Tư Không Hạnh, còn bảy tử sĩ ta phái ra sẽ cùng với hộ vệ của
Minh Hà Thiên uyển chung sức đối phó Anh Cảnh Hiên.”
Nguyễn Phượng sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Hai người Tư Không Vũ, Tư Không Hạnh là huynh đệ, lợi dụng Tư Không Vũ
ngăn cản Tư Không Hạnh quả thật rất chu đáo. Nhưng bảy tử sĩ này là lá bài chưa
lật của Vương phủ, tuy trận đánh ở Minh Hà Thiên uyển này không phải nhỏ, nhưng
phái ra cả bảy người bọn họ chỉ để đối phó duy nhất một mình Anh Cảnh Hiên, có
phải hơi bị chuyện bé xé ra to hay không?!”
Đỗ Lương bưng tách trà lên, chậm rãi uống một ngụm
nhỏ: “Sở trường của bảy người bọn họ là ở chỗ tinh thông về cách buông nắm
lực đạo. Trình độ đả thương người hay giết người, lưu nửa cái mạng hay chỉ lưu
một hơi thở, bọn họ đều có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.”
“Lần này vì kiêng dè thân phận của Anh Cảnh Hiên,
không thể đoạt tính mạng của hắn. Nhưng nếu hắn chỉ bị thương nhẹ, chúng ta
cũng không thể nắm bắt đúng thời cơ phục hồi Liên Binh phù. Bởi vậy, lý tưởng
nhất là lưu lại vài hơi thở cho hắn để kéo dài thời gian.”
Nguyễn Phượng nhíu nhíu mày, suy nghĩ trong giây lát rồi
gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Đỗ Lương thở thật dài, lại đến lan can nhà thuỷ tạ
nhìn mưa rơi xuống ao nước, phiền muộn nói: “Chỉ sợ cẩn thận mấy cũng xảy
ra sai sót, lần này, ta chỉ lo lắng về một người duy nhất mà thôi.”
Nguyễn Phượng đến bên cạnh Đỗ Lương, trầm ngâm nửa
khắc, hỏi: “Người Phụ vương lo lắng là Anh Cảnh Phong?”
Đỗ Lương nói: “Anh Cảnh Phong là Nhị hoàng tử thứ
xuất, thân phận như vậy đáng lẽ ra chúng ta không cần phải e ngại, nhưng bản
thân hắn cũng là một kỳ tài ngút trời, võ công và mưu trí cũng không thể khinh
thường. Đến lúc đó, nếu hắn cùng đi theo Anh Cảnh Hiên thì thôi, chỉ sợ hắn
xuất một chiêu thần kỳ nào khác làm cho ta trở tay không kịp.”
Nói xong, đột nhiên Đỗ Lương xoay người nhìn Nguyễn
Phượng: “Anh Cảnh Phong còn một thân phận khác, ngươi có biết không?”
Nguyễn Phượng ngừng một lát, gật gật đầu: “Ừ, lúc
hắn mười tám tuổi lấy tên Mục Lâm Giản, làm quan đến chức Quốc sư nhất phẩm của
Anh Triêu quốc. Nhưng làm quốc sư được hơn nửa năm thì hắn bỗng từ quan, không
rõ nguyên nhân.”
Đỗ Lương giơ tay day day giữa trán, nhắm mắt lại, hít
một hơi thật sâu: “Không biết tại sao ta cứ lo lo, sợ đến lúc đó, tai vạ
sẽ xảy ra từ phía Anh Cảnh Phong, từ thân phận Quốc sư nhất phẩm của hắn.”
Nguyễn Phượng nói: “Phụ vương không cần phải lo
lắng. Anh Cảnh Phong tuy là Quốc sư nhất phẩm, nhưng hắn đã sớm từ quan mấy năm
về trước. Cho dù hắn muốn mượn thân phận Quốc sư này để ra lệnh, cũng phải được
sắc phong một lần nữa. Hắn không thể sinh ra tai vạ gì đâu.”
Đỗ Lương than dài nói: “Chỉ hy vọng như
vậy…” Nghĩ nghĩ, nói tiếp “Dù vậy, từ hôm nay trở đi, ngươi cố gắng
theo dõi Anh Cảnh Phong, đừng để hắn quấy phá chuyện này.”
“Dạ, Phụ vương.” Nguyễn Phượng chắp tay.
Lúc này, mưa đã dần dần tạnh hẳn, nơi chân trời một
chiếc cầu vòng như ẩn như hiện vắt ngang. Ánh mặt trời vẫn nhàn nhạt như trước,
bầu trời trong xanh không gợn chút mây.
Phụ
tử hai người đứng tựa lan can một lúc, đột nhiên Nguyễn Phượng nói: “Phụ
vương, có chuyện này, là về A Đường. Sáng sớm hôm nay nàng tới tìm ta …”