Vô Sắc Công Tử

Chương 41



Có gã sai vặt đến gõ cửa để đổi nước trà. Ấm trà mới
này hơi bị đắng. Vân Trầm Nhã cúi đầu xuống nhấp một ngụm, hơi nước phả vào
mặt.

Giống như năm đó, dưới trời mưa tí tách, hắn lôi kéo
Thư Đường ngây ngốc thật thà ngồi xổm dưới mái hiên đụt mưa. Dõi mắt ra xa,
khắp đất trời đều mông lung hơi nước.

Rốt cuộc trên mặt Vân Trầm Nhã không còn cười nổi, há
mồm ra, chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn lại khô khốc.

Đúng lúc này, ngoài phòng lại có tiếng gõ cửa. Người
đến là Tào Thăng. Tào Thăng bước vào phòng, có hai người đi theo phía sau hắn,
một là Nguyễn Phượng, người còn lại là Tư Đồ Tuyết.

Tào Thăng giới thiệu mọi người với nhau, cười nói:
“Ta vừa mới ở dưới lầu gặp được Tiểu vương gia và Thiếu phu nhân, tiến lên
chào hỏi, quả nhiên là bọn họ đến đây để chờ tiểu chưởng quỹ và Vân công tử. Ta
thấy hai vị đều là người dễ nói chuyện, chuyện giao dịch bàn nãy giờ chắc cũng
đã xong rồi, nên dẫn bọn họ lên đây xem.”

Lúc này Nguyễn Phượng đã thay ra một bộ y phục màu
xanh ngọc bích nhạt, bên hông giắt một khối ngọc chạm hình rồng uốn lượn trĩu
nặng. Cách biệt đã hai năm, phong thái của hắn vẫn nghiêm cẩn như xưa, mặt mày
càng đẹp đẽ sắc sảo hơn so với khi xưa.

Hắn gật gật đầu về phía Vân Trầm Nhã: “Nghe nói
rượu Trầm Đường có khách hàng mới, Nguyễn mỗ đến đây xem. Vị nghĩa muội này của
Nguyễn mỗ làm người rất lương thiện, không lừa gạt không dối trá, mong rằng Vân
công tử có buôn bán cùng nàng cũng chiếu cố nhiều hơn một chút.”

“Tiểu vương gia khách khí.” Vân Trầm Nhã
cười nói “Vân mỗ mới đến, chỉ mới chuẩn bị xong vài chuyện vặt vãnh của
cửa hiệu mà thôi. Giai đoạn đầu, mục đích cũng không phải vì lợi nhuận, mà hợp
tác giao thiệp mở rộng mối quan hệ mới quan trọng hơn.”

Tào Thăng nghe thấy, nhịn không được hỏi: “Vân
công tử nói như vậy, có lẽ địa điểm cửa hiệu cũng đã được chọn rồi?”

Vân Trầm Nhã cười gật đầu.

Tào Thăng lại hỏi: “Ở đâu thế?”

Vân Trầm Nhã nói: “Là một chỗ khá tiện lợi trên
phố Lâm Giang trong thành.”

“Phố Lâm Giang?” Tào Thăng vô cùng kinh
ngạc: “Có phải ở đó có một hiệu trà nằm phía thành Đông hay không?”

Vân Trầm Nhã gật gật đầu: “Đúng là có một cửa
hiệu như vậy.”

Tào Thăng vỗ đùi một cái chát, cười to nói: “Thật
đúng là duyên phận. Mấy hôm trước, ta bảo lão bà nhà ta kiếm vài mối hôn nhân
cho tiểu Đường. Xem đi xem lại mấy mối cũng không thành. Ta vốn đang lo, ai ngờ
hôm qua lão bà nhà ta trò chuyện với nhà kế bên, mới hay Lương thiếu gia ở hiệu
trà thành Đông đang xem mắt chọn nương tử.”

“Hiệu trà ở thành Đông này rất khấm khá, mở bảy,
tám căn trong Kinh Hoa thành này, là người làm ăn rất có tiếng tăm. Ta nghĩ
tiểu chưởng quỹ cũng quen buôn bán, nên khuyến khích lão bà nhà ta đến hiệu trà
thành Đông đề thân. Không ngờ a, vô tình lại chen lọt được vào bóng râm, kết
quả thành công! Ta đang muốn đến nói với tiểu chưởng quỹ chuyện này, để nàng
chuẩn bị vài ngày sau đi xem mắt, ai ngờ…”

“Xem mắt?” Không đợi Tào Thăng dứt lời, câu
chuyện đã bị hai người đồng thời cắt ngang. Đuôi mắt Vân vĩ lang giật giật,
trên mặt cố sức che giấu cảm xúc. Nguyễn Phượng nhăn mày lại, ngừng một lát sau
cũng không nói gì.

Tào Thăng tiện thể lại nói tiếp: “Đúng vậy, còn
nữa, nếu mối hôn nhân này thành, sau này tiểu chưởng quỹ sẽ dời đến hiệu trà
thành Đông ở, thế là đã trở thành láng giềng với Vân công tử, làm ăn buôn bán
cũng tiện hơn.”

Khóe miệng Vân Trầm Nhã co rút, trầm mặc một hồi lâu,
vung quạt lên ra sức quạt.

Hàng chân mày của Nguyễn Phượng rúm ró lại, hắn quay
sang nhìn Thư Đường, hỏi: “Không phải hai năm trước nói là không muốn xem
mắt nữa sao? Khi nào thì đổi ý vậy?”

Thật ra cũng tại Tào Thăng to đầu mà bé óc, loại
chuyện nữ nhi xem mắt như thế này, sao có thể đề cập trước mặt tất cả mọi
người. Thư Đường mặt mày xấu hổ, ấp úng nói: “Ta… cha ta lớn tuổi rồi,
hai năm nay đi đứng khó khăn. Một mình ta chiếu cố ông cũng không thể bằng có
tướng công cùng chăm sóc. Nam nhân, sức lực mạnh hơn, làm gì cũng tiện hơn. Ta
nghĩ nếu gả đi, sau này, sau này cũng có nhiều người quan tâm đến cha ta
hơn…”

Vân vĩ lang nghe xong, động tác phe phẩy quạt ngừng
lại, ánh mắt lơ đãng dừng trên người Thư Đường.

Nguyễn Phượng cũng ôn hòa hơn, suy nghĩ một hồi, mới
nói: “Thật ra muội không cần phải miễn cưỡng như vậy, nếu là vì Thư bá
phụ, ta có thể…”

“Không cần đâu.” Thư Đường vẫn cúi đầu, ngập
ngừng nói, “Ta không thể chuyện gì cũng làm phiền đến Nguyễn Phượng ca
được…”

Sói sửng sốt, ánh mắt lại thầm kín dừng trên người
Nguyễn Phượng.

Nói đến đây, mọi người đã xuống đến tầng trệt, ra khỏi
Vọng Quy lâu. Vừa đúng lúc hoàng hôn, ánh chiều tà đỏ rực vắt ngang nơi chân
trời. Con la đá đá chân lộp cộp lộp cộp, Thư Đường từ biệt mọi người, sửa sang
lại chiếc túi vải bố nhỏ, chậm rãi lên đường về nhà.

Nàng toàn thân một bộ xiêm y xanh nhạt, lúc đi đường,
chiếc túi vải bố nhỏ đong đưa ở thắt lưng. Vân Trầm Nhã đứng không xa, phe phẩy
quạt nhìn theo, cảm thấy như thế này trông còn đẹp đẽ rực rỡ hơn là cảnh đẹp
ngày xuân.

Nhưng mà, cái gì đẹp quá thì thường ngắn ngủi. Thư
Đường còn chưa nhảy lên xe lừa, đã nghe phía sau có người kêu to: “A
Đường.”

Nguyễn Phượng bước đến gần hai bước, giơ tay đỡ búi
tóc giúp Thư Đường, cười đến vô cùng dịu dàng: “Vốn mua tặng muội một cây
trâm mà muội cũng không chịu đeo. Búi tóc của mình rối cả rồi mà muội còn không
biết.”

Người khác ai nấy đều đã bỏ đi nên không thấy, chỉ còn
sói đứng trước cửa Vọng Quy lâu dõi mắt nhìn theo. Cây quạt trong tay sớm đứng
chựng lại giữa không trung, hàm răng nghiến nghe kèn kẹt. Tư Đồ Tuyết chỉ nghĩ
rằng hắn đang bận suy nghĩ chuyện gì đó, nên cũng không lại quấy rầy.

Một hồi lâu sau, sói tuyên bố: “Làm hỏng cả cảnh
đẹp!”

Tư Đồ Tuyết sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Đại
công tử cũng đã nhìn ra rồi sao? Nguyễn Phượng thân là Vương gia, nhưng thái độ
đối với Thư Đường thực không bình thường. Thuộc hạ điều tra biết được, tiểu
vương gia và Thư Đường rất có khả năng là huynh muội ruột. Mà bí phương ủ rượu
trong tay Thư Đường cũng rất có thể từ Nguyễn Phượng mà ra.”

Dứt lời, đầu bên kia cũng không thấy phản ứng gì.

Một hồi lâu sau, sói nói: “Bộ huynh muội ruột là
giỏi lắm sao?!”

Tư Đồ Tuyết lập tức chắp tay: “Quả thực không
đáng lo. Nhưng những lời vừa rồi đều là do thuộc hạ suy đoán, nếu không có
chứng cứ cụ thể, rất khó kết luận.” Nói xong, nàng lại nhướng đôi mày
thanh tú “Chỉ có một cách tốt nhất hiện nay là đoạt được bí phương ủ rượu
Trầm Đường, hay là giả…”

Không đợi Tư Đồ Tuyết nói hết, cây quạt trong tay sói
đột nhiên “vù vù” xoay tròn mấy chục vòng. Hắn lại liếc mắt về phía
cuối con phố, cười lạnh lùng, nói: “Chờ mà xem.”

Dứt lời, sói rảo bước, một tay chắp sau lưng, một tay
phe phẩy quạt, xoay người đi về phía ngược lại của con phố.

Chừng mấy ngày sau, cửa hiệu đã sắp xếp xong, được đặt
tên là “Đường Tửu hiên”, mặt tiền có đại sảnh tiếp khách, mặt sau trữ
rượu, xuyên qua một ngõ hẻm là tới một tòa nhà lớn, đây là một tòa phủ đệ mới
được xây cất, cũng được gọi là “Vân phủ” .

Hôm khai trương, pháo nổ tưng bừng, điềm báo buôn bán
thịnh vượng tiền đồ rực rỡ. Quả nhiên, Vân vĩ lang làm ăn rất có thủ đoạn, mấy
ngày đầu hắn cũng không ham lợi nhuận, nắm lấy đặc điểm dân chúng ham rẻ, hạ
giá thấp để thu hút khách, còn tặng kèm các loại. Chưa hết ngày, đã khiến danh
tiếng của “Đường Tửu hiên” lan tỏa khắp nơi.

Lại nói đến bọn người Tư Không Hạnh, ba người bọn họ,
ngoại trừ Tư Đồ Tuyết, ở Thần Châu Đại Anh Triêu quốc đều làm quan trên tam
phẩm. Mặc dù “Đường Tửu hiên” nổi tiếng là đệ nhất tửu lâu của Nam
Tuấn quốc, nhưng cũng không thể so sánh với danh vọng địa vị của bản thân bọn
họ. Tư Không Hạnh và Tư Đồ Tuyết bản tính vốn chỉ im lặng vùi đầu vào làm việc,
mặc dù trong lòng có bất mãn nhưng cũng ráng kềm chế nhịn xuống. Bạch Quý thì
không như thế. Đường Tửu hiên mở chưa đầy năm ngày, Bạch Quý đã ngứa mình ngứa
mẩy trưng ra bộ mặt bất mãn, đợi người khác, nhất là sói, sẽ chú ý hỏi han
thông cảm với lão.

Vân vĩ lang khôn khéo vô cùng, tất nhiên là nhìn ra ý
đồ của Bạch Quý. Nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc, theo thường lệ hùng hục lao
vào việc buôn bán. Bạch Quý thật sự chịu hết nổi, rốt cuộc chọn một ngày, tuôn
ra một tràng nói bóng nói gió khuyên nhủ Vân Trầm Nhã.

Đại khái ý tứ khuyên nhủ là hài tử còn trẻ tuổi đều
hết sức lông bông, thiếu niên có nhiều tư tưởng toan tính mới mẻ. Lão nô hiểu
được sói ngươi đối với cuộc sống, đối với con người đều có tâm lý thích tìm tòi
khám phá, nhưng chuyện này cũng giống như là ngươi bị mộng tinh là vì ngươi có
mong đợi mông lung mịt mù trong chuyện giường chiếu. Nhưng theo một câu danh
ngôn phổ biến trong triều thần Đại Anh Triêu quốc chúng ta, hễ việc gì mà ngươi
nghĩ là quá chắc ăn, có khi lại là hay quá hóa dở, cũng giống như ngươi quá tập
trung vào việc nhỏ nhặt như thế này sẽ làm lỡ đại sự, mất nhiều hơn được, cũng
giống như khi ngươi trẻ tuổi quan hệ với vô số nữ nhân, nhưng đến đêm động phòng
hoa chúc truyền giống tạo người, trong khoảnh khắc đó ngươi lại không thể lên
được, như vậy khiến người ta bi ai tuyệt vọng đến cỡ nào a.

Bạch Quý tiến hành công cuộc khuyên nhủ Vân vĩ lang
một thời gian lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống. Nghe xong một tràng lời
khuyên bảo tận tình của lão, Vân Trầm Nhã dưới ánh đèn dầu khi mờ khi tỏ, trầm
tĩnh suy xét một phen. Sau đó, hắn chỉ nói một câu không đúng trọng tâm, trực
tiếp khiến Bạch Quý ngã nhào xuống đất.

Hắn nói: “Thật ra, trước khi ta mộng tinh, dĩ nhiên
là có mong đợi sâu đậm cụ thể đối với việc giường chiếu.”

Cuối tháng Ba, hoa đào rực sáng, hoa lê như tuyết. Thư
tiểu Đường đánh xe lừa, một đường lộp cộp lộp cộp, vào thời điểm chính Ngọ lúc
không khí mùa xuân nồng nàn nhất đi vào Đường Tửu hiên. Lúc đó Vân Trầm Nhã
đang buồn ngủ, hắn vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa lười nhác ra trước cửa hiệu sưởi
nắng, thấy Thư Đường mang rượu đến, sửng sốt ngẩn cả người.

Cô nương này hôm nay mặc một bộ váy áo màu tím, cổ tay
áo có thêu hai đóa hoa hải đường. Tóc búi sơ sài, trên tóc cài một cây trâm
bạch ngọc trắng noãn, nhìn xuống dưới một chút, nốt ruồi son giữa mi tâm đỏ
chói như nhụy hoa, đẹp đến kinh tâm động phách.

Vân Trầm Nhã nhất thời không thể phản ứng, ngừng ngang
tại cửa, như bị mất hồn, mãi đến khi Thư Đường kêu vài tiếng “Vân công
tử”, hắn mới tỉnh lại. Giơ tay lên sờ sờ chóp mũi, Vân vĩ lang nghiêng đầu
nhìn vò rượu, mất tự nhiên nói: “Sao… sao hôm nay ngươi tự mình đưa rượu
đến đây?”

Thư Đường cười rộ lên hề hề, điệu bộ vẫn ngây ngốc như
cũ: “Hôm nay ta muốn tới đây, nên tiện đường giao rượu đến luôn.”

Vài gã sai vặt từ Đường Tửu hiên đi ra, chào hỏi Thư
Đường một tiếng, rồi chuyển rượu từ xe lừa của Thư Đường vào trong cửa hiệu.
Thư Đường tỉ mỉ xem bọn họ chuyển rượu xong, sờ sờ lên đầu con la nhỏ, nói với
Vân Trầm Nhã: “Vân công tử, ta phiền ngươi giúp giùm một chuyện này, có
được không?”

Vân Trầm Nhã gật gật đầu: “Ngươi nói đi.”

Thư Đường nói: “Ta muốn gửi chiếc xe lừa này ở
Đường Tửu hiên một lát, chốc nữa ta sẽ đến lấy.” Nàng kéo con la nhỏ đi về
phía trước, tiện đà lại nói “Vân công tử, trong xe lừa, còn có một cặp
thỏ, nếu ngươi không rảnh, không cần phải đụng đến bọn chúng. Nếu ngươi rảnh,
nhờ người thả bọn chúng ra, bọn chúng rất thích phơi nắng.”

Nói xong, Thư Đường xốc màn xe lên, ôm ra một chiếc chuồng
gỗ.

Đây không phải là chiếc sọt tre mà hắn đã tặng cho
nàng lúc trước kia. Hai năm qua, cặp thỏ màu xám tro vẫn y như cũ. Thư Đường đã
thay cho bọn chúng một chiếc chuồng gỗ lớn hơn, bên trong có lót cỏ mềm mại,
không gian trong chuồng rất lớn, con thỏ có thể chạy nhảy chơi đùa thoải mái
bên trong.

Thư Đường đặt chuồng gỗ lên trên mặt đất. Vân Trầm Nhã
giật mình đứng ngẩn ra một lúc, sau đó vén vạt áo ngồi xổm xuống trước cửa
chuồng. Bắt chước động tác của nàng lúc xưa, hắn thò tay đến song gỗ bên chuồng.
Hai con thỏ dường như có linh tính, đều chạy lại gần, liếm liếm tay hắn.

Vân Trầm Nhã trong lòng ấm áp, khóe miệng không khỏi
nở nụ cười, thò tay vào chuồng vuốt đầu con thỏ.

Thư Đường nói: “Vân công tử, con thỏ này thật có
duyên phận với ngươi.”

Vân Trầm Nhã khẽ cười: “Hử?”

Thư Đường ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: “Lúc trước
ta được hai con thỏ này, bọn chúng cũng chạy lại gần liếm tay của ta như thế
này. Bọn chúng đã hai tuổi rồi, cũng sắp sang ba tuổi, ngoại trừ ta, chưa bao
giờ liếm qua tay của người khác.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.