Hôm nay trời âm u, vầng thái dương ẩn mình sau cụm
mây. Thời tiết ấm áp dễ chịu, thỉnh thoảng vài cơn gió thổi qua vô cùng mát mẻ.
Không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy phiền muộn, Vân vĩ lang ngồi trong thư
phòng, sai người đổi trầm hương thành đàn hương.
Giây lát sau, cửa thư phòng mở ra, một trước một sau
hai người tiến vào. Người trước thay đổi hương xong liền lui xuống, người sau ở
lại trong phòng chờ đợi. Lúc này Vân Trầm Nhã đọc sách hết sức tập trung tinh
thần, thầm nghĩ có người ở bên cạnh hầu hạ cũng tốt, nên cũng không đuổi ra.
Một hồi sau, người bên cạnh thấy không có ai để nói
chuyện, bèn sáp lại gần Vân vĩ lang, đến xem cuốn sách đang mở ra trên bàn của
hắn.
Là một quyển binh pháp về cách bày trận. Bên cạnh, còn
có một bản đồ về ba nước Thần Châu, Nam Tuấn quốc, Oa Khoát quốc trải rộng ra.
Lúc này, trong tay Vân Trầm Nhã là một cây bút lông sói đẫm mực đỏ, đang vẽ
phác thảo một bức họa theo cuốn sách binh pháp.
Theo tình thế trước mắt, trong ba chỗ hỗn loạn của Anh
Triêu quốc lúc này, Bắc Hoang là yếu nhất. Nếu không có Mạc tướng quân trợ
giúp, biên giới Bắc Hoang sẽ bị nguy ngập. Mà mang binh tại Bắc Hoang lại là
Cảnh Phong. Nhị hoàng tử Anh Cảnh Phong xưa nay là người có tính tình không
chịu lùi bước, nếu rơi vào tuyệt cảnh, không chừng hắn sẽ xảy ra chuyện.
Vân Trầm Nhã nghĩ đến đây, không khỏi nhíu mày. Mấy
ngày gần đây hắn duyệt qua trận pháp theo binh pháp vô số lần, ngoại trừ kéo
dài thời gian, hắn không nghĩ ra một diệu kế thứ hai nào giúp Anh Triêu quốc
thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Cảm thấy người bên cạnh đến gần, Vân Trầm Nhã liền giơ
tay chỉ chỉ vào tách trà. Người nọ cũng thông minh, liền lập tức bưng tách trà
chạy đi, ngâm nước thay ra lá trà Trúc Diệp Tâm. Thay nước xong, người nọ thành
thành thật thật đứng xa ra.
Vân vĩ lang lại lật sách nghiên cứu gần một canh giờ
nữa, nhất thời lo lắng thở dài rồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Giây
lát sau, trong thư phòng vang lên một thanh âm thật cẩn thận: “Vân quan
nhân, ngươi xem sách xong chưa?”
Vừa dứt lời, trong lòng Vân Trầm Nhã chấn động. Hắn
trợn mắt nhìn lại cạnh bên mình, thì ra người đứng không xa không gần nãy giờ
chính là Tiểu Đường muội của nhà họ Thư.
Ánh nắng chiếu qua song cửa sổ khiến một thân màu vàng
tươi của nàng nổi bật lên, vô cùng lóa mắt.
Vân vĩ lang vốn còn tích tụ phiền não trong lòng, nhìn
bộ dáng buồn cười như thế này của nàng, bao nhiêu phiền não lập tức tan thành
mây khói. Hắn cười rộ lên, chống khuỷu tay lên bàn, lấy tay chỉ chỉ “Xiêm
y mới hả?”
Thư tiểu Đường thẹn thùng gật đầu.
Vân vĩ lang giơ tay vẫy vẫy nàng: “Lại gần đây
một chút, để ta nhìn kỹ xem.”
Thư Đường tiến lên vài bước, xoay tròn vài vòng trước
mặt hắn, rồi cười rộ lên: “Ta đã đến lâu rồi. Vương quản gia nói Vân quan
nhân ngươi mấy ngày gần đây xem sách trong thư phòng, hễ xem là xem cả ngày,
không cho người khác quấy rầy. Vương quản gia vốn bảo ta ngày mai hẵng đến,
nhưng vừa đúng lúc gặp Tư Không quan nhân. Hắn mang ta đến thư phòng, bảo ta
khuyên ngươi tạm nghỉ một chút.”
Vân Trầm Nhã nghe xong, chỉ nhướng mi nhìn nàng.
Thư tiểu Đường bị nụ cười này của hắn làm rung động
mạnh, không khỏi liếm liếm môi, lại nói: “Nhưng sau khi ta vào, thấy Vân
quan nhân quá chú tâm xem sách, nên không muốn quấy rầy ngươi.” Nói xong,
nàng lại chỉ chỉ cuốn sách trên bàn, ngượng ngùng nói “Cuốn sách đó ta
cũng đã xem vài lần mà không hiểu gì cả. Nhưng khi Vân quan nhân ngươi chăm chú
xem, dáng điệu đẹp vô cùng.”
Vân Trầm Nhã nghe được câu cuối này lại cười rộ lên.
Giây lát sau, hắn đóng cuốn sách trên bàn lại, đứng dậy nói với Thư Đường:
“Trong phòng buồn chán, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một lát.”
Hai người một trước một sau ra khỏi thư phòng. Hạ nhân
trong Vân phủ không ít, thấy Thư tiểu Đường, không nhịn được hai mắt dán chặt
vào.
Thư Đường bị nhìn như vậy cảm thấy không được tự
nhiên, bèn nhỏ giọng hỏi: “Vân quan nhân, ngươi thấy hôm nay bộ xiêm y này
của ta có đẹp hay không?”
Vân Trầm Nhã nghe vậy cảm thấy thật buồn cười. Nếu là
ngày thường, hắn nhất định phải trêu đùa Tiểu Đường Đường nhà họ Thư này một
phen, nhưng mới vừa rồi trận pháp trong cuốn binh pháp kia đã cuốn lấy hết tâm
tư hắn, khiến hắn thật mệt mỏi, nên cũng chỉ cong môi, hỏi lại một câu: “Bản
thân ngươi cảm thấy thế nào?”
Thư Đường lại ra vẻ ngượng ngùng: “Thật ra ban
đầu ta chọn loại vải này là vì mùa thu sắp đến, màu vàng tươi sẽ mang đến không
khí vui mừng, tốt cho việc đi xem mắt. Nhưng xiêm y may xong, ta lại cảm thấy
màu vàng này quá chói, có chút không được tự nhiên, sáng hôm nay cha ta cũng đã
nói như vậy. Bản thân ta nghĩ, đợi cảm giác không được tự nhiên qua là được
rồi. Dọc trên đường đến Vân phủ của ngươi đều có người chỉ trỏ.”
Vừa đi vừa nói, hai người đã đến hoa viên phía sau hậu
viện.
Hoa viên của Vân phủ thật ra rất lớn, ngoằn ngèo khúc
chiết qua qua lại lại, những con đường mòn quanh co tĩnh mịch, thoạt nhìn rất
khác biệt, thật ra là được bố trí trùng trùng điệp điệp ám vệ để phòng bị. Bờ
ao uốn lượn một đường tỏa rộng ra. Hai con chó ngao nhỏ đang nằm sưởi nắng bên
ao, nhìn thấy Lang chủ tử và Thỏ ngốc tử, liền phe phẩy cái đuôi chạy tới hầu
hạ.
Vân Trầm Nhã nghe Thư Đường nói xong, cười một hồi rồi
mới hỏi lại: “Cho nên ngươi không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng,
cài một vòng hoa mướp trên đầu, toàn thân sáng bừng như vậy?”
Thư Đường đang ngồi xổm xuống chơi đùa với Măng Tây
Cải Trắng, nghe ra ý tứ của hắn, đột nhiên có chút thất vọng. Nàng gục đầu
xuống nói nhỏ: “Thì ra Vân quan nhân cũng thấy khó coi.” Ngừng một
chút, nói tiếp “Ta còn tưởng rằng cho dù người khác không thích, Vân quan
nhân cũng sẽ khen ta vài câu.”
Lời này nói ra, tuy không có nửa điểm trách cứ, nhưng
Vân Trầm Nhã nghe thấy trong lòng vẫn chùng xuống. Hôm nay hắn không có tâm tư
trêu ghẹo, mọi việc đều nói thẳng thừng. Thấy Thư tiểu Đường có chút nản lòng,
Vân vĩ lang liền ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cười nói: “Đưa tay
ra?”
Thư Đường sửng sốt, đưa tay đến trước mặt hắn. Vân
Trầm Nhã giơ tay lên dùng đầu ngón tay vuốt thẳng cổ tay áo của nàng một hồi,
lại nói: “Kỳ thật cũng không phải không có cách chữa, chất vải này nhuộm
màu không tốt, gặp nước sẽ ra màu, ngươi về nhà ngâm bộ xiêm y này trong nước
ba ngày, mỗi ngày đổi nước ba lần. Đợi màu này phai bớt, thì bộ xiêm y này
trông cũng không tệ lắm.”
Trong đôi đồng tử đen trong suốt của hắn mang một ít ý
cười, trong ý cười lại pha lẫn vài phần ưu phiền. Thư tiểu Đường trong lúc nhất
thời nhìn đến thất thần, kềm lòng không đậu nói: “Vân quan nhân, ngươi tốt
như vậy, cô nương nhà ai có thể theo ngươi, thật sự là có phước.” Nói
xong, nàng chợt thấy uể oải, rầu rĩ lại hỏi “Vân quan nhân, sau này ngươi
cưới thê tử, ngươi còn có thể đối xử tốt với ta hay không?”
Vân Trầm Nhã giật mình hẳn. Trong hoa viên, trúc xanh
dập dìu như sóng, dòng nước lững lờ trôi trong chiếc ao nhỏ. Măng Tây Cải Trắng
dường như nghe hiểu tiếng người, cả hai đều nín thở ngưng thần.
Một lát sau, Vân Trầm Nhã mới nhẹ giọng nói: “Còn
ngươi thì sao, nếu ngươi gả cho người ta, còn có thể đối xử tốt với ta hay
không?”
“Tất nhiên!” Thư Đường không cần nghĩ ngợi
gì đáp lại, rồi nói tiếp “Ta đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, sau này, ta
và cả tướng công của ta nữa, cả hai đều phải cùng nhau đối xử tốt với Vân quan
nhân.”
Vân Trầm Nhã nghe xong những lời này, trong lòng trỗi
lên nhiều tư vị mờ mịt hỗn loạn. Trầm mặc giây lát, hắn nâng Thư Đường đứng
dậy. Hai người lại một trước một sau đi dọc theo con đường nhỏ bằng đá vụn, một
lát sau, đột nhiên Vân vĩ lang quay đầu lại hỏi: “Sau này ngươi… muốn gả
cho người như thế nào?”
Thư Đường nghĩ nghĩ, lại cười hắc hắc: “Ta muốn
gả cho một người bình thường, giết lợn mổ thịt gì cũng được. Vì bản thân ta là
người thật thà, cho nên cũng muốn tìm một người thật thà, sống một cuộc sống ổn
định, bình yên cho đến cuối đời.”
Yết hầu Vân Trầm Nhã di động lên xuống, lại hỏi:
“Vậy, còn những người khác không được sao?”
“Người khác là người nào?”
“Ví dụ như quyền thần, hoặc là…vương hầu, hoàng
tôn?”
Thư Đường nghe xong liền nở nụ cười “Vậy không
được. Ta không có bao nhiêu học vấn, gả cho người như vậy, nhất định sẽ dọa bên
nhà tướng công mất. Hơn nữa ta thường nghe cha ta nói, nhà quan phức tạp, có
rất nhiều quy củ, nếu gả cho nhà giàu có, cả đời ta phải sống khổ sống
sở.”
Nói xong, nàng nhìn thấy Măng Tây Cải Trắng đang phe
phẩy cái đuôi, lẻn đến một chỗ cạnh bờ ao, hướng về phía nàng sủa gâu gâu. Đá
cuội xếp vòng quanh một nhúm đất, chỗ lấp hạt đào không hề có nửa điểm động
tĩnh nào.
Thư Đường tò mò ngồi xổm xuống, chỉ vào chỗ lấp đất
hỏi: “Đây là cái gì?”
Vân vĩ lang vẫn thất thần, mơ màng đáp: “Là chỗ
chôn hạt đào hồi trước.”
Thư Đường nghĩ nghĩ, đi thẳng đến bên ao vốc từng vốc
nước tưới lên nhúm đất đó, nói với Vân Trầm Nhã: “Ta thấy đất chỗ này khô
quá, chắc là thiếu nước. Hạt đào phải được tưới nước đầy đủ, ngày sau mới có
thể trưởng thành ra cây đào, nở ra hoa đào.”
Nói xong, nàng lại múc nước đến tưới nhúm đất. Vừa thò
tay xuống ao đã bị Vân Trầm Nhã ngăn lại. “Không cần đâu.” Vẻ mặt hắn
âm u thâm trầm “Vốn… chỉ là tùy tiện chôn xuống thôi.”
Vốn chỉ tùy tiện chôn xuống, vốn không muốn nó khai
hoa kết quả. Nếu đã không hy vọng, cần gì phải mong đợi một cách hoang đường
rằng mùa xuân đến, từ một nhúm đất khô cằn lại có thể đâm chồi nảy lộc thành
cành lá xanh rì, hoa đào rực sáng.
“Quên đi.” Vân Trầm Nhã nói “Quên
đi…”
Thư Đường thấy mặt Vân vĩ lang buồn bã, nên không ở
lâu lại Vân phủ. Đứng dậy, nàng đem cây sáo ngọc nhỏ bên hông trả lại cho Vân
Trầm Nhã, dặn dò vài câu, còn nói vài ngày nữa sẽ đến thăm hắn.
Đêm đó, Vân vĩ lang vì tâm tình không tốt, chỉ mang
theo hai con chó ngao nhỏ dạo bước chung quanh trong phủ.
Mấy ngày gần đây, vì Đường Ngọc sinh khúc mắc đối với
Phương Diệc Phi, nên ở lại Vân phủ. Hắn hỏi mượn Vân vĩ lang các loại sách địa
lý về Mục Đông và Lâm Nam, ngày ngày chăm chú đọc, nghĩ nếu quả thật xảy ra
chuyện gì, sau khi về nhà cũng có thể giúp đỡ huynh trưởng và các thúc phụ. Bởi
vậy, hắn và Vân Trầm Nhã, tạm thời nước giếng không phạm nước sông.
Ai ngờ quả đúng là oan gia ngõ hẹp. Vân Trầm Nhã đi
dạo trong vườn hoa, không hẹn mà gặp Đường Ngọc cũng đang ra ngoài hóng mát.
Vân vĩ lang vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng Đường Ngọc cũng không chịu buông
tha cho y, trực tiếp đến cản Vân Trầm Nhã lại, hỏi: “Có phải hôm nay tiểu
Đường đến đây hay không?”
Vân Trầm Nhã nhíu mày nhìn hắn.
Đường Ngọc lại tự phỏng đoán: “Cũng không biết
nàng đã nguôi giận đối với ta chưa. Nhiều ngày rồi ta không nhìn thấy nàng, đợi
hai ba ngày nữa ta đến con hẻm nhỏ Đường Hoa thăm nàng một chút.”
Lời ấy vừa ra, trong lòng Vân vĩ lang như có báo động.
Hắn bất động thanh sắc nhìn Đường Ngọc một hồi, chợt cười nói: “Chờ hai ba
ngày nữa rồi hẵng đi, nàng dường như chưa có nguôi giận đâu.”
Ngừng một chút, hắn như nhớ lại chuyện gì, khuôn mặt
lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Vừa lúc hai ngày nay, ta nghe được ở ngoại ô thành
Đông có một người họ Diệp, hình như biết thuật dịch dung. Ngươi và Phương Diệc
Phi quen biết nhau, đi xem thử đi.”
Đường Ngọc nghe xong, đầu tiên là nổi lên lòng nghi
ngờ. Nhưng nghĩ lại, Vân Trầm Nhã làm như vậy, rõ ràng là cho hắn một cơ hội
thăm dò điều tra sự thật. Nếu người ở ngoại ô thành Đông là Phương Diệc Phi,
hắn trước tiên sẽ liên hệ bàn bạc với gã ta, có thể chiếm được tiên cơ, nếu
người nọ không phải là Phương Diệc Phi, hắn cũng chẳng có lỗ lã gì. Nghĩ vậy,
Đường Ngọc liền ứng thuận đi làm chuyện này.
Vân Trầm Nhã thấy hắn đồng ý làm chuyện này, tâm tình
mới bớt bực bội.
Đêm càng về khuya, Vân vĩ lang dắt theo hai con chó
săn, lẻn đến cửa phòng ăn, ló đầu vào hô hoán: “Thím Diệp!”
Một bà lão cao lớn thô kệch lên tiếng trả lời, nhìn
thấy Vân Trầm Nhã, bà vừa mừng vừa lo.
Vân vĩ lang cười hì hì hỏi: “Ta nghe nói con của
thím Diệp ở ngoại ô thành Đông đang lo âu chuyện xuất giá?”
Thím Diệp nghe xong, mặt mày ngượng ngùng, lẩm bẩm vài
câu “Việc xấu trong nhà không thể lan truyền ra ngoài được”, rồi nói
với Vân vĩ lang: “Không dám dối gạt Đại công tử, con trai ta đúng là bị
bệnh điên, từ nhỏ đã tự cho mình là một cô nương, ngày ngày mặc váy, đeo vòng,
cài trâm. Trước đây thì không sao, nhưng trưởng thành rồi thân thể ngày càng
tráng kiện a…”
Than thở vài câu, thím Diệp vò vò lai áo, có chút
ngượng ngùng “Có chuyện này
ta đã sớm muốn nói với Đại công tử, thật ngại không biết phải mở miệng như thế
nào.”
Vân vĩ lang nghiêm trang: “Nói nghe thử
xem.”
Thím Diệp nói: “Ta thật ra cũng muốn Diệp tiểu
Bảo nhà ta làm nam nhân, nhưng bất kể làm thế nào hắn cũng không vui, ép quá
hắn nóng nảy lên đòi thắt cổ, còn nói muốn tìm một trượng phu yêu thương lẫn
nhau. Ta hiện nay đã chừng này tuổi rồi, cũng đã nghĩ thông suốt, cảm thấy chỉ
cần con mình hạnh phúc là được rồi. Đại công tử, ngươi quen biết nhiều, ngươi
xem…có ai đó, có thể giới thiệu cho con ta hay không? Già một chút cũng được
a.”
Đột nhiên Vân vĩ lang nở nụ cười “Ta chính là vì
chuyện này mà đến đây.”