Sáng sớm trong con hẻm nhỏ Đường Hoa, từng đợt gió vi
vu thổi qua. Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ có thể nhận ra trong tiếng gió có
tiếng quần áo ma sát lẫn thanh âm giao đấu, hoặc có thân ảnh hắc y nhân thoáng
xẹt qua giữa không trung, sau đó lại nhanh chóng lẩn khuất vào góc tối.
Có người ra ám hiệu với Tư Không Hạnh, ý ám chỉ là tất
cả đều nằm trong kế hoạch.
Vân Trầm Nhã đứng trên nóc nhà, hai mắt híp lại nhìn
xuống bên dưới. Lúc này sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như cũ, nhất là đôi mắt,
nhìn không ra cảm xúc. Tư Không Hạnh căn cứ vào nguyên tắc im lặng là vàng, Vân
vĩ lang không mở miệng, hắn tuyệt cũng không nói nhiều hơn nửa tiếng.
Qua một lát sau, vầng thái dương lại ló dạng, ánh sáng
chói lọi có chút hoa cả mắt.
Vân Trầm Nhã mở quạt ra, khoan thai phe phẩy hai lượt,
chậm rãi hỏi: “Thuốc nổ chôn ở đâu?”
Tư Không Hạnh nghe câu hỏi này, không khỏi thập phần
cao hứng. Thế là hắn vẫn đoán trúng tâm tư Vân vĩ lang, hiểu được Vân vĩ lang
nhất định là rất quan tâm đến khối thuốc nổ kia.
Thật ra để tránh không xảy ra sai sót nhầm lẫn gì,
thuốc nổ được chôn ở ba chỗ. Một chỗ là bên trong khúc quanh hẹp, một chỗ là
trước cửa nhà kho, chỗ còn lại là góc đường sau lưng nhà kho. Để không bị người
khác phát hiện, dây dẫn ngòi nổ tất nhiên cũng được chôn giấu tinh vi kỹ lưỡng
vô cùng.
Tư Không Hạnh tóm tắt tình huống lại cho Vân vĩ lang,
chắp hai tay lại, xung phong nhận nhiệm vụ thu hồi ba sợi dây dẫn ngòi nổ kia
lại. Nói xong, hắn lại khẽ ngước mắt, lén quan sát sắc mặt của Vân Trầm Nhã.
Ai ngờ hắn đoán trúng tâm tư Vân vĩ lang, nhưng lại
không thể đoán trúng kế hoạch của hắn.
Vân Trầm Nhã xếp lại cây quạt, tựa cằm lên cán quạt
suy tư một hồi, chậm rãi nói: “Ngươi đừng đi, để ta đi.”
Tư Không Hạnh kinh hãi, muốn nói thủ pháp chôn giấu
đầu sợi dây dẫn ngòi nổ vô cùng tinh xảo, nếu không phải tự mình hắn đi, chỉ sợ
cho dù có thể thu lại một phần thuốc nổ, nhưng vẫn có thể khiến hai nơi khác nổ
tung. Mặt khác, đại đa số thủ hạ của hắn lần này vẫn chưa gặp qua Vân Trầm Nhã,
cũng không biết thân phận thật của Vân Trầm Nhã, nếu như Vân vĩ lang lơ đãng
nhảy ra, không những có thể không ngăn chặn được ngòi nổ, mà còn có thể kích
thích bọn thủ hạ cho nổ sớm hơn dự định.
Nhưng dường như Vân Trầm Nhã cũng nhìn ra tâm tư của
Tư Không Hạnh, hắn khoát tay, thản nhiên nói: “Không sao.” Ngay sau
đó, một bộ trang phục màu tím nhoáng lên, thân ảnh hắn bay lên trên không, lập
tức biến mất trong khách điếm Thư gia.
Tư Không Hạnh ngẩn người nhìn bóng người vừa phi thân
lướt đi kia, không khỏi ngẩng đầu lau mồ hôi. Thuốc nổ đã chôn xuống, chuyện
này há có thể đùa? Tính tình Vân vĩ lang xưa nay là người suy trước tính sau kỹ
càng, sao lần này có thể làm việc một cách quá kích động như thế, một việc mà
nếu làm không cẩn thận sẽ mất đi cả tính mạng của chính mình.
Tư Không Hạnh nghĩ, không biết hộ vệ Đại hoàng tử thất
bại sẽ phải gánh tội danh gì. Nhưng thật ra tội danh gì cũng vậy thôi, dù sao
ngồi trên ngôi vị hoàng đế ở Đại Anh Triêu quốc xa xa kia là Chiêu Hòa đế và
con của hắn, là những vị chủ nhân ghê gớm cỡ nào, chỉ cần động động ngón tay
út, đã có thể nghĩ ra cả trăm biện pháp
khác nhau giày vò người khác.
Vì bọn thủ hạ bao vây khách điếm lần này không phải ai
cũng nhận ra hắn, Vân Trầm Nhã cũng làm ra vẻ vô tội không biết gì, dùng đuôi
quạt đẩy cửa ra, cười hì hì gọi một tiếng: “Tiểu Đường muội?”
Trong khách điếm không có ai lên tiếng trả lời. Vân vĩ
lang lại nhảy đến chỗ quầy tính tiền, tự mình châm một chén trà lạnh, uống mấy
ngụm, vì đột nhiên cảm thấy khát một cách khó hiểu, nên hắn vẫn khư khư cầm ấm
trà trong tay, chạy ra phía sau viện tìm Thư Đường.
Tìm trong tìm ngoài đã đời vẫn không thấy bóng dáng
của Thư tiểu Đường. Nhưng vừa rồi Tư Không Hạnh đã nói rõ, ngoại trừ Thư Đường
và Thang Quy, tất cả mọi người trong khách điếm đều đã sớm ra ngoài. Đứng trong
khách điếm, thanh âm giao đấu của hai bên nghe vô cùng rõ ràng. Giao đấu kịch liệt
như vậy, nhất định là Thang Quy đã bị lộ tẩy.
Chắc chắn Thang Quy đã bị dẫn dụ đến đây, võ công của
hắn mặc dù cao cường, nhưng không thể so với đối phương người đông thế mạnh.
Trốn không thể trốn được, đành phải chạy ra con hẻm sau hậu viện này. Con ngõ
nhỏ này, mặc dù là ngõ cụt không phải là nơi tốt nhất để chạy trốn, nhưng địa
thế này lại rất thích hợp để phòng thủ, cũng sẽ không bị đối phương ào lên một
lượt, đại khái là có thể chống đỡ được một lát.
Thật ra nhóm hắc y nhân rượt theo phía sau cũng vô
cùng kinh ngạc. Nghe nói Phương công tử Phương Diệc Phi, công phu ám khí độc
môn bá đạo nhanh nhạy không ai sánh kịp. Nhưng bọn họ giao đấu đã lâu, ngoại
trừ Mai hoa tiêu, cũng không thấy Thang Quy phóng ra ám khí gì khác. Nhưng,
chính vì như thế, mỗi lần Thang Quy có động tác như muốn phóng ám khí, liền làm
cho bọn hắc y nhân bao vây mình phải sợ lui ra phía sau mấy bước.
Dần dần, Thang Quy cũng phát hiện ra quy luật này.
Trong tay áo của hắn chỉ còn ba mũi Mai hoa tiêu, quyết không thể tùy tiện
dùng. Linh cơ chợt động, đột nhiên hắn phất phơ ống tay áo lên xuống như đang
phát ra ám khí. Quả nhiên, bọn người xung quanh thấy thế đều lui cả ra phía
sau. Thang Quy liền thừa dịp này chạy ra con ngõ nhỏ sau hậu viện – ngay trước
nhà kho.
Lúc này, Vân vĩ lang cũng đã đến con ngõ nhỏ sau hậu
viện. Bọn hắc y nhân thấy đột nhiên xuất hiện thêm một người, vốn định đánh cho
hôn mê bất tỉnh. Ai ngờ đột nhiên có người nhìn thấy Vân Trầm Nhã quen mắt, lập
tức ra ám hiệu. Thế là mọi người đành án binh bất động, mắt to trừng mắt nhỏ,
núp trên mái hiên, trong góc tối, chăm chú bao vây theo dõi.
Vân Trầm Nhã cũng không biết từ đâu lượm được một khúc
gỗ, một tay cầm gậy gộc, một tay bưng theo ấm trà, vẻ mặt thanh thản đi về phía
con ngõ nhỏ. Vẻ mặt điệu bộ hắn như mọi chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình,
người không biết còn tưởng rằng sáng tinh mơ hắn tản bộ đi ngang qua nơi này.
Đúng lúc này, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng
rõ ràng. Nhưng công phu bọn hắc y nhân vô cùng tốt, nếu muốn đuổi theo, nhất
định sẽ không gây ra một tiếng động nào. Thời điểm càng nguy nan, chỉ sợ càng
xuất hiện nhiều tình huống ngoài dự kiến. Tiếng bước chân này khiến tay Thang
Quy không ngừng run rẩy, cầm lấy đống chìa khóa để mở nhà kho, nhưng mãi mà
chìa khóa cũng không đút lọt vào ổ khóa.
Thời gian không đợi người. Đúng lúc này, tiếng bước
chân phía sau bỗng nhiên dừng lại. Tim Thang Quy chợt thót lên một cái, đột
nhiên xoay người lại, thấy Vân vĩ lang đang híp hai mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn
hắn.
Tư thế Vân Trầm Nhã vô cùng kỳ quái, tay trái cầm gậy
vác lên trên vai, tay phải níu lấy ấm trà, thật có thể nói là nửa thô bỉ nửa
tao nhã, cầm thú và nho sinh, hai loại khí chất khác nhau như vậy, thế mà cùng
xuất hiện trên người của cùng một người, đây thật coi như một bậc nhân tài cao
cấp.
Người khác không biết thân phận thật của Vân Trầm Nhã,
chứ Thang Quy hắn biết rất rõ ràng. Cho nên trong giây lát, hắn tựa như con
bạch tuộc, dán lưng lên cửa nhà kho, một chút cũng không dám nhúc nhích.
Vân vĩ lang quả nhiên là ung dung bình tĩnh, cầm cây
gậy trong tay gõ gõ lên tường, nói: “Ta tìm tiểu Đường muội, ngươi có thấy
tiểu Đường muội ở đâu không?”
Thang Quy nhìn hắn từ trên xuống dưới, dung mạo hình
dáng ra vẻ con nhà lành, chứ sắc mặt hắn lúc này đích thị là đồ đầu trộm đuôi
cướp. Thang Quy hận nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tiểu Đường muội cái con
mẹ nó, hay cho ngươi Anh…”
Ba chữ “Anh Cảnh Hiên” còn chưa kịp hô lên.
Cửa kho hàng phía sau mở ra một cái rầm. Thang Quy không kịp phản ứng, cái ót
đã trúng ngay một gậy. Theo kinh nghiệm nhiều năm đánh nhau, Thang Quy biết, hễ
ót ai bị trúng một gậy thì người đó nhất định phải ngất xỉu đi. Cho nên, hắn
lập tức theo sách vở nhào lăn ra nằm bất tỉnh.
Vân Trầm Nhã thấy tình huống này, trong lòng đã có
chuẩn bị. Đứng sau lưng Thang Quy không phải ai khác, mà chính là tiểu Đường
Đường của Thư gia.
Trên mặt Thư Đường còn có chút kinh hoảng. Nàng vòng
qua Thang Quy, chạy tới bên cạnh Vân Trầm Nhã, thân thiết hỏi: “Vân quan
nhân, ngươi không sao chứ?”
Vân Trầm Nhã rất có bản lĩnh, hắn làm chuyện xấu như
cơm bữa, biết rõ như thế nào là tùy cơ ứng biến. Hắn lập tức kéo Thư Đường đến
sau lưng, chắn trước người nàng, cầm gậy chỉ vào Thang Quy nói: “Tiểu
Đường muội, ngươi đừng sợ, hễ hắn đứng dậy, cùng lắm thì ta dùng cây gậy này
liều mạng với hắn.”
Thư Đường lại từ phía sau Vân Trầm Nhã nhảy ra, nói:
“Vân quan nhân, ngươi đừng sợ, ta có thể đập xỉu hắn một lần, cũng có thể
đập xỉu hắn lần thứ hai.”
Vân vĩ lang thập phần cảm động, lúc này cầm cây gậy
trong tay thật chặt, kiên định nói: “Chúng ta có thể cùng nhau đập xỉu
hắn.”
Thư tiểu Đường cũng kiên định gật đầu với hắn.
Thật ra, bằng công phu mèo quào của Thư Đường, muốn
đập một cái khiến Thang Quy té xỉu cũng chỉ là chuyện mơ tưởng. Mới vừa rồi
Thang Quy chỉ là ngã xuống theo phản xạ có điều kiện mà thôi. Đợi nằm xuống
rồi, hắn mới nhận ra bản thân mình chưa xỉu. Hắn vốn định ngã trên mặt đất giả
bộ bất tỉnh, lẳng lặng xem xét tình hình.
Ai ngờ giữa ban ngày ban mặt mà Vân vĩ lang lại nói
dối không bờ bến gì như vậy. Tình hình như thế không khỏi khiến hắn nhớ tới một
trường đoạn ký ức thảm thiết, đó là một đoạn qua lại – hậu quả sau khi Thu Đa
Hỉ thổ lộ tấm chân tình với Nhị hoàng tử Cảnh Phong.
Đoạn ký ức này thật là bi tráng, tạo thành bóng ma tâm
lý đối với rất nhiều người. Cho nên Thang Quy quyết định tạm thời không nhớ lại
chuyện cũ này nữa, nhưng giờ phút này chứng kiến Vân Trầm Nhã nói dối như vậy,
khiến ngực hắn tích tụ một nỗi ấm ức thật nặng nề.
Thật ra, Thang Quy nghĩ, cho dù Vân Trầm Nhã không có
một chút võ công nào, bản thân hắn cũng tuyệt không dám đụng đến một cọng tóc
của gã ta, chứ đừng nói đến Vân vĩ lang võ công cao không phải người thường.
Lại lắng tai nghe một hồi, bên cạnh, Vân Trầm Nhã còn
đang chăm chú thương lượng với Thư Đường, nói cái gì như bọn họ hai người ngay
cả tay cũng trói gà không chặt, muốn khiến cái vị này nằm bất tỉnh dưới đất
nhất định phải dùng một chút thủ đoạn không bình thường, vân vân và vân vân…
Thang Quy nhịn rồi lại nhẫn, nhưng không thể chịu nổi
nữa, bực bội nhảy thẳng đứng lên, chỉ vào mũi Vân Trầm Nhã chửi ầm lên:
“Ngươi, con mẹ nó, Anh…”
Nói chưa xong, Vân Trầm Nhã đã lấy cây gậy ra nhứ nhứ,
đôi mắt nhíu lại, Thang Quy kinh hãi nuốt luôn khúc sau vào bụng. Thang Quy
nghĩ nghĩ, lại chuyển hướng câu chuyện sang Thư Đường, giận dỗi nói: “Tiểu
Đường, tại sao nàng lại giúp đỡ người ngoài hại ta?”
Mới vừa rồi Thang Quy nhảy đông đổng lên, Thư Đường
nghe thanh âm này, cảm thấy có chút không đúng. Lúc này nghe kỹ lại, sắc mặt
của nàng vừa xanh vừa trắng, cũng không biết phản ứng như thế nào. Giây lát
sau, nàng lẳng lặng lui ra sau từng bước, đứng sau lưng Vân Trầm Nhã, im hơi
lặng tiếng trừng mắt nhìn Thang Quy.
Cùng đám người Phương Diệc Phi từ biệt năm ấy, tất
nhiên là Vân Trầm Nhã cũng nhận không ra đây là giọng của ai. Nhưng sự tình
diễn tiến đến mức này, trong lòng của hắn cũng có vài phần nghiền ngẫm. Vân vĩ
lang nắm gậy trong tay, gõ gõ lên vai Thang Quy, vẻ mặt trêu đùa.
Thang Quy hiểu ý, đau lòng kịch liệt gỡ xuống mặt nạ
trên mặt.
Lộ ra một gương mặt ngũ quan trong sáng, vô cùng tuấn
dật.
Vân vĩ lang thấy, nhăn mày lại “chậc” một
tiếng. Thư tiểu Đường thấy, nhíu mày, lại lui thêm mấy bước nữa, lẳng lặng phẫn
nộ trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này đã vào giờ Thìn, Thu Đa Hỉ cũng là một người
có nghị lực, mỗi khi đến giờ Thìn nàng đều đến khách điếm Thư gia cắm cọc. Hôm
nay nàng cũng đúng giờ mà đến, nhìn thấy tiền sảnh không có ai, liền rảo bước
đến hậu viện. Sau một hồi mò mẫm ra tới con ngõ nhỏ phía sau hậu viện, thấy ba
người đang đứng ở khúc quanh không nói lời nào.
Thu Đa Hỉ nhiệt tình chào đón: “Vân công tử, tiểu
Đường.”
Đợi nàng đến gần, thấy người đứng trước mặt Vân Thư
hai người, không khỏi trợn to hai mắt lên nhìn, kêu lên: “Đường
Ngọc?!”
Rốt cuộc cũng có người phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng,
Đường Ngọc mím môi lại, bi thiết hô lên: “Tiểu Đường, nàng đừng giận
ta.”
Thư Đường nghe vậy, cũng hơi nhếch môi lên, nàng không
giỏi mắng chửi người, chỉ lẳng lặng căm tức nhìn Đường Ngọc.
Vân Trầm Nhã nhìn nhìn Đường Ngọc, lại nhìn nhìn Thư
Đường, ánh mắt chợt lạnh lại. Phút chốc sau, hắn ho khan hai tiếng, nhăn mày
híp mắt nhìn Đường Ngọc. Điệu bộ này, giống như một con sói to ba đuôi hung
mãnh nhe răng nhếch miệng, hăm he canh me Đường Ngọc, khiến trong lòng Đường
Ngọc sợ hãi vô cùng.