Vợ Ơi, Anh Có Thai!

Chương 2: Gặp lại cô



Gặp Lại Cô

By: Hiên Nhạc

“A Mặc, cậu đã tới. Nhanh một chút vào nhà, em gái mình đang ở bên trong a.” Túc Nhạc Thư vừa nhìn thấy người ngoài cửa liền nhảy tưng vui sướng khoe khoang với anh ta.

Hàn Mặc đang xỏ dép lê vào khẽ giật mình. Em gái? Nhạc Tịnh? Kae? Anh trầm ngâm suy nghĩ, khuôn mặt lạnh lùng từ lúc nào hiện lên một nụ cười nhẹ. Cô đã về!

Anh bình tĩnh lại, cố ném nụ cười khó hiểu kia qua một bên. Mang đôi dép lê xong, anh hiên ngang, lẫm liệt hướng thẳng phòng ăn mà bước. Bỏ quên sau lưng bóng dáng người con gái vẫn đang dại mặt ra nhìn theo thân hình thon dài, cao lớn gần hơn 1m85 kia.

Hắn có nghe cô nói không? Đồng ý cô rất thích ăn bơ nhưng không phải là ‘bơ’ này và càng không phải lúc này!! Đầu cô bỗng dưng bóc khói, độ nóng có thể chiên giòn những sợi tóc lơ phơ kia của cô. Dù ngoài giận còn tâm cũng nóng thì cô vẫn lết bộ xương già kia đi lấy thêm bộ bát đũa. Có muốn giết người hay ‘thái giám’ hắn thì cũng phải đợi đến khi em cô ăn no đủ đã.

“Ối lạy hồn, xem ai tới này.”

Giọng điệu bỡn cợt của Thược đại thiếu gia lên tiếng liền làm mọi người ngước lên nhìn vào người đàn ông vừa bước vào bàn ăn kia.

“Trễ vậy A Mặc, Phi Tử đâu. Ngồi vào!” Vĩnh Khang liếc nhìn tên Hàn Mặc kia chưa tới 5 giây liền tiếp tục cấm cuối bóc xương cá cho con gái yêu.

“A…a… Chú Mỹ nam a…Chú khỏe! A dì a… Chú này… Chú…” Giọng nói non nớt đang ngồi bên tay phải của Túc Nhạc Tịnh rít lên vui sướng, kéo kéo cánh tay vủa Túc Nhạc Tịnh, nụ cười tươi khoe lên hàm răng mọc đều trắng tinh, khóe miệng còn lưa thưa vài hạt cơm.

“Vừa xong ca trực, tên kia còn đang trong phòng phẫu thuật.” Hàn Mặc băng quơ trã lời, bước tới xoa đầu bé con, “Chào cháu, Lạc Lạc!”

Anh nhìn sang Túc Nhạc Tịnh đang ngẫn đầu nhìn anh, khóe miệng hơi cong lên gật đầu chào hỏi. Túc Nhạc Tịnh gật đầu đáp trã, sau liền tiếp tục gắp đồ ăn cho Lạc Lạc bé cưng. Chân trái của cô chợt đau nhói, cô trợn mắt nhíu mày nhìn về phía ‘con lạc đà’ ngồi đối diện. Nó đá cô! Nó bị ngáo sao!!

“Kae à, soái ca a, là một soái ca—” Thược Chi Linh mặt dày mày độn cười đến quên tên quên họ, liên tục đá đá vào chân Túc Nhạc Tịnh phía dưới bàn ăn hình chữ nhật.

Túc Nhạc Tịnh cô nên làm gì đây? Đâu mới là biện pháp tốt nhất để giải tỏa cho cơn điên dại của một con lạc đà bị ‘động kinh’? Cô có nên giết chết nó trước khi căn bệnh đó lây chuyền sang những động vật có ‘vú’ khác không?

“Chẳng phải soái ca đang ngồi bên cạnh em sao?” Thược Chi Minh khuôn mặt bất bình lên tiếng, anh cũng là soái ca của soái ca a!

!!!

Túc Nhạc Tịnh tay đang đưa miếng thịt kho tào vào mồm đứng hình!

Vĩnh Khang đang bóc xương cá cho con gái cũng không cẩn thận đâm vào tay!!

Thược Chi Linh đang hai mắt trái tim ngắm anh chàng soái ca cũng đen mặt lại!!!

Túc Nhạc Thư vừa ngồi định ngồi xuống chỗ ngồi sau khi sắp xếp xong bộ bát đũa cho Hàn Mặc bên cạnh Túc Nhạc Tịnh cũng xém té đất!!!!

Còn Hàn Mặc? Chuẩn ngôn soái ca, nụ cười trên mặt cũng xệ xuống!!!!!

“Haha… Chú ngủ gật a…” Một lời chính chắn của cô nhỏ Vĩnh Lạc dường như đã cứu sống cái con người đang lạc lối Thược Chi Minh kia. Đưa anh ta thoát khỏi đời sống mơ mộng.

Khuôn mặt Thược Chi Minh vặn vẹo, cố gồng mình hứng chịu những tiếng cười của lũ người vô tâm kia. Quá đáng. Nói gì thì anh cũng là một anh chàng vạn người theo a. Trái tim anh rộng lớn vốn có tiếng ai cũng biết mà.

“A…” Túc Nhạc Tịnh kêu khẽ, con lạc đà kia lại đá cô, “Nên giới thiệu!” Nếu câu nói cụt ngủn này của cô chính là tất cả những gì con lạc đà kia muốn. Vậy thì cô cũng không keo kịt ít lời mà làm hại tới đôi chân ngọc ngà của cô đâu.

“Phải, phải. Kia là Hàn Mặc, là bạn của chị và A Minh từ đầu năm cấp 3. A Mặc, kế cậu là Nhạc Tinh, và bên đó là Chi Linh. Nào, nhanh, làm quen, làm quen đi.” Túc Nhạc Thư lên tiếng kết giao.

“Anh Mặc a, chào anh.” Thược Chi Linh nhí nhố tiếp tục nhòm ngó chàng trai có khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ kia.

Hàn Mặc khoé môi chỉ coi nhướng lên lấy lệ, gật đầu chào hỏi. Chẳng mấy quan tâm tiếp tục chăm chú ăn phần của mình. Thược Chi Linh cũng không lấy làm buồn chỉ càng thêm hưng phấn, cực phẩm hảo hạng soái ca lạnh lùng a.

“Tiểu Tịnh, công việc của em và Tiểu Linh thì thế nào? Bao giờ thì đi làm?” Túc Nhạc Thư nghiêng đầu hỏi em gái.

“Viện Nghiên cứu có viết thư giới thiệu. Còn phải xem Linh.” Túc Nhạc Tịnh không phải vô phép ăn nói cộc cằn a. Do cô chỉ lười mở miệng vàng ngọc thôi, còn lãng phí giọng nói nhỏ nhẹ kia của cô.

“Đi chơi a, nhất định phải chơi cho đã 2 ngày sau đấy mới tiếp tục làm chứ. Dẫn Tiểu Lạc Lạc đi công viên giải trí đúng hay không?” Thược Chi Linh nghịch ngợm cười đùa với tiểu báo bối Vĩnh Lạc. Giọng nói quyết tâm trã lời Túc Nhạc Thư.

“Vậy có muốn anh….” Lời của chàng Chi Minh còn chưa hoàn tất đã bị kẻ mặt than nào đó cướp lời.

“Ca trực của anh cũng đã hoàn thành. Có lẽ mai anh sẽ rãnh, có phiền hay không nếu anh hộ tống?” Giọng nói trầm ấm của Hàn Mặc vang lên khiến cho cặp mắt của Thược Chi Linh như ánh đèn flash sáng chói, lập tức nhận lời, “Được, được, nhất định không phiền, tuyệt không phiền.”

“Chẳng phải chị ở nhà?” Túc Nhạc Tịnh khẽ nhíu mày, lên tiếng kháng nghị. Quen sao?

“Vì em báo quá trễ, chị cứ nghĩ tận hè em mới về cho nên đã đồng ý tham gia buổi ký tên sách ở Thành phố S vào ngày mai. Xin lỗi. Anh rễ em cũng có cuộc họp cổ đông vào ngày mai.” Túc Nhạc Thư hối lỗi, ân hận vì tại sao cô lại đi chấp nhận. Em gái cô vừa trỡ về a…

“Anh cũng phải lên tòa vào ngày mai.” Thược Chi Minh như muốn đập đầu, sớm không đến muộn không đến lại là ngày mai. Tại sao anh lại là luật sư cơ chứ.

Túc Nhạc Tịnh như vừa há mồm muốn bảo tự lái xe từ con lạc đà ngồi đối diện cô đã nhanh mắt lẹ mồm nhìn ra ý định của cô nên đã dành nói trước, “Kae Courtney cậu đừng lắm lời nữa, muốn tự lái xe? Dùng GPS*? Dẹp ngay đi. Cậu chịu cầm vô lăng của xe người khác?” Thược Chi Linh gọi thẳng tên khai sinh của Túc Nhạc Tịnh lớn tiếng nói, nhưng khi nhìn sang Hàn Mặc thì biểu cảm và cả giọng nói đều khác hẵn, “Anh Mặc, làm phiền anh.”

*Máy dẫn đường

Túc Nhạc Tịnh bị nói trúng tim đen thì xị mặt ra. Cô đúng là rất chán ghét khi đụng vào vô lăng của xe người khác nếu không phải của cô. Nếu để cô lái chiếc xe không phải của cô thì nói không chừng họ sẽ được đến miền cực lạc hay là thế giới thần tiền đại khái.

Hàn Mặc liếc mắt nhìn sang cô. Âm thầm thở dài. Xem ra, con đường ôm được bảo bối về nhà của anh rất khó đây.

———————————————————–

Buổi tối đó tại khu chung cư cao cấp, trong căn hộ 217, ở một căn phòng nào đó. Những âm mưu đen tối của Hàn Mặc đại thiếu gia được thực hiện.

“Phi Tử, mai mình sẽ không đến. Nhờ cậu vậy.” Giọng nói trầm ấm của Hàn Mặc hoàn toàn không hợp tý nào với khuôn mặt hắc ám bây giờ của anh.

“Hồ lô của cậu đang bán thuốc gì, có phải cậu thiệt đã điên. Trưởng khoa như cậu đúng là cái rắm.” Tiếng gống lên của người đàn ông bên đầu kia điện thoại cũng bị Hàn Mặc bỏ quên, thẳng tính cúp luôn điện thoại.

Nỡ nụ cười dịu dàng, “Tịnh Tịnh, bỏ mặc em chạy 9 năm là quá đủ.” Đến lúc nên trói em lại rồi.

———————————————————–

Ngoại truyện – Những câu hỏi?

Hiên Nhạc – “Trai đẹp như thế tại sao không nhìn?”

Nhạc Tịnh – “Gà om dầu vừng và cả thịt kho tào đều ngon. Nên ăn cái nào?”

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.