Vô Hận Ca Ca

Chương 9



Khi hai người đến, cửa thành vừa mới mở ra, ngoài thành có một ít người dậy sớm tập hợp lại, quang gánh thưa thớt đi vào trong thành. Binh lính gác thành cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Dực Chi nắm tay Thất Thất, cảm giác được mồ hôi trong lòng bàn tay của nàng, quay đầu nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói : “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Dực Chi giả trang thành một nam tử xanh xao vàng vọt nhưng mà ánh mắt nhìn  Thất Thất vẫn là trong suốt vô cùng.

Thất Thất chỉ hơi lắc đầu, lo lắng nhìn Dực Chi.

Hai người sóng vai đi đến cửa thành, đang muốn thoát ra khỏi cửa thành thì đột nhiên xuất hiện một con hoàng cẩu ( chó màu vàng ), hướng về phía Thất Thất sủa lớn.

Dực Chi lánh qua một bên, đem Thất Thất với khuôn mặt trắng bệch chắn ở phía sau người. Nhấc chân đá một cước vào chính giữa đầu hoàng cẩu kia. Hoàng cẩu hư hừ, thảm thiết kêu lên, run rẩy té trên mặt đất một chút liền bất động.

< Ba, ba > một lão nhân gia với chiếc cằm dài, khuôn mặt âm trầm như lão quỷ vỗ tay, từ ngoài cửa thành cười lạnh đi tới, “ Dực công tử, lão hủ này xin có lễ !”

Dực Chi ngẩng đầu nhìn lên, cười khinh thường một tiếng, “ Trách không được phải nhờ đến cái mũi thính của hoàng cẩu, thì ra người đã hạ hồn hương trên người nàng.”

Râu trên khuôn mặt âm trầm của Cổ Bằng run lên : “Cái mũi của nó cũng thật sự rất thính ! nếu không làm sao có thể phân biệt được khuôn mặt như ngọc của Dực công tử sau khí đã nhanh chóng biến hóa thành một hán tử xanh xao vàng vọt chứ !” Vuốt nhanh hàm râu hắn nói : “ Dực công tử, người thông minh không ngại nói thẳng, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn giao cho ta cuốn sách kia, ta lập tức thả  ngươi ra khỏi thành, tuyệt không cản trở. Nếu không, hắc hắc, Dực công tử, ngươi cũng biết rõ công lực của mình đang nhanh chóng biến mất, không phải sao ?”

“ Ti bỉ !”

“ Ha ha !” Cổ Bằng kiêu ngọa cười to, “ Cũng như nhau thôi, Dực công tử đối với thủ hạ của ta cũng không lưu tình, không phải sao ?”

Dực Chi cười lạnh nói : “ Ngươi nghĩ rằng có thể ngăn được ta sao ?”

Cổ Bằng như đã định liệu trước, “ đao kiếm không có mắt, người ở phía sau ngươi một chút cũng không thể tổn thương a !”

Dực Chi bỗng dưng buông Thất Thất ra, đi về phía trước vài bước mỉm cười nói, “ Một khi đã như vậy, ta đem nàng giao lại cho ngươi !”

Cổ Bẳng rùng mình, tay nhanh chóng bắt lấy chuôi kiếm bên hông, ánh mắt chớp động, “ Dực công tử, ta khuyên ngươi vẫn là không nên đùa giỡn với ta, kiếm của lão phu không phải là hữu danh vô thực, cái cổ của si nhi kia có thật sự rắn chắc đến mức ko sợ sao ?”

“Phốc !” cười, Thất Thất từ bên sườn ngơ ngác nhìn qua một bên, Dực Chi cười nói : “ Ngươi cũng biết nàng là si nhi, vì sao ta lại không thể bỏ ?”

Hừ lạnh một tiếng, Cổ Bằng nói : “ Vậy Dực công tử nên hỏi chính mình, vì sao lại đối với si nhi sinh tình ý, lão hũ cũng không rõ a….Đừng nhiều trò nữa, tên xa phu kia đã đem mọi chuyện miêu tả rành mạch, ngươi thật sự rất yêu thương tiểu bạch si này ! Nếu không tại sao lại bỏ ra nhiều tâm sức mà cứu nàng, càng lại không trúng bẫy của lão hũ.”

Thất Thất ngây ngốc một bên đột nhiên chỉ lên trên trời hét lớn : “ Chim ! chim to ! mau nhìn ! chim rất lớn a !”

Hai người nhìn như đnag nhàn nhã, thật ra đang ngưng thân đối diện nhau, ai cũng không chú ý đến Thất Thất.

Dực Chi nói : “ Thật không dám giấu diếm, ta giữ si nhi này lại bên người là vì sinh ý của tửu phường, nói cũng thật lạ, Thất Thất tuy rằng si ngốc, nhưng đối với rượu lại dị thường mẫn cảm, mấy ngày trước đây một loại rượu ngon tên Triển cánh cũng do tay nàng làm…Nhưng, nếu trong tay ta đang giữ kinh thư, ngươi nghĩ ta sẽ lựa chọn bên nào ?” Dực Chi khẽ cười, đem vấn đề ra hỏi Cổ Bằng.

Binh lính giữ thành hiển nhiên đã bị Cổ Bằng thu mua, hai người giằng co trước cửa thành hồi lâu vẫn không thấy bọn họ lại để tra hỏi, nếu là người khác, chỉ cần hơi dừng một chút binh lính nhất định thúc giục họ mau đi.

Thật ra, đạo lý cũng đơn giản, Hạ gia phú giáp thiên hạ, không chỉ là một Kim Châu thành nho nhỏ, chỉ sợ ngay cả quan gia liên thành cũng phải đối với Hạ gia nhượng lễ ba phần !

“ Chim ! Chim !” Thất Thất vẫn đang chỉ trỏ vào chim chóc quấy nháo, “ Chim bay đi rồi !” Thất Thất quýnh lên, liền chạy ra khỏi cửa thành đuổi theo.

Cổ Bằng bản tính đa nghi, bị những lờiDực Chi vừa nói đánh cái đột trong lòng, bởi vậy khiến cho Thất Thất có thể thoái mái chạy ra khỏi thành đuổi chim trong khi hai người bọn họ đang đối chọi nhau, tuy có chút chần chừ nhưng cũng chưa ra tay đối với nàng.

Khóe mắt Dực Chi nhìn thấy Thất Thất đã trốn xa, bỗng nhiên cười, đôi mắt trong suốt  trong nháy mắt trở nên sáng như tuyết, cũng học theo Thất Thất kêu : “ Qủy mặt dài ! xin đi trước ! cáo từ !” Lời còn chưa dứt, dĩ nhiên đã ra tay, tấn công vào những tử huyệt trên người Cổ Bằng.

Cổ Bằng không dám khinh địch, vội vàng rút kiếm ngăn cản, cũng không nghĩ là hư chiêu, Dực Chi một chiêu không trúng, thân hình nhanh chóng nhảu ra xa hơn mười trượng , cười một tiếng dài, “Sau này còn gặp lại !”

Cổ Bằng tức giận đến giơ chân, lúc này mới biết bị lừa, khi muốn tiếp tục truy đuổi thì Dực Chi đã chạy thật xa, thông qua những thủ hạ của hắn biết Dực Chi khá giả dối cho nên  không dám một mình mạo hiểm, bất đắc dĩ phải trở về triệu tập thêm người.

Trong lòng buồn bực, si nhi kia vì sao đột nhiên lại muốn ra thành đuổi chim, cơ bản không nghĩ tới Thất Thất đang làm bộ, trong lòng chắc hẳn cũng đang sợ muốn chết. Thật ra lúc ấy hắn chỉ cần liếc lên trời một cái, liền sẽ rõ ràng cái gì chim thôi, trên trời ngoại trừ mây vẫn là …mây ! Nhưng màu sắc của mây cũng có chút trình tự.

Dực Chi sau khi đuổi theo Thất Thất, kéo nàng đi vào một con đường nhỏ.

“ Đi đâu ?” Thất Thất hỏi, sau khi ra khỏi thành đã liều mạng mà chạy cho nên trên trán đầy mồ hôi , mồ hôi bám lên trên miệng vết thương cảm giác nhè nhẹ đau, trong lòng âm thầm đem tám đời tổ tông của Cổ Bằng ra mắng.

“ Bờ sông, trên người nàng có truy hồn hương, phải tẩy sạch, nếu không cho dù chúng ta đi đến chỗ nào cũng sẽ bị đuổi tới .” Dực  Chi thở có chút hổn hển, xiêm y bị mồ hôi thấm lạnh, hắn vừa rồi nhìn thực thoải mái nhưng thật ra đã  đến cực hạn chịu đựng, chính là một hơi cố gắng chống chọi, đan điền trống rỗng, nếu không hắn đã sớm ôm Thất Thất thi triển khinh công không cần phải bôn ba trong bụi hoa cỏ.

“ gâu gâu, gâu gâu !” Xa xa truyền đến vài tiếng chó sủa.

“ Bọn họ đuổi tới sao ?” Thất Thất có chút sợ hãi hỏi Dực Chi.

“ Không có việc gì, chỉ là tiếng kêu của súc tính thôi, không cần sợ !” Dực Chi vươn tay, xoa xoa khuôn mặt đầy mồ hôi của Thất Thất , “ Tên quỷ mặt dài kia, lần này mang theo người đến giúp đỡ, chốc lát nếu bọn họ đuổi đến, nàng nên trốn xa xa, không cần gọi loạn, có cơ hội liền rời đi !” Đại ý lần này của hắn, xem nhẹ Cổ Bằng,.

Thất Thất  hoảng sợ gật đầu, “ Dực Chi, quỷ mặt dài kia sẽ giết sạch chúng ta phải không ?” Sát khí nặng như vậy, muốn bỏ qua thật khó.

Dực Chi cười ngạo, “ Hắn chọc tới người của Thiên tuyệt cung, chết chắc rồi !”

“ Vậy chúng ta nói cho hắn chúng ta là người của Thiên tuyệt cung, bí kiếp kia chính là của chúng ta !”

Dực Chi lắc đầu, nhẹ giọng nói : “ Nàng đã quên, quy định của cung chủ là chúng ta không thể tiết lộ thân phận.” Chuyện khiến hắn sợ thật sự là sau khi Cổ Bằng biết được lại càng không tha cho tính mạng của bọn hắn, trong chốn giang hồ ai cũng biết Thiên tuyệt cung vừa chính vừa tà, một khi đã trả thù người nào thì người đó chưa chết vẫn sẽ chưa ngừng tay. Muốn chạy không được, muốn trốn cũng không thể thoát, lấy tâm tính của người kia, thì ngay cả Thất Thất cũng sẽ bị diệt khẩu, “ Thất Thất nhớ kỹ, bất kể như thế nào cũng không được nói ra ta chính là đệ tử của Thiên tuyệt cung, nhớ chưa ?” Dực Chi lo lắng dặn lại một lần nữa.

Thất Thất gật đầu.

Cho dù bọn họ có đi nhanh bao nhiêu cũng không thể so với tốc độ của ngựa cùng chó, chỉ trong chốc lát, bọ họ liền bị đuổi kịp.

“Thất Thất trốn một bên, nhớ kỹ những lời mà ta vừa nói.”

Dực Chi bước lên hai bước, không chút do dự đem ba đại cẩu ở phía trước giết chết.

“ Dực công tử, ngươi nghĩ giết toàn bộ cẩu thì có thể chạy được sao ?” Âm thanh âm trầm của Cổ Bằng xa xa truyền đến, “ vừa rồi ngươi chỉ cần buông tay si nhi kia, tự mình bỏ chạy, có lẽ còn có cơ hội, đáng tiếc a, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chẳng qua mỹ nhân bên cạnh Dực công tử cũng là không giống người thương nha !”

Dực Chi cười khinh thường : “ Không nhọc ngươi lo lắng !” Ánh mắt trong suốt tỏa ra tia sát khí làm người khác sợ hãi, hàn ý dần dần vây quanh người.

“ Thất Thất, ngươi lại đây !” Hạ Tuấn Nham bên cạnh Cổ Bằng hô lớn, thì ra hắn cũng theo đến đây, lại nhìn đám người vây quanh đều là thị vệ của Hạ phủ.

“ Dực công tử, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đưa kinh thư ra ngươi sẽ thoát chết !” Cổ Bằng nói.

Dực Chi cười lạnh : “ Qủy mặt dài, ngươi hao tổn tâm cơ đoán được nơi cất giấu bí kiếp, chẳng lẽ không sợ chủ nhân của nó tìm tới cửa ?”

Cổ Bằng cười ha ha, “ Tiểu tử như ngươi cùng với si nhi kia còn dám mơ tưởng, lão phu vì sao không dám?” Hắn vẫn nghĩ Dực Chi tuổi nhỏ, võ công siêu phàm là nhờ học được từ bí kiếp, cho nên mới cố ý làm mất nội công của Dực Chi, như vậy không còn gì phải sợ, kiêu ngạo đến cực điểm, lại không biết Dực Chi vốn là người của Thiên tuyệt cung, tại sao lai không dám nói.

Thất Thất đứng ở một chỗ xa, ánh mắt phức tạp lo lắng nhìn Dực Chi, đối với đại ca đang quát to bên kia không một chút để ý.

“ Thất Thất, lại đây !” Hạ Tuấn Nham lo lắng khi đánh nhau sẽ làm bị thương nàng, với mẫu thân thích khóc của hắn, sau khi từ Diễm Nhi biết Thất Thất chưa chết, liền thúc giục hắn đem Thất thất mang về, “Chết tiệt, ngươi lại đây ! nha đầu không nghe lời !”

Dực Chi không đợi Cổ Bằng nói xong, thân hình liền di động, bởi vị đột nhiên ra tay lại trong nháy mắt, hắn thùa dịp thị vệ đang ngẩn ngơ liền đoạt đi binh khí trên tay thị vệ, phản kháng lại, ngăn  trở sự tấn công của tân còn lại, thân hình né tránh, bổ về người bên cạnh….

Trong giây lát đã giao thủ được hơn mười chiêu, nếu là trước đây, nhưng tên thị vệ này Dực Chi sẽ không để vào mắt nhưng xưa đâu bằng nay, mười mấy người vây quanh, Dực  Chi lại chống đỡ không nổi , thở hồng hộc.

Dực Chi vừa đánh vừa lui, hướng lui lại là phía nam của một ngọn núi. Thất Thất đứng quan sát theo bản năng đã ngừng thở, bàn tay nhỏ nắm gắt gao, cũng nhắm mắt đuổi theo. Thỉnh thoảng  còn căng thẳng nhìn trộm biểu tình trên mặt của Cổ Bằng.

Cố Bằng nhăn mặt nhíu mày, mắt nhìn thấy đám thị vệ bị thương ngã xuống, Dực Chi tuy rằng có chút chật vật nhưng lại không hề bị tổn thương đến một cọng lông. Mỗi lần tưởng như rằng đã bắt được lại bị hắn trốn thoát.

Kỳ thât, người Dực Chi kiêng dè nhất là Cổ Bằng, tuy rằng muốn đột phá vòng vây của thị vệ thật sự không khó, nhưng nếu như vậy Cổ Bằng tất sẽ ra tay, nếu lấy hiện trang của Dực Chi lúc này chie e mười chiêu cũng không thể ngăn được.

Dực Chi vừa đánh vừa lùi, đã gần đến được bên dưới chân núi, một chưởng đánh về phía ngực của thị vệ, thừa dịp hắn né tránh nguy hiểm, nhanh chóng tung ra hàng loạt các chiêu thức, đầu quay về hướng Thất Thất đang đứng bên ngoài nhìn thoáng qua.

Thất Thất cắn môi, chân chạy nhanh về hướng ngọn núi kia.

Cổ Bằng híp mắt, ánh mắt chớp động, đột nhiên biến đổi, rốt cục phát giác ý đồ của Dực Chi, thân hình nhanh chóng bay về hướng Thất Thất đang ra sức chạy.

“Thất Thất cẩn thận !” Dực Chi đang đánh nhau bỗng nhiên hét to một tiếng.

Thất Thất theo bản năng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy  thân người của Cổ Bằng ở giữa không trung, dữ tợn rút kiếm đâm tới, Thất Thất sợ hãi kêu lên một tiếng, lấy tay che mắt…

“ Sư phụ ! hạ thủ lưu tình !” Hạ Tuấn Nham ở phía sau hô lớn, lỡ đâu giết si nhi muội muội của hắn, hắn làm sao ăn nói với mẫu thân đây !

Thất Thất chỉ cảm thấy sát khí đập vào mặt mà đến, bỗng dưng, hai má nóng lên, giống như có cái gì vây lại, khi mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trong vòng tay ôm ấp quen thuộc.

“ Máu !” Thất Thất đột nhiên quát to, lại nhìn thấy cánh tay trái của Dực Chi máu tươi đầm đìa.

Nguyên lai, Dực Chi thấy Cổ Bằng rút kiếm đâm về phía Thất Thất , hắn bất chấp nguy hiểm phi thân muốn ngăn cản,  lại quên rằng hiện tại bản thân chỉ còn có một tầng công lực khó thể tới kịp, thị vệ phía sau lại từ phía sau hắn đánh tới, nếu không tránh khỏi thì có thể ngăn cản, hắn không ngại dùng đao ngăn lại sự tấn công phía sau, Thất Thất lại gặp nguy hiểm hắn cắn răng, che vào phía trước người của Thất Thất, một bên ôm lấy thân người của nàng, một bên nhanh chóng thối lùi. Chính là một cánh tay của hắn đã bị đả thương bởi kiếm của Cổ Bằng.

Cổ Bằng công lực thâm hậu, trên kiếm đương nhiên sẽ mang theo nội lực mà xuất kích. Dực Chi trúng một kiếm đã thầm kêu một tiếng không ổn. Miệng vết thương tuy rằng không sâu, nhưng do nội lực đr kích nên liền cảm thấy toàn thân đau đớn, kinh mạch bị chấn đoạn, cánh tay xem như đã  bị phế.

Đương nhiên mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt, khi Thất Thất kêu lên sợ hãi chỉ là kết quả mà thôi.

Dực Chi nhìn Thất Thất trong lòng căn môi, dọa muốn khóc, là lại đau lòng, lại nghĩ mà sợ, nếu một kiếm này đam vào trên người Thất Thất, sợ rằng mạng khó giữ, không khỏi giận dữ : “ Qủy mặt dài, uổng cho ngươi là danh nhân trên giang hồ, lại xuống tay ngoan độc với một tiểu nữ tử công phu nhu nhược !”

Cổ Bằng cười lạnh : “ Tiểu tử giảo hoạt, dám cùng lão phu đấu sao !” Nói xong liền tiếp tục rút kiếm.

“ Sư phụ ! Hạ thủ lưu tình !” Hạ Tuấn Nham chạy lại, sống chết của Dực Chi hắn mặc kệ, nhưng  muội muội ngốc của hắn không thể chết nha, lão nương sẽ không chịu nổi mà khóc đến chết….A ! hắn khóc thể để mẫu thân khóc mà chết a !

Thừa dịp Hạ Tuấn Nham chạy tới, Dực chi ôm Thất Thất bay lên núi, đỉnh núi là sơn cốc không cao lắm, phía dưới là một khúc sông chảy xiết.

Dực Chi ôm Thất Thất ngồi ở đỉnh núi thở dốc, “đừng khóc ! ta đã nói rồi, sẽ không bao giờ để cho nàng bị thương, không cần sợ, đừng khóc !”

Thất Thất cắn môi, muốn nhịn xuống, nhưng nước mắt lại không nghe lời cứ rơi ra, hai mắt đẫm lệ nhìn cánh tay bị thương của Dực Chi, “ có phải rất đau không? Có thể  bị đứt đúng không ? trăm ngàn lần đừng bị chặt đứt nha !”  Thất Thất chùi mắt chùi mũi, vừa khóc vừa nói : “ Không thể đứt nha, nếu huynh làm Dương Qúa, bộ dạng muội khó coi như vậy cũng không thể làm Tiểu Long Nữ, làm sao bây giờ, không nên đứt nha !”

“ Đứt cũng không có việc gì !” Dực Chi nhẹ giọng nói, tuy rằng nghe không rõ nàng đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, nhưng rõ ràng nàng vì hắn lo lắng, đau lòng ! Nhìn đến vết thương ở cổ tay Thất Thất chảy ra tia máu, là vừa bị mũi kiếm sắc bén làm bị thương. Từ trong người lấy ra một khối vải  cho nàng đơn giản băng bó lại, “Thất Thất, đừng khóc, hãy nghe ta nói, chốc lát khi họ tới đây, ta sẽ nhảy từ nới này xuống….”

“ Không được !” Thất Thất  gắt gao ôm lấy hắn, “Đều là do muội không tốt, muội không nên tùy hứng, nếu muội không nói bí kiếp ở trên người huynh sẽ không phát sinh những chuyện này .”

“ Đứa ngốc, bọn họ nếu đã tra ra ta cùng  nàng một chỗ, cho dù nàng không nói như vậy bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta ! Ngoan, hãy nghe ta nói hết….có đại ca nàng ở đây, Cổ Bằng sẽ không gây nguy hiểm đến cho nàng….”

“ Không cần ! không cần !” Thất Thất vẫn gắt gao ôm lấy Dực Chi, cả người ở trên người hắn, hô to không cần.

Dực Chi không khỏi bật cười, “ Không phải mỗi lần có nguy hiểm nàng đều bỏ ta lại rồi chạy chối chết sao? Lần này làm sao vậy ?”

“ lần này không giống, huynh thật sự sẽ chết, muội sẽ không thể gặp lại huynh nữa !” sự hoảng sợ trong mắt Thất Thất không phải giả vờ, nàng chưa bao giờ sợ hãi cùng bất lực giống như bây giờ.

“ Sẽ không như vậy, ta sẽ tiếp tục ở bên nàng !” Nguyên bản ý của Dực Chi là muốn mang theo Thất Thất cùng nhau nhảy vào trong nước, như vậy  vừa có thể tẩy được mùi trên người Thất Thất, tránh được truy lùng, tuy rằng dòng nước vào mùa thu có chút lạnh lẽo, thêm có đoạn chảy xiết cùng lốc xoáy, nhưng kỹ năng bơi lội của hắn cùng Thất Thất rất cao siêu, tin tưởng xó thể ứng phó được. Nếu là bình thường người biết bơi cũng không dám nhảy xuống.

Nhưng mà hiện tại hắn bị thương, cánh tay không thể cử động, liền không dám mạo hiểm dù chỉ rất nhỏ, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy đám người kia đã đến ngọn núi, đang từ từ tiến vào vách đá.

Cuối cùng, dùng sức ôm thân hình nhỏ bé của Thất Thất vào trong lòng, phủ bên tai nàng thấp giọng nói : “ Đừng khóc, ta sẽ lại đến tìm nàng, ngoan ngoãn đợi ta !” Sau đó đứng lên, buông Thất Thất ra. Thân mình lui về phía sau từng bước, lúc này một chân của hắn đã nhẹ nhàng.

“ Ngươi làm gì ?” Cổ Bằng kinh hãi.

Dực Chỉ vẫn nhìn Thất Thất mỉm cười, dùng khẩu hình nhẹ nhàng nói ra hai chữ : “ Chờ ta !” Thân mình búng một cái, liền nhảy xuống vách núi đen,  kích động rơi vào trong nước, hắn còn muốn lưu lại một chút khí lực để đấu tranh cùng dòng nước nên mới không thèm đếm xỉa đến quỷ mặt dài !.

“ Đừng mà !” Thất Thất tê rống một tiếng, trơ mắt nhìn Dực Chi nhảy xuống, trong lòng trở nên trống rỗng, thân mình mềm oặc ngã ngồi trên đất. Trong đầu thầm nghĩ, bi bại một cánh tay, làm sao có thể bơi lội?

Cổ Bằng giận dữ hú lên quái dị, mất đi lí trí, cũng nhảy xuống theo, vài thị vệ biết bơi cũng bùm bùm nhảu xuống.

Nhưng mà, bọn họ ngàn lần  không nghĩ tới dòng nước  chảy rất xiết cùng với lốc xoáy, cho nên vừa mới rơi vào trong nước thân mình đã không thể tự chủ được bị nuosc cuốn trôi về phía hạ du, như vậy làm sao có thể nghĩ đến việc đuổi theo tìm người chứ ! Chạy chối chết còn  không kịp, mọi người trong nước đều giống nhau hô to cứu mạng, Cổ Bằng  cũng không ngoại lệ.

Những người phía trên nóng nảy cũng vội vàng nhảy xuống ngọn núi, dựa vào khinh công đuổi theo dọc hai bên bờ sông….

Nào là nhánh cây, nào là dây thừng, cuối cùng cũng chỉ một mình Cổ Bằng nhờ vào công lực thâm hậu thở được hơi dài mới có thể được cứu lên, mấy người còn lại ngay cả thi thể còn chưa thấy bóng dáng, đương nhiên Dực Chi cũng không thấy bóng dáng, từ khi nhảy vào trong nước, hắn cũng đã không ngoi lên nữa.

Cổ Bằng công dã tràng, bí kiếp nếu không thể tìm được liền nhanh chóng rời khỏi Hạ phủ.

Hạ Tuấn Nham cũng không nhiều lời giữ lại sư phụ, bọn họ vốn chỉ lợi dụng lẫn nhau, Cổ Bằng vô tình biết được Hạ phủ có cất giấu bí kiếp của thiên tuyệt cung liền đến  đầu nhập. Hạ Tuấn Nham giữ hắn ở trong phủ, bái làm sư phụ cũng là lợi dụng võ công của hắn làm việc cho mình, không hề đáp ứng giúp hắn tìm được bí kiếp.

Dù sao cũng là rời đi một cái sư phụ,  hắn sẽ lại tìm một cái sư phụ khác, Hạ phủ nhiều nhất là bạc, nuôi thêm vài người cũng không tính là gì .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.