*Từ chương này về sau tác giả sẽ gọi Vĩnh Phúc là “hắn” nhé, để khỏi nhầm lẫn với Khải Hoàng. Bạn nào chưa like
thì lúc nào cuối chương hãy like ủng hộ tinh thần viết truyện của tg
nhé. Truyện đăng tại santruyen, hãy vào web trên để cập nhật chương mới
nhanh nhất nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui!*
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dưới cái lành lạnh của cơn mưa rào ngoài trời, màn đêm u tối ngự
trị khắp bầu trời, điểm vào đó đôi chút ánh sáng yếu ớt của hai ba vì
sao vẫn kiên trì chiếu sáng. Trong căn phòng trắng, Khải Hoàng lặng lẽ
ngồi bệt dưới sàn nhà, ánh mắt ủ dột nhìn vào con gấu bông trên tay.
Con gấu bông vẫn nhìn anh nhe răng cười, vẫn là cái điệu cười mà mỗi lần anh nhớ Bình Nhi, Khải Hoàng đều lấy nó ra mà ngắm. Con gấu bông đã cũ hơn rồi, chiếc mũi đen của nó chẳng còn sáng loáng như hồi mới mua.
Cũng đúng rồi nhỉ, một năm còn gì. Một năm cũng đủ để anh nhớ cô đến
điên cuồng. Bất kể ngày hay đêm, nắng hay mưa, có buồn hay là đang vui,
anh đều nghĩ về cô. Bình Nhi như dòng máu chảy trong người anh, nếu
không còn cô trên cái cõi đời này nữa, có lẽ anh cũng chẳng đủ mạnh mẽ
để sống tiếp và chờ đợi ngày cô trở về. Nhưng rồi sao đây? Con mèo nhỏ
ấy… quên anh rồi.
Khải Hoàng cay đắng nuốt nước
mắt vào đáy lòng, bàn tay run run vuốt bộ lông mềm mại con gấu bông,
miệng mấp máy lời nói chẳng người nghe.
– Nếu đã quên, sao còn gọi là “mèo đen”? Nếu đang sống tốt, sao lại còn quay về?
Khải Hoàng đau đớn lẩm bẩm như kẻ điên. Ánh mắt tràn lệ cứ mập mờ dưới ánh
đèn vàng. Anh khóc, khóc cho người con gái ấy. Khóc cho mối tình đầu đã
vỡ tan.
Khóc để vùi lấp mọi chuyện vào quá khứ.
Bàn tay đặt nhẹ con gấu bông vào một chiếc hộp màu xám, giọt nước mắt rơi
khẽ khàng minh chứng cho sự đau đớn của khổ chủ. Lần cuối thôi, chỉ lần
này nữa thôi, Khải Hoàng ôm chầm lấy con gấu bông trong nước mắt nghẹn
ngào. Rồi ngay sau đó, anh dứt khoát để nó trở lại vào hộp xám, mở cánh
cửa tủ và nhét sâu vào bên trong. Với lời hứa, nhất định sẽ không bao
giờ lấy ra, sẽ không bao giờ nhìn thấy con gấu bông ấy nữa.
Sẽ không bao giờ gặp lại Bình Nhi nữa.
Cánh cửa phòng mở ra, ông quản gia mới vừa vào làm khẽ tiến đến nơi Khải
Hoàng đang ngồi. Anh nhanh chóng chùi nước mắt đẫm trên má.
– Thưa cậu chủ, tôi vừa điều tra xong ạ.
– Nói. – Anh lạnh lùng cất tiếng.
Quản gia tằng hắng lấy giọng, nuốt nước bọt vẻ căng thẳng.
– Thưa, cậu ta tên là Trần Vĩnh Phúc, là con trai của một nhà đầu tư
trong dự án của bà chủ vừa qua. Cậu ta được mệnh danh là “hoàng tử lai”
bên một trường Đại Học Mỹ, tức là con lai ạ. Cậu chủ cũng thấy rồi đấy,
cậu ta rất đẹp trai và lịch lãm…
Đúng như ông quản
gia nói. Thật sự Vĩnh Phúc rất đẹp, mái tóc nâu không hề qua chất nhuộm
hóa học. Mũi hắn ta rất cao, đặc biệt, ánh mắt như hút hồn và lạnh băng.
Khải Hoàng trầm ngâm, anh đắn đo suy nghĩ về cái tên Vĩnh Phúc.
– Còn gì nữa không? – Anh hỏi.
– Thưa, lẽ là cha cậu ta bận việc đột xuất nên về Việt Nam dự tiệc thay. Còn cô gái đi cùng cậu ta… là bạn gái…
– Được rồi, ông có thể ra ngoài. Cám ơn ông.
Khải Hoàng cắt lời, ánh mắt vô cảm nhìn vào điểm vô tận. Quản gia vội vã cúi đầu rời đi. Ông đã bước ra khỏi ngưỡng cửa trước khi nghe thấy một lời
nói cay đắng. Khải Hoàng nhếch miệng cười đểu, vẻ đau đớn hiện rõ.
– Em sẽ tốt mà, phải không?
***
Ánh bình minh lấp ló ửng hồng cả bầu trời vào ban sáng. Tiếng chim hót vang lên đâu đó, tiếng rì rầm của những cơn gió vụt bay qua. Không khí trong lành buổi sáng thật khiến người ta khoan khoái.
Khải Hoàng ưỡn mình vươn vai hít thở bầu không khí sảng khoái. Ánh mắt chao đảo tận hưởng khung cảnh ngoài vườn.
Tối hôm qua, anh đã ngủ ngon làm sao. Quên đi được Bình Nhi, thật sự
anh thấy thật thoải mái. Nhưng sao đây, thoải mái mà anh nghĩ chỉ là
đang che giấu một trái tim đã tan vỡ.
Tiếng tằng hắng của quản gia đằng sau lưng vang lên khiến anh thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn.
– Thưa cậu chủ, hôm nay là buổi học đầu tiên.
– Tôi sẽ đi ngay.
Khải Hoàng không quên. Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi học tại trường Đại
Học Kinh Tế với số điểm gần như tuyệt đối. Mặc dù phải cố quên bao
chuyện, anh vẫn chuyên tâm học hành, không bao giờ để bà Linh thất vọng.
Không lâu sau đó, chiếc SH đen vút qua cổng lớn, hiên ngang phóng vào con đường cao tốc lắm xe cộ.
Khải Hoàng gạt chân chống xe, cởi mũ bảo hiểm một cách “mê hoặc” trước bao
cô gái tình cờ đi ngang qua và… đỏ mặt. Cái vẻ lãng tử ấy cho dù có trãi qua bao nhiêu chuyện, nó vẫn luôn “trường tồn” mãi mãi.
Vài ba cô gái đồng lứa cố nhìn trộm anh, Khải Hoàng cũng thấy… oai oai.
Được bao cô mê thế mà. Anh vờ… chảnh, lạnh lùng bước qua các cô bạn nhí
nhố.
Nói thì vậy, chứ thật ra anh cũng chẳng thuộc
dạng đào hoa. Chỉ là cái “mã” quá đẹp khiến ai cũng ngước nhìn nên đành
chịu thôi. Hôm nay Khải Hoàng vận chiếc áo pull trắng, bên ngoài khoác
chiếc bomber jacket màu đen rất chất. Kèm thêm đôi giày Conver cổ cao và chiếc balo đen càng khiến anh “bụi bặm” hơn. Rất đẹp, rất rất đẹp trai. Thảo nào ai chả nhìn, bởi các cô gái luôn nghĩ rằng, dại gì mà không
ngắm trai đẹp, vì nó miễn phí nên cứ tha hồ mà nhìn.
Mặc cho mình đang vô tình gây chú ý, Khải Hoàng vẫn bước đều về phía phòng
học ồn ào. Anh không muốn buổi học đầu tiên lại bị đánh vắng vì tội đi
trễ.
Cánh cửa mở ra, mở ra một cuộc sống mới của Khải Hoàng, mở ra một số phận mới không mang tên “Bình Nhi”.
Anh khẽ khàng len qua đám ghế và chọn vị trí gần cuối lớp để ngồi. Vì là
trường Đại Học nên phòng rất rộng, sinh viên rất đông và vô cùng ồn ào.
Khải Hoàng lấy chiếc tai phone đeo vào tai, mở một bài nhạc Âu Mỹ nào đó để giải tỏa căng thẳng.
– E hèm. – Một giảng viên tằng hắng khi vừa bước vào lớp. Chốc sau đó, tiếng ồn ào biến mất.
Giảng viên lớp này là một người phụ nữ trung niên, cặp kính cận đẩy xuống liếc nhìn tất cả các học viên trong phòng.
– Được rồi. Các em đã đăng kí lớp giảng của tôi tức là đã biết về quy
định ở đây. Nếu một trong các em có ý định vi phạm thì tốt nhất nên rời
khỏi đây ngay lập tức.
Cái giọng nhỏ nhẹ nhưng chứa
đầy sự nghiêm túc của bà giảng viên vang vọng cả lớp học. Ai nấy đều im
re chẳng buồn ho he. Cái quy định mà bà ta nói tức là quy định “ba
không”. “Không vắng, không trễ, và không van xin”. “Van xin” ở đây tức
là không nài nỉ về chuyện đi trễ hay vắng mặt. Bà giảng viên nghiêm túc
gõ thước lên bảng, ánh mắt như “sát thủ” bủa vây mọi ánh nhìn của các
học viên.
– Bài giảng bắt đầu!
Có
vài tiếng thở phào the thé vang lên. Khải Hoàng thôi nghe nhạc, tháo tai phone nhét vào balo. Anh nghiễm nhiên ngồi nghe bà giảng viên luyên
thuyên nói, tay chẳng buồn viết đôi ba chữ vào cuốn tập để dưới.
Khải Hoàng trầm ngâm chống cầm nghe giảng, nghe một hồi lại thấy mệt mỏi nên đành lơ đảng nhìn xung quanh. Ánh mắt dùng lại tại một điểm. Hai mắt
trợn ngược lên, vẻ ngạc nhiên hiên rõ qua cái mồm há to như cái bát.
Là Bình Nhi. Khải Hoàng hoang mang nhìn vào hai người đang ngồi trước mình một dãy bàn. Đúng là Bình Nhi, và cái tên Vĩnh Phúc chết tiệt.
– Sao cái thằng khốn ấy biết chọn lớp học thế không biết.
Khải Hoàng bĩu môi, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Vĩnh Phúc tuy không thi Đại Học năm nay nhưng với vài cái bằng xuất sắc cả
thành tích học bên Mỹ quá tầm kiểm soát nên được nhận vào trường Kinh Tế này. Mặc dù chỉ có mình hắn đi học nhưng lại dẫn theo cả Bình Nhi vào
lớp. Lẽ là cái tính mè nheo của cô khiến hắn chẳng cầm lòng được.
Vĩnh Phúc ngồi bên nhìn cô bé nhỏ vẻ suy tư, có vẻ cô đang chăm chú nghe giảng.
– Em hiểu không? – Hắn hỏi, ánh mắt thích thú nhìn cô.
– Không ạ. Chẳng biết cô đang nói gì. – Bình Nhi ngây thơ chuyển ánh mắt sang Vĩnh Phúc.
– Thấy em chăm chú cứ tưởng em hiểu chứ.
– Thì sao. Em nghe cho vui thôi.
Bình Nhi đáp gọn lỏn, mắt vẫn chăm chú nhìn bà giảng viên. Vĩnh Phúc trông
cái vẻ ngốc ngốc của Hạ Dương lại thấy dễ thương biết bao. Bàn tay không chủ động được đưa lên má cô véo một cái thiệt đau.
– Á. Đau quá, anh điên hả?
Bình Nhi tức giận nhìn Vĩnh Phúc cười khoái chí, nhìn cái vẻ “hạnh phúc” khi véo má mình của hắn, cô lại điên tiết lên. Tay khoanh trước mặt quay
lưng về phía khác dỗi. Vĩnh Phúc thấy cô dỗi thì càng phấn khởi hơn, anh giật giật đuôi tóc của cô, cất cái giọng eo éo.
– Ôi, cô công chúa của tôi ơi, tôi xin lỗi nhé nhé.
Bình Nhi quay mặt lại nhìn thẳng vào mặt hắn, môi chu lên.
– Cô công chúa này chả rỗi hơi đi chơi với cái đồ quỷ già xấu xí như ngươi, hứ!
Vĩnh Phúc cất tiếng cười the thẻ, cánh tay vòng qua vai cô, miệng cười đểu.
– Cô công chúa đừng dỗi nha. Qủy già xấu xí này sẽ khóc mất.
Rồi hắn vờ khóc huhu, Hạ Dương thấy vậy cười lớn lên, tay ghí vào trán hắn cái rõ đau.
– Dẹp đi, em còn nghe cô giảng.
Vĩnh Phúc tươi cười gật đầu nhìn cô, cánh tay vẫn choàng qua vai, nghịch nghịch mái tóc ngắn.
Đằng sau, ánh mắt như tóe lửa của Khải Hoàng đốt cháy mọi thứ.
– Thằng… thằng khốn đó…
Tức thật mà, Khải Hoàng đập mạnh bàn tay xuống bàn nuốt giận. Nhưng chỉ vừa mới đập xong, anh khẽ ré lên the thé vì đau.
– Cái bàn chết tiệt.
Và từ cuối lớp, tiếng rên rỉ vì đau của một kẻ nào đó nện cái tay tội nghiệp lên bàn lần nữa vì tức… cái bàn.
– Không nhìn, không nhìn, không nhìn, không nhìn… ôi cái thằng chết tiệt còn véo mũi cô ấy nữa chứ, ôi tức chết mất.
Khải Hoàng ré lên trong “đau đớn” thầm lặng. Anh đã cố không nhìn nhưng ánh
mắt vẫn cứ di chuyển về hai con người ấy. Bàn tay đưa lên vò nát mái tóc rối. Cái cơ thể bấn loạn lên của Khải Hoàng lại vô tình khiến mấy cô
sinh viên xung quanh âu yếm nhìn ngắm.
Vậy là Khải
Hoàng quyết định bỏ ra ngoài lớp học, khuôn mặt tưng tức trông đến khó
coi. Mấy cô sinh viên thở dài vì hụt mất trai đẹp.
Khải Hoàng lòn qua hàng rào, phóc lên một phiến đá rất cao đằng sau sân vận
động ở trường. Anh nằm xuống, balo kê đầu thờ ơ ngắm nhìn những tảng mây trôi lững lờ, cảm xúc phiêu theo từng điệu nhạc xập xình.
Ánh mắt mờ dần, mi mắt sụp xuống và ngủ lúc nào không hay. Làn gió mát lùa qua khẽ ru hò.
Đến khi từ đằng xa nghe thấy tiếng thét rõ to, Khải Hoàng mở mắt bực mình
ngồi dậy nhìn vào chủ nhân tiếng thét khiến anh mất ngủ.
Ánh mắt trợn ngược lên. Là Bình Nhi, và một đám thanh niên bu quanh cô ấy.
Khải Hoàng vội phóc xuống chạy lạ đó. Hèn gì anh thấy cái tiếng nó quen
quen.
– À, mấy bạn gì đó ơi, để cho con ta đi cho rồi, bắt nạt gì mấy đứa con gái ỏng ẹo này. Đập bậy với bạn này đi, được không?
Khải Hoàng cất tiếng, đám thanh niên, ừ thì chúng cũng là sinh viên với nhau cả cùng quay lui. Một thằng trông vẻ “dân chơi” bước ra.
– Sao, mày định làm “Gu-dun-bi-ô” cứu “Gum-zan-đi” à?
Cái thẳng vểnh râu nói, vẻ cao ngạo hất cằm nhìn Khải Hoàng.
– Mày nói cái vẹo gì tao đéo hiểu.
Khải Hoàng thắc mắc nhìn tên sinh viên ra oai đấy. Bình Nhi đứng bên cất tiếng the thé.
– Là Gu Jun Pyo và Geum Jan Di trong phim Vườn Sao Băng ấy ạ, em có xem phim đấy.
Cái vẻ sợ sệt của Bình Nhi cất tiếng. Khải Hoàng bật cười, vuốt hàm râu vài sợi ra vẻ.
– Chậc tao tưởng sao. Thì ra dân chơi cũng xem ba cái phim của mấy đứa con gái. Đúng là…
– Mày … mày nói gì? – Thằng sinh viên kia tức ộc máu trợn ngược mắt lên. – Đập nó.
Thằng dân chơi hét lên, ba bốn thằng khác bay vào hùng hổ.
Khải Hoàng vội đẩy Bình Nhi ra xa, cánh tay nhanh chóng đưa lên đỡ cú giáng của một tên ốm như mắm.
“Bịch, bốp, chát”. Sau vài phút gì đó, mấy thằng kia co giò bỏ chạy. Miệng còn ngoan cố để lại lời đe dọa.
Khải Hoàng vuốt khóe miệng dính máu. Đánh với bốn thằng oắt kia khiến anh cũng bị thương không ít.
– Anh gì đó… sao không ạ?
Bình Nhi vội chạy đến nhìn Khải Hoàng đang nhăn mặt vì mấy vết bầm trên cánh tay.
– Không… không sao.
Nói rồi anh bỏ đi, nếu còn ở lại chắc anh sẽ ôm chầm lấy cô mất. Bình Nhi vội vàng chạy theo, níu giữ cánh tay của anh.
– Á, đau! – Khải Hoàng thét lên khi Bình Nhi chạm vào vết bầm.
– Ế, xin lỗi, em không cố ý.
Thấy cái dáng vẻ cuống quýt thả tay của con mèo nhỏ, trái tim anh khẽ đập mạnh. Khải Hoàng buông tay rồi dứt khoát bỏ đi.
– Anh tên gì ạ? – Bình Nhi đứng đằng xa cất tiếng hỏi.
Làn gió lùa qua mang tiếng nói trong treo vang đến tai anh. Giống như ngày
hôm ấy, Khải Hoàng đã chạy theo hỏi tên cô. Như một mảng kí ức ùa về.
Khải Hoàng dặn lòng, sẽ không bao giờ gặp cô nữa. Anh quay mặt lại, tươi cười nhìn cô, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt chua chát.
– Khải Hoàng.
Trong một buổi sáng lành lạnh, người con gái thờ thẫn nhìn bóng dáng người
con trai từ đằng xa mờ nhạt dần. Cô nhóc ngây thơ nào biết, có lẽ định
mệnh một lần nữa lại rẽ ngã. Cũng như ngày hôm ấy, cô bé ngày xưa đã nói tên rồi biến mất. Khải Hoàng cũng đang mong, lời nói cất ra sẽ vùi lấp
mọi thứ. Anh mong, định mệnh hãy đưa anh rời xa người con gái ấy. Như
ngày xưa, đừng bao giờ gặp lại!
Đâu đó dưới cái sương
lành lạnh, giọt nước mắt nóng hổi của người con gái lặng lẽ rơi xuống,
đôi môi nhỏ run run cất tiếng, lời nói đã bị gió cuốn đi, cuốn đi vào
vô tận.
– Mèo… mèo đen?