Dưới sự chần chờ của Lý Thiên Kiêu, Diệp Thiên Vân vất vả lắm mới gõ được ánh cửa nhà Vương Cửu Vân.
Bạn già Trần Ngọc Mai của Vương Cửu Vân mở cửa, nhìn người đến là Diệp Thiên Vân cùng Lý Thiên Kiêu đang nhăn nhó đứng ở cửa, ánh mắt đột nhiên mở to, nàng ngay cả mời vào nhà cũng không nói, vội chạy vào phòng gọi Vương Cửu Vân ra.
Bạn đang xem tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Vương Cửu Vân từ lần trước gặp được Lý Thiên Kiêu, chuyện vài chục năm trước lại ám ảnh trong đầu, lão áy náy không chịu nổi, còn oán hận của Lý Thiên Kiêu với lão, quả thực là họa vô đơn chí.
Lý Thiên Kiêu vừa đi, cả người Vương Cửu Vân như đánh mất linh hồn, nước không uống, cơm không ăn, mấy tháng thời gian, mấy lần muốn đi tìm Lý Thiên Kiêu, nhưng nhớ lời của Diệp Thiên Vân, muốn đi lại không dám, e sợ quan hệ hai người không thể vãn hồi.
Trong lúc này, Vương Cửu Vân bởi hai lần vào bệnh viện, cả người gầy hẳn hai mươi cân, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua có chút gầy gò.
Bạn già Trần Ngọc Mai lo lắng cho lão, muốn tìm Diệp Thiên Vân hỏi, nhưng người này như bốc hơi, ở trường không thấy, gọi điện tắt máy, gấp đến độ như kiến bò trong chảo, lo lắng nhưng không có biện pháp.
Diệp Thiên Vân vừa xuất hiện, lại mang theo Lý Thiên Kiêu, đây không thể nghi ngờ là mang tới thuốc trợ tim cho Vương Cửu Vân.
Vương Cửu Vân đứng ở cửa, không biết làm sao nhìn Lý Thiên Kiêu, lúc lâu sau mới nói: ”Thiên Vân, Thiên……. Thiên Kiêu, hai người vào ngồi đi, đừng đứng ở cửa nữa.”
Lý Thiên Kiêu còn chút do dự, chính là nhìn thấy thân thể Vương Cửu Vân, trong lòng không khỏi đâu xót, người trước mặt dù có muôn vàn lỗi, nhưng dù sao cũng là cha đẻ nàng.
Diệp Thiên vân biết lúc này cần ra tay, lôi Lý Thiên Kiêu vào làm dịu đi không khí nói: “Sư tỷ, chúng ta vào trong trước đi, nếu đã đến, vậy ngồi chơi một lát.”
Lý Thiên Kiêu sớm không có chủ kiến, vừa rồi mới phát tiết đau xót trong lòng, khiến cho nàng ỷ nại vào Diệp Thiên Vân, như con chim nhỏ nhẹ gật đầu, sau đó bị Diệp Thiên Vân lôi vào.
Vào nhà xong, Diệp Thiên Vân có chút áy náy nói: “Vương lão, thực sự xin lỗi, mấy tháng nay vì bận chuyện, cho nên không liên lạc với thầy, em đáng lẽ phải gọi một cú cho thầy, giúp thầy giải ưu sầu, là em lo lắng không chu toàn.”
Vương Cửu Vân như là học sinh tiểu học bị gọi lên bảng, tay không biết để đâu, liên tiếp gật đầu, hai tháng này nếm không ít khổ sở, nhưng nếu so với Lý Thiên Kiêu thì không đáng kể. Lão tự nhiên rõ ràng, có người trung gian hỗ trợ, nếu không theo tính tình của Lý Thiên Kiêu, chắc không bao giờ trở lại đây, liên tục nói: “Không có gì, không có gì, về là tốt rồi, về là tốt rồi….”
Lý Thiên Kiêu còn chút do dự, cho nên ngồi gần Diệp Thiên Vân, theo bản năng ỷ nại vào hắn, Trần Ngọc Mai bê trà đến, nhìn thấy cảnh này không khỏi lộ ra nụ cười.
Vương Cửu Vân cố ý đeo kính viễn thị, thỉnh thoảng liếc trộn Lý Thiên Kiêu, sợ quấy rầy nàng, thực có chút giống với hành khách trên tàu lúc nãy, một lát sau, mới đau khổ nói: “…….Thiên Kiêu, cha biết con hận cha, kỳ thực mấy năm nay, cha cũng rất hận mình, cha thực sự xin lỗi mẹ con, càng xin lỗi con, chờ đến lúc cha muốn bù đắp, mới biết tất cả đều đã muộn……”
Lý Thiên Kiêu vốn là người độc lập, chính là vấn đề phức tạp này chỉ có thể ỷ nại Diệp Thiên Vân, bây giờ nghe Vương Cửu Vân nói, nhỏ giọng nói: “Mẹ tôi trước khi qua đời, người muốn gặp nhất là ông, đáng tiếc…”
Diệp Thiên Vân nhìn hai người nói chuyện, hắn cũng không ngồi đây nữa, nhẹ nhàng rút tay khỏi Lý Thiên Kiêu, từ từ đi khỏi phòng khách.
Vừa mới ra ngoài, phát hiện Trần Ngọc mai nhìn hai người, trên mặt đầy ý cười.
Trần Ngọc Mai thở dài nói: “Thầy Vương của cậu lúc buồn có chuyện gì cũng không nói, từ khi gặp Lý Thiên Kiêu xong, cả ngày chỉ ngồi thì thào, lúc thì cáu giận, mấy tháng nay ông ấy thành khách quen của bệnh viện.”
Diệp Thiên Vân không nghĩ đến thiện ý của mình, khiến lão Vương thành ra thế này, có chút áy náy nói: “Một thời gian trước quả thực em không thể dứt ra được, nếu không chắc chắn nói chuyện với Lý Thiên Kiêu, bảo nàng đến gặp hai vị.”
Trần Ngọc Mai cũng như bỏ đi được mối tâm bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, ý cười: ”Thằng nhóc này, Lý Thiên Kiêu có phải thích cậu, tôi xem nó lúc nào cũng dựa vào cậu.” Nói xong nhìn từ trên xuống, như nhìn con rể. Diệp Thiên Vân nhớ rõ lần trước đã bị hỏi vấn đề này, đúng là oan cho hắn, có chút xấu hổ lắc đầu, nói: “Dì a, không cần đoán, chúng em không có loại quan hệ này mà……”
Trần Ngọc Mai ngửi một chút, vừa rồi lo hỏi chuyện quên nấu cơm, vội chạy nhanh vào bếp.
Cũng may Diệp Thiên Vân rảnh rỗi xuống bếp, giúp đỡ Trần Ngọc Mai, đợi cho Vương Cửu Vân và Lý Thiên Kiêu đi ra, một bàn tiệc phong phú đã được bày ra.
Vương Cửu Vân từ ái nhìn Lý Thiên Kiêu bên cạnh, con gái thất lạc nhiều năm có thể tìm về, không thể không nói là hạnh phúc lớn nhất lúc về già. Trải qua một hồi trao đổi, lão phát hiện còn chút ngăn cách với Lý Thiên Kiêu, nhưng đã không giống như lúc trước, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Hạ nốt đĩa thức ăn xuống, Trần Ngọc Mai từ ái nhìn Diệp Thiên Vân, thằng nhóc này nấu cũng là một tay tài ba, nhất là kĩ thuật cắt rau, nếu không có hắn, hôm nay chỉ có thể ra ngoài ăn, lấy ra một chai Mao Đài nói: “Lão Vương, hôm nay cha con ông gặp lại, hẳn là phải cảm ơn Diệp Thiên Vân, thằng nhóc này vội vã đi, không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư.”
Vương Cửu Vân quan tâm Diệp Thiên Vân hơn hẳn học trò bình thường, bởi vì lão phát hiện Diệp Thiên Vân tài hoa, nâng chén rượu lên cảm thán nói: “Thiên Vân, thầy thực sự cảm ơn em, cảm ơn em mang Thiên Kiêu đến đây, ta già rồi, không biết sống được bao lâu nữa, cuối cùng tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng.”
Diệp Thiên Vân vội đứng dậy nâng chén rượu, giọng nói chân thành: “Vương lão, nói như vậy thực sự khách khí, thầy là thầy em, mà Lý Thiên Kiêu là sư tỷ của em, có thể nhìn hai người gặp lại, em thực sự cao hứng, em chúc mừng thầy.” Dứt lời uống một hơi cạn sạch.
Lý Thiên Kiêu chưa nghe Diệp Thiên Vân nói nhiều như vậy bao giờ, trong lòng kinh ngạc, trong mốn phái hắn bình thường trầm mặc không nói, không ngờ bỗng nhiên lại nói nhiều như vậy.
Vương Cửu Vân uống rượu xong, sau đó mới nói: “Thiên Vân, thầy đã thấy em là học trò có thiên phú, nếu ở phương diện kinh tế bỏ chút tâm tư, về sau nhất định có đất dụng võ.”
Trần Ngọc Mua cũng không có biện pháp, ba câu cuối cùng lại nhắc lại câu đầu, nhẹ ho khan một tiếng tỏ vẻ bất mãn, Vương Cửu Vân mới nhớ tới vợ còn ở bên cạnh, vội câm miệng.
Lý Thiên Kiêu “phì” một tiếng bật cười, địa vị của Diệp Thiên Vân ở hình ý môn ngang với môn chủ Tiêu Hùng, đứng sau hắn là sáu vị tông sư, có thể điều động sản nghiệp to lớn, huống chi Diệp Thiên Vân coi tiền bạc là vật ngoài thân, còn cần học cái gì kinh tế.
Vương Cửu Vân hiện tại coi con gái như minh châu, mở miệng sợ lỡ lời, có chút cẩn thận nói: “…….Thiên Kiêu, con đây là…….”
Lý Thiên Kiêu lườm Diệp Thiên Vân một cái, sau đó nói: “Hắn học kinh tế mới là lãng phí nhân tài.”
Diệp Thiên vân có cuộc sống của mình, hắn có thể nắm chắc cơ hội, Vương Cửu Vân cũng biết Diệp Thiên Vân giàu có, từ lúc ở trường đã có tiền trăm vạn, âm thầm thở dài tiếc nuối.
Lý Thiên Kiêu nhìn bộ dạng Vương Cửu Vân, vừa nói: “Lấy thiên phú Diệp Thiên Vân, vô luận là ở đâu, cũng có đất dụng võ.” Nàng vừa mở miệng, Trần Ngọc Mai cùng Vương Cửu Vân đều phụ họa, lúc này nàng chân chính thành nữ gia chủ của gia đình này.
Diệp Thiên Vân thấy sắc mặt Vương Cửu Vân không tốt lắm trong lòng đã nghĩ đến mấy bình thuốc của Ngũ Vĩ, vội lấy trong người ra bách bổ lực tráng, loại thuốc chuyện chế cho thân thể võ giả, người bình thường dùng có lẽ thu được công hiệu khó tưởng tượng. Bách bổ lực tráng là vật đại bổ, sợ thân thể Vương Cửu vân không chịu nổi, liền nói: “Loại thuốc này cường tráng thân thể, mỗi ngày dùng nửa khỏa, trong một tháng thân thể chắc sẽ khỏe lại như xưa.”
Vương Cửu Vân không biết, nhưng Lý Thiên Kiêu không lạ gì, loại thuốc này trong hình ý môn rất khó kiếm, ngay cả nàng muốn mang theo ra ngoài cũng không được.
Sau khi ăn xong Lý Thiên Kiêu còn muốn đi theo hắn, nhưng Vương Cửu Vân cùng Trần Ngọc Mai hai người trăm phương nghìn kế giữ lại, không còn cách nào, nàng đành lưu luyến chia tay Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân đi ra, hít sâu một hơi, bỏ bao công sức rút cuộc chuyện của hai người này cũng giải quyết xong, còn lại là cần thời gian thôi.
Đi trên sân trường, Diệp Thiên Vân cảm thấy loại cảm giác đã lâu không có, hiện tại băng thành không phải là địa bàn của Bát Cực môn, mà là Võ Đang quản lý. Nhưng hắn không lo, lần này vì chuyện Võ Đang mà tới, đáp ứng chuyện của Ưng lão quái, hắn nhất định phải làm.
Mùa đông Băng thành rất lạnh, vừa thở ra liền mang theo một mảnh sương trắng, Diệp Thiên Vân đi dọc sân trường, vừa mới tới cổng, đột nhiên dừng lại, vì hắn thấy không xa có hai người.
Đứng đó như đã đợi lâu rồi, dưới đèn đường, có thể nhìn thấy lông mày cùng râu đều phủ một tầng sương.
Một lão giả vóc người gầy tiến lên vài bước, một tay ôn lấy Diệp Thiên Vân vui vẻ nói: “Huynh đệ! Thật sự không nghĩa khí, đến đây cũng không báo cho chúng ta một tiếng.”