Kính koong!?
Kính koong!?
-6 giờ rưỡi sáng rồi mà hai người kia chưa dậy nữa sao? – Kevil bấm chuông cửa mấy hồi liền mà vẫn không có ai, cậu càu nhàu.
-Thôi càu nhàu đi! – Đừng đằng sau cậu, Asa lạnh lùng nói, trên tay cô là bé Thiên Nga vẫn còn đang… ngái ngủ.
-Không càu nhàu thì sao nữa? – Giờ đến lượt cậu nhăn nhó với cô.
-Muốn ăn đòn hả? – Vẫn chẳng bỏ đi cái thói hay dọa người, cô nạt cậu.
-Này! Hôm qua cô làm cho tôi uống say rồi đó nhé! Vì cô mà tôi ngủ luôn trên bàn chẳng êm ái chút nào hết! – Bắt đầu cái điệu kể tội người khác, Kevil lè lưỡi trêu Asa.
Bốp!
Quả thật thì Kevil đã đưa số phận mình đến nơi không hề an toàn một chút nào hết, chỉ vì cái câu “lỡ lời” thôi mà ăn cả một cú của Asa vào đầu. Giờ đây, cậu cảm giác đầu mình đau điếng vô cùng không những thế mà xung quanh còn có rất nhiều sao nữa.
-Đau!
-Tôi đánh anh như thế là còn nhẹ nhàng rồi đấy! – Bàn tay Asa khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Thiên Nga, trợn mắt nhìn Kevil.
-Hai người đừng cãi nhau nữa! Cho em ngủ một chút thôi mà! – Thiên Nga nhổm hẳn dậy, lấy tay dụi dụi mắt, khuôn miệng nhỏ bé kia nói.
-Trời ơi, Thiên Nga ơi là Thiên Nga! – Kevil kéo bé Thiên Nga về vòng tay mình, chỉ vào nhà của Hoàng Thái mà than thở – Em gọi hai người họ dậy đi, giờ mà vẫn chưa mở mắt nữa kìa! Cứ cái đà này thì chúng ta không được đi chơi công viên với tiệm bán thú nuôi nữa đâu nha!?
Chỉ cần nghe vậy thôi thì Thiên Nga mở to hẳn mắt ra, gào thét qua chiếc cổng sắt vẫn đóng im lìm kia:
-Ba! Mẹ! Mở cửa ra!
Trong khi đó thì…
-Hoàng Thái! Ai gọi anh kìa! – Nó vẫn mơ màng chìm trong giấc ngủ, đạp đạp vào người hắn.
-Gọi cưng thì có! Đi mà mở cửa đi! – Không chịu nhường nó, hắn mặc kệ, vẫn cứ… ôm nó mà ngủ tiếp – Ngủ một chút nữa thôi, dậy còn phải cho Thiên Nga đi chơi nữa!
Xoạt!
Nhắc đến hai chữ “Thiên Nga” thì cả hắn và nó bỗng nhiên có “động lực” mà bật dậy, tá hỏa đi làm vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo. Mọi thứ cứ lộn tùng phèo lên, chạy đến bên cạnh cửa sổ, nó kéo rèm ra để nhìn cho thật rõ ba thân hình đang “trời trồng” trước cửa nhà.
-Sao anh không gọi tôi dậy hả?
-Cưng không gọi anh dậy thì có!
-Anh ấy!
-Cưng ấy!
Vâng, tại vì cùng nhau thức đêm, cùng nhau ngủ muộn, và giờ lại đến đổ lỗi cho nhau trong khi đó cả hai đều gây ra. Càng ngày thì hai người này lại càng tâm đầu ý hợp rồi đây! Sau một hồi vật *** với quần áo, vệ sinh cá nhân và không kể là cãi nhau thì hai người cũng đã xuống được dưới nhà.
Xoạt!
-Xin chào! – Cố gắng nở một nụ cười “tuyệt vời ông mặt trời” nhất, nó giơ hai ngón tay ra chào “ba con ma-nơ-canh” đang hầm hổ nhìn hai người bên trong.
-Biết mấy giờ rồi không hả? – Kevil mặt đầy sát khí, hỏi nó và hắn.
-7 giờ đúng! Quá đúng giờ rồi còn gì nữa! – Vẫn cái vẻ thản nhiên như thường ngày ấy, hắn trả lời rất nhanh.
-Đúng cái gì mà đúng! – Máu cậu sôi sùng sục lên – Hai người có biết là bây giờ đang mùa hè, đứng nắng lâu thì da tôi sẽ đen đi không hả? Da tôi bắt nắng nhanh lắm đấy có biết không? Hai người cũng quá đáng vừa vừa thôi chứ! Quá đáng quá thế thế!
Bốp!
-Tên đàn bà này! – Lần thứ hai, Asa dùng một lực mạnh hơn mà tác động lên đầu của Kevil, cô đưa cho nó một hộp bento và nói – Hai người ăn đi, tôi chuẩn bị sẵn trước rồi đấy!
-Woa~ – Vừa mở hộp bento ra thì nó đã kêu lên, bên trong là những miệng sushi đơn giản nhưng lại được tạo hình rất đẹp, có cả cơm nắm làm thành mấy bé Dango nữa kìa.
-Mẹ cho con xin một miếng đi mà! – Thiên Nga mắt đã sáng như sao khi nhìn mấy thứ đó, trẻ con mà, chúng luôn thích những thứ gì lạ lạ mà đáng yêu – Chị Asa hồi trước không làm cho em mấy cái này nha!
Asa chẳng nói gì…
-Há miệng ra mẹ cho ăn nào! – Nó cầm lấy một bé Dango cơm nắm và nói yêu với Thiên Nga, cô bé mở miệng ra đón lấy rồi ăn một cách ngon lành.
-Há miệng ra chồng cho ăn nào! – Đến lượt hắn bắt chước nó, nó cũng mở miệng ra mà đón lấy bé Dango từ hắn. Kevil cảm thấy tức lắm khi nhìn cái cảnh ấy.
Nhưng…
-Á! – Tiếng hét ấy không phải là của ai ngoài… hắn. Nó cắn một cái vào tay hắn tạo ra cảm giác đau đớn chạy dọc những đốt xương.
-Cho chết! Dám bắt chước tôi nha! – Giọng nó coi vẻ rất hả hê, cười khanh khách.
-Được lắm! – Mắt hắn phóng tia la-ze nhìn nó, quát – Để xem cưng có yên được không nha!
“Oh my! Mình chơi ngu rồi đây! Tối nay thể nào cũng “ăn đòn” cho mà xem! Huhu…”
-Đừng cãi nhau nữa! Chúng ta đi thôi, nhanh lên! – Lúc này Asa mới lên tiếng, một câu cô nói thì nhất nhất tất cả đều phải làm theo, không làm theo thì sẵn sàng tinh thần mà được ăn miễn phí, về nhà khỏi phải ăn thêm cơm làm gì cho tốn ra.
-Ok! – Tất cả đồng ý.
Cả năm người cùng nhau đi bộ đến công viên cách đó không xa…
***
Ring! Ring!
-Alo! – Một cô bé nhấc máy, khẽ hỏi – Ai đó?
-Ba đây con! Yến Như có khỏe không? – Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia đáp lại, giọng trìu mến vô cùng.
-A, ba! Con vẫn khỏe ạ! – Trong cái chất giọng ấy tỏ rõ niềm vui sướng, nhỏ nói.
-Mai ba về rồi, con thông báo với mọi người giúp ba nhé!? Tạm biệt con yêu! – Dường như ông có chuyện gì đó không được vui nên nói rất ngắn gọn rồi cúp máy luôn. Để lại nhỏ với một ý định….
***
-Mấy ngưới tính đi đâu vậy? – Cái giọng nói lanh lảnh ấy, chảnh chọe ấy lại vang lên trong một ngõ vắng mà cả năm người vừa đi qua.
-Yến Như? – Hắn hỏi, tất cả cùng dừng lại để chờ đợi, chờ đợi cái hình bóng của một cô bé ma quỷ đội lốt thiên thần kia.
Cộp!
Cộp!
Tiếng bước chân vọng ra ngày một gần và cuối cùng thì cái bóng ấy cũng đã lộ diện, tóc con bé ấy xõa dài, môi đánh son đỏ chóe, nặt mũi trắng trẻo nhưng vẫn phải chát thêm vài kí lô phấn phủ và kem nền. Nhỏ hất mặt nhìn Kevil, đôi chút bỡ ngỡ đó nhưng rồi cũng lấy lại vẻ tự nhiên:
-Anh Kevil!
Kevil chẳng thèm đáp lại, như một sự khinh bỉ dành cho nhỏ. Trong thâm tâm, Kevil đã ghét nhỏ từ lâu rồi vì cái tính đeo bám người khác mà không biết dơ là gì. Chỉ vì câu nói của nhỏ mà nó không chấp nhận Kevil vậy sao? Lại còn đánh nó, làm nó tổn thương nữa chứ! Không thể tha thứ, không thể chấp nhận được!
-Anh à, ngày mai ba sẽ về đó! – Thấy cái vẻ khinh miệt của Kevil dành cho mình thì nhỏ tức lắm nhưng cũng vờ như không mà qua sang hắn nhếch mép nói, dường như đâu đó trong tâm hồn đã bị vấy bẩn kia là một mưu đồ đen tối khác, nhằm đoạt lấy người con trai mà cô bé ma quỷ ấy đã yêu.
Chẳng thể nói gì hơn, hắn đã giấu mãi với nó một bí mật, một bí mật về hắn, chỉ có gia đình mới biết được, Nay, ba lại về, liệu tất cả sẽ yên ổn chứ?
-Anh cũng nên bỏ cái tên Hoàng Thái đi! – Tiếp tục cái điệu bộ khinh người của mình, nhỏ đi đến gần hắn, nâng cằm hắn lên và nói – Phải không, anh Thanh Tùng?
-Thanh Tùng? – Cả bốn người còn lại chẳng hiểu gì, ánh mắt chỉ biết ngu ngơ mà nhìn hắn, chờ đợi một lời giải thích.
Hắn hất tay của Yến Như ra, đôi mắt trở nên nâu đục lại, lạnh lùng nói:
-Được lắm, thì ra em đã biết thừa tôi không phải là Hoàng Thái mà là Thanh Tùng rồi sao? Haha… Vậy mà vẫn hiển nhiên diễn cái vở kịch ngu xuẩn ấy!
Cái đôi mắt đục ngầu ấy làm nhỏ hơi hoảng, chính cái đôi mắt ấy mới chính là Thanh Tùng thực sự, một con người vô hòn, vô cảm. Một con người chẳng màng đến sự sống hay chết, chỉ biết làm theo mệnh lệnh như một con dối. Nhưng giờ đây đã khác, con dối ấy đã trả thù lại tất cả những cay đắng mà mình đã phải chịu! Thanh Tùng – Độc ác, tàn bạo.
-Cảm ơn em đã nhắc nhở vì chuyện ba về! Tôi sẽ cân nhắc sau! Còn bây giờ thì đừng có cản trở cuộc vui của chúng tôi, ok?
Dù rằng nhỏ cùng có ý định mặt dày đi theo nhưng hắn đã nói thế thì đành rút lui, nếu nhỏ mà đi theo thì coi như là đã đặt cược số phận mình vào chỗ chết.
-Rốt cuộc thì anh là ai? Hoàng Thái hay Thanh Tùng? – Asa vẫn cái vẻ lạnh vốn có thường ngày, hỏi.
-Thanh Tùng! – Đáp gọn, trạng thái của hắn vẫn không có gì thay đổi, lúc này đúng là thời điểm hai tảng băng gặp nhau mà ngay trong đúng mùa hè.
-Giải thích đi! – Chẳng liên quan gì đên Kevil nhưng trong cậu lại nổi lên cái hứng tò mò vô cùng, phải chăng đằng sau có một ẩn khúc nào đó chăng? Thanh Tùng mới là một ẩn số!
-Tôi có một người anh sinh đôi tên là… Hoàng Thái! – Nhấn mạnh hai chữ “Hoàng Thái”, hắn chỉ muốn thử để ý đến cảm xúc của nó – Nhưng anh ấy đã mất được cách đây khoảng hai, ba năm! Mẹ tôi không biết gì đến chuyện đó, bà luôn luôn nghĩ rằng tôi là Hoàng Thái, còn Thanh Tùng thì đã đi du học bên Úc với ba! Những biểu hiện mà tôi làm không hề giống Hoàng Thái, vậy mà mẹ tôi không nghi ngờ gì nên tôi cứ sống như vậy cho đến nay!
-Vậy ra là… Hoàng Thái thực sự đã chết rồi sao? – Mặt nó vẫn ngu ngơ tiếp nhận từng câu chữ, rồi bỗng mắt mở to hết cỡ, hoảng hốt hỏi – Thế cái hôn nước này là sao?
-Tất nhiên, anh không phải người làm hôn phu của cưng! – Tiếp tục trả lời, hắn đang nói ra một bí mật, và một lỗi lo rằng mẹ hắn sẽ biết chuyện đó. Liệu bà sẽ oán trách hắn đến mức nào? Bà sẽ đau khổ đến mức nào.
-Chuyện cũng qua rồi, bây giờ anh là Thanh Tùng thôi, ok? – Áp dụng lại cái cách của hắn nói với nhỏ Yến Như, nó cười rồi hỏi bé Thiên Nga – Giờ chúng ta đi chơi nhé!
Việc này quá đột ngột với bé Thiên Nga, bé chỉ khẽ liếc nhìn Thanh Tùng, sợ sệt, trong cái kí ức nhỏ bé kia đã nhìn thấy cảnh một người học sinh Trung học phổ thông đánh nhau với đám du côn chỉ để cứu lấy bé. Bất chợt, Thiên Nga chạy ra ôm chầm lấy hắn, khóc òa lên:
-Huhu… Hôm đó ba đã cứu con phải không ba Thanh Tùng, không phải ba Hoàng Thái đâu!
Im lặng với hắn bây giờ là cách tốt nhất, xoa lên đầu bé, đôi tay to lớn xiết chặt cô bé vào lòng với một tình cảm chân thành. Nó chạy đến bên hắn, ghé sát tay hỏi:
-Ê! Cái tính biến thái ấy là của Hoàng Thái hay của Thanh Tùng?
-Của… Thanh Tùng! – Biết ý, hắn cũng đáp lại khe khã nhưng đủ lắm cho tim nó nhảy ra ngoài lồng ngực luôn rồi.
“Ông trời ơi! Chết con rồi! Cái tính biến thái ấy là của Thanh Tùng!”
-Híc, ba mẹ ơi! Đi chơi đi! – Sau một hồi khóc, Thiên Nga dụi dụi mắt rồi nói, miệng cười rất tươi, nụ cười tỏa nắng của một đứa trẻ con hồn nhiên và ngây thơ.
-Ok con! – Hét thật to, nó vui sướng trả lời Thiên Nga.
-Ngoài việc học anh còn làm gì nữa không? – Máu tò mò của Kevil vẫn không thể nào mà bỏ đi được, cậu hỏi.
-Bên Úc tôi làm theo lệnh của ba tôi, sát thủ! – Chẳng ngại ngần gì, vì chỉ có mấy người biết vậy thôi, nên hắn cứ nói thẳng tuột.
-Sát thủ đầu mưng mủ! – Vẫn vô tư nói, nó không biết mình đã động vào ai nữa, lại một lần chơi ngu.
Bốp!
Đánh vào đầu nó, hắn trừng mắt. Thiên Nga thấy tình thế không ổn nên kéo tay hai người kéo đi và gọi luôn cả Asa và Kevil theo:
-Con không muộn muộn đâu! Đi chơi thôi!
“Khổ cho mình quá! Huhu… tại tội toàn chơi ngu để giờ đầu ôm khối u to đùng đấy!”
Hắn là Thanh Tùng, chẳng phải Hoàng Thái…
Vậy tình cảm với nó là thật hay chỉ là giả tạo cho giống Hoàng Thái thôi….