“Mày đang làm gì đấy?”
Trong căn phòng yên tĩnh không tiếng động giọng nam vang lên không khác gì tiếng sét giữa trời quang, phá vỡ sự yên bình giả tạo. Trịnh Cao Thu dùng một tay bóp cổ Phong Ly, sự nho nhã trên mặt ông đã biến mất không còn gì mà thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn của ác quỷ.
Hàm răng của ông biến thành nhọn hoắt vô cùng sắc bén, bên khóe môi như có sát khí biến thành thực thể đang trào ra, trong mắt là màu đỏ sậm chói mắt hơn cả màu máu.
Ngôn Hành Yến búng tay, một con hạc giấy đậu trên công tắc đèn mổ một cái lên chiếc đèn ngủ màu trắng trong phòng, ánh sáng lập tức chiếu rọi tất cả nguy hiểm ẩn giấu trong phòng.
Trong mắt y là vẻ tỉnh táo cùng cảnh giác không hề có chút buồn ngủ nào, Lệ Nam nằm bên cạnh y cũng chậm rãi ngồi dậy yên lặng, lạnh nhạt nhìn mọi việc đang xảy ra.
Trịnh Cao Thu túm rất chặt, Phong Ly nhe răng nanh trong cổ nó phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, toàn thân nó bốc lên khói đen nồng nặc như được bao phủ bởi một quả cầu màu đen, từng sợi khói đen quấn chặt lấy cánh tay Trịnh Cao Thu nhanh chóng len lỏi nhưng ông không hề sợ hãi mà duỗi thẳng cánh tay để mặc cho đám quỷ khí không đâu vào đâu này bao chặt lấy nửa người.
Vô số sợi quỷ khí vặn vẹo như những con rắn mảnh dài tựa hồ khiến Ngôn Hành Yến nhớ lại hồi ức không mấy tốt đẹp nào đó, “Ừm…” y cau chặt mày không nhịn được che con mắt quỷ vốn không thuộc về mình, tuy rằng miệng vết thương hơn mười năm trước đã khép lại nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần thị ảo giác thần kinh của y vẫn đau nhói.
Lệ Nam nhìn y, khẽ nghiêng người bày ra tư thế bảo vệ, Ngôn Hành Yến nhận ra ý đồ của hắn lập tức cắn răng kéo Lệ Nam về phía sau, mở to hai mắt.
“Trần thị, đều là lệ quỷ, tôi và cô đều hiểu rõ luật của Địa Phủ hơn ai hết.” Trịnh Cao Thu lạnh lùng nói: “Hành động của cô đã vượt khỏi phạm vi báo thù, trái với lẽ trời, cô sẽ không thành công, cũng sẽ không có kết quả tốt.”
“Ha ha ha ha…” Phong Ly cười liều lĩnh, hoặc nên nói là đích nữ nhà họ Trần đang bám lên người nó cười, tiếng cười của ả dần trở nên thô và khàn, hiển hiện ra giọng nói khó nghe ban đầu: “Còn gì tệ hơn con của ả tiện tỳ kia sống vui sống khỏe ở chốn này còn ta thì gần như đã tan thành mấy khói…”
Hai mắt Phong Ly đã hoàn toàn biến thành màu đen đặc như bị một loại virus nào đó xâm chiếm, Trần thị dùng đôi mắt này nhìn chằm chằm vào Ngôn Hành Yến, “Nhãi ranh vô tri, mày đúng là ngông cuồng tự đại cho rằng có một con lệ quỷ chưa mọc đủ lông bảo vệ thì tao không có cách nào xử lý mày sao?”
“À.” Ngôn Hành Yến nhếch khóe miệng, khinh miệt nói: “Vậy bà muốn tôi làm gì bây giờ? Nếu không phải cái vòng này được tích tụ từ âm khí chặn lại linh khí của Phong Ly, chỉ dựa vào năng lực hiện giờ của bà sợ là chiếm xác cũng không nổi.”
“Gừ gừ gừ gừ…” Trần thị hét lên, Lệ Nam mất một lúc mới phân biệt được đây là ả đang cười, ả từng là con gái của một đại học sĩ, tài hoa trác tuyệt lại có vẻ ngoài đoan trang diễm lệ, trăm năm trôi qua thù hận đã khiến mọi thứ của ả trở nên vặn vẹo, lúc này đích nữ nhà họ Trần chẳng khác gì một người đàn bà mục ruỗng lăn lộn trong bùn lầy, ả cười chẳng khác gì một bà đồng.
Lực trên tay Trịnh Cao Thu lại mạnh hơn nhưng giọng của Trần thị không bị ảnh hưởng, ông mơ hồ nhận ra gì đó, quỷ khí quanh người càng thêm đậm đà, vô cùng cảnh giác.
“… Mày tự đại như vậy, thế thì dùng cả đời cô độc để hoàn trả đi!!” Tiếng hét chói tai còn chưa biến mất, cỏ thể của Phong Ly với vẻ mặt hung ác bỗng nhiên mềm oặt, tứ chi mềm nhũn rũ xuống, mắt nhắm nghiền mất ý thức.
Trịnh Cao Thu lập tức ngẩng đầu ánh mắt nhanh chóng quan sát mọi dấu vết khả nghi trong phòng, “Cẩn thận, ả ta thoát khỏi xác con chồn này rồi. Ả nhất định đang ở quanh đây… Nhưng kỳ lạ, tôi không cảm nhận được sự tồn tại của ả.”
“Bị điên, nói mấy câu ác độc rồi chuồn luôn.” Ngôn Hành Yến đón lấy Phong Ly đã hôn mê rồi ném nó vào lòng Lệ Nam, y ra vẻ khinh thường nhưng thực tế vẫn nắm chặt sáo kiếm trong tay, trong chăn cũng được phủ đầy lá đào. Cơ trên người Ngôn Hành Yến căng cứng để lộ trạng thái căng thẳng.
Theo đạo lý Trịnh Cao Thu là ma mới, có Địa Phủ ô dù thì kiểu gì năng lực cũng phải mạnh hơn đích nữ nhà họ Trần giờ chẳng khác gì ngọn đèn lay lắt sắp tắt đến nơi, tuy nhiên ả ta lại có thể biến mất ngay trước mắt ông, quỷ có thể lừa gạt ánh mắt của con người là điều bình thường nhưng có thể qua mặt cả Trịnh Cao Thu thì quá là quái dị.
Họ sẽ không vì mấy tháng bình yên mà bỏ qua dự cảm của Trịnh Cao Thu, sau khi nhận ra Phong Ly có vấn đề mọi người bàn bạc kế hoạch đêm nay sẽ nhân cô hội ép đích nữ nhà họ Trần hiện thân, cũng đã báo hành tung của ả ta cho Hắc Vô Thường bắt ba ba trong rọ.
Lệ Nam cảnh giác cầm một lá bùa dưới gối đầu dán lên gáy Phong Ly phòng hờ Trần thị thừa lúc họ không chú ý lại bám lên người nó.
“… Ve sầu thoát xác.” Ngôn Hành Yến móc ra một là bùa khác từ trong lòng, phía trên là những nét bút chỉ có thiên tài mới hiểu được, y đè lá bùa lên trên lá bùa Lệ Nam vừa dán, có vẻ muốn phong ấn Phong Ly hoàn toàn.
Trịnh Cao Thu mở cửa sổ ngửi mùi hương trong không khí, vẻ mặt ông nghiêm trọng, “Cô ta vẫn chưa rời khỏi đây, sức mạnh hiện giờ của cô ta không đủ để bám lên bất cứ vật sống nào nữa, đây là cơ hội duy nhất để tiếp cận hai đứa.”
“Em vẫn khá để ý câu nói kia của cô ta.” Lệ Nam vẫn im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Cái gì là dùng cả đời cô độc để trả nợ? Không phải bình thường mấy câu ác độc đều là dùng mạng để trả à?”
“Cô ta muốn giết cậu?” Những lời này Ngôn Hành Yến cơ hồ là thốt ra, nói xong y cũng không nghĩ nhiều đã vội vàng nghiêng người tóm lấy hai cánh tay của Lệ Nam, bọn họ đã chuẩn bị chu toàn nhưng trong chớp mắt này Ngôn Hành Yến lại thấy khẩn trương.
Y nghĩ tới một vạn cách Trần thị sẽ dùng để đối phó mình lại không nghĩ làm thế nào để bảo vệ Lệ Nam chu toàn nếu ả thật sự phát rồ quên hết mọi thứ tấn công một người vô tội bình thường.
Lúc này đây Lệ Nam không giả vờ ngớ ngẩn nghe không hiểu nữa, hắn nghiêm túc đáp lại y: “Không phải, giết tôi rồi sau này cậu vẫn có thể thích người khác không tính là cả đời cô độc được, cô ta muốn làm gì? Cô ta biến mất thế nào? Đúng là hết đường xoay xở…”
Ngôn Hành Yến híp mắt, y nhìn vẻ mặt của Lệ Nam bằng biểu cảm không thể tin nổi, trái tim trong lồ.ng ngực dần đập như điên.
Hắn mới vừa nói cái gì?
Hắn biết?
Hắn vẫn luôn biết?
“Lệ Nam, cậu…”
“Cẩn thận!” Trịnh Cao Thu đột nhiên quát to một tiếng, cùng lúc đó Ngôn Hành Yến cũng liếc mắt nhìn thấy một khuôn mặt quỷ xanh đen đột nhiên xuất hiện, mặt quỷ kia lặng lẽ xuất hiện bên eo Lệ Nam, lúc này Ngôn Hành Yến đâm kiếm qua, một giây sau cảm giác như vừa đâm rách thứ gì đó truyền vào tay Ngôn Hành Yến.
Nhưng cảm giác này không khiến y cảm thấy an tâm mà dự cảm bất an bao phủ lấy Ngôn Hành Yến, phản ứng của y không tính là chậm nhưng cũng không nhanh đến mức lệ quỷ không thể tránh, thậm chí y còn có cảm giác Trần thị cố ý dùng vật này để nhử kiếm của mình.
Phựt một tiếng thứ nước dơ bẩn tanh hôi bắn lên thắt lưng Lệ Nam, dính vào tay Ngôn Hành Yến, lúc này tiếng cười to phách lối của Trần thị cũng vang lên.
“Nhãi ranh, mày không biết mày vừa đâm thủng thứ gì đâu.” Khuôn mặt xấu xí kia dính lên trần nhà nhỏ từng giọt nước màu đen xuống bên dưới khiến mùi hôi thối buồn nôn lập tức lan tỏa trong không khí.
Trong nháy mắt Trịnh Cao Thu đuổi kịp dùng một tay xé mặt quỷ thành hai nửa, đích nữ nhà họ Trần gào lên một tiếng, mặc dù khuôn mặt đã bị xé xác thành hai nửa nhưng ả vẫn dùng nửa cái miệng còn lại ngang ngược lên tiếng: “Là hai con mắt của mày! Là chính mắt của mày!!”
“Mụ điên này.” Ngôn Hành Yến cắn chặt răng, trên thái dương nổi gân xanh, “Bà cho rằng làm như vậy sẽ khiến tôi ghê tởm sao, bà nghĩ tôi vẫn là đứa bé ba tuổi à!”
“… Ngôn Hành Yến!” Lệ Nam run giọng gọi khiến Ngôn Hành Yến tỉnh táo lại, y chợt quay đầu, hỏi: “Sao thế, cậu bị thương à?”
Lệ Nam nhìn chằm chằm vào tay Ngôn Hành Yến đồng thời cũng nhìn lên những ngón tay của mình, “Không… Cậu xem…”
Dòng máu dính trên tay Ngôn Hành Yến đang chảy theo một đường chỉ vô hình mà phía cuối của đường chỉ này chính là ngón tay út của Lệ Nam. Ngôn Hành Yến bỗng nhận ra đây chính là sợi chỉ đỏ gắn kết y và Lệ Nam, trong khoảnh khắc y vung kiếm, khi máu tươi chảy trước mặt hai người cũng là lúc y cắt đứt tơ hồng của cả hai.
Những ngón tay Lệ Nam vô thức run lên, ánh mắt hắn lướt theo đường chỉ, cơn quặn thắt trong lòng dần dâng lên.
Trong tim hắn bỗng nhiên trống rỗng.
Một người vẫn luôn ở đó bỗng nhiên biến mất chẳng thấy đâu nữa, điều này như thể trái tim của hắn bị người ta dùng dao xiên cho một lỗ, gió lạnh cứ theo đó tràn vào vô cùng khó chịu.
Ngôn Hành Yến cũng bất giác ôm lấy trái tim mình, y hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn về phía mặt quỷ đã rách thành hai mảnh, nhưng nửa cái miệng còn sót lại của ả đang mỉm cười một cách khoa trương, nụ cười quỷ quyệt hiến trong lòng y giật thột, Ngôn Hành Yến nhận ra sự việc không ổn, y lập tức quay lại nhìn Lệ Nam, môi run rẩy, “Tôi…”
Lời còn chưa dứt Lệ Nam bỗng thấy trên giường nhẹ bẫng, trước mắt đã không còn bóng dáng của Ngôn Hành Yến nữa.
“Ngôn… Hành Yến?” Lệ Nam không thể tin lẩm bẩm gọi, “Ngôn Hành Yến! Ngôn Hành Yến!”
Tiếng của hắn càng lúc càng lớn, “Ngôn Hành Yến!! Ngôn Hành Yến!!!” Nhưng mặc cho Lệ Nam gọi thế nào cũng không nghe thấy tiếng người kia đáp lại. Hắn mờ mịt ngẩng đầu thấy Trịnh Cao Thu khẽ gầm một tiếng thọc cả cánh tay vào trong miệng Trần thị mạnh mẽ khuấy đảo, mạnh mẽ túm một người – nói đúng ra chắc là một con quỷ ra ngoài.
Khuôn mặt rách toang biến mất còn Trịnh Cao Thu mang theo con quỷ trong tay quay trở lại, sau khi nhìn quanh trái phải ông hỏi: “Ngôn Hành Yến đâu?”
“Không biết…” Lệ Nam không biết nên nói như thế nào, trong lòng hắn chưa từng sợ hãi như vậy, nỗi sợ chưa từng có bao phủ lấy hắn, mọi thứ xảy ra quá nhanh lại ngoài ý muốn khiến đầu óc hắn trì trệ không thể suy nghĩ, “Trên tay y có máu, sau đó… Không thấy đâu nữa…”
Trịnh Cao Thu đột nhiên tát một phát lên mặt Lệ Nam, rất mạnh, khiến mặt hắn lệch hẳn về một bên, lồ.ng ngực của hắn khẽ nhấp nhô. Trịnh Cao Thu quay người lại đè con quỷ lên tường, từ trong tay áo của ông bắn ra năm chiếc gai nhọn ghim chặt con quỷ lên tường.
“Từ từ nói.”
“…” Lệ Nam cúi đầu, khoảng ba phút sau hắn dùng mu bàn tay lau khóe môi, chậm rãi nói: “Cảm ơn thầy Trịnh…”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu đứng dậy khỏi giường, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng là phẫn nộ và nhẫn nhịn đến tột cùng đang hừng hực cháy, “Trần thị, Ngôn Hành Yến đâu?”
Nữ quỷ bị ghim lên tường đã hấp hối, ả thậm chí còn lười bố thí cho Lệ Nam một ánh mắt, chỉ mất sức thở hổn hển.
“Sao, cảm thấy đã báo được thù nên có thể hồn phi phách tán rồi à?” Hô hấp của Lệ Nam dần nặng nề, hắn hạ giọng khinh miệt nhếch môi, “… Nghĩ đẹp nhỉ.”
“Ha.” Trần thị cất tiếng cười, lần này là giọng nói vừa suy yếu vừa trong trẻo cất lên, chắc đây là giọng thật ban đầu của ả ta, “Muốn hành hạ ta à? Tùy ngươi thôi, nhưng Ngôn Duệ sẽ không bao giờ về được nữa đâu.”
“Y là Ngôn Hành Yến, Ngôn Duệ đã chết từ lâu rồi.”
Đích nữ nhà họ Trần không muốn cãi cọ, Lệ Nam cũng tin rằng những câu tương tự ả đã từng nghe vô số lần nhưng ả vẫn chỉ tin tưởng vào suy nghĩ của mình.
“Chúng tôi vẫn luôn nghĩ bà dùng cách gì để che giấu tung tích của mình, vì sao ngay cả Hắc Vô Thường cũng không bắt được bà.” Lệ Nam đứng đối diện với Trần thị, “Hiện tại liên kết với việc bà lập mưu muốn cắt đứt tơ hồng giữa tôi và Ngôn Hành Yến tôi cũng hiểu nôm na, là một không gian song song khác có thể cắt đứt tất cả, hiện giờ bà đang nhốt y ở không gian đó. Đồng thời sức mạnh này chỉ có thể sử dụng với một người nên khoảnh khắc bà đưa y đi bà chỉ đành hiện thân, bị Trịnh Cao Thu sỉ nhục đóng đinh trên tường, vô lực chờ bị xử phạt.
Nếu tôi có thể cảm nhận được vị trí của y vậy mọi âm mưu của bà đều uổng phí, nên bà hất nước làm lộ tơ hồng lừa Ngôn Hành Yến cắt đứt nó…”
Trong lúc nói chuyện Hắc Vô Thường nhảy vào từ cửa sổ, lưỡi hái to lớn của hắn tỏa ra phong mang sắc bén dưới ánh trăng, hắn vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng như trước, “Ta đánh hơi được mùi của đào phạm.”
Lệ Nam nhìn hắn một cái, qua đầu nói tiếp, “Cô độc sống hết quãng đời còn lại, không gian kia là trống rỗng ư? Bà trốn tránh trong đó suốt mấy trăm năm, không khác gì một con chuột, vì chút thù hận không thiết thực…”
“Tao sẽ không nói cho mày biết đâu.” Trần thị nở nụ cười, “Muốn chọc tức tao lừa tao mở miệng? Tao sẽ không nói gì hết.”
Hắc Vô Thường nhẹ nhàng khoát tay, gai nhọn rơi xuống, hắn dùng cùm khóa cổ và hai tay của Trần thị lại, ả chỉ có thể cúi đầu, hai tay giơ trước ngực. Hắc Vô Thường lại biến ra một cái túi đen đeo lên đầu Trần thị cắt đứt toàn bộ cảm nhận của ả với thế giới bên ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Ngôn Hành Yến bị ả giấu đi rồi.” Lệ Nam đỡ trán vô lực ngồi xuống giường, “Tôi cũng chỉ mới suy đoán có lẽ chuyện này liên quan đến việc ả có thể trốn các ngài tận mấy trăm năm. Hắc Vô Thường đại nhân, ngài có biết pháp thuật chia tách không gian không?”
Hắc Vô Thường lắc đầu, “Có lẽ do ả tự chế ra, chỉ có lệ quỷ mới có khả năng này.” Hắn nhìn Trịnh Cao Thu, cảnh cáo lườm một cái, ý là lấy đó mà làm gương.
“Làm sao bây giờ…” Lệ Nam đan chặt mười ngón vào nhau, hắn từng nghĩ có lẽ mình sẽ bị tấn công nhưng không ngờ tới sẽ có một ngày Ngôn Hành Yến lại biến mất, thậm chí có lẽ sẽ như những gì Trần thị nói, y sẽ ở trong một không gian hư vô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Đó là một lĩnh vực hắn hoàn toàn không biết, có lẽ một ngày bên ngoài bằng một năm bên trong, Lệ Nam không thể tưởng tượng được việc ở một nơi trống rỗng không có gì trong một năm, một tháng, một tuần, thậm chí một ngày cũng đủ để khiến người ta phát điên.
“Làm sao bây giờ… Tôi không có cách nào, đầu óc tôi trống rỗng, thực sự không nghĩ ra biện pháp nào hết.”