Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 12: 12: Điều 13 Nội Quy Trường - 12



Trên đường toàn là học sinh vội vã chạy về phía phòng học với khuôn mặt vô cảm.

Giữa lúc ấy có một học sinh chạy nhanh quá nên bị ngã sấp xuống, thế nhưng lại không có ai đến giúp đỡ cả.

Lạnh băng, cứng ngắc, giống như con rối không có linh hồn bị một cái gì đó thúc giục, trong đầu chỉ có một mục đích đó là đến lớp đúng giờ.

Chìm trong những bước chân vội vã ấy là sự bức bách ngột ngạt.

Nha Thấu không khỏi bị ảnh hưởng theo, chạy càng ngày càng nhanh như thể muốn thoát ra khỏi đó.

May mà Hứa Dã thả cậu xuống chỗ không xa với lớp lắm, thời gian còn lại đủ để chạy đến phòng học.

Thể lực của cậu kém, chạy nhanh một đoạn ngắn đã thở không ra hơi, lúc đến cửa lớp thì còn một phút nữa là vào học.

Cũng may không đến muộn.

Phương Chí đang ngồi chỗ của cậu, hắn ngước mắt lên nhìn Nha Thấu: “Cuối cùng cũng chịu về rồi đấy?”

Nha Thấu vốn hơi chột dạ nên giờ không muốn trả lời câu hỏi châm chọc của Phương Chí, cậu cầm đồng phục đi đến trước mặt hắn.

“Đi ra.”

Cậu vừa mới chạy xong, giờ đang thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng.

Người còn chưa khỏe hẳn, giờ vừa nói được một câu đã ho khan dữ dội, nhìn rất đáng thương.

Ý nghĩ trêu người ta tắt ngấm, Phương Chí cau mày đứng dậy trả chỗ ngồi.

Hắn vừa cầm lấy đồng phục trên tay Nha Thấu vừa vỗ lưng thiếu niên: “Sao lại thành ra như vậy?”

Nha Thấu ngồi xuống uống ngụm nước, lặng lẽ giấu cổ chân bị Hứa Dã nắm qua dưới băng ghế, nói chuyện hơi nũng nịu: “Ai cần anh lo.”

Chẳng qua dù động tác có khéo đến đâu thì đối với người luôn để ý đến mình cũng sẽ bị phát hiện.

Phương Chí cúi xuống, lúc nhìn thấy tất và giày thì khựng lại.

“Giữa đường cậu về ký túc xá đổi tất với giày à?” Cảm xúc trong mắt hắn không rõ.

Nha Thấu cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu: “Anh có ý kiến gì à?”

“Từ phòng học về ký túc xá mất gần 20 phút, đi tới đi lui mất gần 40 phút, giờ ra chơi chính cũng chỉ có 30 phút.

Tiểu thiếu gia à, cậu đi lấy đồng phục rồi về đổi giày nhanh thật đấy.” Phương Chí cười nhạo.

“Ngài dùng máy bay chắc?”

Trường trung học Hồng Lâm là trường tư thục rất giàu có, được thể hiện qua cơ sở vật chất, trang thiết bị cùng diện tích mặt sàn.

Tòa dạy học của khối 12 cách rất xa với ký túc xa, thời gian giờ ra chơi hoàn toàn không thể đi hết vòng đi vòng về.

Nghe lời nói đầy mỉa mai của hắn, ngón tay Nha Thấu cuộn lại, có hơi hối hận mà gật đầu.

Phương Chí nhìn cậu.

Thiếu niên lúc quay về không chỉ đổi tất cùng giày ở đâu mà khắp người còn có mùi gì đó khiến Phương Chí cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như có một con dã thú nào đó ngang cấp với hắn đã đánh dấu trên người thiếu niên.

Điều này khiến Phương Chí bực bội vô cùng.

Nhất là thiếu niên còn giấu chân dưới ghế như thể có gì đó không muốn để người khác phát hiện.

Sao cậu lại muốn giấu?

Ý thức được điều này, sắc mặt Phương Chí trở nên khó coi cực kỳ, nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: “Đưa chân của cậu cho tôi xem.”

Hắn hoàn toàn không nhận ra lời mình vừa nói dễ khiến người khác hiểu lầm thế nào.

Hắn vừa dứt lời, cả lớp đã lâm vào yên tĩnh, toàn bộ NPC ở đây đều khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Phương Chí, thậm chí còn chẳng quan tâm đến người chơi đến muộn đang xông vào lớp.

Thầy giáo trung niên hói đầu dạy môn Lý cầm bình giữ nhiệt đi vào, cau mày nhìn người chơi đang đứng ôm chồng sách: “Mấy em đang làm gì? Sắp vào học rồi còn không về chỗ của mình?”

“Còn cả Phương Chí nữa, ngồi xuống đi, em đứng lên dọa bạn đấy à?”

Cũng may có thầy giảm xóc, Nha Thấu mới thoát được gông cùm của Phương Chí, nhiệt độ trên mặt vẫn như cũ, cậu uống mấy ngụm nước mà vẫn không hạ nhiệt.

Đúng lúc này, tiếng chuông chói tai báo vào học vang lên.

Hầu hết người chơi đã lao vào lớp trước khi chuông reo, trong lòng cảm thấy rất may mắn, bên ngoài chỉ còn hai người chơi không may được thế.

Thể lực của bọn họ kém, ôm sách không chạy được nên bị tụt lại phía sau.

Lúc vừa nghe thấy tiếng chuông, mặt mày lập tức trắng bệch, suýt nữa ngã sụp xuống đất.

Thạch Nhiên cũng sốt sắng nhìn tình huống bên ngoài.

Hiện tại đang là giờ học, ngoài cửa chưa thấy có nhóm người mặc đồ trắng xuất hiện, điều này khác hẳn với lúc bọn họ thảo luận trong thư viện.

Kể cả thầy dạy Lý trên bục giảng, cũng không thay đổi bộ dạng vì tiếng chuông vào học vang lên, lúc này vẫn đang nhàn nhã uống trà thấm giọng.

Hai người ôm chồng sách đứng ngoài cửa lớp, môi run run vì sợ hãi, lúc nói chuyện cũng lắp bắp: “Thưa, thưa, thưa thầy.”

Thầy dạy Lý đặt bình giữ nhiệt xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Sao các em vào muộn?”

“Chúng em, chúng em…” Hai người chơi ấp úng hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Bọn họ đi lấy sách nên đến muộn.” Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên, giải thích giúp hai người kia.

Là Cố Dung Thời, hắn ngồi tại chỗ, vẻ mặt bình thản như thể không thấy hứng thú với bất cứ điều gì.

Nha Thấu hơi ngạc nhiên, cậu không ngờ Cố Dung Thời lại lên tiếng giúp đỡ.

Lời giải thích này giống như rơi xuống nước lại bám vào được khúc gỗ vậy, hai người kia liên tục đáp: “Đúng đúng đúng, là vậy ạ.”

“Thế à.” Thầy dạy Lý lại cầm bình giữ nhiệt lên uống một ngụm, chỉ nói mỗi vậy rồi quay sang nhìn bọn họ.

Cái chết của Hoàng Kiến xảy ra trong tiết đầu tiên khiến nỗi sợ hãi thẩm thấu vào cơ thể bọn họ từng giây từng phút.

Hiện giờ bọn họ đã lấy được một nửa nội quy trường học, trong đó đã ghi rõ quy định học sinh không được đến muộn.

Nội quy trường học = điều kiện tử vong, làm trái nội quy trường đại diện cho cái chết.

Hai người chơi nọ như ngồi trên bàn chông, hai cái đùi không nhịn được mà run rẩy, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.

Thầy dạy Lý chậm rãi đóng bình nước lại, cuối cùng cũng lên tiếng trước khi tim họ đập nhanh đến mức ngừng đập: “Vậy vào đi.”

Một câu như được đại xá, sống sót sau tai nạn, hai người suýt thì khóc ròng.

Bọn họ về chỗ ngồi xong, thầy dạy Lý mới lắc đầu: “Chất lượng học sinh chuyển trường khóa này kém quá.”

Gã thở dài: “Thế thì thì khó mà báo cáo kết quả công tác rồi…”

Tiết học này diễn ra rất bình thường, không có điểm danh đột xuất, cũng không có điều kiện tử vong nào khác xuất hiện.

Thầy giáo trên bục nghiêm túc viết bài giảng trên bảng, học sinh bên dưới tập trung ghi chép.

Nếu không phải do tuổi tác của mình không đúng, có lẽ Thạch Nhiên đã hoài nghi bản thân có phải đã trở về thế giới thực hay không.

Tiếng chuông tan học vang lên, trường học lại bắt đầu ầm ĩ.

Những người chơi dày dạn kinh nghiệm đều ăn ý ra ngoài phòng học, tụ họp trên hành lang để trao đổi phát hiện mới.

“Tiết này nhóm người mặc đồ trắng kia không xuất hiện, thái độ của giáo viên cũng không thay đổi mấy.”

Thạch Nhiên nhíu mày: “Lần này lớp tôi có hai người chơi đến muộn nhưng bọn họ lại không chết, hơn nữa còn được thầy cho phép vào lớp.

Bọn họ làm trái nội quy trường nhưng lại không xảy ra chuyện gì, thế là vì sao?”

Từ Phong xua tay: “Cậu quên rồi à? Đây là phó bản cấp B, có khi đạt tới số lần tử vong một ngày rồi thì sao?”

Phó bản cấp thấp không linh hoạt như phó bản cấp cao, mỗi ngày đều có hạn mức cao nhất đối với số lần tử vong, một khi chạm đến mức này thì ngày hôm đó sẽ không có người chơi tử vong nữa.

Đây cũng là lý do vì sao có nhiều người chơi lại tụ tập trong phó bản cấp thấp để cày điểm hiệu suất.

Hôm nay đã có ba người chơi chết, trong phó bản cấp B đã tính là nhiều lắm rồi, nếu chết thêm hai người nữa thì một tháng tới sống thế nào được?

“Thả lỏng đi.” Từ Phong an ủi.

Cũng khá logic nhưng Thạch Nhiên vẫn thấy còn nhiều điều chưa được cân nhắc: “Hy vọng là vậy.”

“Còn nửa nội quy nữa, NPC kia nói sáu điều còn lại đều là thường thức, nhưng thường thức lại có rất nhiều, làm sao tìm được chính xác sáu điều trong đó? Tôi cảm thấy không thích hợp…”

“Tôi nói này Thạch Nhiên, có phải cậu nghĩ nhiều quá rồi không? Từ lúc ở thư viện đã kỳ lạ rồi.” Từ Phong ngắt lời y: “Chúng ta chỉ cần tìm ra điều 13 nội quy trường, chỉ cần không làm trái với sáu điều đầu kia là được, tìm toàn bộ làm gì?”

“Nếu đã là thường thức thì có nghĩa nó rất đơn giản, người thường cũng sẽ không bị đánh gục ở mấy điều này, đúng chứ?”

Người chơi khác không khỏi gật đầu.

Thạch Nhiên hơi sốt ruột, trực giác của y luôn rất chuẩn.

Không có cách nào, y đành quay sang nhìn Cố Dung Thời vẫn luôn im lặng từ đầu, hành động lên tiếng giúp đỡ hai người chơi của hắn lúc nãy làm Thạch Nhiên rất có thiện cảm với hắn: “Anh cảm thấy thế nào?”

Cố Dung Thời đứng dựa vào tường, đút tay vào túi quần, thấy chủ đề chuyển sang mình bèn nói: “Nếu NPC biết nội quy thì bắt một người đến hỏi, chẳng phải sẽ biết à?”

Có người chơi phản bác: “Chỉ có NPC đặc biệt mới cung cấp manh mối được, anh vào phó bản lần đầu tiên à mà điều này cũng không biết.”

Cố Dung Thời giương mắt: “Thế nếu có ý thức tự chủ thì sao?”

Người chơi kia sửng sốt: “Anh nghĩ NPC có ý thức tự chủ dễ bắt lắm chắc?”

Kiểu NPC này cực kỳ hung hãn, không có ngoại lệ, không để ý còn có thể khởi động điều kiện tử vong, chẳng có người chơi nào bị điên lại đi bắt một tên để tra hỏi cả.

Cố Dung Thời cười nhạt, hắn nhìn thiếu niên ngồi chính giữa bên trong phòng học qua ô cửa sổ, hình như cậu đang nói gì đó với NPC có cấp bậc vô cùng nguy hiểm bên cạnh, hắn trầm ngâm lên tiếng:

“Vậy nếu là cậu ấy thì sao?”

Nha Thấu hoàn toàn không biết chuyện gì bên ngoài.

Trong trò chơi này, cậu buộc phải cố gắng sử dụng cái đầu nhỏ bé của mình.

Cụm từ nội quy trường học này xuất hiện quá nhiều, đồng thời hạn chế cả NPC lẫn người chơi.

Nhưng thân phận của Nha Thấu lại rất bất tiện, cậu không phải người chơi thuần khiết, cũng không phải là NPC chân chính.

Cậu không biết nửa nội quy mà người chơi nắm được, cũng không nhớ nội quy mà NPC nên biết.

Thậm chí đến giờ cậu còn chẳng rõ điều kiện tử vong là gì.

Không chỉ vậy, bên cạnh còn có rất nhiều thứ khiến thân phận của cậu có thể bị bại lộ.

Nha Thấu thấy mình giống như người đang đi trong bóng đêm, duỗi tay không thấy được năm ngón, từng bước đều phải cẩn thận, chỉ sợ phía trước có bẫy.

Nếu NPC không thuần khiết như cậu không biết, vậy NPC thuần khiết thì sao?

Cậu cẩn thận dè dặt quay đầu nhìn Phương Chí bên cạnh.

Phương Chí giờ đang khoanh tay dựa lưng vào ghế, khuôn mặt lạnh lùng không biết vui hay giận, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không liếc xung quanh cũng không để ý đến Nha Thấu.

Từ lúc vào tiết học, hắn đã không nói lời nào với Nha Thấu, kể cả giờ đang ra chơi cũng không để ý đến cậu.

Nha Thấu chọc tay hắn: “Anh giận à?”

“Không.” Ngữ khí vừa lạnh lùng lại vừa cứng rắn.

“À.” Nha Thấu khẽ gật đầu, như thể tin thật: “Nếu anh không giận, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

“…”

Phương Chí cũng rất muốn biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì, xẵng giọng: “Hỏi đi.”

“Anh còn nhớ nội quy trường học…”

Cậu chưa nói xong, Phương Chí đã cướp lời: “Không nhớ.”

Cái kiểu này, rõ ràng là đang giận còn gì.

Nha Thấu nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, bỗng quay đầu gọi người bên kia: “Lưu Lộ, cậu qua…”

Phương Chí nghiến răng nghiến lợi xoay người, níu cổ tay cậu lại: “Cậu gọi nó làm gì?”

“Tại anh vô dụng đó.” Nha Thấu tỏ ra vô tội: “Anh có nhớ nội quy trường học đâu.”

Vừa nói xong, bàn tay nắm cổ tay cậu kéo mạnh một cái, trời đất quay cuồng một hồi, đến khi Nha Thấu hoàn hồn đã phát hiện mình đang ngồi trên đùi Phương Chí rồi.

Cậu vốn định dùng Lưu Lộ để kích Phương Chí, hoàn toàn không ngờ hắn lại ra tay.

Bất thình lình thế này khiến Nha Thấu không kịp chuẩn bị gì, đã vậy cái chân đang giấu dưới ghế kia cũng bị lộ ra ngoài.

Vị trí rất rõ ràng, từ góc độ của Phương Chí thì chắc chắn có thể nhìn thấy.

Nha Thấu ngồi trên đùi Phương Chí quay lưng về phía hắn, cậu khẽ nghiêng người thấy ánh mắt hắn dần trở nên nguy hiểm cùng với cử chỉ híp mắt quen thuộc, cậu căng thẳng nuốt nước miếng.

Phương Chí cúi đầu, hơi thở của hắn phả vào cổ cậu: “Không giải thích gì à?”

Nha Thấu: “…”

Xong đời, bị lộ rồi.

Biết giải thích thế nào bây giờ?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.