Thời khoá biểu hôm nay: Sử …Toán… Văn… Văn …Thể ..
Đây mà là cuộc sống sao?! Cơn buồn ngủ kia vừa đi thì lại có cơn cực buồn ngủ khác đến. Cố mãi cố mãi cuối cùng Nghi cũng ” ngủ” qua bốn tiết. Tiết cuối cùng là thể dục có thể tạm coi như là nhẹ nhàng….
Thầy thể dục oai phong lẫm liệt cầm ” kiếm” gỗ dài gần 1m hiên ngang đứng trên sân cỏ. Dùng giọng nói “tone trầm” của mình tuyên bố:
– Thể dục giúp chúng ta khỏe mạnh hơn, thoải mái hơn, sảng khoái hơn. Mọi người phải luôn có ý thức để tập thể dục mỗi ngày, ý thức này mọi người phải tự hình thành, không ai có thể bắt ép. Vậy thế cho nên giờ này cho em tự học. Nghỉ!
Vốn tưởng thầy sẽ bắt chạy 100 vòng hay chống đẩy như mọi hôm. Có thể thầy vui nên mới để học sinh chơi như vậy…Chà! Cũng có một lý do đó!! Sau khi để học sinh lại với sự tự do, thầy thể dục lại chạy thẳng vào văn phòng trò chuyện cùng cô giáo dạy tin. Dương Nghi chán nản đi ra phía sau trường ngồi trên nền cỏ khô. Cô nhớ lại lần ấy, cũng tại đây cô đã nhìn thấy Phan Lâm với những biểu hiện bất thường.
“pi…pi…pi”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang hồi tưởng của cô.
– Là tin nhắn ?! Hả?! Phan Lâm?! Lão già à! Thì ra anh cũng biết nhắn tin sao… Cái gì đây??!
Cô suýt hét lên vì khi nhìn thấy những dòng tin nhắn của Phan Lâm…
” 5 phút về đến nhà, 10 phút thay đồ, 5 phút hoàn thiện. Chắc 20 phút như thế là đủ. À quên…. 20 phút để tìm cách trốn học nhỉ??! 40 phút sau tôi sẽ đón em ở cổng nhà.”.
Chuyện gì đây. Lẽ nào là cô phải trốn học sao ?Không phải chứ? Vậy điều cô phải làm bây giờ…
Rón rén rón rén tiến đến cửa văn phòng , nghe tiếng thầy thể dục nói mà suýt phát cười…
– Cô Lâm! Cô và tôi đều đã trưởng thành, tôi cần lấy chồng… à à… cô cần lấy vợ… không không…ý tôi là chúng ta cần lấy nhau…Huống chi tôi cũng đẹp trai…bậy bậy… ý tôi là tôi đã theo đuổi cô gần 5 năm hay là cô và tôi…
Lấy hết can đảm Dương Nghi cắt ngang lời thầy thể dục. Nhắm mắt nói thật nhanh gần như nói cùng lúc với câu nói của thầy thể dục khiến thầy nói trẹo.
– Thưa thầy em bị đau bụng thầy cho em về nhà đi WC được không ạ?!
Và thầy thể dục…
– Cô và tôi cùng đi WC được không ạ?
Cô Lâm vốn không quan tâm mấy đến những lời thầy thể dục nói nhưng đến lúc này cũng quay sang đầy nghi vấn!!!
– Thưa thầy…
– Được rồi…về về về, phiền chết đi được.
– Cảm ơn thầy, cảm ơn cô. Chúc cô và thầy 90 năm hạnh phúc. Em về!
***
Mặc 1 bộ đồ đơn giản, xin bố mẹ ra ngoài vừa xong cũng là lúc chiếc xe BMV dựng trước nhà.
Bố mẹ nào mà chẳng thể thấy con gái có bạn trai đẹp trai, cao ráo, nhà giàu, học giỏi thì bán con gái đi cũng được.
Phan Lâm không vào nhà, đứng trước ô tô đầu hơi cúi:
– Hai bác có thể cho cháu mượn Dương Nghi 2 tiếng được chứ ạ?
Bố mẹ Dương Nghi cười đến nheo cả mặt hồ hởi nói:
– Được được!!! Bao giờ về cũng được. Đi chơi với thầy Khánh Đằng đây chúng tôi rất yên tâm…
Phan Lâm hơi nhíu mày đứng thẳng lên nói:
– Xin lỗi! Từ bé đến giờ tôi chỉ có một cái tên Phan Lâm.
Dứt lời, anh kéo Dương Nghi vào chiếc xe (đương nhiên không phải anh lái). Để lại bố mẹ Dương Nghi đứng đó với vẻ kinh ngạc…