Vén Mây Về Lối Cũ

Chương 6



[Phần 6]

26.

Ta tỉnh lại trong một gian nhà đơn sơ, không biết đây là nơi ở của cung nữ cung nào.

Một ma ma nghe thấy tiếng động vội chạy vào, bà ấy gượng cười:

– Điện hạ, người tỉnh rồi?

– Phụ hoàng và mẫu hậu ta đâu? Thập đệ đâu?

Ta vừa mở miệng nói cổ họng đã đau rát như bị ngàn mũi kim đâm.

Trong lòng ta nôn nao nên chút đau đớn đó chẳng là gì.

Nụ cười trên mặt ma ma cứng đờ, bà ấy không trả lời ta, trái lại bế một bọc tã dưới chân giường lên.

– Người xem, đây là Thập hoàng tử, nhờ Thập hoàng tử khóc chúng nô tì mới tìm được người. Người che chở cho Thập hoàng tử kỹ lắm. Lúc chúng nô tì tìm được người, cả người người lạnh như băng nhưng Thập hoàng tử vẫn ấm áp…

Ta ngắt lời:

– Phụ hoàng và mẫu hậu của ta đâu?

Hai mắt ma ma đỏ bừng, quỳ sụp xuống mặt đất, giọng nói đầy bi thương:

– Bệ hạ băng hà, hoàng hậu nương nương hoăng rồi!

Trái tim ta rơi xuống vỡ tan, mắt chết trân nhìn miệng bà ấy khép mở mà tai vẫn ù đặc không nghe thấy gì.

Bà ấy nói gì kia?

Một lúc lâu sau, âm thanh mới lại tràn vào tai ta.

– Điện hạ, các hoàng tử đều bị giết, chỉ còn Đại hoàng tử và Thập hoàng tử may mắn sống sót.

– Có mấy vị công chúa và phi tần bị bắt đi.

– Các vị nương nương không chịu được nhục nhã mà tự sát, bây giờ toàn cung trên xuống đều loạn hết lên, người may mắn sống sót đều đau khổ không gượng dậy được.

– Điện hạ, bây giờ người đừng để gặp chuyện gì, nếu người bị làm sao thì hoàng cung phải làm thế nào?

– Tiền triều đã có Đại hoàng tử chủ trì đại cục, hậu cung chỉ dựa được vào người thôi.

Ta lập tức tỉnh hẳn.

– Bà nói gì kia? Tiền triều làm sao?

Ma ma thương xót nhìn ta, bà ấy hẳn đang nghĩ ta bị chuyện này k1ch thích đến loạn trí rồi nên cẩn thận nói lại mọi thứ lần nữa.

Bi thương lan tràn trong lòng ta bị hoảng sợ thay thế.

Lý Thuần làm được rồi.

Hắn muốn nhân lúc hoàng cung đại loạn kế vị đăng cơ, chỉ cần được triều thần ủng hộ thì hắn sẽ thành tân đế của Đại Sở danh chính ngôn thuận, đến lúc đó muốn kéo hắn xuống khó hơn lên trời.

Ta vụt đứng dậy, khoác vội áo muốn chạy ra ngoài.

Ma ma kinh hãi nhìn ta, không biết ta định làm gì.

Ta vừa đi ra cửa đã vội quay người trở về, đón lấy Thập đệ từ trong tay bà ấy.

Bây giờ hoàng cung đại loạn, ai cũng nghĩ Lý Thuần là hoàng đế tương lai, nếu hắn hạ lệnh giết Thập đệ sẽ có rất nhiều người xuống tay làm thay hắn.

Ta không dám mạo hiểm giao Thập đệ cho bất cứ ai, chỉ có thể tự mình ôm lấy.

Ta nhịn xuống cơn đau khắp người, chạy thẳng đến Triều Dương diện.

Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng khóc ai oán của Lý Thuần.

– Giặc Nhưng một ngày chưa diệt ta sẽ không đăng cơ, các khanh không nên nói nữa…

– Phụ hoàng… Hài nhi bất hiếu, hài nhi đến muộn…

Trong cung điện vô số tiếng khóc vang lên nối tiếp theo Lý Thuần, nhất thời đau thương bao phủ khắp nơi.

Nước mắt ta rơi như mưa, cổ họng sưng đau cũng không dám nức nở một tiếng.

Lý Thuần…

Hắn cũng biết diễn kịch.

Hắn dám xuất hiện trước mặt mọi người thì hẳn đã dọn sạch chứng cứ bất lợi rồi.

Cung nữ thị vệ tuy có thể làm chứng nhưng dưới tình cảnh này bắt họ lên tiếng không khác gì bảo họ chịu chết, hơn nữa đã quá muộn, không biết từ lúc đó đến giờ đã xảy ra bao nhiêu chuyện.

Hơn nữa tranh đấu cung đình xưa nay không trọng đúng sai, chỉ trọng lợi ích. Ta không dám chắc các triều thần sẽ hướng về ta. So với Lý Thuần dám phản quốc, lợi ích ta có thể cho họ không đủ hấp dẫn.

Ta nhấc mắt nhìn về phương xa, trong lòng đã rõ con đường phía trước của ta chỉ có thể tìm sống trong chỗ chết.

Ta mang biểu cảm hồn xiêu phách lạc xông vào.

– Thuần đệ, phụ hoàng đâu? Phụ hoàng băng hà thật rồi ư?

Lý Thuần thấy ta và Thập đệ trong nháy mắt biến sắc nhưng hắn chỉnh lại bản thân rất nhanh, nước mắt rơi ào ạt.

– Hoàng tỷ, là thật đấy, chúng ta không còn phụ thân rồi.

Đúng đấy, chúng ta không còn phụ thân, ta cũng không còn mẫu thân.

Nhưng mẫu thân của Lý Thuần còn sống khỏe, đang chờ làm hoàng thái hậu kia kìa.

Bà ta nằm mơ!

Ta khóc ngã ngồi xuống đất, đau lòng muốn chết:

– Sao lại như vậy…

Dưới mắt mọi người, Lý Thuần không dám xử lý ta, chỉ có thể khóc cùng ta.

– Hoàng tỷ xin nén bi thương, đừng khóc mệt mỏi, phụ hoàng luôn yêu thương tỷ nhất, tỷ như vậy phụ hoàng dưới suối vàng sẽ không yên nghỉ được đâu.

27.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nghẹn ngào nói:

– Làm thế nào nén được bi thương? Ta mới ở cửa nghe thấy đệ nói không muốn đăng cơ. Bây giờ phụ hoàng không còn, Đại Sở giang sơn khó kéo dài, đệ không đăng cơ, lẽ nào muốn chắp tay dâng giang sơn Đại Sở cho giặc Nhung?

– Hoàng tỷ!

Lý Thuần ngạc nhiên, hiển nhiên hắn không ngờ ta sẽ nói như vậy.

Ta rơi nước mắt:

– Ta vừa tỉnh lại đã nghe nói các đệ đệ khác đều bị giết, Thập đệ do ma ma cứu trong tuyết ra, đệ ấy còn nhỏ không gánh nổi chức trách lớn. Đệ không làm hoàng đế, chẳng lẽ muốn giang sơn Lý thị tuyệt tự? Đệ như vậy có xứng đáng với dạy bảo của phụ hoàng không hả?

– Hôm nay đệ không đăng cơ đại bảo thì không phải đàn ông Lý gia.

Lý Thuần thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa không giấu được vẻ vui mừng trên mặt. Hắn vội dùng tay áo che, làm như không đành lòng.

Các đại thần thấy ta kiên quyết như vậy cũng dồn dập phụ họa, cung thỉnh Lý Thuần đăng cơ.

Lý Thuần rưng rưng nói:

– Hoàng tỷ, tỷ yên tâm. Đệ tuyệt đối không phụ tâm ý của tỷ. Giang sơn Đại Sở, đệ đảm bảo giặc Nhung không chiếm được một tấc, hoàng tỷ, tỷ đứng lên đi.

Hắn chìa tay đỡ ta.

Ta dựa thế đứng lên, trong nháy mắt đó, rút dao găm giấu trong ngực áo đâm thẳng vào tim Lý Thuần rồi nhanh tay rút ra chém vào cổ hắn.

Máu tươi bắ n ra tung tóe.

Đây là chiêu giết người duy nhất Trình Túc dạy ta.

Hai tháng tân hôn ngắn ngủi, chàng khăng khăng muốn ta học, không ngờ thật sự phải dùng.

Lý Thuần ôm ngực lui về sau ngã ngửa trên mặt đất, ánh mắt nhìn ta vừa kinh ngạc vừa oán độc, chết không nhắm mắt.

Ta nhìn hắn, oán hận trong lòng sụp xuống.

Trên đời không gì xót xa bằng thủ túc tương tàn.

Mà ta lại thành thủ phạm giết em trai ruột…

Một loạt biến cố khiến các đại thần khiếp hãi, vô số người không tin nổi nhìn ta chằm chằm.

Đám người ầm ỹ xào xáo, họ nói gì, ta không nghe rõ.

Ta quay lại, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất, từ ngữ đơn giản nhất trần thuật chuyện ta mắt thấy tai nghe, vạch trần tội phản quốc của Lý Thuần.

Các đại thần lạnh lùng nhìn ta, khí thế mạnh vô cùng.

– Điện hạ, mặc dù Đại hoàng tử có tội cũng phải qua thẩm vấn mới định đoạt. Người tiền trảm hậu tấu, phá hoại quốc pháp gia quy, về sau ai cũng làm giống người thử hỏi triều cương ở đâu?

– Hơn nữa, lời của điện hạ chỉ là lời nói một phía, không đáng tin.

– Thần rất tán thành, công chúa điện hạ giết Đại hoàng tử, đầu tiên phải giải vào Đại Lý Tự thẩm vấn, Đường thân vương nghĩ sao?

Họ muốn giam ta lại?

Ta nghĩ không ra nhưng hiểu được ngay.

Phụ hoàng mẫu hậu không còn.

Ta lại gi ết chết Lý Thuần.

Bây giờ người duy nhất có thể kế thừa đại thống chỉ có Thập đệ trong lòng ta, họ muốn làm cố mệnh đại thần, nhân danh thiên tử sai phái chư hầu đây mà.

Mà trưởng công chúa ta đây là trở ngại lớn nhất trên con đường quyền thần của họ.

Máu ta sôi sục như dung nham, giận không nhịn nổi, chỉ mũi dao vào tứ phía lạnh lùng quát:

– Bản cung xem ai dám?

– Bây giờ người bảo vệ biên cương là phu quân của bản cung, các ngươi dám bất kính với bản cung, Đại tướng quân trở về sẽ san bằng kinh thành.

Mọi người bị ta dọa sợ nhưng vẻ mặt vẫn âm trầm.

– Điện hạ, cho dù là vậy, người cũng chỉ là phận nữ lưu không nên tham chính. Triều đình là thiên hạ của đàn ông.

– Bây giờ Đại hoàng tử đã chết, chúng thần mời công chúa tạm ở trong phủ công chúa không được ra ngoài, còn lại hãy giao cho chúng thần thương nghị.

– Thập hoàng tử là huyết thống duy nhất của bệ hạ, xin điện hạ giao Thập hoàng tử cho chúng thần phụ tá.

Lập tức có người muốn tiến lên cướp Thập đệ trong lòng ta.

Ta mặt lạnh như sương, thẳng tay kề dao lên cổ mình:

– Bản cung muốn xem hôm nay ai dám bức tử trưởng công chúa đương triều?

28.

Ánh mắt lạnh lẽo của ta đảo qua đám người bên dưới, không một ai dám đối diện, ai cũng sợ hãi rũ mắt xuống.

Phụ hoàng mẫu hậu mất họ không xót thương, kinh thành bị cướp họ cũng không biết đuổi theo giặc Nhung.

Đám người này chỉ biết tranh giành quyền lực.

Vương triều là nước chảy, thế gia là sắt thép.

Hoàng đế có thể đổi, nhưng hoàng đế muốn ngồi an ổn giang sơn thì phải dựa vào con cháu thế gia, dựa vào đám người có học này.

Nên họ không quan tâm ai làm hoàng đế, bọn họ chỉ quan tâm ai có thể kèm cặp hai bên trái phải của hoàng đế, trở thành kẻ dưới một người trên vạn người.

Một hoàng đế nhỏ yếu còn có ích hơn Lý Thuần nhiều.

Ta đột nhiên đã hiểu vì sao phụ hoàng cẩn thận như vậy vẫn không thể nghịch thiên cải mệnh, thì ra mầm họa thật sự là do quyền lực lớn hơn cả hoàng quyền trong tay đám thế gia này.

Đạo lý này ta biết quá muộn.

Ta nhịn xuống nước mắt, suy nghĩ trong đầu chạy băng băng.

Những thế gia này chưa hạ quyết tâm tạo phản, chỉ cần các lộ binh mã đến hoàng thành, chỉ cần qua được hôm nay, ta sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Mấy vị đại thần nhìn nhau:

– Điện hạ, hôm nay người giết Đại hoàng tử, lại kèm chặt Thập hoàng tử thật sự vì giang sơn Đại Sở hay bản thân muốn đăng cơ thành nữ đế?

– Nếu điện hạ thật sự suy nghĩ cho giang sơn Đại Sở thì hãy nghe theo kiến nghị của chúng thần, lui về hậu cung để chúng thần xử lý tiền triều.

– Nếu điện hạ muốn đăng cơ làm nữ đế, việc này xưa nay chưa từng có, chúng thần dù chết ở đây cũng không để điện hạ thực hiện được..

Bọn họ nhao nhao đồng thanh nói liên tục, từng lời sắc như đao.

Hơi thở của ta cứng ngắc.

Đăng cơ làm nữ đế?

Trong tay ta không có binh mã, làm nữ đế kiểu gì?

Bọn họ muốn giội nước bẩn lên người ta để chặn họng thiên hạ thì có.

Đừng hòng!

Ta nhìn về phía Đường thân vương tông thân hoàng thất vẫn im lặng không nói từ nãy giờ:

– Hoàng thúc, thúc và ta nhất mạnh đồng nguyên, thúc không nói giúp ta một câu sao? Vận mệnh hôm nay của ta biết đâu là tương lai của thúc?

Mặt mũi Đường thân vương giật giật, hiển nhiên hiểu ta ám chỉ cái gì.

Dòng chính của hoàng thất chỉ còn hơi tàn, Đường thân vương dù là dòng thứ nhưng cũng là tông thân hoàng thất, con cháu của hắn là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi hoàng đế.

Nãy giờ hắn không nói gì, đại khái là muốn để những thế gia này đối phó với ta, Thập đệ chỉ là đứa bé sơ sinh, không nuôi nổi cũng không có gì lạ.

Nhưng thế gia thế lực lớn, hắn muốn để con cháu mình ngồi vào ghế rồng cũng sợ rơi vào kết cục giống ta.

Hắn trầm ngâm:

– Phúc Mậu, mấy vị đại thần nói cũng có lý. Dù sao cháu cũng chỉ là một cô gái, dù là trưởng công chúa nhưng chuyện triều đình không liên quan gì đến cháu cả…

Hơi thở của ta gãy đoạn, tim lạnh ngắt.

Đúng lúc này, trước cửa điện vang lên âm thanh sắc bén vang dội.

– Mạt tướng Vương Tùng, phụng mệnh Đại tướng quân đến cần vương. Mạt tướng tham kiến công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Hai mươi ngàn tinh binh đang ở ngoài cung chờ điện hạ sai bảo.

Đoàn người ngạc nhiên dồn dập tránh ra, ta nhìn thấy Vương Tùng quỳ trước cửa điện.

Y quỳ một chân trên đất, lưng thẳng tắp, hiên ngang như thanh lợi kiếm chờ ra khỏi vỏ.

Trình Túc phái người tới cứu ta?

Sao chàng biết kinh thành gặp nạn?

Trái tim đang treo lơ lửng của ta lập tức rơi xuống, nghẹn ngào nói:

– Mời Vương tướng quân đứng lên.

Vương Tùng khom người đứng lên, ánh mắt sắc lẹm đảo qua đám đại thần, cuối cùng rơi xuống trên người Đường thân vương.

Sắc mặt Đường thân vương thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nặn ra một gương mặt cười.

– Có điều, Phúc Mậu, bệ hạ đối xử với con khác biệt. Con từng dùng nghi trượng của thái tử để xuất giá, cao quý không khác gì con trai, đương nhiên có thể tham gia chính sự.

– Cháu yên tâm, hoàng thúc ủng hộ cháu, ai dám bất kính với cháu là bất kính với hoàng thúc.

– Còn Lý Thuần, hắn chết là đáng.

– Nếu cháu làm nữ đế… – Hắn khẽ cắn răng, tựa hồ đã hạ quyết tâm, – Vậy cũng không phải không được, hoàng thúc tán thành.

Ta:…

Một khắc đó ta như bị ngũ lôi oanh đỉnh, tâm trí được khai thông.

Ta nhìn Vương Tùng, nhìn Đường thân vương lại nhìn những thế gia đại thần mặt mũi tái nhợt kia.

Ta đột nhiên ý thức được, trong tay ta có binh mã, lòng trung thành của người được Trình Túc tin tưởng phái đi ngàn dặm cần vương chắc chắn không phải nghi ngờ.

Nếu bây giờ ta mở miệng nói muốn trở thành nữ đế, không ai dám phản đối.

Tư duy của ta tiếp tục vận động.

Nếu ta làm nữ đế, xử lý triều chính sẽ tiện tay hơn nhiều, không vướng tay vướng chân như bây giờ nữa.

Ta và Trình Túc một đối nội một đối ngoại, quân thần không nghi kỵ, tương lai Đại Sở càng hưng thịnh.

Đến phụ hoàng cũng cho phép ta sử dụng nghi trượng của Thái tử, kỳ vọng người đặt lên ta không cần nói cũng biết.

Ta đẩy ngã Trần Tương, loại trừ gian thần còn xô đổ Tào Thuận, ta có tố chất đế vương.

Nhưng ta có thể làm nữ đế thật sao?

Tiền triều chưa bao giờ có chuyện như vậy, cản trở ta phải gặp có thể thấy được.

Còn Trình Túc nữa, ta là nữ đế, chàng là hoàng phu, ta có thể giam chàng sau bốn bức tường hậu cung ư?

Tương lai nếu ta có con, ta nên truyền ngôi cho con của ta hay truyền cho cha đứa trẻ?

Dù truyền ngôi cho ai cũng có tiếng phản đối, đều gieo xuống mầm họa trăm năm cho Đại Sở.

Ta thật sự có thể bỏ qua những nỗi lo tương lai mà yên tâm làm nữ đế ư?

Ta nhìn vào bảo tọa hoàng đế ngự trị trong cung, nội tâm không ngừng tranh đấu.

Tiến lên một bước sẽ là ngôi cửu ngũ chí tôn đứng đầu thiên hạ, lùi bước về sau phải cúi đầu xưng thần nghe lệnh kẻ khác.

Ta chưa bao giờ có dã tâm, nhưng vào giờ phút này, dưới tình cảnh này, dã tâm của ta không ngừng bành trướng.

Quyền lực không chỉ là độc dược của đàn ông, mà còn chí tử với phụ nữ…

29.

“Oa oa oa oa!!!”

Tiếng khóc nỉ non vang dội đánh thức ta khỏi cơn mê muội.

Thập đệ khóc.

Gương mặt nó đỏ bừng, nước mắt rơi xuống như trân châu, cặp mắt đen láy ngơ ngác nhìn ta, ngón tay non mềm với lên má ta.

Ta nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của nó, nhỏ bé và mong manh như vậy.

Ta thở dài.

Nếu ta làm nữ đế, nó phải làm sao?

Hẳn nó sẽ sống trong lo ấu thấp thỏm, nghĩ rằng mình chỉ có đường chết?

Mà ta, để ngồi vững ngôi vị này sẽ phải giết thêm bao nhiêu người nữa?

Ta từng chúc phúc phụ hoàng.

Nói rằng sau này người sẽ có một đứa con trai xuất sắc như Văn Đế, Nhân Tông.

Phụ hoàng yêu thương ta như vậy, sao ta có thể nuốt lời?

Ta khẽ nói:

– Đệ muốn làm hoàng đế à? Vậy để đệ làm đi!

Chỉ mong đệ đừng sợ khổ, đừng sợ mệt.

Bởi vì đế vương không được hối hận.

Ta giơ cao Thập đệ trong lòng, cao giọng nói:

– Thập hoàng tử sẽ thành tân đế Đại Sở, quần thần quỳ lạy tân đế!

Tiếng khóc của Thập đệ vang vọng trong điện.

Quần thần quỳ lạy, vạn chúng cúi đầu.

Ta ngơ ngác nhìn bảo tọa hoàng đế, bi thương xen lẫn tiếc nuối lan tràn.

Ta biết mình đã mất cái gì.

Cơ hội trở thành nữ đế cả đời chỉ có một, mà ta đã không thể hối hận nữa.

Quần thần thối lui, đi tế bái phụ hoàng mẫu hậu.

Trong điện chỉ còn ta và Vương Tùng.

Ta ra hiệu cho y đứng lên:

– Sao Đại tướng quân biết kinh thành gặp nạn? Các ngươi từ đâu mà đến? Trên đường có gặp Nhung binh không?

Vương Tùng không ngờ ta hỏi chi tiết như vậy, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, kể lại mười mươi tình hình khi y đến.

Ô Hợp Trác giảo hoạt chia quân hai đường. Đại quân tấn công biên cương, kị binh nhỏ tập kích kinh thành.

Trình Túc vô cùng cẩn thận, phát hiện quân số của địch sai lệch lập tức sai thám báo điều tra, đoán ra được dị động của Ô Hợp Trác vội phái binh trở về.

Vương Tùng dẫn quân thần tốc chạy về suốt đêm lẽ ra đã về kinh thành từ sớm.

Nhưng dọc đường đi học đám quan lại địa phương tra hỏi rất nhiều làm tốn thời gian. Có người biết họ đến cần vương nhưng vẫn sợ gánh trách nhiệm không chịu mở cửa thành, y không còn cách nào khác đành dùng thủ lệnh của Đại tướng quân giết người mới vào thành được.

Ta cười khinh bỉ, cảm thấy nực cười vô cùng.

Binh lính Đại Sở vào thành khó khăn vậy mà Nhung binh vào như chỗ không người, trong này có bao nhiêu tay người cấu kết?

Nếu có một người tinh ý ngăn lại Nhung binh để gạn hỏi, Ô Hợp Trác đã không đánh được đến kinh thành.

Thế gia không chỉ nắm giữ huyết mạch kinh thành còn lộng hành ở địa phương.

Lúc phụ hoàng còn sống cũng không làm gì được họ.

Ta và Thập đệ, một cô gái, một đứa trẻ có lẽ cũng phải đi vào vết xe đổ của phụ hoàng, bó tay không làm gì được.

Ta cụp mắt, siết chặt ngón tay, tâm tư xoay chuyển.

– Vương tướng quân, lần này khanh dẫn bao nhiêu người đến?

Vương Tùng ngạc nhiên, y cứ ngỡ nói có hai mươi ngàn tinh binh là ta sẽ tin.

Y cung kính đáp:

– Chỉ có mười ngàn kị binh, nhưng đều là quân tinh nhuệ có thể lấy một địch mười.

Ta gật gù, lòng đắng chát.

Quân đội thiếu đi mười ngàn quân tinh nhuệ không phải chuyện nhỏ.

– Vậy Trình Túc phải làm thế nào?

– Điện hạ! – Vương Tùng nghiêm túc nói, – Đại tướng quân đã nói, biên cương không còn có thể chiếm lại, mất kinh thành nước mất nhà tan.

Trình Túc nói đúng.

Nhưng cảm giác bất an cứ lan tràn đâm rễ trong lòng ta.

Ta đ è xuống sự hoảng hốt kia, đề khí trịnh trọng nói:

– Vương tướng quân, bản cung muốn nhờ khanh một chuyện. Việc này mà thành có thể đảm bảo Đại Sở an ổn mười năm nhưng lưu danh xấu ngàn đời, khanh dám không?

Vương Tùng bình thản nhìn ta:

– Đại tướng quân bảo mạt tướng nghe sắp xếp của điện hạ, xin điện hạ hạ chỉ, mạt tướng xin tòng mệnh.

– Được, khanh rất tốt!

Ta nhìn vị tướng quân chí khí ngút trời, vị đắng trong lòng càng nồng đậm.

Y nên anh dũng giết địch trên chiến trường, phong tước thành hầu, bây giờ lại phải trở thành dao giết người trong tay ta, thực sự bôi nhọ y.

Ta nói nhỏ dặn dò y vài câu, lại giao một danh sách vào tay y.

Sắc mặt của y ngày một nghiêm nghị nhưng tuyệt nhiên không nghi vấn.

Rất nhanh, y quỳ trên đất, trịnh trọng hành lễ, xoay người nhanh chân rời đi.

Vương Tùng để lại ba ngàn binh sỹ để ổn định hoàng cung, một mình dẫn số binh lính còn lại sát phạt mà đi. Ta nhìn bóng lưng y, bế Thập đệ, xoay người đi đến chiến trường của chính ta.

30.

Ta đi tới Chiêu Hòa điện.

Dưới sự chú ý của quần thần, quỳ xuống ngay trên đầu hàng.

Chiêu Hòa điện bị thiêu cháy.

Phụ hoàng mẫu hậu của ta hài cốt không còn.

Bọn họ rõ ràng rất tốt vậy mà phải chịu kết cục này.

Ta ôm Thập đệ, mắt đau đến nứt ra nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi được.

Quần thần còn ở đây, ta không dám tỏ ra khác thường, không dám để bọn họ suy nghĩ.

Đám người này đều là cáo già thành tinh, bọn họ chỉ cần nghĩ một cái sẽ biết ta giữ bọn họ trong cung không chỉ để tế bái phụ hoàng mẫu hậu mà còn có mưu đồ khác.

Ta cụp mắt, lạnh nhạt ra lệnh:

– Giải Trần tần đến đây.

Phía sau ta lao xao, những đại thần kia bị dời đi sự chú ý, họ cho rằng ta muốn chỉnh đốn hậu cung.

Không bao lâu sau, Trần tần được giải đến.

Bà ta cố gắng bình tĩnh, chờ nhìn rõ người đang đứng đầu hàng được văn võ bá quan quỳ bái là ta và Thập đệ mà không phải Lý Thuần thì mặt lập tức trắng bệch.

– Phúc Mậu, sao lại là ngươi?

– Đại hoàng tử đâu? Lý Thuần đâu?

Rất nhanh, ánh mắt của bà ta bắt được thi thể bị vải trắng phủ lên trong góc. Gương mặt của thi thể đã bị che đi, chỉ để lộ ra đôi giày.

Giày của Lý Thuần, mẫu phi như bà ta nhận ra ngay.

Bà ta lập tức bối rối.

– Thuần Nhi!

Bà ta vồ tới, xốc vải trắng lên nhìn thấy gương mặt chết không nhắm mắt của Lý Thuần thì khóc lớn.

– Thuần Nhi, con sống lại đi!

– Con bỏ mẹ lại một mình, mẹ phải làm sao bây giờ?

– Ai đã giết con? Là ai?

Bà ta nhìn thấy cái lỗ trên ngực Lý Thuần, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua mọi người như hung thú cuối cùng rơi trên đầu ta.

– Lý Phất Vân, có phải là ngươi không? Có phải chính ngươi đã giết Thuần Nhi của ta không?

Bà ta không đợi ta trả lời đã đột nhiên xông tới, mang theo khí thế đồng quy vu tận lại bị thị vệ bên cạnh ta đạp ngã lăn xuống đất.

Bà ta phun ra một ngụm máu, thở gấp một hơi, ánh mắt nhìn chòng chọc vào ta.

– Lý Phất Vân, ngươi giết em trai ruột, đánh đập tần phi, ngươi không chết tử tế được đâu.

Ta chỉ lạnh lùng nói:

– Mau khai bà và Lý Thuần đã cấu kết với nước Nhung thế nào.

Trần tần ngẩn ra, không ngờ ta đã biết sự thật rồi.

Nhưng rất nhanh bà ta bật cười, khóe mắt ch ảy nước mắt, khóe môi chảy máu có vẻ cực kỳ thê lương.

– Lý Phất Vân, ngươi muốn vu oan giá họa cho ta? Ta chỉ là một tần phi hậu cung, lấy đâu ra năng lực cấu kết với nước Nhung. Ngươi muốn soán quyền đoạt vị còn ý đồ dùng ta làm đá kê chân, đừng hòng.

– Thuần Nhi đáng thương của ta, còn có lão Thập trong lòng ngươi, bọn họ rõ ràng là hoàng tử nhưng một bị giết, một bị ngươi kẹp chặt.

– Đáng thương nhất là phụ hoàng của ngươi. Người coi ngươi như minh châu bảo ngọc trong tay, không ngờ lại nuôi ra một con sói mắt trắng giết người không chớp mắt!

Bà ta chỉ trích ta xong thì nhìn về phía quần thần.

– Chư đại nhân, hôm nay các người bao che cho ả, tin lời ả, nhưng ta và Đại hoàng tử vô tội.

– Hôm nay ả dám giết Đại hoàng tử, tương lai dám giết Thập hoàng tử.

– Bệ hạ đối xử với các ngươi không tệ, ăn lộc vua làm việc cho vua, các người cả huyết mạch của bệ hạ cũng không giữ được sao?

Giọng nói của bà ta the thé thảm thiết như tiếng quỷ khóc, đâm thẳng vào màng nhĩ từng người.

Ta chưa quay đầu lại cũng nhận ra được những ánh mắt nóng rực đang đâm vào ta.

Thị vệ muốn khiến bà ta câm miệng.

Ta vung tay ra hiệu hắn lui xuống.

Trần tần diễn vở này rất hay, hay đến ngoài dự đoán của ta, ta muốn cho bà ta diễn thêm một lúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.