Vẻ Đẹp Nguy Hiểm

Chương 25



Những con tinh, như chúng ta biết, bị cuốn hút đặc biệt bởi vẻ đẹp của những cô gái người thường, và… đức vua giao cho vô số những con yêu nhỏ của mình đi tìm và bắt [họ] về khi có thể.

—Trích từ Ancient Legends, Mystic Charms, and Superstitions of Ireland của Lady Francesca Speranza Wilde (1887)

Aislinn chạy không ngừng cho tới khi cô đến cửa nhà Seth. Cô đẩy cửa mở, gọi anh, và vấp khựng lại khi thấy một đám đông nho nhỏ tụ tập trong đó.

“Ash?” Anh chạy băng qua phòng và ôm lấy cô trước khi cô có thể nghĩ ra điều gì để nói.

“Em cần…” Cô vẫn thở hổn hển, tóc vướng vào mặt và cổ. Tiếng ầm ỹ của những chiếc chai va vào nhau và những con người đang chuyển động hầu như không rõ ràng khi cô cố lấy lại hơi thở.

Không ai bình luận gì, hoặc nếu có thì cô cũng không nghe thấy, khi Seth dẫn cô qua ô cửa đến toa tàu thứ hai, nới có phòng tắm nhỏ và phòng ngủ của anh. Họ đứng lại trong phòng khách, bên ngoài cánh cửa phòng anh đã đóng lại.

“Em có bị sao không?”

Anh trượt tay lên cánh tay cô, nhìn vào mặt và tay cô, xem có vết rách nào trên bộ quần áo nực cười mà Donia đã đưa cô.

Cô lắc đầu. “Em lạnh. Sợ”.

“Em đi tắm đi. Làm ấm người lên trong khi anh bảo mọi người về”.

Anh mở cửa và bật cái lò sưởi be bé trong phòng. Tiếng rừ rừ êm êm tràn ngập căn phòng khi chiếc lò sưởi hoạt động.

Cô ngập ngừng, rồi gật đầu.

Anh hôn phớt cô rồi để cô lại đó.

*

* *

Khi Aislinnra khỏi căn phòng tắm bé nhỏ, thì căn nhà đã yên ắng; mọi người đã đi cả. Cô đứng ở ngưỡng cửa – giờ cảm thấy an toàn hơn khi ở đây với Seth. Bà đã làm những gì Bà cho là tốt nhất, nhưng nỗi sợ những con tinh của Bà khiến bọn họ có vẻ quá ghê gớm – như thể cả những việc đời thường cũng phần nào bị tùy thuộc vào phản ứng của những con tinh.

Seth đang nằm duỗi người trên sofa, tay gác lên đầu, chân đung đưa ở thành ghế. Anh có vẻ chẳng lo lắng hay thậm chí là ngạc nhiên trước vẻ hoảng sợ của cô.

Đối với anh ấy, bây giờ trông mình có khác lắm không?

Cô nghĩ, tức là vô hình ấy, và lại gần anh. Anh không ngồi dậy, không nhìn cô, không nói gì.

Anh ấy thực sự không thể thấy mình.

Cô lướt những ngón tay lên cánh tay anh,dừng lại ở bắp tay.

“Có dễ tấn công hơn không khi trông em như thế?” Anh nhìn thẳng vào cô.

Cô rụt phắt tay lại. “Sao ạ? Làm sao…”

“Cái thứ công thức của Donia. Trông em rất mờ mờ, giống như những con tinh ngoài kia, nhưng anh vẫn nhìn thấy em”. Anh không dịch chuyển, vẫn ở nguyên chỗ mà anh vẫn nằm khi cô bước vào phòng. “Anh không ngại đâu, em biết mà”.

“Em cũng đã xấu xa như bọn họ rồi”.

“không”. Anh lăn nghiêng người để chừa chỗ trên sofa cho cô.

“Có phải em đang chạm vào một người lạ trên phố đâu. Đây là anh mà”.

Cô ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế sofa. Anh cuộn chân quanh cô – một chân sau lưng cô, chân kia gác lên đùi cô.

“Keenan đã tin rằng em là Nữ Hoàng Mùa Hè”.

“Là cái gì?”

“Là người có thể lấy lại cho anh ta những quyền lực mà anh ta bị mất. Nếu anh ta không tìm thấy hoàng hậu của mình, thì mọi thứ sẽ càng lạnh hơn. Anh ta nói tất cả, con người nữa, cũng chết hết. Đó là bản chất của chuyện này. Anh ta nghĩ em chính là người đó, là hoàng hậu sẽ thay đổi được mọi thứ”. Cô nghiêng một chút về phía trước để Boomer không bị mắc vào tóc cô khi trườn ngang trên thành ghế sofa. “Bọn họ đã biến em thành một nữ tinh, em là một trong số bọn họ”.

“Anh đã biết điều đó khi em làm trò vô hình”.

“Bọn họ đã làm thế, đã biến đổi em, và em… em không muốn là bà hoàng hậu điên rồ của bọn họ”.

Anh gật đầu.

“Nhưng em lại nghĩ em chính là hoàng hậu… em không biết phải làm gì. Tối nay em đã gặp một nhân vật khác – Nữ Hoàng Mùa Đông”. Cô run lên,nghĩ đến cái lạnh khủng khiếp và cảm giác giá buốt. “Bà ta rất kinh khủng. Bà ta cứ thế bước tới và tấn công Keenan, và em muốn chống lại bà ta. Em muốn bắt bà ta phải quỳ gối”.

Cô kể cho anh nghe về cái lạnh mà Beira đã để lại, những mụ phù thủy, nụ hôn khiến tất cả hoàn toàn tin tưởng cô là hoàng hậu của họ. Rồi cô nói thêm, “Em không muốn như thế”.

“Vậy chúng ta sẽ tìm cách để không làm thế”. Anh dung chân kéo cô về phía anh, để cô nằm lên ngực anh. “Hoặc chúng ta sẽ tìm cách giải quyết nó”.

“Nếu em không thể thì sao?” cô thì thầm.

Seth không đáp; anh không hứa rằng mọi chuyện sẽ ổn. Anh chỉ hôn cô.

Cô thấy người mình ấm lại, như một luồng sáng bắt đầu từ đâu đó gần bụng cô, nhưng cô không hề nghĩ gì cho đếnkhi Seth lùi lại và nhìn cô chằm chằm.

“Hôn em như nếm ánh Mặt Trời vậy. Ngày càng như thế”, anh thì thầm. Anh lướt những ngón tay lên môi cô.

Cô bước ra xa, muốn phát khóc.

“Có phải đó là lý do mà mọi chuyện giữa chúng tat hay đổi? Vỉ em trở thành một thứ gì đó khác?”

“Không”. Anh bình tĩnh, chậm rãi, như tiếp cận một con thú đang hoảng sợ.

“Bảy tháng, Ash ạ. Trong bảy tháng, anh đã đợi em để mắt đến anh. Điều này” – anh cầm một tay cô lên, bàn tay tỏa sáng như Keenan trước đó – “không phải là lý do. Anh đã yêu em trước khi điều này xảy ra”.

“Làm sao em biết được?”

Cô xoắn cái đường viền của chiếc áo khoác ngớ ngẩn mà Donia đưa cô. “Anh có nói gì đâu”.

“Anh đã nói rất nhiều điều”, anh nhẹ nhàng sửa lại. “Chỉ là em không nghe”.

“Vậy, tại sao lại là lúc này? Nếu đây không phải là lý do, thì tại sao?”

“Anh đã đợi”. Anh gỡ chiếc nơ trên áo khoác, quấn sợi ruy-băng quanh ngón tay. “Em cứ đối xử với anh chỉ như một người bạn”.

“Thì anh đã là bạn em mà”.

“Anh vẫn thế”. Anh đặt một ngón tay vào dải dây buộc cao nhất và kéo lỏng nó ra.

“Nhưng như thế không có nghĩa là anh không thể là gì khác”.

Cô nuốt khan, nhưng không tránh.

Anh kéo mở nút buộc tiếp theo của sợi ruy-băng.

“Anh ta đã không làm thế. Tức là, bọn em đã không làm”, cô lắp bắp.

“Anh biết. Nếu có thì em đã không đến đó và trông thế này”. Anh nhìn cô, để ánh mắt từ từ lướt lên qua chiếc quần vinyl và chiếc áo khoác đã mở hờ, cho đến khi anh nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ lựng của cô. “Trừ phi em muốn anh ta. Nếu như vậy, thì Ash à,cứ nói cho anh biết”.

Cô lắc đầu. “Không. Nhưng khi anh ta… không phải là anh ta, đó là một kiểu yêu thuật…”

Anh nâng đầu cô lên.

“Đừng bỏ cuộc. Đừng bỏ anh thậm chí trước cả khi em đến”.

“Nếu em, nếu chúng ta…” Cô hít thở sâu và cố không để các từ ngữ mắc míu vào nhau khi nói, “Nếu em muốn ở đây, ở bên cạnh anh suốt đêm nay?”

Anh nhìn cô vài giây. “Cái chuyện với bọn họ, đó không phải là lý do chính đáng”.

“Phải”. Cô cắn môi, thấy xấu hổ.

Nhưng như một tiếng vọng, cô lại nghe thấy sự im lặng của Keenan lúc ở Thành Lũy và Tàn Tích, kiểu lảng tránh thận trọng của anh ta trước những câu hỏi của cô, khi cô hỏi về những con tinh và người thường. Có khả năng nếu cô là hoàng hậu của họ, cô sẽ mất Seth. Cô nhắm mắt lại.

“Ash, anh rất muốn. Anh muốn em, nhưng vì chúng ta, chứ không phải vì điều gì đó mà bọn họ làm hoặc không làm”.

Cô gật đầu. Anh nói đúng; cô biết thế. Nhưng thật chẳng công bằng. Chẳng có gì có vẻ công bằng hay đúng đắn. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy đúng đắn là Seth.

“Như thế không có nghĩa là em không thể ở lại. Chỉ là không làm chuyện đó”. Anh nói dịu dàng, như anh đã làm vào buổi sáng hôm đó,khi cô hoảng sợ. “Như thế để dễ cư xử hơn”.

Seth nắm tay Aislinn khi họ cùng quay lại toa tàu kia, cái toa tàu mà anh đã biến thành phòng ngủ,nhưng anh hầu như không nài ép cô. Nếu muốn, cô có thể quay người và đi hướng khác. Nhưng cô không làm thế. Cô lồng các ngón tay mình vào các ngón tay anh thật chặt đến mức có thể làm anh đau.

Nhưng giờ đây khi họ đứng ở ngưỡng cửa, với một chiếc giường dài từ đầu này tới đầu kia của căn phòng hẹp, thì cô gần như hoảng sợ. “Thật là…”

“Thoải mái”.

Anh thả tay cô ra.

Đó không phải là cái giường quá lớn, cùng lắm là cỡ giường đôi, nhưng nó cũng chỉ còn chừa lại khoảng trống ở mỗi bên phòng khoảng vài chục centimet. Khác với phong cách nội thất Spartan của toa tàu đầu tiên, căn phòng này ấn tượng hơn. Những chiếc gối tím sẫm, gần như đen, chồng đống trên giường; vài chiếc đã rơi xuống sàn, trông như như những bóng râm trên chiếc thảm đen. Ở một bên cạnh giường là những kệ nhỏ màu đen. Một dàn âm thanh đen bóng chễm chệ trên một chiếc kệ, trên chiếc kệ còn lại là mấy cái giá nến. Sáp chảy nhỏ giọt từ những ngọn nến xuống mặt kệ.

“Anh có thể ngủ trên sofa”. Seth giữ khoảng cách khi nói ra điều đó, và mỉm cười dịu dàng. “Để em có không gian riêng”.

“Không. Em muốn anh ở đây. Chỉ là căn phòng này” – cô chỉ quanh phòng – “quá khác với phần còn lại của ngôi nhà”.

“Em là cô gái duy nhất từng được mời vào tận đây, từ trước đến nay”. Anh đi tới chỗ dàn âm thanh, quay lưng về phía cô, và lật qua mấy chiếc đĩa ở giá trên tường. “Chỉ nói để em biết vậy thôi”.

Cô ngồi ở mép giường, gấp một chân lại phía trước, chân kia chống xuống sàn. “Cảm giác thật lạ. Như thể việc em ở đấy mới là quan trọng hơn cả”.

“Nên thế”. Anh đứng ở phía bên kia giường, tay cầm một cái hộp trang sức trong suốt. “Anh đã làm cách khác, với những người không có nhiều ý nghĩa. Không giống nhau”.

“Vậy tai sao anh làm những chuyện đó?”

“Vì cảm thấy thích”. Anh không nhìn đi chỗ khác, dù anh có vẻ không thoải mái lắm.Anh nhún vai. “Say. Đủ kiểu lý do, anh đoán vậy”.

“Ôi”. Aislinn nhìn đi chỗ khác.

“Cũng cũ rồi. Tức là, có,umm” – anh hắng giọng – “mấy thứ giấy tờ ở đằng kia. Anh đã muốn đưa chúng cho em trước khi… Hôm trước anh định lấy chúng ra… nhưng, và, bây giờ…” Anh chỉ tay.

Aislinn với tay ra lấy mấy tờ giấy trên chiếc kệ có nến. Ở tờ giấy trên cùng, cô đọc thấy “Bệnh viện Huntsdale”. Cô nhìn ra phía anh. “Gì đây?”

“Các xét nghiệm. Anh làm hồi đầu tháng. Anh làm thường xuyên. Chỉ nghĩ là em có thể muốn biết. Anh muốn em biết”. Anh nhặt một chiếc gối lên, lật lật nó trong tay.

“Anh chưa từng, em biết đấy, quan hệ không an toàn, nhưng… nhiều thứ vẫn có thể xảy ra”.

Aislinn đọc lướt những tờ giấy, các kết quả xét nghiệm đủ thứ từ HIV tới nấm chlamydia, tất cả đều âm tính. “Vậy là…”

“Anh định nói về chuyện này trước khi…” Anh ép chiếc gối giữa hai tay, khiến nó bẹp dí. “Anh biết thế này chẳng lảng mạn chút nào”.

“Thế này là tốt”. Cô cắn môi. “Em chưa bao giờ… anh biết đấy”.

“Ừ. Anh biết”.

“Không có gì, umm, có thể khiến em bị nguy hiểm”. Cô túm lấy cái chăn, thấy ngày càng ngượng ngùng.

“Chắc anh nên đi…”

“Không, đừng, Seth” – cô trèo ngang qua giường và kéo anh về phía mình – “ở lại với em”.

*

* *

Vài tiếng sau, Aislinn thấy bàn tay mình đang cuộn xoắn và ôm lấy cái chăn. Cô đã từng được hôn, nhưng không giống như thế, không phải ở chỗ đó. Nếu làm chuyện đó còn có chút nào tuyệt hơn điều này,thì cô không chắc mình có chịu nổi không.

Tất cả những căng thẳng, những lo lắng,đều đã mờ đi dưới từng lần động chạm của Seth.

Sau đó anh ôm cô. Anh vẫn mặc nguyên quần jeans, cọ ram ráp vào đôi chân trần của cô.

“Em không muốn là một trong số bọn họ. Em muốn thế này”. Cô đặt tay lên bụng anh. Cô lướt móng tay sơn hồng lên rìa chiếc khoen rốn, “Em muốn ở đây”, với anh, muốn đi học đại học. Em không biết em muốn làm nghề gì, nhưng không phải là làm một nữ tinh. Chắc chắn không phải là làm một hoàng hậu của giới tinh. Mặc dù em là như thế; em biết điều đó. Em chỉ không biết phải làm gì bây giờ”.

“Ai bảo em không thể vẫn làm tất cả những điều đó dù em là một nữ tinh?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Donia vẫn vào thư viện. Giờ Keenan còn đi học ở trường Giám Mục O.C. Tại sao em không thể vẫn làm những thứ em muốn?” Anh vuốt tóc cô ra phía trước, khiến tóc rơi qua vai cô, lên ngực anh.

“Nhưng bọn họ làm những điều đó chỉ vì trò chơi này của bọn họ”, cô cãi lại, nhưng dù nói như thế, cô vẫn băn khoăn. Có thể không hẳn phải chọn lựa kiểu tất cả hoặc không có gì.

“Thì sao? Họ có các lý do; còn em có các lý do khác. Phải không nào?”

Nghe anh nói thế thì thấy thật dễ chịu hơn rất nhiều – không quá dễ, nhưng cũng không còn bất khả thi. Liệu cô có thể thực sự giữ cuộc sống của mình? Có thể Keenan đã không trả lời các câu hỏi của cô vì anh ta không thích những câu trả lời.

“Đúng”. Cô lại ngả đầu vào ngực anh, mỉm cười.

“Mỗi ngày lại có thêm nhiều lý do”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.