Ánh nắng ban mai tỏa sáng rực rỡ, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính trong suốt chiếu vào studio của Mẫn Chí Chuyên.
Tiếng vĩ cầm chậm rãi vang lên, du dương và êm dịu, các nhân viên tại hiện trường đi lại có trật tự, triển lãm được trang trí bằng hoa tươi, bày biện đồ uống, chào đón sự xuất hiện của khách quý và phóng viên báo đài.
Mẫn Chí Chuyên mặc bộ vest đen, được là phẳng phiu, đầu tóc chải chuốt, cười tươi bắt tay khách mời. Bên cạnh ông ta là bà xã Sư Quỳnh Tư, mặc sườn xám màu xanh ngọc, cực kỳ quyến rũ, vẻ mặt tươi cười.
“Ông Mẫn, hôm nay được đến dự buổi triển lãm của ông, quả thật là vinh dự của tôi.”
“Ông Trương khách khí rồi, còn hy vọng ông có thể chỉ bảo tôi nhiều hơn.”
“Ôi, là tôi nên xin ông chỉ bảo mới phải. Đây chính là bà xã của ông sao? Phu nhân trông xinh đẹp và trẻ tuổi quá.”
Mẫn Chí Chuyên tự trêu mình: “Tôi đứng cạnh vợ mình, như lá xanh làm nền cho hoa đẹp vậy.”
Sư Quỳnh Tư xấu hổ nhìn Mẫn Chí Chuyên.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Sau khi khách mời bước vào, Sư Quỳnh Tư nói với Mẫn Chí Chuyên: “Em còn sợ là hôm nay mặc kiểu này sẽ không đẹp, làm anh mất mặt.”
Thường thì Sư Quỳnh Tư không đi tham dự các hoạt động công khai với ông ta, nhưng đây là lễ kỷ niệm 15 năm Mẫn Chí Chuyên bước chân vào giới truyện tranh, có ý nghĩa rất lớn, nên cũng được tổ chức đặc biệt hoành tráng.
Mẫn Chí Chuyên cười, đặt tay lên eo bà: “Vợ anh mặc gì cũng đẹp.”
Sư Quỳnh Tư nhìn khuôn mặt của người đàn ông, vết thương trên mặt ông ta cuối cùng đã khỏi hẳn, cũng may là không ảnh hưởng đến buổi triển lãm tranh hôm nay.
Mẫn Chí Chuyên nói riêng với Sư Quỳnh Tư, lý do mà mấy ngày trước ông ta bị đánh là vì chuyện công việc, có thể đã chọc phải ai đó nên đã bị trả thù. Sư Quỳnh Tư cảm thấy kỳ lạ. Chồng bà luôn nhẹ nhàng nhường nhịn, bà muốn báo cảnh sát, nhưng Mẫn Chí Chuyên lại nói một điều nhịn là chín điều lành.
“Đợi chút nữa phát biểu, em sẽ ngồi dưới nhìn anh, anh đừng căng thẳng nhé.”
Trước khi bắt đầu triển lãm, Mẫn Chí Chuyên sẽ phát biểu trước quan khách.
Người đàn ông gật đầu, vừa định nói gì đó, liền thấy một nam một nữ bước vào cửa, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Tri Miên đối diện ánh mắt của ông ta, kéo tay Đoạn Chước, sau đó chậm rãi đi về phía Mẫn Chí Chuyên.
“Chào thầy Mẫn —–”
Tri Miên nhìn ông ta, mỉm cười.
Mẫn Chí Chuyên không ngờ rằng, sau những gì xảy ra đêm đó, Tri Miên vẫn sẽ xuất hiện trước mặt ông ta. Ông ta nhìn nụ cười như thường của Tri Miên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng, bình tĩnh lại, cười nhẹ: “Tri Thu, em cũng đến đây à.”
“Chúc mừng thầy Mẫn đã tổ chức một buổi triển lãm lớn như vậy.”
Mẫn Chí Chuyên mỉm cười, ánh mắt di chuyển đến khuôn mặt của Đoạn Chước, liền nhìn thấy đôi lông mày lạnh lùng kiêu ngạo của người đàn ông, có chút châm chọc như có như không, khí thế áp bức rất mạnh, rồi lại giống như chỉ là ảo giác.
Nhận thấy ánh mắt của ông ta, Tri Miên giới thiệu. “Thầy Mẫn, đây là bạn trai của em, Đoạn Chước.”
Đoạn Chước duỗi tay ra, giương mắt nhìn Mẫn Chí Chuyên, khóe miệng nhếch lên: “Thầy Mẫn, danh tiếng lẫy lừng, đã sớm nghe qua, thầy Mẫn là người đức cao vọng trọng trong ngành, Tri Miên vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài.”
Mẫn Chí Chuyên cười gượng, đưa tay ra. “Cảm ơn.”
Sư Quỳnh Tư liếc nhìn Tri Miên, nhẹ nhàng hỏi: “Đây là học sinh mới của studio sao? Trước nay chưa từng gặp bao giờ, thật xinh đẹp.”
Mẫn Chí Chuyên vội vàng giải thích: “Đây là cô gái nhỏ do lão Từ giới thiệu, muốn đăng ký tham gia cuộc thi truyện tranh Trí Thái, đến để anh hướng dẫn một chút.”
Sư Quỳnh Tư gật đầu.
Tri Miên gật đầu với bà ấy, nói. “Thầy Mẫn, chúng em đi trước.”
“… Được.”
Hai người rời đi, Mẫn Chí Chuyên lo lắng.
Ngày hôm đó, hẳn là Tri Miên đã phát hiện ra chuyện gì đó, nên mới trốn đi nhanh như vậy. Đã hai tuần rồi không liên lạc, sao hôm nay đột nhiên lại đến triển lãm tranh của ông ta chứ? Lại còn làm như không có chuyện gì xảy ra nữa? Chẳng lẽ lúc đó cô không nhận ra gì sao?
Mà bạn trai của cô thoạt nhìn có vẻ lòng dạ khá thâm sâu, nhìn không giống người thường.
Sư Quỳnh Tư nắm tay Mẫn Chí Chuyên. “Anh bị sao vậy? Nóng quá à?”
Ông ta định thần lại. “Hả?”
“Lòng bàn tay anh ra nhiều mồ hôi quá.”
Mẫn Chí Chuyên cười nhạt, xoa xoa tay. “Đúng là bộ đồ hôm nay hơi nóng.”
“Hay là anh cởi áo khoác ra trước đi.”
Mẫn Chí Chuyên nhìn vẻ mặt dịu dàng không thay đổi của Sư Quỳnh Tư, dần dần cảm thấy yên lòng.
Nhưng nghĩ lại thì, con nhóc Tri Miên này còn có thể làm được gì chứ?
Chuyện trong văn phòng đêm đó không ai biết, cô có chứng cớ gì chứ?
Trước mặt ông ta, Tri Miên chỉ là một con kiến không hơn không kém, chẳng qua là ông ta buồn lo vô cớ mà thôi.
Lông mày của Mẫn Chí Chuyên dần thả lỏng, đưa áo vest cho trợ lý rồi liếc nhìn đồng hồ.
Bên kia, Tri Miên và Đoạn Chước bước vào, tìm một chỗ ngồi trên khán đài ở trung tâm triển lãm tranh.
Tri Miên thấp giọng hỏi anh. “Anh nói là dẫn em đi xem kịch, là kịch gì thế?”
Người đàn ông nhướng mày, đưa ra điều kiện trao đổi: “Em hôn anh một cái, thì anh sẽ gợi ý cho em.”
“…”
Ở đây có nhiều người như vậy, người này đúng là không biết xấu hổ mà.
Tri Miên nhéo nhéo hổ khẩu ở tay anh, không vui: “Thích nói hay không thì tùy.”
Đoạn Chước lười biếng cong môi. “Chút nữa em sẽ biết, nói trước thì sẽ không còn gì ngạc nhiên nã. Món quà kỷ niệm mười lăm năm này tặng ông ta, hẳn là rất đặc biệt.”
Tri Miên biết anh luôn gây chuyện, giờ phút này, trái tim cũng căng thẳng lên.
Không biết anh đang mưu tính cái gì nữa.
Mười lăm phút sau, triển lãm chính thức bắt đầu.
Giới truyền thông đã sắp xếp máy quay xong, tất cả khách mời đã đến, giữa tiếng vỗ tay, Mẫn Chí Chuyên bước lên bục, ánh đèn flash liên tục lóe sáng, ông ta cười đến là chững chạc và dịu dàng.
Đi đến giữa, ông ta cúi đầu, đứng trước micro, cười nói:
“Lời đầu tiên, tôi xin gửi lời cảm ơn đặc biệt đến các vị khách quý và các bạn phóng viên đã đến tham quan triển lãm của tôi ngày hôm nay, những người bạn tốt, các bậc tiền bối, và cả những họa sĩ tên tuổi trong giới, cùng các học sinh trong studio của tôi. Cảm ơn tất cả mọi người!”
Giữa tiếng vỗ tay, Mẫn Chí Chuyên chậm rãi nói tiếp: “Trong nháy mắt, 15 năm trôi qua thật nhanh, dường như tôi còn nhớ rõ, lúc đó, tôi vừa tốt nghiệp đại học…”
Ông ta đang nói chuyện thì đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ trung niên từ cửa vang lên:
“Mẫn Chí Chuyên, ông là đồ c ầm thú, đồ mặt người dạ thú!”
Mọi người đột nhiên quay lại.
Một người phụ nữ trung niên mặc thường phục nhân lúc nhân viên bảo vệ không để ý mà lao vào, chỉ tay vào người đàn ông trên bục: “Ông đã hại con gái Nam Nam của tôi thảm đến mức này, vậy mà còn mặt mũi mà đứng trên đó…”
Tất cả mọi người tại hiện trường nghe thấy thế đều sững sờ, hai mắt Mẫn Chí Chuyên hơi nheo lại, trợ lý ngồi ở hàng ghế đầu lập tức đứng lên: “Người này là ai! Bảo vệ đâu? Lôi bà ta ra ngoài!”
Nhân viên bảo vệ chạy đến, muốn đưa người phụ nữ trung tuổi đi, nhưng người phụ nữ đã ngồi bệt dưới đất không chịu rời đi, khóc lóc: “Mẫn Chí Chuyên, ông ép con gái tôi ngủ với ông, dọa con bé không được nói cho người khác biết, ông đúng là không bằng heo chó!”
Ngay lập tức, hiện trường náo động.
Vẻ mặt Mẫn Chí Chuyên đột ngột thay đổi. “Bà đang nói nhảm nhí cái gì vậy hả?!”
Ông ta nhìn về phía trợ lý, trợ lý lập tức chạy tới, gia nhập vào đám bảo vệ, thô bạo kéo người phụ nữ trung niên từ sàn nhà đến cửa. “Lôi bà ta ra khỏi đây!”
f
“Các người buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Người bên cạnh không chịu được nữa, lao lên can ngăn: “Này, các người có chuyện thì cứ từ từ nói! Đừng có ra tay như vậy!”
Người phụ nữ trung niên khóc cạn nước mắt, lớn tiếng than thở: “Mẫn Chí Chuyên, đừng tưởng không ai biết ông đã làm gì! Ông còn mặt mũi xưng là thầy giáo sao, tôi phỉ nhổ, cái đồ đồ vô liêm sỉ…”
Sắc mặt Mẫn Chí Chuyên hơi thay đổi, nói với mọi người: “Người này đến chỗ tôi chỉ biết ăn nói bừa bãi, tôi hoàn toàn không biết người này…”
“Còn giả bộ gì nữa! Ông cho rằng tôi không có chứng cứ sao! Những tủi hờn mà con gái tôi đã phải chịu đựng, tôi đều biết hết!”
Người phụ nữ trung niên lấy cây bút ghi âm trong túi ra, bấm một cái, giơ lên cao. Bên trong là cuộc trò chuyện giữa Mẫn Chí Chuyên và Phòng Giai Nam ——
“Thầy Mẫn, thầy tha cho em được không? Em không cần gì cả, em cũng có thể rời khỏi phòng vẽ tranh…”
“Giai Nam, ngoan nào, em ở bên cạnh thầy, đã bao giờ thầy để em phải ấm ức chưa? Lần này tham dự cuộc thi Trí Thái, thầy đảm bảo tác phẩm của em sẽ được chọn, đến lúc đó, em sẽ có thể tổ chức một buổi triển lãm cá nhân. Em vẫn chưa hài lòng sao?”
“Nhưng em không muốn gì cả…”
“Em cho rằng hiện tại còn có quyền thảo luận với thầy sao? Em cho rằng người bình thường sẽ có đãi ngộ như vậy sao? Em đã quên là, em còn cái gì ở chỗ thầy sao?”
“…”
Hiện trường bùng nổ, mọi người nhìn nhau thất thần, tiếng người ồn ào.
Sư Quỳnh Tư đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nghe giọng nói quen thuộc trong đoạn ghi âm, ánh mắt như lạc đi.
Mẫn Chí Chuyên đứng trên sân khấu, tái mặt vì sốc, không còn bình tĩnh như mọi khi:
“Bà lấy đâu ra đoạn ghi âm lộn xộn này! Cái này có thể chứng minh người bên trong là tôi sao, ngậm máu phun người! Nếu bà nói thêm một câu nữa, thì tôi sẽ kiện bà tội phỉ báng!”
“Ông cho rằng tôi chỉ có một đoạn ghi âm thôi sao? Tôi còn có ảnh chụp! Mẫn Chí Chuyên, tôi sẽ để mọi người nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả ghê tởm của ông!”
Người phụ nữ trung niên lấy bức ảnh ra, bên trên là bức ảnh Mẫn Chí Chuyên và nữ sinh ra vào khách sạn, đèn flash hiện trường điên cuồng sáng lên.
Trong ảnh có thể thấy rõ mặt của Mẫn Chí Chuyên.
Tất cả mọi người đều nhìn người đàn ông bằng ánh mắt khác thường, trong khoảnh khắc, đám đông giống như con quái thú khổng lồ nhấn chìm ông ta, Mẫn Chí Chuyên khàn giọng hét lên. “Phòng Giai Nam đâu! Phòng Giai Nam đâu! Mày đi ra cho tao!”
Tuy nhiên, không có ai ở hiện trường đáp lại.
Trước mắt ông ta chỉ có ánh đèn flash nhấp nháy điên cuồng.
“Đừng chụp! Đừng chụp!” Trợ lý hét lên.
Trong lúc hỗn loạn, hai cảnh sát bước vào cửa: “Mẫn Chí Chuyên là ai?”
Người đàn ông trên sân khấu chết đứng, loạng choạng lùi lại.
Sau khi xác định danh tính, cảnh sát tiến đến chỗ Mẫn Chí Chuyên. “Ông Mẫn, có người báo cáo ông, nghi ngờ ông dùng quyền lực để trục lợi, mua chuộc người khác… Mời ông đi cùng chúng tôi về đồn một chuyến.”
Khóe mắt Mẫn Chí Chuyên nứt ra, giọng nói run run: “Các người có bằng chứng gì mà đòi bắt tôi? Bằng chứng đâu?!”
“Có cả nhân chứng lẫn vật chứng, ông còn muốn làm gì nữa? Ông cho rằng chúng tôi đến bắt ông đi mà không có chứng cứ sao?” Cảnh sát ra lệnh. “Đi theo chúng tôi!”
Mẫn Chí Chuyên ngây người, buộc phải bước xuống bục, ông ta thấy Sư Quỳnh Tư đứng dậy, nhìn ông ta bằng đôi mắt đỏ hoe.
Ông ta bước tới, cố gắng nắm lấy tay bà: “Bà xã…”
“Chát —-”
Một cái tát rõ ràng vang lên.
Sư Quỳnh Tư nhìn ông ta, bả vai run lên không ngừng, một giọt nước mắt lăn dài, giọng điệu kiềm chế cơn tức giận: “Ông làm tôi cảm thấy buồn nôn.”
Mẫn Chí Chuyên ngơ ra, như người mất hồn.
Cuối cùng, ông ta từng bước bị đẩy về phía trước, thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, âm thanh bên tai đột nhiên biến mất, giống như không nghe thấy gì.
Ông ta đột nhiên nhìn người đàn ông đang ngồi trong góc——
Đoạn Chước vắt chéo chân, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc ông ta một cái, khóe môi nở nụ cười, đó là cử chỉ ngạo mạn của kẻ chiến thắng.
Khuôn mặt Mẫn Chí Chuyên choáng váng.
Ông ta cảm thấy như mình đang đi xuống địa ngục, vĩnh viễn không được cứu rỗi.
——–
Cuộc triển lãm kết thúc bằng một trò hề.
Mà từ trong miệng Đoạn Chước, Tri Miên cũng đã nghe được toàn bộ câu chuyện.
Trong hai ngày qua, Đoạn Chước tiếp tục cho người đi tìm các nạn nhân để tìm hiểu xem Mẫn Chí Chuyên đã làm gì họ, hành động hối lộ giám khảo, thao túng cuộc thi cũng bị đưa ra ánh sáng.
Dưới sự thuyết phục của Phòng Giai Nam, một số cô gái cũng sẵn sàng đứng lên. Sáng nay, Phòng Giai Nam và mấy cô gái đã cầm toàn bộ chứng cứ đến đồn công an để báo cảnh sát.
Xét thấy mấy nạn nhân là con gái, một khi chuyện này lộ ra, nhất định sẽ phải chịu áp lực rất lớn, ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, nên Đoạn Chước không để họ xuất hiện ở hiện trường.
Mà mẹ Phòng Giai Nam sáng nay, thật ra cũng không phải là mẹ ruột của cô ấy, mà là một diễn viên được thuê.
Đây là ý tưởng của Trình Lập. Trong trường họp long trọng như hôm nay, trước mặt mọi người, tố giác hành vi của Mẫn Chí Chuyên, thì sẽ có ảnh hưởng lớn nhất, Mẫn Chí Chuyên coi trọng thể diện nhất, vậy thì làm ông ta mất hết mặt mũi đi.
Bằng chứng vô cùng xác thực, cuối cùng, người đàn ông chắc chắn sẽ phải sống phía sau song sắt nhà giam. Mà sự việc của ông ta cũng nhanh chóng bị giới truyền thông phanh phui trên mạng, gây xôn xao dư luận, chửi rủa không ngừng.
Thậm chí, nhiều bạn bè trong nghề của ông ta cũng không ngờ rằng bộ mặt thật của Mẫn Chí Chuyên lại xấu xí đến vậy, liên tục gửi công văn khiển trách, vạch rõ ranh giới với người này.
Vết nhơ lớn như vậy đã khiến danh tiếng trong giới truyện tranh của Mẫn Chí Chuyên hoàn toàn bốc mùi, không có khả năng vực dậy.
Mà tất cả học sinh trong studio của ông ta đều chọn cách ra đi, không ai bằng lòng làm học trò của ông ta. Sư Quỳnh Tư cũng đã đệ đơn ly hôn, nếu đưa ra tòa án, thì rất có khả năng, Mẫn Chí Chuyên sẽ phải trắng tay rời nhà.
Gần như chỉ sau một đêm, Mẫn Chí Chuyên đã đánh mất cả danh tiếng, địa vị và gia đình.
Hai bàn tay trắng, lưng đeo bêu danh.
Mà vì ông ta đã từng đứng phía sau màn, thao túng cuộc thi Trí Thái, nên mọi người đều nghi ngờ về tính công bằng của cuộc thi này, hơn nữa, gần đây, cuộc thi đang được tổ chức, các cơ quan nhà nước có liên quan đã phản hồi, nói là sẽ ngay lập tức chấn chỉnh và điều tra ban giám khảo, nếu như có vấn đề, thì nhất định phải bị xử lý nghiêm khắc.
Cùng lúc đó, Tri Miên cũng nhận được cuộc gọi từ Từ Nhĩ, anh ấy cảm thấy có lỗi với cô, nói rằng anh ấy không biết Mẫn Chí Chuyên lại là một người như vậy. Cô gái hiểu rõ, ngay từ đầu, cô đã biết Từ Nhĩ có lòng tốt, nhưng Mẫn Chí Chuyên đã ngụy trang quá tốt, lừa dối tất cả mọi người.
Chuyện đến nước này, cũng xem như là đã được giải quyết viên mãn.
Sau khi Tri Miên gửi bài cho cuộc thi Trí Thái xong, cuộc sống lại trở lại bình thường.
Hai tuần sau khi sự kiện của Mẫn Chí Chuyên xảy ra, Đoạn Chước dẫn dắt đội GYB tham gia vòng loại của một cuộc thi trong nước vào năm sau.
Đêm trước khi anh đi, Đoạn Chước đưa Tri Miên trở lại căn hộ.
Trong xe, trước khi chia tay, người đàn ông nghiêng người ôm cô vào lòng, Tri Miên nghĩ đến mấy ngày tới sẽ không thể gặp lại, trong lòng nóng ran, đặt tay lên vai anh, chủ động dâng môi đỏ lên.
Ánh trăng sáng lặng lẽ chiếu qua cửa kính xe, lặng lẽ chiếu xuống dưới.
Tiếng bước chân từ xa đến gần thỉnh thoảng vang lên, khiến tim Tri Miên đập nhanh hơn, tuy sợ nhưng vẫn nhịn không được mà muốn chìm đắm cùng anh.
Cuối cùng, người đàn ông dừng nụ hôn phóng đ.ãng lại, hai trán chạm nhau, hơi thở nặng nề phập phồng, hòa cùng hơi nước ẩm ướt, làm cho toàn thân Tri Miên tê dại, lại bị anh dễ dàng làm cho kích động.
Lặng lẽ nhìn nhau, cảm xúc trào dâng.
Cả hai đều cố kiềm chế, nhẫn nhịn.
Một lúc lâu sau, Đoạn Chước đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu cô gái, giọng nói khàn khàn mê hoặc: “Khi nào anh trở lại, thì thưởng cho anh.”
Tri Miên cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng: “Sao anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này chứ?”
Anh cười. “Chuyện quan trọng như vậy, sớm muộn gì thì anh cũng phải nhớ thôi.”
“Được không?” Anh hôn lên vành tai cô.
Tri Miên bị anh làm cho ngứa ngáy, cuối cùng cũng bị mắc câu, khẽ kêu lên một tiếng.
Nụ cười nham hiểm, xấu xa của người đàn ông càng sâu, khuôn mặt Tri Miên đỏ bừng, cảm thấy nhiệt độ trong xe tăng lên, không thể ở lại được nữa: “Em lên lầu đây.”
Cuối cùng anh cũng để cô đi. “Ừm, ngủ ngon.”
Tri Miên đẩy cửa xe xuống xe, đi xuống tầng dưới khu chung cư, nhìn lại thì đối diện ánh mắt rực lửa của Đoạn Chước, đôi mắt đen nhánh của người đàn ông ở dưới màn đêm, hiện lên một tia lưu luyến.
Cô vẫy tay chào anh, sau khi cô bước vào cửa, sự luyến tiếc trong lòng cô hoàn toàn tràn ra.
Mới tách ra vài giây, cô bắt đầu nhớ anh rồi.
Trước đây, cô luyến tiếc để anh đi công tác, bây giờ lại càng luyến tiếc hơn.
Mấy vài ngày thôi, chờ một chút, hẳn là sẽ qua nhanh thôi.
——
Hai ngày sau khi Đoạn Chước bay đến, Tri Miên vô tình nhận được cuộc gọi từ Phòng Giai Nam.
Đối phương hẹn cô gặp mặt tại một quán cà phê, nói là muốn nói chuyện trực tiếp với Tri Miên.
Buổi chiều, Tri Miên bước vào quán cà phê, thấy Phòng Giai Nam đã đợi sẵn ở đây.
Cô bước tới, Phòng Giai Nam nhìn thấy cô, lập tức đứng lên, cười nói: “Cô Tri Thu…”
Tri Miên mỉm cười và ôm cô ấy.
Hai người ngồi xuống, gọi cà phê, Phòng Giai Nam nói: “Cô Tri Thu, lần này, rất cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi. Nếu không có cô, không biết đến bao giờ tôi mới có cơ hội thoát thân nữa. Tôi lúc trước… hẳn là nên dũng cảm hơn một chút. ”
Cũng chính vì sự sợ hãi của họ, mà hành động tội ác của Mẫn Chí Chuyên mới được tiếp sức.
Tri Miên nhẹ giọng nói: “Tôi không phải là đương sự, nên không thể hiểu được sự thống khổ và rối rắm của cô, nhưng cuối cùng, cô vẫn đứng lên, và cô đã làm được rồi.”
“Thật xin lỗi cô, lẽ ra tôi nên nói với cô sớm hơn, nhưng đêm đó tôi lại không thể ở lại, khiến cô suýt nữa thì gặp nguy hiểm.”
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, là Phòng Giai Nam lại cảm thấy có lỗi.
“Không sao đâu, không phải mọi chuyện đều đã kết thúc rồi sao? Hơn nữa, tôi cũng không xảy ra chuyện gì cả.” Tri Miên cầm tay cô ấy. “Cô không cần phải có gánh nặng tâm lý đâu.”
Sau một lúc, Phòng Giai Nam mới gật đầu.
“Vậy cô định làm gì tiếp theo?” Tri Miên hỏi.
“Hai ngày trước, ba tôi đã xuất viện. Tôi đã thú nhận chuyện này với ba mẹ, tôi cứ nghĩ họ sẽ mắng tôi thậm tệ, nhưng không ngờ, ba tôi lại nói rằng, ông ấy rất có lỗi với tôi, bởi vì sức khỏe ông ấy không tốt, không thể làm việc được, chuyện nuôi sống cả gia đình đều đổ dồn hết lên đầu tôi, nên tôi mới có áp lực lớn như vậy.”
Phòng Giai Nam sụt sịt. “Ba mẹ tôi nói là biết sai thì sửa, tôi vẫn là con gái ngoan của họ. Tôi không muốn làm họa sĩ toàn thời gian nữa, định sẽ làm giáo viên mỹ thuật của một trường cấp ba, tìm việc làm ổn định.”
Tri Miên cảm thấy tiếc nuối.
Nếu chuyện này không xảy ra, thì Phòng Giai Nam chắc chắn sẽ quyết tâm trở thành một họa sĩ truyện tranh rồi.
“Cô Tri Thu, đừng lo lắng, thật ra, tôi nghĩ, trở thành một giáo viên mỹ thuật cũng rất tốt. Tôi chắc chắn sẽ không giống như Mẫn Chí Chuyên, tôi muốn trở thành một người trồng người xuất sắc, để những đứa trẻ thích vẽ có thể tìm thấy giá trị riêng của mình.”
Dù rằng cuộc đời đã bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Nhưng có lẽ, đây cũng là một sự sắp đặt tốt hơn của số phận.
…
Buổi tối, Tri Miên và Đoạn Chước nói chuyện điện thoại, cô kể về cuộc nói chuyện hôm nay với Phòng Giai Nam.
Cuối cùng, cô nói: “Ban đầu, em rất hối hận vì đã quen Mẫn Chí Chuyên, nhưng ở một góc độ khác, thì chúng ta đã vạch trần chuyện ông ta làm sớm hơn một chút, những người bị tổn thương đó cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi biển khổ.”
Tri Miên âm thầm cong môi: “Đúng rồi, Đoạn Chước, Phòng Giai Nam nhờ em nói lời cảm ơn với anh đó.”
Đoạn Chước cười nhẹ. “Chuyện này thì cần cảm ơn gì chứ.”
“Thật ra, em cũng không tham gia chuyện này nhiều, chủ yếu đều là anh làm, anh không chỉ vì ta, mà là bọn họ nữa.”
Đoạn Chước sinh ra trong một gia đình hòa thuận, lớn lên dưới sự bảo bọc của mọi người, tuổi thơ tươi đẹp, không thiếu tình thương, tính tình cũng được thừa hưởng sự dịu dàng, trong sáng của cha mẹ.
Anh là ánh sáng của cô, cũng là ánh sáng của rất nhiều người.
Một Đoạn Chước như vậy, chắc là rất khó có thể ghét được.
Dù sao thì càng ngày cô càng thích.
Tri Miên lăn lộn trên giường, nhỏ giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa thì anh mới trở lại?”
Đầu bên kia mỉm cười. “Nhớ anh à?”
“Vâng.”
“Hai ngày nữa anh sẽ trở lại.”
Đoạn Chước mỉm cười, giọng nói từ tính trầm thấp rơi vào bên tai cô: “Ngoan, kiên nhẫn một chút.”
Bọn họ đều kiên nhẫn một chút.
——
Ngày hôm sau, Tri Miên có tiết học ở trường, sau giờ học vào ban ngày, cô nghĩ là về Tân Thành Ngự Cảnh thì phiền quá, nên dứt khoát ở lại trường học qua đêm.
Buổi tối, cô đến thư viện trường đọc sách.
Sau khi ngồi xuống không lâu, Đoạn Chước gửi tin nhắn cho cô, nói cho cô biết tình hình thi đấu hôm nay, sau đó hỏi: [Bây giờ em đang làm gì đó?]
Tri Miên: [Em đang ở trong thư viện.]
Cô chụp cho anh một bức ảnh: [Mọi người đều nghiêm túc quá, có mỗi mình em rảnh rỗi, thật tội lỗi.]
Hai người trò chuyện ngắn gọn hai câu, người đàn ông nói: [Em cứ đọc sách đi, anh không làm phiền em nữa.]
Người đàn ông tự động ngắt cuộc trò chuyện.
… Cô vẫn muốn trò chuyện với anh nhiều hơn.
Tri Miên ngồi bên cửa sổ, yên lặng đọc sách, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, những đám mây nhỏ trên bầu trời xa xa vang lên mấy tiếng sấm rền, cô đang đọc truyện đến đoạn cao trào, đang tập trung đọc tiếp thì đột nhiên có tiếng sấm ầm ầm bên tai, dần dần, mưa xối rào rào xuống.
Đầu hè ở thành phố Lâm, mưa giông thường xảy ra.
Biết là mình đã mang theo ô, nên Tri Miên tiếp tục an tâm đọc truyện.
Nửa giờ sau, cô đọc xong cuốn tiểu thuyết hơi mỏng, nhìn thời gian, cũng đã chín giờ, cũng sắp đến giờ đi về rồi.
Sau khi dọn dẹp mặt bàn, cô đứng dậy, đi đến cửa thư viện, lục tìm ô trong cặp, đột nhiên, đầu óc cô như đông cứng lại, nhớ ra—
Sáng nay cô đã để cái ô vào một cái túi sáng rồi!
Tối nay cô ra ngoài, thay quần áo, cho nên đã cầm chiếc túi vải khác rồi!
Xong rồi…
Cô bước đến cửa thư viện, nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, không thấy có dấu hiệu ngớt mưa, nhiệt độ còn hơi hạ xuống nữa.
Khu vực cho mượn ô của thư viện đã hoàn toàn trống không, vẫn còn học sinh đang đợi, Tri Miên đứng ở cửa, quan sát trời mưa, xác định trong 10 phút từ đây về ký túc xá, chắc chắn toàn thân sẽ ướt như chuột lột.
Cô chán nản ngồi xuống ghế trong đại sảnh, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn vào group chat phòng ký túc xá, hỏi ai có thể cứu vớt mình không.
Ôn Hinh trả lời cô: [Tớ đang ở trong phòng tự học, có muốn cùng tớ trở về không? Tôi sẽ đọc sách thêm nửa giờ nữa.]
Gần đây, Ôn Hinh đang chuẩn bị tài liệu giảng dạy.
Tri Miên cảm thấy nhẹ nhõm: [Được, tớ sẽ đợi cậu.]
Cô ngồi trong đại sảnh, lấy điện thoại ra, chán nản gửi voice chat cho Đoạn Chước: “Em quên mang ô, hiện tại đang bị kẹt ở thư viện, không thể trở về được, chỉ có thể chờ bạn cùng phòng đến đón. Ôi trời, anh nói xem, sao dạo này em não cá vàng thế nhỉ…”
Than xong, cô cúi đầu, lướt video ngắn trên điện thoại để giết thời gian.
Cho đến năm phút sau, một đôi giày quân đội màu đen xuất hiện trong tầm nhìn, giọng nam trầm thấp lười biếng rơi xuống đỉnh đầu cô ——
“Bạn học, tớ cho bạn mượn ô, bạn có muốn không?”
Tri Miên nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột ngột ngẩng đầu lên, đập vào mắt là con ngươi đen nhánh của người đàn ông.
“Đoạn Chước?!”
Tri Miên giật mình đứng dậy, được anh ôm vào lòng, mùi bạc hà và thuốc lá mát lạnh xộc vào mũi, cùng với hormone nam tính mãnh liệt, quấn chặt lấy cô.
Đoạn Chước ôm gáy cô, cười nhạt, khàn giọng nói nhỏ bên tai cô:
“Cục cưng, anh đã về rồi.”
Tim cô đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt chỉ thiếu nước viết hai chữ “bất ngờ”: “Không phải anh nói là còn hai ngày nữa sao…”
“Cuộc thi đã kết thúc. Ngày mai là một hoạt động không quan trọng, nên anh trực tiếp bỏ qua.” Người đàn ông mỉm cười lười biếng. “Trở lại để ở cùng với bạn gái nhiều hơn, không tốt sao?”
Tri Miên cười, nhẹ nhàng nói. “Cực kỳ tốt.”
Vốn dĩ, cô vẫn luôn mong chờ đến ngày mai, nhưng ai biết, niềm vui bất ngờ lại đến sớm, trong lúc cô mất cảnh giác.
Bên cạnh còn có mấy sinh viên khác đi qua, nhân viên bảo vệ ngồi trực trong đại sảnh, Tri Miên không dám quá thân thiết, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh: “Chúng ta đi nha?”
Anh nắm tay cô, vẻ mặt vui mừng: “Đi.”
Hai người bước ra cửa, anh mở ô trên tay, tay còn lại ôm cô, rồi cùng nhau bước vào trong màn mưa.
Trời tối đêm mưa, hai người chậm rãi đi về phía trước, băng qua quảng trường xanh hóa, Tri Miên đột nhiên gọi anh: “Đoạn Chước ——”
“Hửm?”
“Mấy ngày nay anh có… nhớ em không?”
Giọng nói cô nhẹ nhàng.
Đoạn Chước đột nhiên cười thành tiếng, dừng bước chân, cô bị cũng phải dừng lại theo.
“Làm sao vậy?”
Đang nghi ngờ, người đàn ông nghiêng người cúi mặt xuống, nhéo cằm cô, nụ hôn nồng nhiệt trực tiếp đoạt lấy hô hấp của cô, giọng nói khàn khàn: “Em nói xem?”
Tri Miên còn chưa kịp nhắm mắt, nhìn thấy hàng mi dài gần trong gang tấc của người đàn ông, trái tim như loạn nhịp.
Đoạn Chước ôm cô chặt hơn, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở hàm răng của cô, nhiệt độ như lửa đốt, như muốn hoàn toàn hòa vào môi răng cô.
Hai người đứng dưới đèn đường.
Hạt mưa rơi trên ô phát ra âm thanh tí tách, tựa như từng đóa hoa vàng óng ánh ánh sáng dịu dàng.
Cho đến khi dừng lại.
Tri Miên mở đôi mắt ướt át của mình ra, trông thấy đôi mắt đen nhánh vẩn đục của anh, dụ.c vọng dần dần phai nhạt.
Người đàn ông lại cắn nhẹ vào môi cô, khiến trái tim cô lại run lên.
Anh nói. “Tối nay về nhà với anh, được không?”
Phần thưởng mà Đoạn Chước nói mấy ngày trước là hy vọng cô sẽ cùng anh trở lại Tinh Tiêu Châu.
Tri Miên luôn rụt rè không chịu, nhưng lúc này, trong ánh mắt, trong lòng cô đều tràn ngập hình ảnh anh, chỉ muốn ở bên anh mọi lúc.
Cô nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Đoạn Chước mỉm cười, cười giống như thời thiếu niên, giống như bảy năm trước, khi cô đồng ý cùng anh về chung một nhà.
Hầu kết anh dịch chuyển, kiềm chế cảm xúc của mình: “Về nhà rồi hôn.”
Đoạn Chước ôm cô tiếp tục đi về phía trước, Tri Miên nhớ tới giờ phút này năm ngoái, đêm đó cũng là một đêm mưa như vậy, bọn họ nói rõ mọi chuyện, rồi cô một mình rời đi trong đêm mưa.
Và một năm sau, anh lại tìm thấy cô trong đêm mưa, lần này, anh đã đưa cô về nhà.
…
Hai người ra bãi đậu xe và lên xe.
Xe Hummer chạy về phía cổng trường, Tri Miên đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, em vẫn chưa gửi tin nhắn cho Ôn Ôn!”
Cô vội vàng gọi điện cho Ôn Hinh, đầu dây bên kia biết được Đoạn Chước tới đón cô, liền nói đùa, cuối cùng hỏi: “Buổi tối cậu có về ký túc xá không?”
Tri Miên ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn người đàn ông lái xe. “Đêm nay tớ sẽ không về…”
Ôn Hinh chỉ cười không nói, nhưng lại khiến má Tri Miên nóng bừng.
Tri Miên nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra đêm nay, tim đập nhanh hơn, cảm thấy ngây ngô như thiếu nữ chưa từng yêu đương.
Cô cụp mắt xuống, chạm nhẹ vào má, kiểm tra nhiệt độ.
Người đàn ông nhìn phản ứng của cô, âm thầm cong môi, chỉ trầm giọng nói: “Chúng ta đi siêu thị mua vài thứ trước đi. Mấy ngày nay không về Tinh Tiêu Châu, trong nhà không có gì cả.”
“Vâng.”
15 phút sau, xe đã đậu ở bãi đậu xe của siêu thị, hai người đi bộ vào, còn 20 phút nữa là hết giờ bán hàng.
Đoạn Chước dắt cô đi dạo một vòng.
Đi đến khu ăn vặt, Đoạn Chước nói: “Mua chút đồ ăn em thích, sau này có thể để sẵn ở nhà.”
Cô rất thích ăn vặt, còn thích cất trữ sẵn, mỗi lần cô ăn đều một nửa gói nhỏ, giống như chú hamster nhỏ vậy, khi nào ăn không hết, lại bảo anh giải quyết nốt.
Mắt Tri Miên quét tới đâu mà dừng lại một lúc, thì Đoạn Chước lại ăn ý lấy đồ ăn vặt cô thích xuống, bỏ vào giỏ hàng.
Bởi vì khẩu vị của cô hầu như không thay đổi, nên anh đều biết.
“Có muốn không?”
Anh đã giúp cô chọn đồ ăn yêu thích của cô trước.
Mắt Tri Miên cong cong. “Muốn.”
“Cái này thì sao?”
“Muốn muốn muốn!”
Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng xe hàng đã chất thành ngọn núi nhỏ, rốt cuộc thì Tri Miên cũng hài lòng mà cùng Đoạn Chước đi tới khu vực thanh toán.
Xếp hàng, Tri Miên đẩy xe hàng, Đoạn Chước ôm cô, đứng ở một bên.
Hai người tiến về phía trước, bất ngờ đi đến một kệ để hàng có nhiều hộp trên đó.
Nhiều thương hiệu, nhiều màu sắc, nhiều phong cách khác nhau.
Ánh mắt của Tri Miên ngẫu nhiên rơi xuống, nghĩ ngợi gì đó, khuôn mặt trở nên nóng bừng.
Người đàn ông bên cạnh cúi người xuống, giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền vào tai cô, như mê hoặc: “Có muốn cái này không?”