Một hôm, cả người lẫn yêu tụ tập một chỗ cùng nhau ăn hạt dẻ, đúng vào lúc
đó, con Cua từ trường học vừa khóc vừa chạy về.
“Sao sao…” Cá Chép miệng đầy hạt dẻ, mơ hồ không hiểu hỏi.
Con Cua lập tức nhào vào trong ngực Thính Thông, khóc không ngừng.
Thính Thông bị nó khóc đến mức chân tay luống cuống, “Bàng bàng, sao
thế?”
“55555…” Con Cua chà đầu trong lồng ngực Thính Thông, thương tâm muốn
chết.
Một bên, Hồ Ly thò móng vuốt ra, mặt không chút biểu tình đem con Cua ở trong
ngực Thính Thông hất ra.
“Ôm ôm ấp ấp, còn ra cái gì, ngươi là con trai đấy!” Hồ Ly âm trầm nói.
Con Cua mím môi, mắt chớp long lanh đầy nước, “Hồ Ly nhỏ mọn… Ngươi ta đau
lòng như vậy… 55555…”
Thính Thông mặt hơi hơi đỏ lên, mở miệng: “Được rồi, đừng khóc nữa, rốt cục
là có chuyện gì?”
Con Cua hít hít cái mũi, “Hôm nay, sinh nhật thầy giáo, nêm mời tất cả ăn
cơm…”
“Đây là chuyện vui.” Cá Chuối nói.
“Đúng đúng.” Cá Chép đồng tình.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Đôi mắt to của Con Cua lại tí tách đổ lệ.
“Nhưng mà cái gì?” Ly nghiêng đầu, hỏi.
“Nhưng mà…” Con Cua lại “Oa” một tiếng khóc lên.
“Tóm lại là sao!” Tôm Sông không bình tĩnh hỏi.
“Nhưng mà, hắn mời mọi người ăn cua…” Con Cua nghẹn ngào nói.
= =|||
“Bàng bàng… Ta có thể hiểu được nỗi khổ của ngươi…” Cá Chuối nén lệ, cầm
tay con Cua.
“55555… Rất đáng sợ…” Con Cua cắn cắn môi.
“Cua a…” Thính Thông cười một cái, “Ăn rất ngon nga.”
Con Cua nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, lại lớn tiếng khóc toáng
lên.
“Thính Thông, ngươi thật không tốt…” Cá Nheo thở dài, nói.
Thính Thông cười, xoa xoa đầu con Cua, “Nói đùa thôi ~~ đùa chút thôi mà ~~ a
a ~~ ”
“Thính Thông ca ca, ta nghỉ chơi với ngươi!” Con Cua khóc.
“Thế, phiền ngươi đừng có vừa ôm hắn vừa nói câu đó…” Hồ Ly âm trầm xuất
hiện, mở miệng.
Con Cua giật mình một chút, không cam lòng buông tay ra, lui đến bên cạnh Ly,
“Hồ Ly nhỏ mọn!”
“Ta nhỏ mọn chỗ nào! Hạt dẻ cũng chia cho ngươi ăn!” Hồ Ly dậm chân.
“Chính là nhỏ mọn, nhỏ mọn, nhỏ mọn…” Con Cua trốn phía sau Ly, le
lưỡi.
“Ngươi…”
…
“Ngươi không ngăn cản sao?” Cá Nheo nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, nói
với Thính Thông.
Thính Thông mặt càng hồng thêm, hắn nghĩ nghĩ, nói quanh co: “Cũng… cũng
không liên quan gì đến ta…”
“Ai, cậu thanh niên, có những lúc nên thẳng thắn một chút a…” Cá Nheo sờ sờ
râu mép, cười.
“Cái này liên quan gì đến việc thẳng thắn…” Thính Thông cầm lấy một hạt dẻ,
cứ thế bóc vỏ.
Thình lình Hồ Ly bổ nhào qua, một ngụm nuốt lấy khỏa hạt dẻ vừa bóc đó.
Thính Thông tay cứng đơ một chỗ, ngơ ngẩn nhìn Hồ Ly.
Hồ Ly vừa lòng nhai nuốt, lớn tiếng tuyên bố: “Hạt dẻ do ta bỏ tiền mua,
không cho các ngươi ăn! Của ta hết ~~ ”
“Nhỏ mọn!!!” Chúng yêu tập thể oán hận.
“A a, nói đến nhỏ mọn, ta đã từng…”
“Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!”
= =#
Đột nhiên, trên bầu trời giáng hạ một luồng ánh sáng màu đỏ, rơi xuống giữa
chúng yêu, khi ánh sáng tắt đi thời, một thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm
tuổi xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Tóc màu đỏ vàng, đôi mắt màu bạc, toàn thân
tản ra một cảm giác yêu dã khó tả.
“Cứu cứu ta…” Thấy chúng yêu trước mặt, thiếu niên hoảng sợ mở miệng.
“A?” Chúng yêu ngây ngốc hết.
Đúng lúc đó, trên bầu trời lại chiếu xuống một ánh sáng chói lọi, chiếu trên
không trung quanh ao.
Ly không chút do dự đứng lên, đưa tay, thi triển thủ thuật che mắt.
Tia sáng dừng lại một hồi, rồi bên về phía bên kia.
“Không sao rồi.” Ly cười, nói với thiếu niên.
“Cám ơn.” Thiếu niên thở phào.
“Ngươi là ai a?” Con Cua chạy đến, hỏi.
“Ta là Kỳ Ký.” Thiếu niên hồi đáp.
“Hử? Chẳng lẽ là một trong bát tuấn trên thiên cung?” Cá Nheo hỏi.
“Đúng a.” Kỳ Ký gật đầu.
“Thiên cung bát tuấn?” Con Cua gãi gãi tóc.
“Ta biết, ta biết, đó chính là tám con tuấn mã chạy nhanh nhất trên thiên
cung!” Cá Chép cướp lời đáp.
“Oa tuyệt, thiên mã ~~” chúng yêu cảm thán.
“Ngươi làm sao lại bị người ta truy bắt a?” Con Cua lại hỏi.
Kỳ Ký dừng một chút, “Ta từ thiên cung trốn ra…”
“Vì cái gì muốn trốn? Ở thiên cung, chính là thần tiên mà? Làm thần tiên
không tốt sao?” Con Cua tiếp tục hỏi.
Kỳ Ký lắc lắc đầu, “Ta không muốn cả đời bị nhốt ở chỗ đó, đối với ta nếu
không thể tự do tung vó, thì chẳng có ý nghĩa gì cả!”
Cá Nheo thở dài, “Bọn họ sớm muộn cũng đem ngươi về thiên cung.”
Kỳ Ký đứng lên, lắc lắc tóc, “Ta một ngày chạy vạn lý, nhanh như chớp, thiên
cung không người nào có thể đuổi kịp ta, ta sẽ không bị bọn họ bắt…”
“Oa, thật lợi hại ~~” chúng yêu lại một lần cảm thán.
“Ngươi có chạy thế nào cũng không thoát được sự thật ngươi chính là thiên mã,
vẫn muốn chạy sao?” thanh âm mềm mại của Ly vang lên.
Kỳ Ký trầm mặc một hồi, mở miệng: “Ta không thể quyết định thân phận của
mình, nhưng ít ra, người cưỡi trên lưng ta, ta muốn mình tự quyết định.”
“Như vậy à…”
Ly nhìn nó, “Ta giúp được ngươi nhất thời, không giúp được ngươi một đời. Bọn
họ sẽ còn tìm đến ngươi…”
“Đúng!” Con Cua đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Đi tìm Ếch không phải tốt sao ~~
”
“Ý kiến hay!” Chúng yêu đồng thời tán thưởng.
Cá Nheo run lên một cái, trong lòng dâng lên cảm giác bất thường.
“Lý Tử, thiên mã chạy thật sự rất nhanh sao?” Cá Chuối nhìn Kỳ Ký, hỏi.
“Cái đó đương nhiên, có từng nghe câu: Thiên Mã Lưu Tinh Quyền(*) chưa. Na
chính là nói, thiên mã chạy nhanh giống như sao băng rơi vậy ~~” Cá Chép hồi
đáp.
“Lý Tử, ngươi hiểu biết rộng thật ~~” Cá Chuối sùng bái nói.
“Phi, cá thực đần!” Tôm Sông khinh thường.
“A —— kỳ thị chủng tộc ——” Cá Chép và Cá Chuối kêu to.
“Cái gì là kỳ thị chủng tộc?” Kỳ Ký không hiểu hỏi thăm.
“A a, rốt cục có thể cho ta nói một chút ~~ nói đến kỳ thị chủng tộc, ta đã
từng…” Cá Nheo hưng phấn giảng.
“Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!”
“Ta không có…”
“Đừng có nguỵ biện!”
“A a, nói đến nguỵ biện, ta đã từng…”
“Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!”
= =#