Chuyện sau đó…
Cá Chuối cáo biệt ao của mình, đi đến ao của Cá Chép. Nơi đó rất náo nhiệt,
có con Cá Nheo đạo hạnh có vẻ rất cao, thích dùng câu “Ta đã từng” để mở đầu câu
chuyện. Còn có một con Tôm Sông rất khinh bỉ loài cá, lấy chuyện thành tiên làm
mục tiêu. Còn có một con Cua mới thành hình người chưa lâu, thường xuyên quên
biến mất râu. Còn có một thẩm thẩm cá Trích hiền lành, Đại thúc Tôm Hùm nghiêm
nghị…. Đúng là một nơi rất là náo nhiệt, ấm áp như đốt lửa trại vậy, khiến
những kẻ có thói quen cô độc không tự giác mà tham gia vào đó.
Cá Chuối không thích cô độc, cho nên nó không chút do dự chen bước vào. Nghe
xong chuyện xưa khi Cá Chuối và Cá Chép quen nhau, Tôm Sông khinh thường nói:
“Xời! Chỉ vì một cái bánh bao nhân đậu liền chuyển nhà, chỉ số thông minh của
loài Cá quả nhiên thấp!”
“A —— kỳ thị chủng tộc ——” Cá Chuối và Cá Chép theo thói quen cùng nhau hô to
như vậy, đây là một loại ăn ý rất khó hiểu, tự nhiên như gió thổi hoa rơi
vậy.
“A a ~~ nói đến kỳ thị chủng tộc ~ ta đã từng…” Cá Cheo chậm rì mở
miệng.
“Lão Niêm, đừng có lạc đề!” Chúng yêu trăm miệng một lời, đây cũng là sự ăn ý
rất khó hiểu, kịch liệt giống như chớp giật mưa rơi vậy.
“Nhưng mà, không phải Hà Tử cũng cảm thấy bánh bao nhân đậu ăn rất ngon hay
sao?” Con Cua nói nho nhỏ.
Tôm Sông liếc mắt một cái trừng con Cua.”Ta đang nói vấn đề là chỉ số thông
minh có cao hay không, chứ không phải vấn đề bánh bao nhân đậu ăn có ngon hay
không.”
“A —— kỳ thị chủng tộc ——” Cá Chuối và Cá Chép lại một lần lớn tiếng kêu.
“Thật ra cũng không có gì ~~” Cá Nheo cười tít mắt (nếu như cá biết cười),
“Có biết con Hồ Ly ở núi bên cạnh không? ”
“Ờ ~~ chính là con Hồ Ly ngàn năm đạo hạnh kia~~” trong mắt Tôm Sông lóe lên
ánh sáng kích động.
“Đúng. Nó tu luyện thêm vài năm nữa là có thể thành tiên ~~” Cá Nheo sờ sờ
râu mép, “Nhưng mà, đương nhiên…”
“Lão Niêm, không được nói lạc đề!”
“Ách… Ta không phải muốn nói lạc đề lạp ~~” Cá Nheo ấm ức nói, “Ta đang
muốn nói, chỉ vì có một đứa bé trai đã đưa cho nó một cái bánh bao xanh, nó liền
vì để thành người mà liều mạng tu luyện. Sau, đứa bé trai kia nhập đạo tu tiên,
nó cũng bỏ yêu đạo, bước vào tu tiên…”
“Ờ ~~ Bánh bao xanh ăn rất ngon a ~~” Cá Chép và Cá Chuối nắm tay đối phương,
cảm động nói.
“Đần độn! Nó không phải vì cái bánh bao xanh, là bởi vì nó thích người đó! Cá
thật ngu!” Tôm Sông khinh bỉ nói.
“A —— kỳ thị chủng tộc ——” Cá Chuối và Cá Chép nước mắt lưng tròng hô to.
“Vì sao lại thích nhỉ? Bởi vì một cái bánh bao xanh sao?” Con Cua quơ quơ cái
càng, ngây thơ hỏi.
“Chuyện này ta không biết ~~” Cá Cheo đong đưa cái đuôi, đáp.
“Mà người đó là ai?” Chúng yêu hiếu kỳ.
“Chính là chủ nhân đạo quan trên núi bên kia, Quý Du đại sư ~~” Cá Nheo
đáp.
= = | | |
“Chính là Quý Du đại sư bắt yêu rất lợi hại sao?” Tôm sông cắn râu, sợ hãi
hỏi.
“Còn có Quý Du nào nữa?” Cá Nheo nói như lẽ đương nhiên.
= = | | |
” Bánh bao xanh ăn thật ngon a…” Tôm sông nhìn đóa hoa sen trên ao, cảm
khái.
“Đúng, không sai không sai…” Cá Chép ra sức gật đầu.
“Ăn quá ngon…” Con Cua khẳng định.
“Ăn ngon hơn so với bánh đậu sao?” Cá Chuối ước mơ hỏi thăm.
“A Cái… Nói đến ăn ngon ~~ ta đã từng…” Cá Nheo mở miệng.
“Lão Niêm đừng có lạc đề!!!”
= = #