Vân Trung Ca

Quyển 1 - Chương 4: Diễn ngoại diễn



Vân Ca còn đang một lòng chờ xét xử một lần nữa, sự tình đột nhiên biến hóa thay đổi ngoài dự liệu. Có người ở Thượng Quan phủ tự
thú, thừa nhận trong lúc hỗn loạn không cẩn thận đánh chết gia đinh Lý
gia, khẩu cung cũng không có gì sơ hở. Án mạng trên người Lưu Bệnh Dĩ
được đơn giản sáng tỏ mà xóa đi, tội chết tự nhiên cũng miễn. Nhưng bởi
vì tụ tập đông người gây sự, tội chết tuy rằng miễn, nhưng tội sống cũng khó tránh khỏi, bị phán mười tám tháng giam cầm.

Vân Ca lòng tràn đầy hoang mang khó hiểu, nhưng có cần quan tâm nhiều như vậy không? Chỉ cần Lăng ca ca không có chuyện gì là tốt rồi. Nàng
và Hứa Bình Quân còn chưa hết vui mừng, lại truyền ra tin tức, hoàng đế
tuyên chỉ đại xá thiên hạ. Tội danh của Lưu Bệnh Dĩ được xếp vào nhóm
được đại xá, vậy là đại họa mất đầu, thế nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi
đã không hiểu kỳ diệu thế nào được hóa giải.

Vân Ca và Hứa Bình Quân đi đón Lưu Bệnh Dĩ. Nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ ra khỏi nhà lao, Hứa Bình Quân lập tức chạy tới nghênh đón.

Vân Ca đứng yên tại chỗ không hề cử động, chỉ nhìn xa xa Hứa Bình
Quân vọt tới trước người Lưu Bệnh Dĩ, dường như đang khóc, lại dường như tức giận, Lưu Bệnh Dĩ không ngừng thở dài giải thích, Hứa Bình Quân rốt cục cười tươi tỉnh trở lại.

Kia chính là người chung thân ước hẹn cùng nàng, đang cẩn thận trấn an người con gái khác.

Vân Ca dời đi tầm mắt, nhìn bầu trời xa xa, trong lòng đau xót khôn
xiết. Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân sóng vai đi tới chỗ Vân Ca. Hứa Bình
Quân vẻ mặt vui vẻ, ngược lại Lưu Bệnh Dĩ tính mệnh vừa mới lượm được
trước Quỷ Môn Quan quay về lại không thấy nhiều hưng phấn.

Vẫn giống như trước đây, nụ cười lộ vẻ lười biếng, lại tựa hồ thật ấm áp, nhưng dù sao Vân Ca cũng chỉ cảm thấy vẻ mặt tươi cười, không chút
để ý của hắn lại lộ ra vẻ lạnh nhạt.

“Bệnh Dĩ, đây là bằng hữu Vân Ca muội gần đây kết bạn, huynh không
được xem thường muội ấy nha! Muội ấy tuổi không lớn lắm, nhưng đã là
người có tiếng tăm ở thành Trường An rồi, quy tắc của muội ấy là mỗi
ngày nấu ăn cho một khách quen, ngay cả công chúa muốn ăn đồ ăn muội ấy
làm cũng đều phải đưa thiếp mời từ trước đó! Huynh hôm nay có lộc ăn,
buổi tối Vân Ca sẽ tự mình xuống bếp nấu cho chúng ta ăn, để huynh gột
rửa xui xẻo, nhưng mà đều là do nể mặt của muội đó.” Bình Quân nói xong
hì hì cười rộ lên.

Vân Ca căng thẳng tay nhanh túm vạt áo, nhưng Lưu Bệnh Dĩ sau khi
nghe được tên của nàng, không có gì khác thường, tầm mắt dừng trên mặt
nàng một chút, cười rồi vái chào, “Đa tạ cô nương.”

Tay Vân Ca chậm rãi thả lỏng, vô lực mà buông xuống. Hắn thực sự quên hết tất cả. Hai ngày ở chung trong sa mạc đã hoàn toàn chôn vùi trong
mấy ngàn ngày cách biệt. Biết rằng lời đa tạ này của hắn tất cả đều là
vì Hứa Bình Quân, trên môi Vân Ca chậm rãi hiện lên một nụ cười có chút
hoảng hốt, cúi thấp người đáp lễ, “Công tử khách khí.”

Hứa Bình Quân cười kéo Vân Ca đứng lên, phẩy phẩy mấy cái trước mũi,
“Toan khí tận trời! Hai người các ngươi sao mà lại ra vẻ nho nhã như
vậy? Vân Ca, nếu muội gọi tỷ là Hứa tỷ tỷ, vậy trực tiếp gọi Bệnh Dĩ một tiếng Lưu đại ca là được. Bệnh Dĩ trực tiếp gọi muội là Vân Ca, được
không?”

Vân Ca vẫn cười, cười đến miệng mỏi nhừ, miệng thấy đắng, ra sức gật đầu, “Được.”

…………………………………

Vân Ca đang ở phòng bếp làm thịt viên, tay đầy dầu mỡ, nghe được
tiếng vén rèm cửa, đầu còn chưa quay lại nói: “Hứa tỷ tỷ, giúp muội thắt tạp dề một chút, dây hơi bị lỏng.”

Người tới động tác tay nhẹ nhàng chậm chạp giúp nàng buộc sợi dây ở
lưng. Vân Ca cảm thấy là có điểm không đúng, người phía sau lặng lẽ
không giống chút nào với người thích náo nhiệt ưa nói chuyện như Hứa
Bình Quân. Vừa định quay đầu lại, chóp mũi ngửi được hương bồ kết sau
khi tắm rửa, pha lẫn với mùi của nam tử trẻ tuổi, nàng lập tức đoán được là ai. Mặt nàng trở nên nóng bỏng, thân thể cứng ngắc, dừng lại tới một cử động nhỏ cũng không dám.

Lưu Bệnh Dĩ buộc được sợi dây sau lưng, cười đi đến bên cạnh, không
thèm để ý chút nào hỏi: “Còn muốn ta giúp đỡ gì nữa? Chỗ rau đó có cần
rửa không?”

Vân Ca cúi đầu, vừa nặn viên thịt, vừa nhỏ giọng nói: “Không cần, tôi làm một mình là được rồi.”

Lưu Bệnh Dĩ cũng đã bưng chậu nước qua, bắt tay vào rửa, “Vừa nhờ cô
bỏ tiền, vừa nhờ cô bỏ sức, ta cũng không thể nào không làm gì mà được
ăn mà!”

Vân Ca không dám ngẩng đầu tiếp tục làm thịt viên, hai người tiếp tục im lặng, sau một hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng nước trong chậu. Vân Ca
chỉ cảm thấy trong phòng rất im lặng, dường như lại im lặng hơn, có thể
nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Nàng vội vàng lên tiếng nói chuyện, muốn phá vỡ sự im lặng trong phòng, “Huynh…”

“Cô…” nhưng không ngờ Lưu Bệnh Dĩ cũng cất tiếng. Hai người sửng sốt, lại đồng thời cùng nói: “Cô/huynh nói trước đi.”

Lưu Bệnh Dĩ không khỏi cười lớn, Vân Ca cũng cất tiếng cười, giữa hai người bất giác thân thiết hơn vài phần.

Lưu Bệnh Dĩ cười hỏi: “Cô muốn nói gì?”

Vân Ca lúc này quả thực không tìm được từ mà nói, lại nhìn thấy Lưu
Bệnh Dĩ đã rửa rau sạch sẽ, lại sắp xếp các thứ cực kỳ ngăn nắp, rất
thuận tiện khi cần lấy ra dùng, cười khen:

“Tam ca của tôi cực kỳ chú trọng ăn uống, nhưng lại không bao giờ
chịu xuống phòng bếp, Nhị ca rất thích giúp đỡ, chẳng qua khi ‘giúp đỡ’
luôn luôn là rất ‘vội vàng’, thật không ngờ huynh giúp thì rất ‘ngay
ngắn’ đấy!”

“Người không có người hầu hạ tự nhiên sẽ biết làm những việc này.”

Lưu Bệnh Dĩ ảm đạm cười, đứng dậy cầm rau đã được rửa xong lên, thuận tay thu dọn sạch sẽ lá rau bỏ đi, động tác lưu loát. Vân Ca rất muốn
hỏi một chút xem nhà hắn ruốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, tại sao toàn bộ người thân lại bị chết hết, còn muốn biết hắn mấy năm nay đã sống như
thế nào, nhưng căn bản không biết nên hỏi từ đâu.

Nói cho hắn biết tôi là Vân Ca đây sao? Nhưng hắn căn bản đối với hai từ Vân Ca không hề quen thuộc. Vân Ca nghĩ đến lời ước hẹn ai cũng
không được quên kia, lại trở nên đau lòng, cúi đầu, một câu cũng không
nói được.

Lưu Bệnh Dĩ đứng yên lặng bên cạnh, nhìn Vân Ca, ánh mắt tràn đầy suy tư và thực chăm chú nghiên cứu. Hắn thu lại ý cười vẫn luôn đọng lại
trên môi, nhìn chằm chằm Vân Ca hỏi: “Ta không kiên nhẫn mà vòng vòng
thăm dò, cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại phải cố ý tiếp cận ta?”

Vân Ca sửng sốt một hồi, mới hiểu được Lưu Bệnh Dĩ không biết vì sao
đã nhận ra nàng chính là tên ăn mày đã trộm ngọc bội kia. Nàng không
biết giải thích như thế nào, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói: “Tôi
không phải người xấu. Tôi tưởng là Hứa tỷ tỷ bắt nạt Hà Tiểu Thất, chỉ
muốn trêu đùa Hứa tỷ tỷ một chút, đây chẳng qua là trùng hợp mà thôi.”

Lưu Bệnh Dĩ đứng thẳng đối diện với nàng, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu qua ánh mắt Vân Ca thấy được tâm tư của nàng. Ánh mắt của hắn, sâu
trong bóng tối dày đặc mơ hồ có đao quang kiếm ảnh.

Vân Ca có chút e ngại, muốn dời tầm mắt đi, nhưng muốn động lại không thể di chuyển được. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào hai má Vân Ca, trong lúc
ngón tay lướt nhẹ trên mặt Vân Ca, trên môi chậm rãi nở nụ cười, “Ánh
mắt của cô đích xác không giống là người xấu.”

Đầu ngón tay hắn lộ ra cảm giác mát lạnh, nhưng nơi đi qua trên mặt
Vân Ca lại trở nên nóng bỏng. Vân Ca muốn tránh, hắn ngược lại càng tiến thêm từng bước, tay kia thì nắm ở thắt lưng Vân Ca, thân thể hai người
kề sát nhau. Ánh mắt quen thuộc như vậy lại ở ngay trước mắt của nàng,
Vân Ca trong lúc nhất thời tim đập như hươu chạy, thân thể không khỏi có chút mềm nhũn. Nhưng ánh mắt này sao lại xa lạ như vậy, Vân Ca chỉ nhìn thấy có chế nhạo và lạnh lẽo. Trong đôi mắt hắn còn có hai hình ảnh
động tình hỗn loạn của chính nàng. Thân thể của nàng khẽ rùng mình một
cái, thanh tỉnh vài phần, gắng sức đẩy Lưu Bệnh Dĩ ra.

Lưu Bệnh Dĩ chẳng những không thả lỏng lực, ngược lại ôm chặt Vân Ca đang giãy giụa, nhân thể hôn lên mắt Vân Ca.

“Ta làm sao đáng giá để bọn họ dùng mỹ nhân kế? Chỉ cần bọn họ muốn, không phải chỉ một câu là có thể làm ta chết sao?”

Lưu Bệnh Dĩ cười như thể không có gì đang kể, nhưng giọng nói lại lộ
ra vẻ thê lương. Vân Ca vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng nhiều nhất chính
là thất vọng. Ý tứ trong lời nói của hắn thật đáng kinh sợ, nàng cố kiềm chế sự tức giận và thẹn thùng, vội vàng hỏi: “Ai muốn huynh chết? Bọn
họ là ai?”

Lưu Bệnh Dĩ vốn tưởng rằng Vân Ca là có ý đồ khác mà tới, nhưng từ
đầu đến cuối phản ứng và thần thái của Vân Ca đều không giống giả bộ,
lúc này ánh mắt lo lắng lại trực tiếp lộ ra từ trong sâu thẳm. Hắn luôn
luôn tự tin với mắt nhìn người của mình, trong lòng đã muốn tin vài phần theo lời Vân Ca “chỉ là tình cờ gặp mặt”, nhưng rồi lại thấy Vân Ca đối với hắn có sự quan tâm khác thường không thể lý giải được, không khỏi
suy tư nhìn chằm chằm vào Vân Ca.

Mạnh Giác vén mành đi vào, nhìn thấy một màn chính là hai người thân
thể đang kề sát nhau. Lưu Bệnh Dĩ đang ôm thắt lưng Vân Ca, hai tay Vân
Ca đang đặt ở trước ngực Lưu Bệnh Dĩ. Một người hai mắt không hề chớp
nhìn chằm chằm đối phương, một người trong mắt có lệ, hai gò má ửng
hồng.

Trong mắt Mạnh Giác có ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe qua, trên mặt vẫn
là vẻ tươi cười ôn nhuận như gió xuân, mang theo ý xin lỗi nói: “Ta
dường như vào không đúng thời điểm.”

Vân Ca lập tức từ trong lồng ngực Lưu Bệnh Dĩ nhảy ra, mặt đỏ bừng, vội vàng phủ nhận, “Không phải, không phải.”

Lưu Bệnh Dĩ hai tay khoanh lại trước ngực, từ từ dựa vào tủ bát, bộ
dáng tiêu sái không thèm để ý chút nào, “Mạnh huynh sao? Lúc trưa đã
nghe Bình Quân nói một chút về huynh, quả nhiên là phong thái như ngọc,
khí phách cao quý. Thật hiếm thấy chính là Mạnh huynh chịu hạ mình kết
giao cùng chúng ta.”

Mạnh Giác chắp tay thi lễ, “Trực tiếp gọi ta là Mạnh Giác là được
rồi, ta cũng lắm cũng chỉ là ‘sĩ, nông, công, thương’ trong tứ dân thì
tầng lớp thấp nhất chính là thương nhân, làm sao lại hạ mình như huynh
nói?”

“Thương nhân Lã Bất Vi lấy Vương tôn làm hàng hóa đặc biệt, lấy thiên hạ để buôn bán, Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước còn tôn xưng ông ta
là trọng phụ.” Lưu Bệnh Dĩ nhẹ liếc sang Vân Ca, “Nhã trù trong khoảng
thời gian ngắn có thể có chỗ đứng trong thành Trường An, cũng không phải chỉ nhờ vào thực lực của Vân Ca, e rằng người phía sau lập mưu trợ lực
chính là Mạnh huynh, thương nhân như Mạnh huynh ai dám xem nhẹ?”

Mạnh Giác cười nhạt: “Bệnh Dĩ huynh càng làm người khác thán phục,
người mới ra khỏi tử lao, lại có thể đối với gió thổi cỏ lay* ở thành
Trường An đều hết sức rõ ràng.”

*Gió thổi có lay: thành ngữ, ý nói tới những biến động nhỏ nhất.

Vân Ca nhìn vẻ ôn nhuận như ngọc của Mạnh Giác, lại nhìn tới vẻ phóng khoáng tùy ý của Lưu Bệnh Dĩ, không chút hứng thú thở dài, cúi đầu
chuyên tâm làm việc, để mặc hai người bọn họ ở chỗ đó dùng lời nói sắc
bén mà đấu khẩu với nhau.

Món này phải được hầm nhỏ lửa. Thịt viên phải cho vào trong nồi.

Bát đựng hành để chỗ này, bát đựng gừng để chỗ này, bát đựng dầu để chỗ này… chỗ này để…

Chỗ đó bị thân thể Lưu Bệnh Dĩ chắn trước. Vậy…

Lưu Bệnh Dĩ nhận lấy cái bát cầm lên một cách vô thức. Ừ! Để ở chỗ này…

Còn cái này để đâu? Mạnh Giác tay còn chưa cầm gì… Để ở chỗ này.

Sau khi Hứa Bình Quân vào cửa, mắt lập tức mở lớn. Vân Ca giống như
một con ong mật nhỏ bận rộn bay tới bay lui, thường thường phải vòng qua hai nam tử đang đứng giữa phòng bếp. Hai nam tử này đang đứng đó nói
chuyện phiếm. Một người đang cầm một cái cái đĩa, một người đang bưng
một cái bát. Bệnh Dĩ thì không nói, dù sao cũng không phải chưa từng
thấy qua bộ dáng hắn cầm cái đĩa. Nhưng Mạnh Giác… Một người như
vậy… Trong tay nên cầm chính là tay mỹ nhân, ly dạ quang, bút lông
sói…

Dù sao không hề giống như vậy, chính là một chén tương đen.

Có điều, lý do mà Hứa Bình Quân trừng mắt chính là Vân Ca có thể coi
“mỹ sắc” cũng hệt như bình thường, coi như là đồ bỏ đi mà tận dụng, bản
lĩnh tận dụng triệt để đến mức đó sao?

Hứa Bình Quân một tay lấy cái bát, một tay lấy cái đĩa, “Đi đi đi,
muốn nói gì đi ra bên ngoài mà nói, chắn ở chỗ này làm gì? Không thấy
người ta đang bận muốn chết sao, lại còn phải nhường chỗ cho hai người.”

Hai người đó vẫn còn đang dùng lời nói sắc bén có qua có lại mà tranh luận, nói từ thương nhân Tần triều cho tới quan phủ cấm người dân kinh
doanh muối, sắt, thuế má hiện hành… Thậm chí nói cả tới chính sách Hán triều đối với Hung Nô.

Bởi vì hai người đều lớn lên trong dân gian, chính mắt thấy mọi việc, bản thân cảm nhận được gian khổ của dân chúng, từ nhỏ đều đã lang bạt
kỳ hồ, nếm trải không ít khổ cực, đều vẫn lưu tâm triều chính và thế lực trong triều thay đổi, lại đều là người thông minh tuyệt đỉnh, đối với
rất nhiều chuyện có nhiều quan điểm nhận định, nhưng đều nhất trí lạ
thường.

Do cùng “giao chiến” và thăm dò có qua có lại, cư nhiên bất tri bất
giác sinh ra vài phần hợp ý. Lúc này bị Hứa Bình Quân một đường cắt
ngang, mới hồi phục lại tinh thần, hai người sửng sốt một chút, bỗng
dưng đều cất tiếng cười. Tuy là vẫn đề phòng lẫn nhau, nhưng lại nảy
sinh vài phần tán thưởng khen ngợi với bên kia.

Lưu Bệnh Dĩ thuận tay lấy một bầu rượu, Mạnh Giác thấy thế, khi đi
qua tủ bát cũng thuận tay cầm hai chén rượu, hai người hiểu ý cười, sóng vai cùng bước ra bên ngoài.

Vân Ca nhìn Hứa Bình Quân thái rau, lỡ tay một cái suýt nữa cắt phải
tay mình, vội vàng chặn ngang, cầm lấy dao, “Hứa tỷ tỷ, để đó cho muội.
Tỷ nói về nhà lấy rượu, sao lại đi lâu như vậy?”

Hứa Bình Quân đi tới phía sau bệ bếp, giúp Vân Ca xem lửa, “Không có gì, có một số việc làm chậm trễ.”

Qua một lúc lâu sau, Hứa Bình Quân thật sự cân nhắc mà không ra, hiện tại cảm tình đối với Vân Ca thực tốt lắm, nên mới đem thực tình nói ra, “Tỷ đi tới hiệu cầm đồ một chuyến. Ngày trước bởi vì cần tiền, tỷ mang
ngọc bội của Bệnh Dĩ gửi ở chỗ tỷ đi cầm. Tuy rằng không phải đồ tốt
nhất, nhưng đó là vật duy nhất người nhà Bệnh Dĩ để lại, lúc đó duy nhất chỉ nghĩ tới huynh ấy, nên đã biết rõ là tử đương thì căn bản không có
cơ hội đến chuộc đồ, nhưng cũng thực không cam lòng, muốn đi xem thử.
Nhưng muội đoán xem xảy ra chuyện gì? Tỷ vừa mới tới cửa hàng, chủ tiệm
nhìn thấy tỷ đến, liền ra đón, còn không có chờ tỷ mở miệng, đã nói cái
gì ngọc bội của tỷ căn bản bán không được, nói với tỷ rằng chỉ cần tỷ
trả lại cho hắn giá tiền ban đầu, tỷ có thể mang ngọc bội về. Tỷ lập tức xin chủ tiệm giúp tỷ giữ lại ngọc bội, tỷ mau chóng mang tiền cho hắn,
kết quả hắn cư nhiên trực tiếp giao ngọc bội cho tỷ, nói tỷ có thể lấy
dấu vân tay ghi nợ là được rồi, xoay xở tiền rồi tới trả hắn sau cũng
được. Vân Ca, muội nói việc này có kỳ quái hay không?”

Vân Ca mờ mịt nhíu mày, đối với ông chủ tiệm cầm đồ kia vẫn còn khá
tức giận. Nhưng hắn là người làm ăn, sao có thể làm việc như thế được?

Nhưng miệng lại chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ngọc bội có thể chuộc lại là được! Dù sao tỷ cũng không phải lấy không, cũng không thiếu hắn cái gì, huống hồ vật này vốn chính là của tỷ.”

Hứa Bình Quân cười lắc đầu, “Nói cũng phải, ngọc bội có thể lấy lại
được là tốt rồi, bằng không tỷ cũng không biết nên nói với Bệnh Dĩ như
thế nào. Vân Ca, muội có thể . . .”

Vân Ca cười đáp: “Được.”

Hứa Bình Quân sang sảng cười lên: “Cám ơn muội, muội muội tốt. Tuy
rằng biết muội không thiếu tiền, nhưng mà tỷ vẫn đem lời nói thật* nói
trước, tỷ không thể trả nhanh được cho muội đâu! Chỉ có thể từ từ hoàn
trả.”

*Nguyên văn: sửu thoại nghĩa là lời thô tục.

Không thiếu tiền sao?

Ai! Còn không có cẩn thận tính qua với Mạnh Giác, số tiền nợ hắn cũng không biết khi nào còn phải tính ra minh bạch rõ ràng. Về sau nên cùng
với Hứa tỷ tỷ học chút tính toán tỉ mỉ như thế nào, hàng ngày nên tiết
kiệm. Vân Ca nghiêng đầu thè lưỡi với Hứa Bình Quân, “Nói cho muội
phương thức ủ rượu, muội sẽ không cần tỷ trả lại tiền.”

Hứa Bình Quân cười hừ một tiếng, “Hay cho muội! Bí mật gia truyền, nghìn vàng không bán!”

Nàng ấy đi đến cửa phòng bếp thò đầu ra phía ngoài nhìn nhìn, xác
định không có ai, rồi lại đi trở về bên cạnh Vân Ca, “Kỳ thật kia đều là tỷ gạt người khác. Cha tỷ uống rượu nhưng thực ra không có khả năng làm nghề này, cả cách ủ rượu cũng không biết. Rượu của tỷ chỉ là rượu cao
lương bình thường, chẳng qua khi niêm phong cất giữ có một chút đặc thù, không phải dùng bình sứ để cất trữ, mà dựng trong ống trúc già rồi đậy
kín lại, chờ tới khi hương trúc tự nhiên ngấm vào trong rượu, tự nhiên
sẽ có mùi thơm ngát.”

Vân Ca cười lên: “A! Thì ra là thế! Muội cũng hoài nghi là hương
trúc, còn thử đem lá trúc ngâm tẩm trong rượu, rượu mặc dù có mùi thơm
ngát, nhưng do phiến lá có đường gân mỏng, vị đắng chát của lá cây cũng
rất nhanh ngấm vào rượu. Nếu đi lấy lá trúc trong sương sớm, hương vị so với tỷ tỷ làm sẽ nhẹ hơn, nhưng cũng không tồi, chỉ là thực hiện thật
sự rất kỳ công, tự chế uống một mình thì tốt, nhưng để kiếm tiền lời thì cũng không thực tế. Không nghĩ tới đơn giản như vậy. . . Hứa tỷ tỷ, tỷ
thật thông minh!”

“Thật ra tỷ rất muốn nghe câu tán dương này của muội, đáng tiếc
phương pháp không phải tỷ nghĩ ra, đây là phương pháp Bệnh Dĩ đã nghĩ ra được. Bệnh Dĩ tuy rằng rất ít làm việc nhà nông và những việc trong
nhà, nhưng chỉ cần huynh ấy chạm qua, đều toàn dùng những phương pháp có chút cổ quái làm cho mọi việc trở nên đơn giản dễ dàng.”

Vân Ca ngây người, lại lập tức cười nói: “Hứa tỷ tỷ, nếu tỷ đã nói
cho muội biết phương thức ủ rượu, chẳng phải tiền kia sẽ không cần trả
nữa sao.”

“Tỷ có nói qua đem phương thức ủ rượu bán bao giờ? Vay tiền chính là
vay tiền, đỡ cho tỷ phải dài dòng, muội không cho mượn, tỷ đi tìm Mạnh
công tử mượn.” Hứa Bình Quân vẻ mặt không hài lòng.

Vân Ca vội cười theo nói: “Tỷ tỷ tốt, là muội nói sai. Vay tiền là vay tiền, cách ủ rượu là cách ủ rượu.”

Hứa Bình Quân liếc Vân Ca một cái quở mắng, rồi cười rộ lên. Đồ ăn
Vân Ca đã lần lượt làm xong, chỉ còn một món canh cuối cùng là chưa nấu
xong. Vân Ca bảo Hứa Bình Quân mang đồ ăn lên trước, “Mọi người ăn trước đi! Không cần cố ý chờ muội, muội làm một chút là xong ngay.”

Hứa Bình Quân bỏ thức ăn vào hộp xong xuôi, một mình đi trước. Vân Ca đặt bình sứ nóng bỏng vào trong giỏ trúc, mang theo giỏ trúc đi tới
hướng hoa viên.

Hoàng hôn dần buông. Mảnh trăng non tựa như mi cong thanh tú của một
cô gái xinh đẹp, mới vừa ló dạng phía sau cành liễu. Thời tiết không
nóng cũng không lạnh. Đang lúc đi giữa hoa và cây cảnh, ngửi thấy mùi
thơm ngát của cỏ cây, vô cùng thoải mái, Vân Ca không khỏi hít hít mũi
thật sâu, trong mùi hương thược dược nồng đậm có lẫn cả một mùi đàn
hương thấm nhập tâm can.

Vân Ca dừng bước, tuy rằng ở đây thời gian không lâu lắm, nhưng trong hoa viên này từng cọng cây ngọn cỏ đều sớm đã quen thuộc, tuyệt đối
không có đàn hương.

Nàng mơ hồ nghe được tiếng va chạm của quần áo.

“Ai? Ai đang trốn ở chỗ này vậy?”

“Ta yên lành nằm ở chỗ này ngắm trăng, sao dùng từ trốn được?”

Một giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên, làn gió đêm đã được
nhuộm đẫm hương thơm của thược dược trắng không hiểu vì sao lại lộ ra mị hoặc, Vân Ca trong lòng kinh ngạc, trong viện này không phải chỉ có
nàng và Mạnh Giác ở sao, tại sao lại có nam nhân xa lạ?

Vân Ca tách hoa và cây cối ra, đi sâu vào trong vài bước. Phía sau
cây liễu là một vườn hoa có trồng đủ loại thược dược. Vốn đầu cành được
tô điểm đầy hoa, nhưng lúc này toàn bộ đều trụi lủi. Toàn bộ hoa trong
vườn thược dược đều bị hái xuống, chồng chất ở trên tảng đá.

Trên phiến đá thơm hương, giữa ánh trăng và những cánh hoa chồng
chất, một nam tử một thân áo tím có thêu những hoa văn màu vàng đang nằm trên đó. Ngũ quan tuấn mỹ dị thường, ánh mắt giống như nửa nhắm nửa
không, khóe môi khẽ nhếch, tựa như ẩn tình lại tựa như vô ý. Tóc đen
chưa buộc, vạt áo lơi lỏng, lúc này lác đác trên tóc hắn và trên áo bào
tím là những cánh hoa. Dưới ánh trăng quả thực vô cùng mỹ lệ và yêu dị.

Vân Ca nửa sợ nửa cười rồi thở dài, “Xin chào, có thể cho ta giữ lại
một ít nụ hoa không, ta vốn đang tính toán mấy ngày nữa thu thập một ít
hoa để làm điểm tâm!”

Nam tử hơi hơi hé mắt ra, vẫn nhìn bầu trời như lúc trước, “Phiến đá rất lạnh.”

Vân Ca nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của hắn, mới nhận ra nam tử này,
“Ngươi. . . Ngươi là người hôm đó mua ẩn tịch, ngươi tại sao lại ở chỗ
này? Ngươi là bằng hữu của Ngọc trung chi vương? Huynh ấy tại sao lại
không mời ngươi tới ăn cơm cùng chúng ta? Huynh ấy không muốn người khác biết huynh ấy quen biết với ngươi sao?”

Vân Ca nói mấy câu ngắn ngủi, tất cả đều là câu hỏi, cũng là những
câu tự hỏi tự trả lời. Tầm mắt nam tử rốt cục dừng ở trên mặt Vân Ca,
“Ngọc trung chi vương? Tên này nghe thật thú vị. Ngươi tên là gì?”

“Vân Ca.”

“Hóa ra là… ngươi.” Giọng nói của anh ta quá thấp, Vân Ca nghe được cuối cùng một từ ngươi, “. . . Ngươi là một cô nương thông minh! Tiểu
Giác cũng không phải sợ người khác biết chúng ta quen biết, mà là không
muốn thấy ta ở thành Trường An. Ta là lén tới đây.”

Hắn nói xong khóe môi hiện lên nụ cười. Khi cười, một bên khóe môi
cong lên, rất là mị hoặc và khiêu khích. Trong ánh mắt lại lộ ra vẻ đắc ý của một đứa trẻ ranh mãnh khi làm một trò đùa dai.

Vân Ca cười xoay người đi, “Vậy ngươi tiếp tục cùng trốn tránh hắn mà du ngoạn đi! Ta đã đói bụng, muốn đi ăn cơm.”

“Này! Ta cũng đói bụng, ta cũng muốn ăn cơm!” Nam tử từ trên những
đóa hoa thược dược trắng ngồi dậy, do hắn đứng dậy, vốn là bộ quần áo
trên người được nới lỏng, nửa mở rộng, bị kéo căng nhanh chóng làm bộ
ngực lộ ra trong gió đêm.

Tầm mắt Vân Ca có thể thấy được, cảnh tượng lúc mới gặp người này xẹt qua trong đầu, nàng lập tức bối rối, mặt đỏ ửng. Nam tử không hề thấy
ngượng ngùng, ngược lại một bên khóe môi còn nhếch lên, hàm chứa ý cười, rất là hứng thú quan sát Vân Ca.

Vân Ca thấy hắn không có ý định sửa sang lại quần áo, vội xoay người đi.

“Chúng ta vừa lúc muốn ăn cơm, ngươi có muốn đi cùng ăn không? Nhân tiện làm cho Ngọc trung chi vương ‘kinh hỉ’.”

Nam tử lười biếng đứng lên, đang muốn sửa sang lại y bào, tầm mắt lại đảo qua phía cây liễu, lập tức thu tay trở về. Bên môi mím lại hiện một ý cười, hắn đi đến phía sau Vân Ca, kề sát thân thể Vân Ca, một tay nắm cánh tay Vân Ca, một tay đỡ thắt lưng Vân Ca, cúi đầu xuống, ở bên tai
Vân Ca thổi khí nói: “Không bằng ta mang ngươi tới một chỗ ăn thứ này,
bảo đảm cho ngươi vừa lòng.”

Ngữ khí trầm thấp ám muội, vốn là bóng đêm mát lạnh nhưng hắn chỉ nói mấy câu đơn giản, lại mang theo hương vị tình ái, lộ ra sự hấp dẫn khó
có thể giải thích.

Vân Ca muốn thoát khỏi hắn.

Nhưng không có cách nào thoát được sức lực của nam tử này, cánh tay
Vân Ca bị hắn nắm khẽ động cũng không thể được, thân thể chuyển động như thế nào cũng không thoát được sự ôm ấp của hắn. Vân Ca đối với hắn cũng không có xấu hổ, chỉ có giận, không khỏi động nhẫn tâm.

Đang định đập giỏ trúc trong tay vào hắn, nhờ vào canh nóng bỏng làm
hắn bị bỏng để thoát thân, cành liễu phía trước bỗng nhiên không gió mà
lay động, Mạnh Giác chậm rãi bước ra, tầm mắt dừng ở phía sau Vân Ca.

Mạnh Giác cười hết sức rạng rỡ, rồi chắp tay thi lễ, “Công tử đến khi nào?”

Nam tử thấy thần sắc Mạnh Giác không có vẻ để ý chút nào, biết là không thú vị, bỗng chốc buông Vân Ca ra.

Vân Ca vung tay đánh hắn một cái, trong lúc hắn phất tay gạt đòn tấn
công của nàng ra, thuận tay đẩy một cái, thân thể Vân Ca ngã về phía
Mạnh Giác, Mạnh Giác vội đưa tay đỡ lấy, Vân Ca vừa lúc ngã vào lồng
ngực Mạnh Giác.

Không giống như nam tử phía sau trên người lẫn lộn là mùi son phấn và mùi đàn hương, trên người Mạnh Giác là một mùi hương hết sức nhẹ nhàng
khoan khoái, tựa như cây cỏ sau mưa.

Vân Ca tim đập cực nhanh, từ mặt tới lỗ tai đều đỏ hồng. Nam tử tựa
hồ cảm thấy thập phần thú vị, vỗ tay cười to. Vân Ca đã bao giờ chịu qua ủy khuất như thế?

Vừa thẹn vừa giận, nước mắt đã đến hốc mắt, lại bị nàng kiên cường
dồn xuống. Biết mình đánh không lại nam tử này, thật không cần lại tự
rước lấy nhục.

Nàng muốn thoát ra khỏi vòng ôm của Mạnh Giác, Mạnh Giác do dự một lát, buông Vân Ca ra, để cho Vân Ca chạy đi.

Mạnh Giác nhìn theo bóng dáng Vân Ca biến mất, mới vừa cười vừa nhìn
về phía nam tử trước mặt, “Công tử còn chưa ở Trường An du ngoạn đủ
sao?”

Nam tử cười liếc Mạnh Giác, “Mỹ nhân trong ngực, tư vị như thế nào? Ngươi cảm tạ ta như thế nào đây?”

Mạnh Giác cười đến không có nửa điểm yên hỏa khí tức*, “Nếu ngươi
muốn dùng nha đầu kia chọc giận ta, thì đừng nên tốn công phu nữa”

*Yên hỏa khí tức: sắc thái khói lửa, ý nói giận dữ.

“Đã đoán biết ngươi là người không biết tức giận, vậy không quan
trọng. Nhưng quan trọng là, vì sao lại giữ nàng lại Trường An? Nếu ngươi đồng ý giả bộ biểu cảm một chút, muốn dạng nữ nhân nào mà chẳng có? Xem bộ dáng của nàng hôm nay, tối nay dĩ nhiên là lần đầu tiên ngươi ôm
nàng. Mạnh hồ ly, lời nói và hành động của ngươi rất là không phù hợp.
Ngươi rốt cuộc là đang tính toán gì?”

Mạnh Giác khẽ mỉm cười, không giải thích.

Nam tử nhẹ cong khóe môi cười ha hả, ngữ thanh lại vẫn là trầm trầm,
“Một khi đã như vậy, thì ta làm gì với nàng, ngươi cũng không cần quan
tâm nhiều.”

Mạnh Giác cười không tỏ rõ ý kiến: “Vân Ca không phải là thiên kim
khuê các như ngươi đã từng lựa chọn, cũng không phải nữ tử phong trần
như ngươi đã từng chơi đùa, ăn không được mà lại còn lỗ vốn thì cũng
đừng nên oán giận ta chưa khuyên can ngươi.”

“Nếu muốn hái hoa phải nhân tiện nhanh chân một chút, nếu không. . .
Này! Có nhìn thấy cái vườn hoa kia không? Chậm một chút, sẽ bị người
nhanh chân đến trước hái mất. Nghe nói nàng đối với một người tên là Lưu Bệnh Dĩ gì đó rất không bình thường. . .”

Nam tử chạy tới bên cạnh Mạnh Giác, muốn đập tay lên vai Mạnh Giác,
thân hình Mạnh Giác nhìn như không hề cử động, nhưng tay của nam tử đã
rơi vào khoảng không.

Nam tử không chút hứng thú thở dài, “Nói chuyện với ngươi thật sự là
hao công tổn sức mà, ta cảm thấy ta càng ít gặp ngươi, càng có lợi cho
sức khỏe của ta.” Hai tay của hắn ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, “Ai nha! Ta chết đói rồi, nghe nói các ngươi đêm nay có không ít đồ ăn ngon, thật
sự là tới sớm không bằng tới đúng lúc nha.”

Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân nhìn thấy nam tử bên cạnh Mạnh Giác đều
đứng lên, Vân Ca cũng không để ý tới chút nào, cúi đầu tự dùng bữa. Mạnh Giác cười nói: “Bằng hữu của ta đột nhiên tới chơi, mong hai vị bỏ qua
cho. Hắn vừa hay cũng là họ Lưu, lớn nhất trong đám huynh đệ, cho nên
chúng ta đều gọi hắn Đại công tử.”

Đại công tử tùy ý hướng Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân chắp tay, khi
tầm mắt lướt qua Lưu Bệnh Dĩ, thần sắc cả kinh, cho tới khi thấy được
tướng mạo rõ ràng, vẻ mặt đã lại thả lỏng xuống, khôi phục như thường.

Lưu Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân đang hướng Đại công tử khom người hành lễ, Vân Ca căn bản lười phản ứng với Đại công tử. Cả ba người đều không chú ý tới vẻ mặt của Đại công tử biến đổi. Chỉ thấy Mạnh Giác khẽ nhếch
mày, trên mặt còn có chút ý cười.

Đại công tử không chờ Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân hành lễ xong, đã
kêu lên a a thật to, rồi chiếm cứ vị trí chủ nhà vốn của Mạnh Giác, hít
hít cái mũi, “Ôi . . . Thơm quá!”

Ngửi được hương thơm từ một cái bình sành được đậy nắp một nửa bay
ra, hắn lập tức không khách khí nhanh tay múc cho mình một bát. Vân Ca
xụ mặt đoạt lấy bình sành trong tay Đại công tử, tự múc thêm cho mình
một bát nữa, cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ. Đại công tử nhìn thấy Vân Ca ăn
canh, hắn cũng vừa thổi cho nguội, vừa ăn canh, thời gian chỉ trong chốc lát, một chén canh đã uống xong, vẻ mặt đầy thán phục, “Mùi vị thực rất ngon, đúng là ngày thường khó gặp! Trong miệng chỉ cảm thấy vị trơn mềm thơm mát, canh ngon! Canh ngon!”

Vân Ca cười mỉm nhìn hắn, vừa nhẹ khuấy thìa trong chén canh, vừa nhỏ giọng chậm rãi nói: “Dùng lửa nhỏ hầm mầm thịt, khiến cho thịt tan vào
trong canh. Mầm thịt vốn là ngon mềm, trơn mát, hầm ra canh cũng là vị
như vậy.”

Đại công tử nhìn Vân Ca cười, lại kín đáo cười mỉm nhìn ánh mắt Mạnh
Giác, nhưng hắn chỉ cảm thấy một khối hàn khí từ lòng bàn chân truyền
lên, tay đang cầm bình đựng canh lập tức rụt trở về, “Mầm thịt là thứ
gì? Ta từ nhỏ đến lớn cũng nếm qua không ít sơn hào hải vị, nhưng khắp
đông tây cũng chưa từng nghe qua loại mầm thịt này.”

Vân Ca từ từ nói: “Chọn phần thịt chân giò lợn ngon nhất đem vùi
xuống đất, chỉ cần mấy ngày, trên đó sinh ra rất nhiều giòi mầu trắng
ngà, đây là loại nhuyễn thể, thịt rất trơn mềm, chính là loại thịt mà
thịt lợn sữa tốt nhất cũng khó sánh bằng, là tinh túy trong các loại
thịt, cho nên gọi là mầm thịt, canh có màu trắng ngà, là do đã hầm
nhuyễn loại mầm thịt đó…”

Đại công tử lắc người một cái đứng lên, chạy đến một bên bắt đầu nôn
mửa. Vân Ca mím môi nén cười, Hứa Bình Quân nhịn cười từ nãy tới giờ,
giờ không thể nhịn nổi, vừa xoa bụng, vừa cười ha hả, Lưu Bệnh Dĩ cũng
lắc đầu cười không ngừng.

Lấy nước trà súc miệng, rồi rửa tay, Đại công tử hỗn loạn hồi lâu,
mới quay trở lại. Đứng cách một khoảng, xa xa nhìn Vân Ca và đầy bàn
thức ăn, khóe miệng đã lại mang một vẻ mị hoặc không có khuôn phép như
trước, “Nhưng thật ra khó ăn như vậy mà ngươi có thể nuốt trôi, ta thật
sự kính nể. Mạnh Giác, ta cũng đủ kính nể ngươi, về bảo bối như thế này, ngươi định như thế nào?”

Vân Ca vẫn tự nhiên múc cho Hứa Bình Quân thêm một chén canh nữa, Hứa Bình Quân nhìn Đại công tử nở một nụ cười, uống một ngụm. Đại công tử
trợn mắt nhìn Hứa Bình Quân, không thể tin được, rõ ràng là chính tai
vừa nghe Vân Ca nói xong, còn có người có thể uống được canh làm từ giòi này? Chẳng lẽ hắn lâu lắm không tới Trường An, mọi người trong thành
Trường An đều đã trở nên khác thường? Nguyên bản là một tay ăn chơi
phong lưu hồng trần biến thành một đại ngốc tử nha!

Vân Ca nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Đại công tử, khinh thường bĩu môi, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Có hiểu lễ phép không?”

Đại công tử chỉ cảm thấy chẳng hiểu tại sao, chỉ vào chính mình tức
giận nói: “Đùa hay thật! Ngươi không có mắt nhìn sao? Tiểu Giác còn phải gọi ta là đại ca.”

“Vậy sao…” Vân Ca kéo dài giọng, cười tủm tỉm nói, “Cũng không phải ánh mắt ta không tốt, chỉ là có người mới chỉ nghe được một nửa, hơn
nữa người khác nói cái gì hắn sẽ tin cái đó, trí tuệ như thể đứa trẻ ba
tuổi.”

Đại công tử sắc mặt khó coi chỉ vào Vân Ca, “Ngươi có ý gì?”

Vân Ca cười nói: “Lời vừa rồi ta vẫn chưa nói xong, ngươi thì chưa rõ tại sao đã chạy đi, chẳng lẽ không đúng nghe lời chỉ nghe một nửa? Ta
muốn nói là, mầm thịt nấu canh đó hương vị đệ nhất thiên hạ, lại ít có
người dám uống, cho nên hương vị canh của ta cũng có thể so với mầm
thịt, nhưng nguyên liệu lại đều rất bình thường, đậu phụ, lòng trắng
trứng, óc heo mà thôi, có điều thực hiện có chút đặc thù, ngươi là một
‘đại ca của đại nam nhân’ mà về phần phản ứng lại kịch liệt như vậy
sao?”

Đại công tử đứng đó giật mình, chỉ trong chớp mắt trừng mắt nhìn Mạnh Giác. Hắn cả ngày lăn lộn cùng đám nữ nhân lại có thể bị một con nhóc
trêu đùa? Cái gì mà phong thái, cái gì mà tức giận, bây giờ toàn bộ đều
không có!

Mạnh Giác buông tay cười, bộ dáng chính là “Người hiện tại đã biết trêu chọc nàng ấy hậu quả thế nào chưa?”

Vân Ca không hề để ý tới Đại công tử, cùng Bình Quân thấp giọng nói
cười, vừa uống rượu, vừa ăn cơm. Lưu Bệnh Dĩ cũng cùng Mạnh Giác nói
chuyện về thời tiết mùa hè nóng nực.

Đại công tử nhìn thấy bốn người ngồi ăn đều rất là vui vẻ, lớn tiếng
cười rồi ngồi trở lại chỗ cũ, lại khôi phục vẻ ngang ngạnh lúc trước,
“Hôm nay ta liều mình tiếp cô nương, để xem cô nương còn có thể đưa ra
thủ đoạn gì nữa, ta cũng không tin cả một bàn đầy đồ ăn như thế này các
người đều ăn được, ta lại ăn không được.”

Đại công tử hào khí nói được là được, nhưng hành động thì lại rất là
cẩn thận, Mạnh Giáp gắp đồ ăn ở chén đĩa nào, hắn cũng gắp đồ ăn ở chén
đĩa đó, một đũa cũng không sai.

Vân Ca cười rót rượu cho mọi người, Đại công tử lập tức che lại chén rượu của mình, “Không cần phiền ngươi, tự ta rót được.”

Một bầu rượu còn chưa uống xong, đã thấy Đại công tử mặt đỏ bừng,
người nhảy lên, dồn dập hỏi: “Tiểu Giác, nhà… nhà xí ở chỗ nào?”

Mạnh Giác cố nén cười, chỉ chỉ phương hướng. Đại công tử ngoài cười
nhưng trong không cười nói với Vân Ca: “Hảo thủ đoạn!”. Vừa dứt lời,
người đã đi xa. Hứa Bình Quân cười đến bị sặc rượu, vừa che miệng ho
khan, vừa hỏi: “Vân Ca, muội bỏ thuốc trong đĩa đồ ăn nào vậy? Tại sao
chúng ta đều không bị sao hết?”

“Muội cho lẫn trong thức ăn, đĩa nào cũng có. Nhưng mà muội có cho
thuốc giải vào trong rượu, hắn không chịu uống, muội còn có biện pháp
gì?” Ánh mắt Vân Ca lấp lánh lấp lánh, một bộ dáng thiện lương vô hại.

Hứa Bình Quân cười to: “Vân Ca, thật sự là phục muội đó, hắn rốt cuộc đắc tội với muội như thế nào?”

Vân Ca cúi đầu, cắn môi, “Không có gì.”

Hôm nay hẳn là rút được quẻ xấu, rút cuộc là ngày xấu gì? Mây đen đầy trời sao? Vẫn thấy hoa đào ngập trời mà. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ phụ
thân, ca ca, Lăng ca ca, chưa từng bị người nào ôm qua, nhưng trong một
ngày hôm nay, cư nhiên đã bị ba nam nhân ôm.

Hứa Bình Quân là người thấy vui nhất định phải tham gia, vội nói:
“Vân Ca, muội còn biện pháp gì chỉnh Đại công tử nữa không? Tỷ và muội
cùng nhau chơi đùa, cùng nhau chơi đùa…”

Lưu Bệnh Dĩ thấy Đại công tử cử chỉ tuy rằng có chút không có khuôn
phép, không tập trung, nhưng giơ tay nhấc chân đều là lộ ra khí thế quý
phái, không muốn Vân Ca kết thù kết oán với hắn, liền chặn ngang lời Hứa Bình Quân, “Vân Ca, nếu tức giận đã tiêu tan, coi như xong. Lần này xem như cảnh cáo hắn, nếu hắn còn dám gây chuyện với muội nữa, vậy lần sau
muội làm gì cũng không cần nương tay.”

Vân Ca ngẩng đầu, cười với Lưu Bệnh Dĩ, “Được, nghe lời đại ca.”

Dưới ánh trăng mờ ảo, Vân Ca tươi tỉnh cười trở lại, nụ cười nhẹ
nhàng như hoa xuân đương lúc nở rộ. Trong mắt Lưu Bệnh Dĩ có chút hoang
mang, nhưng trong giây lát đã biến mất, trong nụ cười uể oải như mọi khi trái lại có được một tia ấm áp hiếm thấy.

Mạnh Giác cười quay sang Hứa Bình Quân, với vấn đề về Đại công tử
thảo luận như thường. Rượu trong chén cầm trên tay, vốn là bề mặt phẳng
lặng như gương, nhưng lúc này lại gợn sóng từng trận.

…………………………………

“Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y.

Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi.

Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ.

Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai. . .”

Bài Thái vi, dịch thơ:

Khi đi tha thướt cành dương,

Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

Thấp cao dặm thẳng xa xôi,

Biết bao đói khát, khúc nhôi cơ cầu.

Lòng ta buồn bã thương đau,

Ta buồn ai biết, ta rầu ai hay.

Trong làn điệu đơn giản mà uyển chuyển ẩn chứa bi thương mơ hồ. Vân
Ca đang không ngủ được, lúc này nghe được lời hát, trong lòng cảm động,
đẩy cửa bước ra, bước đi dưới ánh trăng bao phủ.

“Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y.

Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi. . .”

Mặc dù là từ nhỏ đã nghe qua giai điệu này, nhưng mãi đến hôm nay mới chính thức hiểu được vài phần ý tứ trong lời hát. Hiện tại và quá khứ,
dĩ vãng đã trôi qua, thời gian trôi mau, thay đổi không ngừng, trong trí nhớ vẫn là cành dương liễu tha thướt, bây giờ chỉ nhìn thấy cảnh mưa
tuyết đầy trời trước mắt. Thời gian tàn phá làm dung nhan già đi, chia
cắt làm rạn nứt tình nghĩa, chia xa làm cố nhân xa cách.

Thời gian bốn mùa thay đổi, có sinh ly, có tử biệt.

Một câu: “Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Kim ngã lai tư, vũ tuyết
phi phi” hẳn là bùi ngùi trong cuộc sống vĩnh hằng. Vật không phải của
mình thì không giữ được, đại khái chính là như thế! Mấy ngày trong quá
khứ đó, trong trí nhớ của Lăng ca ca đã hoàn toàn biến mất, hiện tại chỉ có Lưu đại ca.

Vân Ca lần đầu tiên nổi lên tò mò về tâm sự của Nhị ca, nhìn Nhị ca
luôn luôn bình tĩnh ôn hòa rốt cuộc là có nhiều tâm sự như thế nào, mới
có thể thích đàn khúc nhạc này? Nhị ca, nếu huynh ở nhà, có lẽ muội sẽ
không phải bỏ nhà mà đi.

Nhưng nếu mình không đi ra ngoài, có lẽ mình vĩnh viễn cũng sẽ không
nghe hiểu được khúc nhạc này, mình vẫn cần huynh ấy khuyên bảo, sẽ mãi
là tiểu muội mà huynh ấy che chở.

Tuy rằng vì giận mà rời nhà đến bây giờ chẳng qua cũng chỉ có thời
gian mấy tháng, nhưng trên đường đi, nhân tình ấm lạnh, thế sự biến hóa, Vân Ca cảm thấy được mấy tháng này, cuộc sống của nàng đã trải qua
những ngày thoải mái nhất.

Thời gian mấy tháng qua, nàng hiểu chuyện hơn rất nhiều, trưởng thành lên rất nhiều so với trước kia, cũng có thêm rất nhiều tâm sự so với
trước kia, nàng không biết đây là tốt hay là xấu, nhưng đây có lẽ là giá phải trả để trưởng thành.

Mạnh Giác đang ngồi dưới khóm trúc đánh đàn. Một thân áo bào đen hoàn toàn phù hợp càng làm tôn thêm vẻ phong thần như ngọc. Đây là phong
thái trác tuyệt bất phàm, dung nhan tuấn mĩ như ngọc, ông trời tựa hồ
thập phần hậu đãi hắn. Cho hắn dung nhan tuyệt thế, cho hắn hơn hẳn phú
quý tầm thường, bản thân hắn lại học rộng tài cao, cơ hồ là một người
tìm không thấy khuyết điểm. Nhưng là vì sao lại yêu thích khúc nhạc này, là vì đang mang một tâm sự như thế nào đây?

Tiếng đàn trong tay Mạnh Giác đột ngột thay đổi, một khúc chịu đòn nhận tội.

Vân Ca vốn đang trốn trong đám cây lúc này không muốn gặp hắn, nghe
được khúc nhạc hắn gảy, nghĩ rằng trốn tránh lúc này cũng không phải
tốt. Nàng đi đến bên cạnh Mạnh Giác, khoanh chân ngồi xuống, cười với
Mạnh Giác, nhưng vẫn không nói câu nào.

Đợi tới khi tiếng đàn của Mạnh Giác ngừng lại. Vân Ca tiện tay lấy cây đàn, đứt quãng mà đánh lên khúc nhạc vừa rồi.

“Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y.

Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi.

Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ.

Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai. . .”

Tư thế đánh đàn của Vân Ca tuy rằng tuyệt đẹp, nhưng lại có khi sai
âm, thậm chí khó có thể tiếp tục, vừa nhìn đã thấy tuy có cao nhân
truyền thụ, nhưng kết quả là chưa bao giờ để tâm luyện tập.

Mạnh Giác đi tới bên cạnh Vân Ca ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt
qua mặt đàn, làm cho tiết tấu chậm lại, cùng Vân Ca đàn tiếp.

Trên chóp mũi Vân Ca đều là hơi thở của Mạnh Giác, tay của Mạnh Giác
lại như có như không liên tiếp chạm vào tay Vân Ca, thậm chí khi Vân Ca
sai âm, hắn sẽ trực tiếp cầm tay Vân Ca cùng nàng sửa lại.

Vân Ca không khỏi mặt có chút nóng, lòng có chút hoảng. Mạnh Giác lại coi như không hề phát hiện ra gì cả, thần sắc thản nhiên hướng dẫn Vân
Ca đánh đàn. Vẻ hồi hộp ngượng ngùng của Vân Ca dần dần mất đi, thể xác
và tinh thần dần chìm vào trong khúc nhạc. Vân Ca làm theo Mạnh Giác chỉ dẫn, lặp lại khúc nhạc, cho đến khi nàng nhớ kỹ toàn bộ khúc nhạc, đánh được đầy đủ một khúc “Thái vi”.

Dưới ánh sao, hai người sóng vai cùng ngồi, một người dáng vẻ xinh
đẹp, một người khí khái khiêm tốn. Vân Ca tùy tay gảy đàn, đàn này mặc
dù không phải danh cầm, âm sắc cũng không tồi chút nào.

Thân đàn trang nhã và sạch sẽ, không có bất kỳ trang trí gì, chỉ có ở góc đàn được khắc hai đóa hoa kim ngân, hiện ra là hình ảnh hoa theo
gió bay lượn thoải mái tự tại.

Người khắc bức hình này phải là một cao nhân tinh thông, chỉ vài nét
bút ít ỏi đã hiện ra toàn bộ vẻ say mê hấp dẫn. Nhưng trong những nét vẽ đơn giản lại lộ ra sự bi thương nặng nề, hoa kia càng đẹp, ngược lại
càng làm người xem đau lòng, còn thêm khúc nhạc vừa rồi, Vân Ca không
khỏi đưa tay khẽ vuốt qua bông hoa kim ngân.

“Đàn này là ai làm vậy? Ai dạy huynh đàn khúc nhạc này?”

“Là nghĩa phụ ta.” Khi Mạnh Giác nói tới nghĩa phụ, trong mắt có vẻ
lo lắng hiếm thấy, ý cười trên môi cũng không giống với ý cười trước
đây.

“Huynh mấy ngày trước đây có nói phải rời khỏi Trường An, là muốn về nhà thăm cha mẹ sao?”

“Người thân của ta chỉ có nghĩa phụ. Ta không có phụ thân, mẫu thân. . . Mẫu thân khi ta còn rất nhỏ đã tạ thế.”

Vân Ca cảm thấy vừa rồi đã hỏi không đúng, thầm nghĩ hối hận, nhưng
Mạnh Giác ngữ khí nhẹ nhàng, không có nửa điểm thương cảm, ngược lại làm cho Vân Ca không biết nên nói gì.

Nàng im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Huynh… huynh nhớ tới cha mẹ sao?”

Người không thân thiết căn bản sẽ không quan tâm vấn đề này, người
hơi chút thân thiết lại cho rằng không cần thiết phải hỏi hắn vấn đề
này. Đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn câu hỏi thế này, trong lúc
không kịp không kịp đề phòng, Mạnh Giác mày hơi hơi chau lại, bỗng chốc
ánh mắt đen như mã não có một vẻ mê hoặc, dường như cả người đều ẩn
trong một tầng sương mù mờ mịt.

Mạnh Giác ngồi rất gần Vân Ca, nhưng Vân Ca lại cảm thấy trong phút
chốc hắn đã ở một chỗ thực sự xa, dường như cách nhau cả khoảng trời.

Sau một hồi khá lâu, Mạnh Giác mới nói: “Không phải.”

Vân Ca cúi đầu, tay lướt qua dây đàn một cách không chủ ý, là không nghĩ tới, hay là không muốn nghĩ tới?

Thấy Mạnh Giác đang xuất thần nhìn những chấm nhỏ thưa thớt trên bầu
trời, Vân Ca thấp giọng nói: “Ở trong truyền thuyết về mặt trăng (Nguyệt tộc) của Tây Vực, những chấm nhỏ trên bầu trời chính là linh hồn những
người ta yêu thương hóa thành, bởi vì trong lòng còn vướng bận cho nên
lấp lánh.”

Mạnh Giác nghiêng đầu nhìn về phía Vân Ca, trên môi hiện ra nụ cười,
nhưng tiếng nói lại lạnh lẽo như hàn ngọc, “Bầu trời cao như vậy, bọn họ làm sao biết được chuyện gì? Có năng lực thấy rõ cái gì?” Rồi sửa sang
lại y bào, đứng lên, “Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi!” Chỉ vài bước, bóng
người đã biến mất giữa đám cây cỏ.

Vân Ca muốn nhắc nhở hắn quên lấy đàn, nhưng nhìn thấy hắn đi đã xa, lại thôi, cúi đầu như có điều suy nghĩ gảy đàn.

“Khúc nhạc chỉ dùng để mua vui tìm hoan, các ngươi khen ngược mất
rồi, cả hai đều là, ôi, một bộ dáng cha chết mẹ chết.” Đại công tử một
tay cầm một cái bánh nướng lớn, một tay cầm bình nước, ngồi gác chân
giữa những cây tử đằng, ăn một miếng bánh, uống một miếng nước, bộ dáng
thập phần là hương vị ngọt ngào.

“Ngươi mới là cha chết mẹ chết!” Vân Ca đầu còn chưa ngẩng lên nói.

“Cha mẹ ta đều là đã chết nha! Nếu chưa chết, sao ta có thể vui sướng như vậy?” Đại công tử không hề tức giận, ngược lại vẻ mặt đầy ý cười.
Vân Ca tức cười, người này. . . tựa hồ không hề bình thường.

Nhìn bộ dáng hắn hiện tại, nghĩ đến bộ dáng hắn lúc trước phong lưu,
phú quý, không có khuôn phép, không khỏi cười ra tiếng, “Bánh bột ngô ăn ngon không?”

“Ăn nhiều sơn hào hải vị, thỉnh thoảng cũng muốn cảm nhận một chút
khó khăn của bá tánh, ta đây đang là trải nghiệm và quan sát cuộc sống
bình thường của bá tánh.”

“Nói như thể ngươi là đại quan cải trang vi hành.”

“Ta vốn chính là đại quan trong đám đại quan, cái gì gọi là nói như
thể? Đám quan viên trong thành Trường An này thấy ta mà không quỳ thực
không nhiều.” Đại công tử vẻ mặt đắc ý nhìn Vân Ca.

“Ngươi có chức quan gì? A! Ngươi họ Lưu, chẳng lẽ là Vương gia? Dân
nữ tới Vương gia mà cũng dám trêu cợt, thật sự đáng chết.” Vân Ca cười
mỉa mai.

“Nói đúng, ta chính là một Vương gia.” Đại công tử ăn xong miếng bánh bột ngô cuối cùng, tương đối cảm thấy hài lòng, thở dài, “Ngươi dám vô
lễ với ta, thật đáng chết.”

Vân Ca biết hắn hẳn là xuất thân phú quý, nhưng phiên vương nếu không có hoàng mệnh, tuyệt đối không thể một mình rời đất phong đi tới Trường An. Đây là vì đề phòng phiên vương mưu phản, là quy định từ triều Chu
truyền lại, thiên hạ đều rõ.

Cho dù thực sự là Vương gia một mình vào Trường An, cũng không thể
không e dè mà ồn ào thừa nhận mình là Vương gia như vậy được. Cho nên
tuy rằng khi Đại công tử nói chuyện, ánh mắt trong trẻo, một bộ dáng
tuyệt đối không nói dối, nhưng Vân Ca lại thấy được chỉ là đùa vui, đứng lên hành lễ với Đại công tử , một bộ dáng hết sức hoảng hốt sợ sệt, rồi lại lấy sự mạnh mẽ để trấn áp nói: “Vương gia, dân nữ không biết, cầu
xin Vương gia tha dân nữ một mạng.”

Đại công tử cười rộ lên, tùy ý khoát tay áo, “Đúng là tính cách của
nha đầu ngươi! Ta là Vương gia, ngươi cũng không nhất thiết sẽ sợ ta,
không hẳn là sẽ không trêu cợt ta, ta không phải Vương gia, ngươi cũng
chưa chắc sẽ không tôn trọng. Thật khó tìm được người thú vị như vậy, ta không nỡ giết ngươi. Ôi! Đáng tiếc. . . Đáng tiếc. . . Lại là người của lão Tam…”

Hắn đưa mắt cao thấp đán giá Vân Ca, miệng thấp giọng than thở gì đó, khóe miệng bị che khuất nhìn không rõ ý cười làm cho Vân Ca vô cùng
không được tự nhiên. Vân Ca phụng phịu nói: “Ngươi. . . Ngươi không được có chủ ý không tốt như vậy, ngươi nếu còn chọc ta, lần sau cũng không
phải đơn giản như vậy sẽ cho qua chuyện.”

Đại công tử từ trong đám cây tử đằng đứng lên, đi từng bước tới chỗ
Vân Ca, “Vốn thật ra không có chủ ý như vậy, nhưng nghe ngươi vừa nói
như thế, ta ngược lại muốn xem ngươi còn có thể đưa ra thủ đoạn gì nữa.”

Vân Ca trong lòng căng thẳng, nhưng biết lúc này cũng không thể lộ ý
sợ, nếu không về sau nhất định sẽ bị người này ức hiếp chết. Nàng mang
nét mặt cười mỉm nhìn hắn, “Ở phía Tây xa xôi, có một loại hoa, dân bản
xứ gọi là hoa ăn ruồi, hoa có chứa một chất lỏng tanh tưởi, thứ chất
lỏng khó ngửi này nếu thấy có thứ đến gần lập tức sẽ phun ra, một khi
dính vào người, cả năm cũng không bay đi. Nếu Đại công tử không cẩn thận dính phải vài giọt, như vậy đám mỹ nhân của ngươi chỉ sợ là sẽ phải
chịu khổ, mà người cuối cùng chịu khổ e rằng chính là Đại công tử đây!”

Đại công tử dừng bước, chỉ vào Vân Ca cười lớn, “Ngươi nói thật tỉ mỉ xem ta sẽ chịu khổ như thế nào?”

Vân Ca hai má nóng bừng, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng hiện tại nói không nên lời.

“Dám nói nhưng không dám giải thích.” Đại công tử cười trở lại chỗ
ngồi, “Không đùa với ngươi nữa. Vân Ca, không bằng mấy ngày nữa cùng ta
đi du ngoạn trong phủ, nơi đó có rất nhiều thứ hay ho đáng xem.”

Vân Ca cười nhăn mũi, “Ngươi ngoại trừ đi chơi, đi chơi và đi chơi, còn có việc gì?”

Nét mặt Đại công tử bỗng nhiên trở nên trịnh trọng, dường như thực sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, cười đến
bộ dáng vô tâm vô phế, giọng nói trầm thấp chìm trong gió đêm lại phóng
đãng, thê lương, “Nếu không có chuyện gì khác, tốt nhất cũng không cần
làm chuyện gì hết, cả ngày chỉ cần vui chơi, vui chơi, vui chơi, chẳng
những đối với ta tốt, mà đối với người khác cũng tốt.”

Vân Ca nhìn hắn làm cái mặt quỷ, “Tới khi nào ta rời khỏi Trường An,
ngươi có thể cùng ta đi chơi. Bàn về vui chơi du ngoạn, ta ước chừng
cũng được tính là người nửa phần thông thạo, chúng ta có thể ra biển ăn
hải sản, nằm trên khoang thuyền ngắm hải âu, còn có thể đi tới Tuyết
Sơn, ở đó có một loại tuyết trĩ, hầm cùng với tuyết liên, mùi vị đó bảo
đảm cho ngươi ăn thì ngay cả danh tính của mình cũng không nhớ? Ngươi đã từng tới Thiên Sơn chưa? Bầu trời nơi đó là địa điểm tốt nhất để ngắm
trăng, buổi tối lên thuyền nhỏ ra ngoài dạo chơi, một bầu rượu, mấy đĩa
đồ ăn nhỏ, nhân gian tiên cảnh bốn chữ này tuyệt nhiên không quá. Người
đời chỉ biết lên trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, kỳ thật mặt trời mọc
trên biển cũng thật là tráng lệ…”

Vân Ca nói rất vui vẻ, Đại công tử say mê lắng nghe, cuối cùng nhìn
Vân Ca khen ngợi: “Ta còn vẫn cho là mình mới là cao thủ vui chơi du
ngoạn, hơn phân nửa địa phận Hán triều ta đều lén lút ngao du xong rồi,
kết quả so sánh với ngươi thật trở nên giống chim hoàng yến trong lồng
sắt so với đại điêu khoe khoang kiến thức rộng của mình. Hoàng kim, phỉ
thúy chính là lồng sắt, cái giá chính là như thế sao? Chung quy chính là nhốt trong lồng sắt.”

Vân Ca thè lưỡi cười, đứng dậy rời đi, “Đi ngủ, không cùng đùa với
ngươi nữa. Nhớ rõ đem đàn đưa cho Ngọc trung chi vương huynh.”

Vân Ca đã đi được khá xa, tiếng đàn phía sau không hề có bố cục gì
vang lên, nhưng đại khái nghe được rõ ràng một khúc chịu đòn nhận tội.
Vân Ca không quay đầu lại, bên môi khẽ nở nụ cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.