Kì Nhi sửng sốt một chút, đúng vậy! Tên này nam nữ đều dùng được, nàng tự cho là đúng, để lại sơ hở khiến cho hắn tóm được, nhưng nàng cũng không dễ đối phó.
“Đàn ông tới chỗ ta, chẳng lẽ là đi tìm đàn ông sao?” Nàng hỏi lại hắn, hai câu đơn giản đã giải quyết xong vấn đề.
“Ta biết nàng ấy ở trong này.” Điểm ấy hắn cực kỳ khẳng định.
“Ta nói không có là không có.” Sao hắn lại chắc chắc Vân Tinh ở chỗ nàng như vậy? “Ngươi dựa vào cái gì mà nói chỗ của ta có người tên là Vân Tinh?” Chắc không phải hắn phái người theo dõi nàng chứ?
Thượng Quan Duệ Dịch cười lạnh một chút. “Dựa vào việc ta tận mắt nhìn thấy nàng ấy đi vào nơi này.” Nói không biết, hắn không thể tin, hắn chỉ tin tưởng những gì mình nhìn thấy.
“Ngươi tận mắt nhìn thấy?” Sao có thể? Nàng nhớ rõ nàng… Hôm đó hắn rời đi là lừa các nàng? Hắn lại lén theo các nàng trở về. “Ta tin chắc nàng ấy chưa từng rời khỏi chỗ này.” Hắn đã sớm phái người canh chừng cánh cửa mà Tinh Nhi đi vào. Nó thông vào nhà riêng của chủ nhân Vân Uyển Uyển, nàng cũng không ra ngoài tiếp khách, không thể đi cửa khác.
Kì Nhi nheo mắt nhìn hắn. “Ngươi phái người theo dõi chỗ này của ta?” Đây là khả năng duy nhất.
“Đúng vậy.”
“Thượng Quan công tử, xin nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi không chỉ không có tư cách vào trong kỹ viện chơi, càng không có tư cách đến nơi này, đừng nói chi hỏi đến bất luận chuyện gì của ta.” Hắn dám làm như thế! Thế nhưng phái người theo dõi nơi này!
“Tinh Nhi là ta thê tử tương lai của ta, đương nhiên ta có quyền hỏi đến bất cứ chuyện gì của nàng.”
Thê tử tương lai? Hắn cũng dám nói, nàng còn chưa có đáp ứng hắn.
“Tinh Nhi không thể gả cho ngươi.”
“Bà là gì của Tinh Nhi?”
“Không liên quan tới ngươi.” Hừ! Hắn hỏi một câu thì nàng phải đáp một câu sao?
“Tinh Nhi là con gái bà?” Chỉ có khả năng này. Tinh Nhi từng nói, chuyện của nàng do mẹ làm chủ, còn có chuyện mà nàng muốn điều tra. Những chuyện này đều có liên quan đến vị Bạch Vân phu nhân trước mặt này.
Con gái? Cái này… Hình như cũng rất thuận.
“Đúng thì sao chứ?” Nếu hắn đã chắc chắc nàng ở bên trong như vậy thì cũng không lừa được hắn, sao không thuận theo sự tưởng tượng của hắn, làm mẹ vợ tương lai của hắn.
“Là bà không cho nàng ấy ra ngoài?”
“Đúng thì sao chứ?”
“Bà phản đối hôn sự của chúng ta?”
“Đúng thì sao chứ?” Nàng vẫn cứ nói bốn chữ này.
“Ngoại trừ bốn chữ kia, bà không biết nói thứ gì khác sao?”
“Đúng thì sao chứ?” Nàng muốn chọc hắn tức chết.
“Ta muốn gặp Tinh Nhi.” Hôm nay, ở khách sạn đợi không thấy nàng, hắn muốn biết bây giờ nàng ra sao.
“Xin lỗi, khó mà làm theo được.” Hắn không thể gặp lại Vân Tinh.
“Ta muốn thấy nàng ấy.” Hắn nói rất kiên quyết.
Kì Nhi cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy. “Không thể.” Nàng sẽ không tự tìm phiền toái.
“Bà…” Hắn xúc động mà tiến lên nắm lấy cổ tay nàng, một chiếc phi đao lập tức phóng tới khiến hắn không thể không buông tay nàng ra, lui lại mấy bước.
Dung Nhi và Tâm Nhi đều vọt lại, che trước người chủ tử.
“Thượng Quan công tử, ngươi không nên tới nơi này.” Sao hắn lại tìm được nơi này? Hắn đã biết tất cả sao?
Sợ các nàng lỡ miệng, Kì Nhi lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, muốn cưới con gái của ta thì nên biết phép tắc, nếu không vĩnh viễn ngươi cũng đừng mơ gặp nó.” Lời này của nàng không chỉ nói với Thượng Quan Duệ Dịch, cũng là đang nói cho Dung Nhi cùng Tâm Nhi nghe.
“Nếu cứ làm theo phép tắc, e rằng cả đời này ta cũng đừng mơ gặp được Tinh Nhi.” Hắn không tin nàng sẽ cho Tinh Nhi gặp hắn. Hắn nhớ nàng vô cùng ghét hắn, nàng sẽ dễ dàng cho hắn toại nguyện như vậy sao?
Nhìn dáng vẻ của hắn chắc là không tính đi rồi. Được, vậy đừng trách nàng.
“Dung Nhi, Tâm Nhi, mời Thượng Quan công tử đi.” Nàng rất tin tưởng bản lĩnh của bọn họ.
“Dạ, phu nhân.” Hai người vừa nghe được mệnh lệnh thì lập tức tấn công, từng chiêu sắc bén, vô cùng dứt khoát.
Thượng Quan Duệ Dịch ung dung hóa giải sự công kích của hai người, càng đánh càng hăng. Hai người các nàng là cao thủ hiếm có, nhưng hắn cũng không phải người thường, muốn đánh thắng các nàng thì dư dả.
Nụ cười của Kì Nhi dần dần biến mất khi nhìn bọn họ đánh nhau. Nàng không biết trình độ võ công của Thượng Quan Duệ Dịch lại cao đến thế. Bản lĩnh của Dung Nhi và Tâm Nhi ít có người có thể so sánh được, đừng nói chi là các nàng liên thủ tấn công một người, mà hắn có thể thoải mái hóa giải. Cái này… nàng có cần đi tìm người đến giúp đỡ không đây?
Nàng có chút lo lắng mà nhìn ba người đang đánh nhau, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bèn vọt vào phòng, khi đi ra thì trên tay có thêm hai thanh kiếm.
“Dung Nhi, Tâm Nhi, bắt lấy.” Nàng quăng kiếm cho bọn họ.