Vân Cơ

Chương 36



“Tại sao không đi cửa trước hoặc cửa sau? Như vậy rất giống ăn trộm!” Nàng cố ý bỏ qua thắc mắc vừa rồi của hắn, chu miệng mà nhìn hắn.

Lần đầu tiên nàng tỏ ra dáng vẻ đáng yêu lập tức khiến cho tim hắn đập loạn nhịp, nhịn không được mà cúi đầu trộm lấy một nụ hôn ngọt ngào.

“Đi từ chỗ này nhanh hơn.” Nói xong, hắn lập tức phóng qua tường, trong chớp mắt đã ở bên ngoài.

“Có thể thả ta xuống dưới chứ!”

Nàng nhẹ nhàng giãy giụa, hắn cũng không phản đối mà thả nàng xuống, để cho nàng đứng vững.

“Ta đưa nàng về.” Hắn muốn biết nàng ở chỗ nào.

“Không cần, tự ta về là được.” Nàng không muốn cho hắn biết nàng ở chỗ nào, sao bây giờ có thể để cho hắn đi cùng?

“Không được, một mình nàng rất nguy hiểm.” Một cô nương như nàng đi trên đường rất nguy hiểm, nàng lại không biết võ công để bảo vệ mình, sao hắn có thể yên tâm để cho nàng về một mình chứ.

“Bây giờ ta là nam nhi.” Kì Nhi chỉ vào trang phục của mình. “Không ai lại ra tay với một nam tử.” Trừ phi nàng gặp phải một nữ nhân vừa lớn mật cởi mở lại cực kỳ ác bá, nếu không nàng an toàn.

“Không phải tất cả mọi người đều không nhận ra giới tính của nàng.” Hắn và Lệ Tĩnh chính là ví dụ sống.

“Cái này… được rồi!” Nàng không cam tâm tình nguyện đáp ứng, nhưng trong lòng còn đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi hắn.

“Phải đi thế nào mới đến chỗ lúc nãy ngươi bắt cóc ta?” Chỗ này nàng chưa từng tới.

“Đường này.” Thượng Quan Duệ Dịch rất tự nhiên mà dắt tay nàng đi về phía trước.

Vòng qua mấy con phố, rốt cục trở lại ngã tư đường lúc nãy.

“Tiểu thư!” Giọng của Dung Nhi và Tâm Nhi vang lên từ phía sau nàng.

“Cô không sao, thật tốt quá!” Hai người vọt tới bên người nàng, gạt tay Thượng Quan Duệ Dịch ra, hung hăng mà trừng hắn.

Lỡ như nàng xảy ra chuyện gì, bọn họ không biết ăn nói sao với hoàng thượng đây. Tất cả đều phải trách hắn!

Thượng Quan Duệ Dịch làm như không thấy ánh mắt trừng trợn của hai người. Hắn không cần phải giải thích với hai người cái gì cả.

“Tiểu thư, chúng ta về thôi!” Tâm Nhi kéo chủ tử đi.

“Ừ.” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Duệ Dịch. “Có bọn họ cùng ta trở về là được.” Muốn thoát khỏi hắn phải thừa dịp này.

“Ừ.” Thượng Quan Duệ Dịch cũng không nói thêm cái gì, xoay người bước đi.

Quái! Sao lúc này hắn dễ nói chuyện như vậy chứ, chẳng lẽ hắn không muốn biết nàng ở chỗ nào?

Ba người nhìn hắn rời đi, mãi đến khi không thấy bóng người, các nàng mới yên tâm thu hồi tầm mắt.

“Đi thôi!” Kì Nhi dẫn đầu đi phía trước đi. Nhìn Thượng Quan Duệ Dịch bước đi, nàng rất yên tâm mà về nhà.

Vì thế, ba cô gái không hề cảnh giác mà đi vào cửa sau của Vân Uyển Uyển. Lập tức, có một chàng trai cao lớn từ góc đường bước ra.

Hắn nhìn cánh cửa kia, mày nhíu chặt.

Đây là nguyên nhân tại sao nàng không chịu nói ra chỗ ở sao? Nàng làm gì ở trong đó? Là cô nương ở trong đó “làm việc” sao? Hay là…

………………………..

Kì Nhi mệt mỏi trở lại khu nhà riêng của mình, vừa mới xuyên qua vườn hoa, phía sau liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

“Vân Tinh là gì của bà?”

Kì Nhi xoay người, nhìn nam tử đang ở trong góc tối.

“Ngươi không dám gặp người sao? Thượng Quan công tử.” Giờ phút này nàng là Bạch Vân phu nhân, đương nhiên không cần khách khí với hắn.

Thượng Quan Duệ Dịch từ góc tối đi ra, dừng lại cách nàng khoảng năm bước.“Vân Tinh là gì của bà?” Hắn hỏi lại một lần nữa.

“Vân Tinh?” Sao hắn có thể biết được? Bị hắn phát hiện rồi sao? “Nơi này của ta có rất nhiều cô nương, cho dù phu nhân ta không nhớ được toàn bộ, nhưng cũng biết không có cô nương tên Vân Tinh. Thượng Quan công tử, có phải ngươi tìm lầm chỗ rồi hay không ?” Hình như nàng không để lại manh mối gì khiến cho hắn tìm tới nơi này, gần đây nàng cũng không ra ngoài, làm sao mà hắn biết ?

“Phu nhân, tại hạ cũng chưa nói Vân Tinh là một cô nương, đây là bà không đánh mà đã khai.” Hắn tinh ranh mà nhìn nàng. Hôm nay không tra cho rõ ràng, hắn tuyệt đối không bỏ qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.