*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dung mạo và dáng người của bốn người này có lẽ được coi là hàng đầu trong số các nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân mặc đồ tím.
Con ngươi lấp lánh phát sáng, ánh mắt có chút lạnh lùng, mái tóc đen xõa xuống như mây trôi.
Khí chất tao nhã xuất trần, ấm áp như ngọc, có chút thanh tú.
Lâm Tiêu liếc qua phía đó, ba nữ nhân mặc đồ xanh đều có tu vi Luân Hải cảnh tầng thứ tư và thứ năm, thuộc Luân Hải cảnh trung kỳ.
Thiếu nữ áo tím ít nhất đã đạt đến Luân Hải cảnh tầng thứ bảy, coi là đã đạt đến Luân Hải cảnh hậu kỳ.
Bốn Luân Hải cảnh, còn đều là nữ nhân.
Khi Lâm Tiêu đang nhìn họ, sau khi bốn nữ nhân này vào hang, họ cũng phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Tiêu.
“Đại sư tỷ, có người nhanh chân tới trước rồi.”
“Chết tiệt, nhìn vết máu yêu thú bên ngoài, có lẽ là để lại cách đây không lâu, người này phát hiện quá sớm.”
“Các người hãy nhìn trên chân của hắn, có… thi thể của Phong Lang, hình như hắn đã ăn không ít.”
Khi họ phát hiện ra rằng nam nhân đối diện mình chỉ có tu vi thể đạt đến Tụ Linh cảnh, sự lo lắng của họ ngay lập tức được buông lỏng.
Một người thậm chí không có tu vi Luân Hải cảnh không thể gây ra sự uy hiếp nào đối với bọn họ.
“Nhanh chân đến trước? Nói như đây là nhà của các ngươi không bằng.”
Lâm Tiêu nhổ một miếng xương trong miệng ra, bình tĩnh nhìn bọn họ và nói.
Sau khi nhìn thấy rõ thực lực tu vi của bốn người này, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ là một nha đầu ở Luân Hải cảnh tầng thứ bảy thì có gì phải lo lắng chứ.
Thấy dáng vẻ của Lâm Tiêu như vậy, biểu cảm của bốn nữ nhân đều vô cùng kỳ lạ.
Lẽ nào người này không cảm nhận được bọn họ là cường giả Luân Hải giới cảnh sao?!
“Sư tỷ, trong hang động này linh khí cực kỳ nồng đậm, nhưng ta cũng không phát hiện được thiên tài địa bảo nào, ta cho rằng…!”
Một trong những nữ nhân mặc đồ xanh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Lâm Tiêu.
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Chắc chắn ở đây có thứ đồ tốt mà thứ đó đã bị người này lấy mất rồi.
Nữ tử áo tím khẽ gật đầu, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói với Lâm Tiêu: “Các hạ, đây quả thực là nơi chúng ta đã đến vào mấy ngày trước, mong các hạ lấy đồ ra, chúng ta bằng lòng chia đều với ngươi.”
Nghe nữ tử áo tím nói như vậy, ba sư muội phía sau nàng đều lộ ra vẻ mặt không vui.
Chia đều ư?!
Tại sao chứ? Chính họ là người đã phát hiện ra nơi này trước.
Hơn nữa, họ là người đáng có được thứ đồ tốt đẹp đó.