Bên ngoài khách sạn, trời đang nổi bão, dù vẫn còn sớm nhưng nhiều người đang hối hả cho ngày Thất Tịch.
Trong phòng tắm, dòng nước ấm từ từ chảy dọc theo làn da Trần Kiêu, sau đó rơi xuống đất, văng tung tóe. Ngoài tiếng nước, phòng tắm còn tràn ngập mùi sữa tắm. Cô rất quen thuộc với mùi này, dạo này cô luôn ngửi thấy trên người Trịnh Thanh Sơn.
Trần Kiêu tắm xong đi ra ngoài, Trịnh Thanh Sơn đang cúi người, cô không thể nhìn rõ anh đang làm gì.
Trần Kiêu bước tới hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Trịnh Thanh Sơn quay người, cụp mắt: “Nhìn chậu hoa kia.”
Anh quay người lại, Trần Kiêu nhìn thấy chậu hoa nhài trên bàn.
Trịnh Thanh Sơn đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, đôi lông mày vốn lạnh lùng của anh dường như mềm mại hơn một chút. Khi anh nhẹ nhàng gọi “Trần Kiêu” đầy kiềm chế, cô biết hôm nay mình nhất định sẽ tình nguyện lao vào vũng bùn êm ái này.
Ngoài cửa sổ mưa rơi nặng hạt, cây cối nghiêng ngả. Gió thổi rất mạnh, để lại tiếng rít chói tai.
Có lẽ đã lâu lắm rồi hai người mới ở riêng thế này, Trịnh Thanh Sơn cảm thấy lo lắng, còn Trần Kiêu có cảm giác như đang bước đi trên mây, chòng chành như đang ở trên một con thuyền.
Những con sóng nối tiếp nhau, đập mạnh vào rặng san hô.
“Trịnh Thanh Sơn.”
Trịnh Thanh Sơn dường như hiểu ra điều gì đó, chậm bước đi về phía Trần Kiêu.
Chiếc thuyền chậm lại, làm lộ ra rặng san ô. Mặc dù vậy, con thuyền vẫn phải tiến về phía trước, lao mình vào con sóng.
Phong cảnh trên biển rất đẹp.
Vào một ngày nắng đẹp sau cơn mưa, bạn có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm trải dài dọc bờ biển.
Cả Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn đều bị ám ảnh bởi điều này.
Trần Kiêu hỏi Trịnh Thanh Sơn tại sao tối nay lại khẩn trương như vậy.
Trịnh Thanh Sơn đáp: “Bởi vì anh thích em.”
Người khác cho rằng lời nói của đàn ông trên giường không bao giờ đáng tin cậy, lúc như thế này họ sẵn sàng nói bất cứ điều gì để làm đẹp lòng bạn tình, nhưng Trịnh Thanh Sơn rõ ràng không phải là người như vậy.
Ngay cả ở thời điểm này, sự quyết tâm, tự nhiên và bình tĩnh trong giọng điệu của anh không khác với khi anh tỉnh táo.
Sợi dây lý trí chợt đứt trong tâm trí Trần Kiêu. Khóe miệng Trịnh Thanh Sơn cũng rõ ràng hơn.
Con thuyền dường như đã đi đến tận cùng của đại dương, không thể đi xa hơn được nữa.
Mọi lời nói của cô đều bị sóng biển nuốt chửng.
Trần Kiêu cuối cùng cũng hồi phục cảm giác say sóng, ôm lấy cánh tay Trịnh Thanh Sơn, hỏi: “Anh từng nhìn thấy em ở Hải Lộ Châu đúng không?”
Kỳ thật trong lòng cô đã có đáp án, lúc này chỉ là xác nhận mà thôi.
Trịnh Thanh Sơn dường như đã đoán trước, cũng không ngạc nhiên, tay trái nắm lấy cổ tay cô, dùng sức mạnh khóa chặt tay cô.
Anh thừa nhận một cách trịnh trọng và thẳng thắn: “Lúc đó đúng là đã nhìn thấy em”.
Rất chắc chắn.
Trần Kiêu liền hỏi: “Lần đầu gặp, trông em thế nào?”
Bởi vì tối nay cô đã l3n đỉnh mấy lần nên khóe mắt hơi đỏ, không phải đỏ tươi mà là vệt hồng nhạt dịu dàng. Cùng với ánh mắt lấp lánh, nhìn cô càng quyến rũ hơn bao giờ hết. Đặc biệt, khi cô nhìn Trịnh Thanh Sơn, anh gần như không cần suy nghĩ mà nói: “Em mặc một chiếc váy dài màu xanh, tóc đen xõa tung, gió nhẹ, xung quanh có vài con hải âu đang bay, ánh hoàng hôn đều phủ quanh thân người em”.
Giá vẽ, váy xanh, tóc đen, hải âu, mặt nước phản chiếu ánh hoàng hôn.
Cảnh tượng đó in sâu vào tâm trí Trịnh Thanh Sơn, khiến anh có thể miêu tả rõ ràng mà không cần phải suy nghĩ.
Khi đó, Trịnh Thanh Sơn đã ly hôn vợ cũ được 10 tháng. Vợ cũ của anh, sau một năm trời bỏ đi không lời từ biệt, đã chủ động liên lạc với anh để làm thủ tục chính thức. Sau khi làm xong mọi chuyện, anh lao thẳng đến tham gia dự án Hải Lộ Châu.
Ngày dự án công bố chủ thầu, anh ngồi trong quán cà phê cạnh Hải Lộ Châu, qua khung cửa sổ lớn trong suốt, anh nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên hồ từ phía xa.
Cô đang vẽ một bức tranh sơn dầu.
Yên tĩnh, bình yên, nhẹ nhàng và nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Giống như một hồ nước trong suốt, cũng giống một con hải âu kiêu ngạo đang sải cánh.
Tâm trạng của anh bị rung động trong khoảnh khắc này.
Ngày hôm đó, Trịnh Thanh Sơn đã ngồi ngắm phong cảnh rất lâu, cho đến khi mặt trời lặn và bầu trời đầy sao xuất hiện.
Trần Kiêu cất giá vẽ và rời đi trong làn gió chiều. Mỗi bước cô đi dường như mang theo hơi thở thiếu nữ.
Lúc này, Trịnh Thanh Sơn mới bừng tỉnh, nhận ra mình đã ngồi một chỗ quá lâu. Anh hoàn toàn bị cô thu hút.
Ánh hoàng hôn và ánh sao rải rác chiếu sáng lòng anh.
Hai ngày tiếp theo, sau khi trời dịu nắng, cô sẽ ngồi bên hồ và tiếp tục hoàn thành bức tranh sơn dầu.
Trịnh Thanh Sơn cũng ngồi đó nhìn cô suốt hai ngày.
Anh được biết từ tổng giác đốc Tần, đối tác của dự án Hải Lộ Châu, rằng cô đến từ công ty Tin Mới.
Trịnh Thanh Sơn quay lại nhìn cô bên giá vẽ, nhấp một ngụm cà phê, chưa kịp hỏi gì thì giám đốc Tần đã nói: “Phó Thừa Vũ, giám đốc Tin Mới, chính là chồng cô Trần. Nghe nói tình cảm của họ rất khắng khít.”
Anh khựng lại, bình tĩnh đặt tách cà phê xuống. Không ai hiểu được, trái tim vừa mới rung động của anh lại bị chao đảo như tách cà phê kia.
Lúc đó anh hiểu, thiện cảm giành cho cô phải lập tức dừng lại.
………………………………………………………
Trần Kiêu hơi mệt, rúc vào người Trịnh Thanh Sơn. Cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở trong ngực anh.
Anh kìm nén mọi cảm xúc của mình, yết hầu di chuyển lên xuống, như thể đang muốn nói điều gì đó.
Môi anh mấp máy, nhưng cuối cùng anh chỉ gọi: “Trần Kiêu.”
Anh đơn giản gọi tên cô nhưng dường như cả ngàn lời nói đã được bày tỏ.
Nhu vậy là đủ rồi.
Khi Trần Kiêu thức dậy vào sáng hôm sau, cô cảm thấy toàn thân đau nhức đến mức không thể đứng dậy được. Cô thậm chí còn không nhớ mình đã vào phòng tắm để tắm rửa như thế nào.
Cô nằm trên giường đợi Trịnh Thanh Sơn mua bữa sáng từ bên ngoài về, sau đó mệt mỏi ăn hết một chén cháo.
Trần Kiêu vén rèm, sau một trận mưa lớn, thời tiết ở huyện Bình An trở nên vô cùng trong trẻo. Bầu trời được gột rửa, trong xanh và không gợn một đám mây. Mặt trời đang treo thẳng trên bầu trời, tiếng ve sầu trên cây bên ngoài bắt đầu ồn ào.
………………………………………
Trần Kiêu nhìn thấy trong thùng rác vật tránh thai đã qua sử dụng, da mặt cô mỏng, không dám nhìn lần thứ hai, vội vàng quay đầu đi.
Trịnh Thanh Sơn đang tưới hoa nhài, Trần Kiêu bước tới thay anh làm, cô nói: “Hôm nay bác sĩ Triệu đã sắp xếp khám cho mẹ em, có lẽ em phải qua bên đó sớm một chút.”
“Được.” Trịnh Thanh Sơn nhìn đồng hồ nói: “Em có muốn đi ăn trưa không?”
Trần Kiêu nhìn đồng hồ và bữa sáng vừa ăn, cô thực sự không ăn nổi nữa, lắc đầu, đặt chiếc ly đang cầm để tưới hoa xuống: “Em không ăn nổi nữa.”
“Anh lái xe đưa em đi.”
Trần Kiêu không từ chối.
Khi anh chở cô đến bệnh viện, cô tựa đầu vào ghế và ngủ thiếp đi.
Đến bệnh viện, Trịnh Thanh Sơn đánh thức cô.
Trần Kiêu uể oải mở mắt, ngáp dài, hỏi: “Chiều nay anh hẹn thầy Lưu đi ăn tối à?”
“Ừ.” Trịnh Thanh Sơn đáp lại, giúp cô từ từ tháo dây an toàn, anh tiến lại gần cô, ngẩng đầu lên: “Em có đi cùng không?”
“Ừ… Em đưa mẹ đi kiểm tra trước. Nếu việc kiểm tra có thể hoàn thành sớm thì em sẽ qua.”
“Được. Vậy khi nào em đi được thì gọi cho anh, anh đến đón em.”
Trần Kiêu gật đầu rồi bước xuống xe.
Trước buổi trưa, thời tiết bắt đầu nóng dần. Khí trời oi bức lập tức bao trùm không khí.
Trần Kiêu quay lại vẫy tay tạm biệt Trịnh Thanh Sơn trên xe rồi bước vào bệnh viện.
Trong bệnh viện, máy điều hòa đang chạy hết công suất, ngay khi bước vào, cô liền cảm thấy dễ chịu.
Khi Trần Kiêu đến phòng nội trú thì ba Trần đã về nghỉ ngơi. Cô nộp viện phí trên điện thoại di động rồi định đưa mẹ Trần đi kiểm tra.
Trần Kiêu đẩy bà ngồi trên xe lăn để xếp hàng.
Cô không thể nhịn được, lúc chờ đến lượt gần như ngủ gục, mẹ cô cằn nhằn giới trẻ bây giờ sinh hoạt không điều độ.
Trần Kiêu mím môi, không còn lời nào để phản bác, chỉ có thể im lặng thừa nhận.
Cô liếc nhìn thời gian và đoán chừng hôm nay sau khi kiểm tra xong sẽ rất muộn, liền nhắn tin nhờ Trịnh Thanh Sơn gửi lời hỏi thăm thầy Lưu. Anh nhanh chóng trả lời.
Sau khi mẹ Trần kiểm tra xong thì trời đã tối hẳn, phải đợi đến ngày mai mới có kết quả. Mẹ Trần ngồi trên giường, thấp giọng phàn nàn: “Nếu biết mệt mỏi như vậy thì mẹ đã không đi.”
Trần Kiêu cười nói: “Vậy mẹ nằm trên giường đi, con ra ngoài mua cơm.”
Mẹ Trần cũng đói bụng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ muốn sườn heo kho.”
Trần Kiêu vẫn cười: “Mẹ nghĩ lại đi.”
Mẹ Trần bất mãn tặc lưỡi, nghi hoặc nhìn cô: “Trần Kiêu, con đang trả thù mẹ đúng không?”
“Trả thù gì ạ?”
“Trả thù chuyện mẹ không mua kẹo táo cho con khi con còn nhỏ.”
Trần Kiêu cười lớn tiếng, đưa quả chuối cho mẹ: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, kỳ thật con không thích ăn kẹo đâu.”
Mẹ Trần chịu thua.
Trần Kiêu rời khỏi phòng bệnh, đi mua bữa tối ở một quán ăn ngoài bệnh viện.
Do bác sỹ yêu cầu, cô không mua những món nhiều dầu mỡ cho mẹ. Cuối cùng, Trần Kiêu chỉ bưng một bát cháo bí đỏ đến cho mẹ Trần, cháo rất đặc, bí đỏ có vị ngọt nên chắc bà cũng sẽ thích.
Quả nhiên, tuy không có được món sườn heo kho mà mình muốn nhưng bà vẫn ăn hết tô cháo bí đỏ lớn một cách vô cùng thỏa mãn.
Sau một ngày mệt mỏi, mẹ Trần đi ngủ rất sớm.
Trần Kiêu đứng bên bậu cửa sổ.
Ban ngày thời tiết tốt, ban đêm trên bầu trời lại xuất hiện một vài ngôi sao rải rác, ẩn sau mặt trăng. Trần Kiêu muốn gửi một tấm ảnh trăng sao cho Trịnh Thanh Sơn. Cô vào hộp thư, nhưng cuối cùng lại đóng màn hình mà không gửi gì cả.
Cô chống cằm, ánh trăng rọi vào hàng mi dài của cô, như đang ngưng tụ làn sương trắng buổi sáng.
Trần Kiêu ngồi một lúc, hai ngày nay cô gần như kiệt sức, nằm xuống giường liền ngủ.
Sau một đêm không mộng mị, ánh sáng lờ mờ của buổi sáng đánh thức cô dậy.
Cô sờ điện thoại xem giờ thì thấy tin nhắn mà tối qua Trịnh Thanh Sơn gửi cho cô, là một bức tranh về các ngôi sao và mặt trăng.
Anh nói thêm: “Mặt trăng và các ngôi sao đêm nay thật dịu dàng.”
“Còn nữa, em nhớ ngủ sớm.”