Tuyệt Thế Mị Phu Phân

Quyển 2 - Chương 11: Tiệc tuyển phi (thượng+ha)



Thanh Thanh và Mộ Dung Thiên Thuỷ là hai nữ nhân có khả năng trở thành Minh Vương phi nhất, được an bày một nơi riêng. Những nữ tử còn lại dựa vào xuất thân mà sắp xếp chỗ ở khác nhau.

Trong lòng Thanh Thanh thầm cảm thấy buồn cười, với tư sắc của nàng, làm nha hoàn còn không xứng. Nàng rất mong chờ thấy được biểu tình của Minh Vương sau khi nhìn thấy bộ dạng của nàng. Nếu hắn biết được thê tử mà hắn định chọn có đức hạnh này, phỏng chừng xúc động đến mức thắt cổ tự tử. Nàng đang nghĩ có nên vào bếp trộm đi hai miếng đậu hũ, ở thời điểm thích hợp có thể lấy ra cho Mình Vương đập đầu tự sát. Nếu không có đậu hũ, nàng cũng rất vui lòng cho hắn mượn mái tóc dài để treo cổ. Nếu có thể dùng dung mạo làm Minh Vương tức chết, nàng nhất định sẽ vang danh giang hồ. Điệp tỷ đang viết Võ Lâm sử, nàng cũng muốn có một chân trong đó.

Trong vòng mấy ngày nay, những cô nương dự tuyển lục tục đến Minh Cung. Sau bốn ngày Thanh Thanh ở Minh Cung, sáu mươi tám vị cô nương dự tuyển đã đến đầy đủ. Đêm nay, Minh Vương mở tiệc thiết đãi các vị mỹ nữ. Bất luận là ai trở thành Minh Vương phi, người tới thì là khách, Minh Cung vẫn hảo hảo chiêu đãi.

Những đồng chí xuyên qua có đến chín phần rơi vào hoàng cung, Vân Thanh Thanh nàng tuy không rơi trúng chỗ đó nhưng cũng không cảm thấy hối tiếc. Thấy được tiệc tuyển phi ở Minh Cung, có đến hoàng cung hay không đã không còn quan trọng. Tiệc tuyển phi này so ra cũng không kém yến hội ở hoàng cung chút nào.

Thanh Thanh không biết nơi cử hành yến hội ra sao nhưng nàng đoán nơi đó không khác thiên điện trong hoàng cung là mấy, cũng là nơi chuyên tổ chức yến tiệc.

Sáu mươi tám vị cô nương đã được phân loại đứng dàn hàng ngang trước sân điện.

Thanh Thanh cùng Mộ Dung Thiên Thủy đứng ở giữa đám mỹ nữ, là vị trí khó có thể nhìn thấy được. Hai nàng không ai nguyện ý làm Minh Vương phi, trốn được thì phải trốn. Trong một đám mỹ nữ, dung mạo của Mộ Dung Thiên Thuỷ là xuất sắc nhất. Nhưng đối với người không muốn trở thành Minh Vương phi như nàng thì điều này quả thực là rắc rối. Trừ phi mắt Minh Vương có tật, không thôi nhất định sẽ để ý đến nàng. Tuy đã tận lực dùng son phấn làm cho mình xấu đi, đáng tiếc người trời sanh diễm lệ như nàng dù có làm cái gì vẫn là người đẹp nhất.

Một đám mỹ nữ thiên hình vạn trạng, cảm xúc biểu lộ ra cũng rất khác nhau. Có người nhíu mày vì không muốn tham gia. Có người lại hưng phấn bừng bừng. Không giống với tuyển phi nơi cung đình, nữ tử nào cũng lộ vẻ sầu muộn, đối với tiệc tuyển phi này tỏ ra phản cảm, chỉ một số ít lộ vẻ vui mừng. Như Yên Như Nguyệt chính là hai trong số ít đó. Hai người các nàng trang điểm thật xinh đẹp, có ý muốn thu hút ánh mắt của Minh Vương.

Tuy là tỷ tỷ nhưng Thanh Thanh chưa bao giờ chú ý đến cách nhìn của các nàng đối với tiệc tuyển phi lần này. Xem hành dộng lần này, các nàng hẳn muốn làm Minh Vương phi.

Tỷ muội hai nàng luôn luôn ham hư vinh, xem ra vì muốn chứng minh mị lực của chính mình mới nguyện ý làm thê tử của Minh Vương.

Truyền thuyết Minh Vương chưa bao giờ lộ diện, cho đến bây giờ chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn, tất cả những yến hội của Minh Cung trước giờ đều do Công Tôn tiên sinh chủ trì. Nếu không phải buổi tối hôm nay là dịp đặc biệt thì hắn cũng không xuất đầu lộ diện. Chọn vợ là chuyện quan trọng, đương nhiên phải tận mắt đánh giá các mỹ nữ. Nhưng nhiều mỹ nữ như vậy, mắt Minh Vương có sắc đến mấy cũng bị mờ đi.

Trước khi có tiệc tuyển phi, Thanh Thanh thực sự rất sùng bái Minh Vương. Sau khi phát sinh chuyện này, nàng vẫn có hứng thú với hắn nhưng độ sùng bái đã giảm đi rất nhiều. Nàng vẫn muốn biết Minh Vương trong truyền thuyết kia là cái dạng gì, có đẹp đến mức biến thái hay không? Giống như những mỹ nữ khác, nàng rất chờ mong Minh Vương xuất hiện.

Cùng Mộ Dung Thiên Thuỷ nói chuyện phiếm vài phút, hai vị hộ pháp Ám Dạ cùng Ảnh Tử của Minh Vương đã xuất hiện, hai người họ xuyên qua một đám mỹ nữ, đi thẳng lên trên điện, mỗi người đứng một bên, mặt không chút thay đổi.

Hai người này giống như điều hoà nhiệt độ, cả người phát ra khí lạnh. Từ khi họ tiến vào đại điện, vẻ mặt của mấy vị cô nương kia đã nghiêm túc rất nhiều. Hai người bọn họ như vương giả trời sinh, làm cho người ta có cảm giác bị áp bức. Một vài người nội lực không đủ đã muốn rùng mình. Chỉ hai hộ pháp đã có phong phạm bực này, Minh Vương sẽ là nhân vật như thế nào? Thanh Thanh càng lúc càng mong Minh Vương mau xuất hiện.

Công lực của Thanh Thanh cũng rất thâm hậu, đã gần đạt đến cấp bậc của tông sư. Nàng tò mò đánh giá Ám Dạ cùng Ảnh Tử, hoàn toàn không có chút cảm giác bị đè ép. Từ đầu đến cuối, nàng không hề bị bọn họ hù doạ.

Ảnh Tử lạnh như băng, nhưng tâm địa của nàng thiện lương. Ngày mới tới Ninh Cung, hai nàng đã từng trò chuyện.

Ám Dạ ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng trong đáy mắt lại hàm chứa ý cười, người này làm bộ lãnh khốc nhưng thật ra hắn là người hiền hoà.

Ám Dạ dường như đã phát hiện ra Thanh Thanh đang nhìn hắn. Khi thấy hắn nhìn lại, Thanh Thanh chớp chớp mắt, thuận tiện ngoắc ngoắc ngón tay, thậm chí nàng còn nghịch ngợm đến mức lè lưỡi trêu chọc. Đương nhiên, Ám Dạ nhìn không thấy, vì còn vướng cái khăn che mặt.

Hai người đứng trên đài nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng thực tế lại đang âm thầm trò chuyện.

“Nữ tử áo xanh che mặt kia là ai?” Theo như Ám Dạ hắn quan sát, chỉ có mình nàng ta dám nhìn thẳng vào hai người. Đáng tiếc nàng che mặt, hắn không nhìn thấy dung mạo của nàng.

“Vân gia Đại tiểu thư, là người Công Tôn tiên sinh vừa ý nhất.” Ảnh Tử vẫn tiếp tục quan sát, miệng khẽ nhúc nhích.

“Không cần biết dung mạo cùng học vấn của nàng như thế nào, chỉ với khí chất gan dạ hơn người kia cũng đủ tư cách làm Minh Vương phi.”

Trừ bỏ nữ tử này ra không ai dám nhìn bọn họ. Vương cần thê tử, không cần một nha hoàn suốt ngày chỉ biết cúi đầu.

“Nhìn rồi nói sau.” Thần sắc Ảnh Tử có chút kỳ quái. Lúc trước xem dung mạo của Vân Thanh Thanh hoàn toàn là chủ ý cá nhân, ngoại trừ nàng ra, không ai biết nàng ta đã huỷ dung.

“Vân cô nương rất thú vị, ta chấm nàng làm Minh Vương phi.”

Ảnh Tử lườm hắn một cái:

“Mộ Dung cô nương cũng không tệ.”

“Nàng không quyết đoán bằng Vân cô nương.”

Với cách nhìn người bao lâu nay của Ám Dạ hắn, Vân Băng Tâm tuyệt đối không phải một nữ tử bình thường.

“Theo ta thấy, đám cô nương này không ai đủ tư cách.”

Vân Thanh Thanh đủ quyết đoán và tự tin nhưng dung mạo của nàng không có tư cách làm Minh Vương phi. (mắt chó nhìn người thấp, Minh Vương ca ca không giống cô)

Thần sắc Ám Dạ cổ quái, ánh mắt gian xảo trêu chọc nàng:

“Vương một khi không thích thì đừng có nằm mơ, không bằng lo chính mình đi.”

Ảnh Tử bị hắn nói trúng tâm sự nhưng không có chút xấu hổ, vẫn trấn định tự nhiên:

“Đừng nói bậy, ta chỉ coi ngài là chủ tử, không có ý gì khác.”

Từ nhỏ lớn lên bên nhau, nàng nghĩ cái gì hắn còn không biết sao? Ám Dạ thở dài:

“Ai, bất kể ngươi nói thế nào, ta vẫn cảm thấy Vân cô nương thích hợp làm Minh Vương phi nhất.”

“Nàng không thích hợp.”

“Vậy người đó thì hợp chắc? Mộ Dung Thiên Thuỷ? Ai cũng được hết, chỉ cần là nữ tử. Thật không biết tên tiểu tử họ Tần kia có cái gì hay, tại sao Vương không quên được hắn.” Nói xong lời cuối cùng, Ám Dạ cảm thấy bất lực. Vương vĩ đại lại là kẻ đoạn tụ, hắn rất đau lòng a.

Sắc mặt Ảnh Tử thoáng thay đổi nhưng ngay lập tức lại trở về vẻ bình thường:

“Nói bậy!” Nàng rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, Vương thích nữ nhân, Tần Vân kia, thực chất là nữ tử tên Vân Thanh Thanh.

“Vương như thế nào còn chưa tới?”

“Ta làm sao mà biết?” Hai vị hộ pháp này nhìn thì có vẻ cao cao tại thương nhưng thực chất vẫn chỉ là đôi nam nữ thích đấu võ mồm.

Ám Dạ vừa định cãi lại thì thấy một nam tử mặc áo dài màu bạc đi vào.

Hắn lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt nghiêm túc, giả bộ là tả hộ pháp uy nghiêm.

Từ khi hắn bước vào đại điện,tất cả mọi người gần như nín thở. Mọi ánh mắt đều bị sự hấp dẫn của hắn níu kéo, không thể rời đi.

Đoạn Tiêu mặc áo dài màu bạc, tiêu sái phiêu dật. Một đôi mắt xếch, quyến rũ không thua gì nữ tử, đôi môi mỏng đỏ tươi giống như tô son. Cho dù hắn mặc y phục nam nhân nhưng vẫn có người cho rằng hắn là nữ tử. Không ít các cô nương nghĩ hắn là mỹ nữ cải trang thành nam nhân.

Thanh Thanh nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ, nước mắt không kìm được rơi xuống, nàng cắn môi, không muốn để mình bật ra tiếng khóc.

Là hắn, tuyệt đối là hắn!

Tuy trên gương mặt không có vẻ dịu dàng như nàng đã từng thấy, không có nụ cười xấu xa, nhưng nàng có thể khẳng định, hắn tuyệt đối là Đoạn Tiêu.

Dung mạo của hắn đã từ lâu khắc sâu trong trái tim nàng. Cả đời này, nàng cũng không thể quên được. Cho dù qua một trăm năm, nàng cũng không nhận lầm.

Là do bọn họ có duyên, hay do thế giới này quá nhỏ? Bọn họ lại gặp gỡ.

Vân Thanh Thanh từng nghĩ sẽ quên đi Đoạn Tiêu, đem tình cảm giữa bọn họ trở thành hồi ức. Nhưng lúc nhìn thấy hắn, nàng mới biết mình nhớ nhung mãnh liệt biết bao. Nàng vẫn yêu hắn, vẫn thương hắn như lúc trước, chưa bao giờ thay đổi. Thậm chí, nàng càng yêu càng sâu đậm.

Đoạn Tiêu ngồi lên ghế chủ tọa ở trên điện, lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh:

“Đa tạ các vị cô nương đã nể mặt mà đến thăm Minh Cung, bổn Vương trước tiên kính các vị một chén.” Nụ cười của hắn có phần khô cứng, đối với các mỹ nữ này không hề cảm thấy hứng thú.

Thời điểm hắn bước vào , rất nhiều cô nương đã bị hắn bắt mất hồn, nụ cười kia, lại càng điên đảo chúng sinh. Những cô nương lúc trước mặt mày ủ rũ, không muốn gả cho hắn giờ cũng lộ ra vẻ tươi cười, ý đồ hấp dẫn ánh mắt của hắn. Đẹp trai chính là đẹp trai, bất luận ở thời đại nào đều có lực hấp dẫn rất lớn.

Thanh Thanh máy móc nâng chén, đem toàn bộ rượu trong chén đổ vào miệng. Nàng nhắm mắt lại, nước mắt theo đó lăn xuống, thấm ướt cái khăn che mặt.

Thân phận của Đoạn Tiêu, nàng đã từng suy đoán, nhưng lại không bao giờ nghĩ đến hắn chính là Minh Vương.

Nàng đúng là ngu ngốc, tại sao không đoán ra? Trên giang hồ, nam nhân dám cùng Điệp tỷ kết bái không có mấy người, hắn lại tuấn mỹ như thế, nàng hẳn phải đoán được hắn là Minh Vương.

Cùng Đoạn Tiêu làm huynh đệ trong mấy tháng, thậm chí có một đêm vợ chồng, lại không biết thân phận thật của hắn. Trong lòng yêu Đoạn Tiêu, lại không muốn làm thê tử của Minh Vương. Chỉ sợ thiên hạ không có nữ nhân ngu ngốc như nàng.

Chờ đã, Đoạn đại ca không phải đã có đại tẩu rồi sao? Vì cái gì lại gióng trống khua chiêng đi tuyển phi? Chẳng nhẽ hắn chia tay với đại tẩu? Hay đại tẩu xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Cho dù Đoạn đại ca cùng Vân nhi trong lúc đó có xảy ra chuyện gì, cũng không cần trong một thời gian ngắn như vậy tuyển phi a. Nàng xem đại ca không giống một nam nhân vô lương tâm. Trời ạ, phức tạp quá đi mất!

Có lẽ nàng nên nói thân phận thật của mình cho hắn, sau đó từ từ hỏi cho rõ ràng. Mới có mấy tháng, Đoạn đại ca chắc chưa quên nàng? Nhưng nàng đang mặc nữ trang, lấy thân phận nữ nhi có được không nhỉ? Nàng từng thấy hắn loã thể, nếu để hắn biết nàng là nữ tử thì còn mặt mũi gì nữa!

Nàng từng có vô số lần tưởng tượng cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống này. Nàng tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm như thế nào.

Thanh Thanh miên man suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý Đoạn Tiêu đang nói cái gì, càng không chú ý tình huống xung quanh nên không biết bản thân mình đã trở thành tiêu điểm.

Tự nhiên khóc, không muốn trở thành tiêu điểm cũng khó. Thanh Thanh vừa nghĩ vừa khóc, nghĩ đến nhập thần, không thể khống chế cảm xúc của mình, không nghĩ tới việc đã khóc thành tiếng. Đang yên đang lành tự nhiên bật khóc, cũng khó trách mọi người chú ý đến nàng.

“Cô nương, nàng khóc cái gì?” Một giọng nói dịu dàng vang lên, Thanh Thanh đang lơ lửng ở chín tầng mây ngã rầm xuống đất.

Không biết từ khi nào, Đoạn Tiêu đã đi đến trước mặt, dịu dàng nhìn nàng. Đối diện với đôi mắt dịu dàng của hắn, nước mắt nàng càng rơi nhiều hơn.

“Cô nương, nàng khóc cái gì?” Đoạn Tiêu không hờn giận hỏi, chẳng nhẽ hắn thực sự đáng sợ như vậy sao? Đáng sợ đến mức doạ cho nàng khóc?

Thanh Thanh khổ sở cắn môi, cụp mắt xuống, không biết như thế nào đối mặt với hắn.

“Cô nương, nàng làm sao vậy?” Không biết vì cái gì, hắn có cảm giác mình từng quen biết vị cô nương này thế nên hắn trở nên kiên nhẫn hơn so với lúc bình thường.

Thanh Thanh cuối cùng không thể kìm chế, miệng run run, khó khăn lắm mới nói được ba chữ:

“Đoạn đại ca.”

“Nàng bảo ta là gì?” Sắc mặt Đoạn Tiêu phút chốc thay đổi. Nữ tử này gọi hắn Đoạn đại ca, nói cách khác, nàng nhận biết hắn.

Thanh Thanh che miệng không cho mình bật ra tiếng khóc, mơ hồ nói không rõ:

“Đoạn — đại – ca.”

Trong trí nhớ của hắn chưa từng quen biết một nữ tử như vậy.

“Nàng là ai?” Ta quen biết nàng sao?

Thanh Thanh xúc động thốt ra:

“Ta, ta là…” Thanh Thanh che miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Nàng là ai?” Nàng rõ ràng biết hắn.

Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, dũng cảm nhìn thẳng vào Đoạn tiêu:

“Ta là Thanh Thanh, là muội muội của Tần Vân – người anh em kết nghĩa của huynh.”

Thanh Thanh cố gắng gượng cười:

“Đoạn đại ca, ta nghe đại ca nói rất nhiều về huynh, nhưng trăm nghe không bằng một thấy.” Nàng từng nói qua nàng có một muội muội, trong thời khắc mấu chốt, mượn tạm thân phận ‘muội muội’ này vậy.

Tần Vân? Thanh Thanh? Tên nghe rất quen thuộc nhưng lại không biết đã nghe qua ở đâu.

Đoạn Tiêu cố gắng tìm Tần Vân trong trí nhớ nhưng đầu óc hắn trống rỗng, thật sự không nhớ ra mình có một người huynh đệ kết bái tên gọi là Tần Vân.

Hắn bất đắc dĩ cười cười:

“Cô nương, nàng nhận lầm người rồi, ta không có huynh đệ kết nghĩa, lại càng không quen biết Tần Vân.”

‘Ta không có huynh đệ kết nghĩa, lại càng không quen biết Tần Vân.’ Những lời này giống như một quả bom, đầu óc Thanh Thanh ầm lên một tiếng, giống như sấm vang chớp giật. Thân thể nàng mềm nhũn, loạng choạng từng bước, quỳ sụp trên mặt đất, đầu óc không suy nghĩ được gì. Trong đầu nàng, chỉ có câu nói ‘Ta không có huynh đệ kết nghĩa, lại càng không quen biết Tần Vân.’ Không thể nào, mới có mấy tháng, hắn không thể quên nàng nhanh như vậy, nhìn vẻ mặt Đoạn Tiêu, không giống như đang nói giỡn. Đoạn đại ca nhìn thì có vẻ đứng đắn nhưng rất hay đùa giỡn, nhưng sẽ không ở giờ phút quan trọng này đùa ác với nàng. Chẳng nhẽ, hắn thực sự đã quên nàng?

Hắn là Đoạn Tiêu sao? Hay là nàng đã nhận sai người?

Thanh Thanh phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên đau thương nhìn Đoạn Tiêu:

“Ngươi thật sự không biết Tần Vân sao?”

Nhìn đôi mắt bi thương kia, trái tim Đoạn Tiêu bất giác đau nhói. Trong tiềm thức của mình, hắn không muốn nhìn thấy nàng đau khổ. Nhưng là…hắn không biết Tần Vân, không thể lừa gạt nàng.

“Không biết.”

Thanh Thanh hoảng hốt đứng lên:

“Ngươi gọi là Đoạn Tiêu có đúng không?”

Thân phận hắn đặc biệt, tên của hắn cũng là bí mật, nếu hắn thực sự là Đoạn tiêu.

“Đúng.” Hắn đối với Tần Vân và Thanh Thanh tự nhiên có cảm giác quen thuộc nhưng không nghĩ ra. Trong trí nhớ của hắn, bọn họ không hề tồn tại.

“Ngươi ghét nhất ăn cay, có một thanh kiếm đặc chế nhét ở trong giày, thích uống nữ nhi hồng, mỗi buổi sáng khi rời giường có thói quen uống một chén trà nhỏ, thích…” Thanh Thanh gạt nước mắt, nói ra từng sở thích và thói quen của hắn. Ở cùng mấy tháng, những thói quen của hắn nàng đều biết rõ.

Nàng đang hy vọng mình nói sai, hy vọng hắn không phải Đoạn đại ca.

Hắn không rõ tại sao nàng lại biết thói quen của mình, nhưng nàng nói đều đúng:

“Tất cả những gì nàng nói đều đúng hết.”

Thanh Thanh nghẹn ngào, khóc không thành tiếng. Hắn đã quên nàng, thực sự đã quên nàng rồi!

Mấy tháng nay, nàng cứ có cảm giác hắn đã quên nàng. Cảm giác của nàng là thật, hắn đã quên nàng! Đã quên hết thảy những việc đã xảy ra giữa bọn họ. Trong trí nhớ của hắn không có sự tồn tại của nàng.

“Cô nương, nàng thực sự biết ta sao?” Ngay cả hai vị hộ pháp cũng không biết rõ sở thích và thói quen của hắn đến thế, tại sao nàng lại biết?

Toàn thân Thanh Thanh vô lực, trong lòng vô cùng đau đớn:

“Rất tàn nhẫn.” Ông trời ơi, ông rất tàn nhẫn, hắn lại là Đoạn Tiêu!

“Cô nương, có thể cho ta thấy dung mạo của nàng không?” Thấy dung mạo của nàng, có lẽ hắn sẽ nhớ ra cái gì đó.

“Không cần!”

Thanh Thanh che mặt, lùi ra phía sau vài bước. Nàng không muốn Đoạn đại ca nhìn thấy diện mạo hiện tại của nàng. Thanh Thanh liếc mắt nhìn Đoạn Tiêu một cái, loạng choạng chạy ra ngoài:

“Ta không muốn người thấy dung mạo của ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.