Đi ra khỏi tẩm cung của Ảnh Tử, lão ma ma lúc trước dẫn nàng đến đây cũng đã không thấy đâu nữa. Thanh Thanh không biết mình nên đi đâu nên trong lúc nhàm chán dạo lung tung.
Nàng tốt xấu gì cũng là nhân tuyển cho ngôi vị Minh Vương phi, một khi mất tích tự nhiên sẽ có người đến tìm, không bằng nhân cơ hội này đi dạo xung quanh một chút, cũng để thưởng thức phong cảnh ở Minh Cung.
Bất tri bất giác, nàng đã đi được nửa ngày, càng đi càng xa.
Trước mắt xuất hiện một rừng cây tùng, Thanh Thanh biết mình không thể tiếp tục đi về phía trước.
Nàng đang chuẩn bị quay lại đường cũ thì một ông già từ trong rừng cây đi ra.
Ông già kia râu tóc bạc trắng, trên người mặc đạo bào mộc mạc, trên khuôn mặt hao gầy mang theo một nụ cười ấm áp. Cả người giống như thần tiên, hoà ái dễ gần.
Ông già này có phong phạm của tiên gia, Thanh Thanh nhịn không được chăm chú quan sát.
Ông lão dường như đã chú ý tới Thanh Thanh, đi thẳng đến chỗ nàng, cười tủm tỉm nói:
“Cô nương lạc đường?”
Khuôn mặt hiền lành của ông lão khiến cho Thanh Thanh không hề có ý đề phòng, nàng cười cười:
“Hình như thế.”
Ông lão đưa tay vuốt vuốt chòm râu:
“Vân cô nương, đường này ngươi phải tự tìm ra.”
Thanh Thanh tuy không hiểu rõ nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:
“Ý của tiên sinh là?” Cảm giác nói cho nàng biết, vị lão tiên sinh này không phải người bình thường.
Ông lão nhìn nàng một cách bí hiểm:
“Núi cao biển rộng nghĩ không đường, ai biết vẫn còn tia hy vọng. Không có chỗ nào không người sống, trên đời không gì là không thể.”
Thanh Thanh càng thêm hoang mang, không hiểu ra sao:
“Tiên sinh, thứ cho tiểu nữ ngu dốt, không hiểu ý tứ của ngài.”
“Ngươi có tin duyên phận không?”
“Tiểu nữ tin.”
“Là duyên, cũng là nghiệt. Ngươi vốn dĩ không bị ràng buộc trong tình yêu nhưng lại cố tình vượt qua ngàn năm để gặp hắn. Kiếp trước là nghiệt, kiếp này là hai duyên, hai người các ngươi nhất định dây dưa không rõ. Là duyên hay là nghiệt, là do hai ngươi quyết định.”
Vượt qua ngàn năm? Nói như vậy ông ta biết nàng là linh hồn từ hiện đại xuyên qua? Còn ‘hắn’ kia là ám chỉ ai?
Trong lòng Thanh Thanh tràn đầy nghi hoặc, nói một cách cung kính:
“Tiên sinh, xin người chỉ điểm bến mê.” Cảm giác của nàng là đúng, vị tiên sinh này không phải người thường.
Lão tiên sinh cười cười:
“Cô nương có tin tưởng kiếp trước kiếp này không?”
“Tin tưởng.”
Có rất nhiều chuyện khoa học không lý giải nổi. Nàng và Vân Băng Tâm đổi linh hồn chính là một minh chứng tốt nhất.
“Hai kiếp trước các ngươi là một đôi tình nhân, vì ngươi yêu thương người khác nên đã bỏ rơi hắn. Cuối cùng, hắn vì ngươi mà chết, trước khi chết còn thề nếu có kiếp sau sẽ không yêu ngươi nữa. Vì trừng phạt ngươi phụ bạc hắn, Nguyệt lão đã quyết định để hai ngươi kiếp này vô duyên. Trò đùa dai của Hồng Nương đã khiến cho ngươi xuyên qua thời không, một lần nữa gặp gỡ hắn. Hai người vốn dĩ không nên gặp nhau giờ lại ở cùng một chỗ. Hai ngươi vốn vô duyên, yêu thương đối phương nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ.”
Lão tiên sinh mỉm cười hỏi Thanh Thanh:
“Ngươi còn muốn yêu hắn sao?”
Ông lão nói chuyện cả buổi khiến cho Thanh Thanh bị vây trong nỗi sợ hãi. Cho dù nàng cùng người khác đổi hồn đi vào cổ đại, đối với việc thần tiên ma quái nàng vẫn bán tín bán nghi. Vị tiên sinh này đột nhiên nói cái gì kiếp trước kiếp này, khiến cho nàng nhất thời khó lòng tin tưởng.
Thanh Thanh hốt hoảng hỏi:
“Người nói hắn là ai?” Chẳng nhẽ là Đoạn Tiêu?
“Trong lòng cô nương tự hiểu rõ.” Thiên cơ không thể tiếc lộ.
“Tiên sinh, nếu ta lựa chọn thương hắn thì sẽ thế nào?”
“Không biết.”
“Không biết?”
Ông lão chậm rãi nói:
“Ngươi thực chất không thuộc về thế giới này, trong giây phút ngươi xuyên qua thời không, vận mệnh không biết đã có bao nhiêu thay đổi. Vận mệnh của ngươi như thế nào là do ngươi quyết định.”
“Tiên sinh biết kiếp trước của ta nhưng lại không biết tương lai của ta?”
“Ngươi thay đổi, vận mệnh tự nhiên cũng thay đổi.”
Thanh Thanh trầm tư:
“Tiên sinh, ta cùng hắn có thể có kết quả sao?” Thanh Thanh vẫn hy vọng có người yêu thương nàng, nếu nàng không có nhân duyên, chẳng phải sẽ độc thân cả đời sao?
”Mọi việc bên trong, đều do trời định. Xem ý trời, cũng phải dựa vào chính mình.”
Thanh Thanh nhớ tới những lời lão tiên sinh đã nói lúc trước:
“Núi cao biển rộng nghĩ không đường, ai biết vẫn còn tia hy vọng. Không có chỗ nào không người sống, trên đời không gì là không thể.”
Có phải ông lão đang nhắc nhở nàng dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không được buông tay đúng không?
Ông lão mỉm cười:
“Cô nương rất có tuệ căn.”
“Cám ơn tiên sinh chỉ điểm.” Tạm thời không rõ ý tứ của ông lão, hy vọng trong tương lai nàng có thể hiểu được ý nghĩa của những lời này.
Ông lão vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi đi vào rừng cây:
“Làm việc tốt, có quả báo tốt. Cô nương có quý nhân giúp đỡ, gặp dữ có thể hoá lành.”
Vị tiên sinh này cuối cùng là ai? Thiên hạ có người siêu phàm vậy sao?
“Xin hỏi danh xưng của tiên sinh.” Thanh Thanh đuổi theo nói lớn.
“Lão phu không tên không họ, tự xưng Thần Toán Tử.” Vừa dứt lời, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thần Toán Tử, tên này rất quen tai, đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
Điệp tỷ nói vị tiên sinh đã biết được nàng đến từ hiện đại, còn nói nàng sẽ gặp một vị cô nương họ Vân chính là Thần Toán Tử. Chẳng nhẽ các nàng đều gặp cùng một người?
Không thể tin nổi trên đời này còn có một kỳ nhân giống như Thần Toán Tử. Nghe nói có người tu chân , không biết vị tiên sinh này có phải là một nhân sĩ tu chân hay không? (Để biết tu chân là gì mời xem truyện tiên hiệp)
Nàng cùng người đó không thân cũng chẳng quen, vì sao lại chỉ điểm cho nàng?
A, chỉ có mình ông ấy mới biết được. Còn Vân Thanh Thanh nàng chỉ sợ sẽ ôm nghi hoặc này cả đời.
Thanh Thanh nghĩ đến lời thần toán tử nói mà cảm thấy lo lắng. ‘Hắn’ kia đến cùng là ai? Là Đoạn Tiêu sao? Hắn đã có người trong lòng, chắc không phải. Có lẽ nàng đối với Đoạn Tiêu chưa dứt tình nên khi nghe Thần Toán Tử nói vậy mới nghĩ đến hắn. Đoạn Tiêu vẫn coi nàng là nam nhân, hắn không thể yêu nàng, là tự nàng đa tình mà thôi.
Là Mộ Dung Thiên Lý? Là Vân Tĩnh? Không có khả năng, nàng không hề có chút cảm giác nào với bọn họ.
Vậy thì là ai? Chẳng nhẽ…chẳng nhẽ…là Minh Vương?
Đang miên man suy nghĩ, trước mắt nàng hiện lên một bóng dáng quen thuộc. Là Đoạn Tiêu.
Một lúc sau, Thanh Thanh mới phản ứng lại. Nàng ngẩng cao đầu, nhìn thấy là một bóng hình quen thuộc.
Thanh Thanh không khỏi cười khổ, là nàng hoa mắt, Đoạn Tiêu làm sao có thể xuất hiện ở nơi này. Đây là Minh Cung, không phải ai cũng có thể đến.
Vì không muốn suy nghĩ nhiều, Thanh Thanh không nhìn hắn nữa, nàng bước theo hướng ngược lại.
Lão ma ma vừa nhìn thấy bóng nàng thiếu chút nữa khóc rống lên:
“Cô nãi nãi của ta, ngươi đã đi đâu?”
Nàng là nhân tuyển sáng giá nhất cho ngôi vị Minh Vương phi, nàng mà biến mất, ai chịu trách nhiệm cho nổi!
“Ta đi lung tung một chút.”
“Cô nương, đi thôi.”
Bị lão ma ma lôi kéo, Thanh Thanh bật cười. Nàng bất giác quay đầu lại, bóng hình kia sớm đã biến mất.