Lãnh Kỳ nhíu mày nhìn khung cảnh xung quanh. Đổ nát, gần như không sót lại chút gì. Nếu không phải hắn cùng tam trưởng lão thấy động tĩnh liền chạy đến thì không biết còn có chuyện gì xảy ra. Với năng lực của Thu Nguyệt, cho dù có cháy lớn hơn nữa thì cũng có thể an toàn thoát thân được. Nhưng còn tam muội. Hắn bắt đầu lo lắng, đổ sập hết như vậy, thực còn mệnh sao ?
Tuy ngày thường không biểu hiện gì nhiều nhưng thật tâm hắn cũng rất quan tâm tới vị muội muội có chút..ách..phế vật này. Hàng tháng, không chỉ gia gia, mẫu thân, phụ thân mà cả hắn cũng bớt phần nhỏ lượng đan dược, linh thạch của mình cho muội muội. Nhưng cho dù có dùng bao nhiêu đi chăng nữa thì muội ấy vẫn không có chút ma lực, thậm chí chiến khí cũng không xuất ra được.
Chẳng thèm quan tâm đến thân phận, hắn liền nhảy vào trong đống đổ nát tìm Phi Yên..
Lãnh Thiên Phong, tam trưởng lão của Lãnh gia, ma pháp sư hệ phong, sau khi dập xong lửa liền cùng vài trưởng lão đi tìm hiểu nguyên nhân gây ra vụ cháy.
Bây giờ là tháng 5, than, củi căn bản là không cần đốt, đám cháy lại lớn như vậy, nhất định có miêu ngấy. Lãnh Thu Nguyệt là một thiên tài đồng lứa của Lãnh gia, 16 tuổi, ma pháp sư cấp 5 trung kỳ, quả thực khiến cho nhiều người ngứa mắt. Nhưng mà, Lãnh Phi Yên ? Phế vật nổi danh Mộc Lãng thành, ăn kỳ trân dị bảo khiến người người đỏ mắt cũng không thể tu luyện ? Có lẽ, chỉ là sơ suất…? Việc của Lãnh Thu Phong là phải tìm ra thủ phạm, nội gián trong phủ – kẻ châm ngòi lửa này. Còn chuyện liên quan tới Phi Yên, hắn căn bản không cần phải quan tâm.
“Thấy tam tiểu thư rồi ! Nàng vẫn còn thở !”
Một thị vệ sau khi nhấc đống cửa gỗ hỗn độn lên liền thấy Lãnh Phi Yên, một tiểu nữ tử nhỏ nhắn, quần áo cháy xém, da thịt bỏng rát, vô lực nằm trên đống bụi, cả người bị đè đến sưng tấy, xây xát. Máu chảy vào những vết bỏng, vô cùng khủng khiếp..
…
Đầu đau nhức, Bạch Phi Yên cố gắng mở mắt. Hàng mi nặng trĩu, cả người vô lực, còn rất..đau rát.
Nàng..chưa chết sao ? Vẫn không thể thoát khỏi nơi đó sao ?
Bỗng, một luồng ký ức xa lạ như xâm chiếm lấy trí óc nàng. Đau như bị chém ngàn nhát dao. Loại đau đớn chỉ muốn dừng ngay lại bằng cái chết. Nhưng nàng không thể cử động, cứ nằm và chịu đựng sụ thống khổ cho đến khi…
Một nụ cười lười biếng khẽ nhếch. Nàng, thoát sao ? Xuyên không rồi ? Cũng tốt. Nhưng, có vẻ khối thân thể này không mấy ổn cho lắm.
Bạch Phi Yên, không, là Lãnh Phi Yên, mười tuổi, tam tiểu thư của lãnh gia, phế vật nổi danh Mộc Lãng thành, có khi là lan xa cả Bách Linh quốc.
Phế vật, quả thực trên thế giới này không thiếu. Nhưng một phế vậy lại mang một huyết thống ngàn đời cao quý – ngàn đời chỉ có thiên tài thì quả thực là một..sỉ nhục.
Lãnh gia, một trong bốn gia tộc đứng đầu Bách Linh quốc, định cư ngàn năm tại Mộc Lãng Thành – một trong mười thành lớn nhất ở Bách Linh. Lãnh gia, nơi có những thiên tài trụ cột cho Bách Linh, nơi triệu hồi sư trong truyền thuyết – Lãnh Phong Vân – năm trăm năm trước làm khuynh đảo đại lục. Chỉ tiếc rằng, qua vài trăm năm, triệu hồi sư thì có, nhưng thực lực thì lại kém xa ngàm dặm.
Phi Yên nhếch miệng…A..Có chút đau. Nhưng mà không sao. Bây giờ, nàng chính là mang họ Lãnh, là người Lãnh gia, sống ở Mộc Lãng Thành, không còn là Bạch Phi Yên ở thế ký 21 nữa..
Cảm giác trên người như có một dòng nước ấm chảy qua, đang chữa trị dần vết thương. Không phải các loại đan dược hay thảo dược uống, ngâm như mấy ngày nay, mà là một loại lực lượng kỳ dị từ trong đan điền chảy xuôi ra, nhưng so với đan dược thì hiệu quả tuyệt đối chỉ có hơn.
Nàng xuyên đến không gian kỳ dị này được gần ba ngày. Cơ thể bị bỏng nặng, xương cốt gãy dập dần được chữa trị, nhưng vẫn chưa thể khỏi hoàn toàn. Dẫn chứng chính là việc nàng vẫn chưa thể mở mắt nhìn ngắm khung cảnh mới, lại càng không thể cử động hay phát ra chút âm thanh nào.
Lục lại những ký ức của khối thân thể này, Phi Yên càng cảm thấy thế giới thật lạ lùng, không gì là không thể.
Nơi đây gọi là Huyền Vũ đại lục, con người có năng lực kỳ dị, nếu mà ở hiện đại nhất định sẽ được vào viện nghiên cứu.
Mà năng lực này lại chia làm hai.
Ma pháp sư và chiến sĩ. Triệu hồi sư, cũng là ma pháp sư, nhưng có tinh thần đặc biệt thuần khiết và cường đại hơn rất nhiều.
Còn có những chức nghiệp khác, như là…
Luyện đan sư..
Chế phù sư..
Luyện khí sư..!?
Thân thể này căn bản không phải phế vật gì, mà là do lúc nhỏ ăn nhầm vài loại thảo dược lạ, dẫn đến kinh mạch bị tắc nghẽn, lại bồi bổ thêm biết bao loại đan dược quý khác, tương sinh, khắc lệ, chắt dồn lại liền làm cho kinh mạch tắc hoàn toàn. Đương nhiên điều này đều là ký ức lúc nhỏ của thân thể này để lại, nhưng mà có lẽ chủ nhân của khối thân thể này cũng không biết lý do khiến mình không thể tu luyện, đành phải mang cái danh phế vật mười năm nay.
Lúc Phi Yên có thể mở mắt và nói chuyện đã là thời điểm 2 ngày sau, khiến cho vị trị liệu sư không khỏi giật nảy mình. Về cơ bản, xương cốt bị gãy ở đại lục này chính là hoàn toàn không thể nối lành, tương đương với bị phế. Nhưng y cũng không dám hỏi gì, sợ mang họa sát thân. Gia tộc nào cũng có vài bí mật mà ngoại nhân không thể biết a..