Lăng Lạc Xuyên cười, túm cằm Vị Hi, hôn
lên má cô một cái, “Tôi chỉ hỏi hai việc. Việc thứ nhất, ai đưa cô ấy tới đây?
Việc thứ hai… thứ trong cốc, ai cho vào?”.
“Mỗi một thế giới đều có ma quỷ của chính nó, chỉ cần
ở lại thế giới của mình, bạn liền biết ai là ma quỷ. Nhưng một khi bạn vượt qua
ranh giới, bạn sẽ không biết ai là thiên sứ, ai là ma quỷ. Song, không sao. Giả
sử thế giới phán xét bạn bằng phương thức không công bằng, bạn cũng có thể sử
dụng chính phương thức của mình… phán xét thế giới này”.
Vị Hi viết như vậy lên mặt sau của quyển sổ ghi chép,
sau đó cô ngẩng đầu tiếp tục nhìn màn hình máy chiếu lớn trong giảng đường.
Giáo sư đẩy đẩy cặp kính chỉ bức họa có màu sắc tươi
đẹp trên màn hình, “Đây chính là “Sự phán xét cuối cùng” – tác phẩm đồ sộ
truyền lại đời sau của
Michelangelo[1], ông
mất sáu năm để vẽ cho nhà thờ Sistine. Vì lấy cảm hứng từ “Ngày phán xét cuối
cùng” trong Kinh thánh và phần “Địa ngục” của Dante[2], bởi
thế nên được đặt tên…”.
[1]
Michelangelo là hoạ sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kĩ sư người Ý
thời kì Phục hưng.
[2]
Dante là một nhà thơ, nhà thần học người Ý, tác giả của hai kiệt tác La Divina
Conunedia (Thằn khúc) và La Vita Nuova (Cuộc đời mới). “Địa ngục”
(Inferno) là phần đầu trong trường ca Thần khúc.
Có học sinh giơ tay hỏi: “Thưa giáo sư, em nghe nói
năm đó khi Michelangelo vẽ bích họa này, hơn bốn trăm người trên bích họa đều
khỏa thân. Sao trên bích họa này, mỗi người đều quấn một tấm vải che phần giới
tính giống như “bỉm không ướt”? Lẽ nào vị đại sư này sợ trước mặt Thượng đế họ
sẽ sợ tới nỗi vãi tè nên mới thêm vào?”.
Mọi người đều sững sờ im lặng trong giây lát, tiếp đó
một tràng cười bùng lên khắp giảng đường, vị giáo sư già lắc đầu thở dài, “Con
à, đó gọi là vải thắt lưng. Con không có kiến thức cũng nên có chút thưởng
thức; không thưởng thức cũng nên có chút hiểu biết; không có hiểu biết, ít nhất
nên biết cách giấu dốt. Năm đó khi tác phẩm đồ sộ này được vén màn đã gây ra
không ít tranh luận, một số người cho rằng như vậy là báng bổ thần linh. Cho
nên sau khi Michelangelo qua đời không lâu, Giáo Hoàng liền hạ lệnh thêm vải
hoặc trang sức che đi phần giới tính những nhân vật khỏa thân trên bức tranh.
Những họa sĩ nhận nhiệm vụ ấy cũng vì thế mà bị người ta gọi đùa là ‘kẻ tạo ra
quần lót’”.
Mọi người giờ mới hiểu ra, giáo sư nói tiếp: “Chủ đề
chính của bích họa này là vở kịch của cuộc đời con người, cũng chính là nói con
người đã được định trước phải liên tục rời bỏ Thượng Đế, nghiệp chướng nặng nề,
nhưng cuối cùng sẽ được cứu rỗi…”.
Chuông tan học reo lên, giáo sư giao bài tập về nhà
xong liền ôm chồng tài liệu dày rời đi.
Vị Hi thu dọn sách vở, đang định nhét vào túi bất ngờ
bị một đôi tay nhanh nhẹn lấy mất. Cô ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Chu Hiểu
Phàm.
Chỉ thấy cô ấy cười toe toét, “Người đẹp, cho mình
mượn vở, đại ân đại đức này tiểu nữ suốt đời không quên”.
Vị Hi thấy hai mắt cô ấy đỏ hoe liền biết Chu tiểu thư
vừa nãy lại ngủ rồi. Thế là cô thở dài, lấy quyển sổ nhỏ viết: “Sắp thi rồi, cậu
còn như vậy? Giáo sư Ngô có tiếng là diệt nghìn người, cậu không sợ bị ông ấy
tiêu diệt à?”.
Chu Hiểu Phàm làm mặt quỷ với cô, đặt vở vào trong túi
mình, cười nói: ‘’Biết cậu là học sinh ngoan, chỉ lo chăm chỉ học tập, bạn trai
tốt như vậy cũng ném sang một bên. Mình không thể, vị ấy nhà mình một ngày
không thấy mình liền không thoải mái’’.
“Bạn trai tốt” mà Chu Hiểu Phàm chỉ là Lăng Lạc
Xuyên, Vị Hi đã giải thích rất nhiều lần với cô ấy điều này. Nhưng cô ấy không
tin, cuối cùng, Vị Hi cũng lười nói thêm.
Chu Hiểu Phàm gần đây quen một vị thiếu gia có gia
cảnh khá giàu có, theo cô ấy nói, tính cách người đó thật thà, tuyệt đối không
phải loại chỉ biết ăn chơi, hưởng thụ. Hai người cũng rất hợp nhau, có điều mới
quen nhau một tháng liền thề non hẹn biển, quấn lấy nhau nồng nhiệt, khó chia
rời.
Vị Hi là người đã từng lăn lộn trong vòng danh lợi,
hiểu rằng hễ là “vương tôn công tử” có chút địa vị, đều thích đùa giỡn với một,
hai cô gái xinh đẹp của trường điện ảnh nghệ thuật có danh tiếng, coi mình là
tài tử chốn phong nguyệt, tự cho mình đa tình thanh cao, vô cùng phong lưu.
Nhưng cô chưa từng gặp bạn trai của Chu Hiểu Phàm,
không tiện kết luận bừa, cũng không thể khuyên bảo. Cô bèn viết: “Cậu phải có
tính toán trong lòng, anh ta là người giàu có, sau này luôn có chỗ dựa. Bây giờ
cậu suốt đêm đi chơi cùng anh ta như vậy, anh ta cũng chẳng làm sao, nếu cậu bỏ
lỡ việc học, thì không đáng”.
Ai ngờ Chu Hiểu Phàm lại là một cô gái ngốc nghếch
không có tính toán trước, chỉ biết vui chơi, “Bỏ lỡ rồi thì sao chứ? Cậu chưa
từng nghe nói à? Phụ nữ giỏi không bằng lấy chồng giàu. Mình khó khăn lắm mới
gặp được một “nhân vật” có đủ bốn thứ: có nhà, có xe, có hình thức, có tài
khoản, còn không nhân cơ hội mà nắm chắc anh ấy ư? Chỉ cần có thể gả cho anh
ấy, vậy sau này mình còn lo gì, vui vẻ làm thiếu phu nhân, vừa nhàn hạ vừa vô
lo”.
Vị Hi nghe xong thở dài, lòng thầm nghĩ nào đâu dễ
dàng vậy? Đàn ông bây giờ càng ngày càng giảo hoạt, không muốn đi thêm một
bước, không muốn nói thêm một câu, tính toán được mất, sợ gánh vác. Bạn tính
toán với anh ta, anh ta cũng tính toán với bạn. Không có người đàn ông thông
minh nào muốn lấy một người phụ nữ chỉ muốn làm kí sinh trùng về làm vợ. Càng
là người nắm rõ tâm tư bạn, càng coi thường bạn tự đáy lòng.
Cho dù anh ta bằng lòng để bạn phụ thuộc vào anh ta,
nhưng hàng ngày nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày há dễ dàng như thế?
Phụ nữ càng ở thế yếu càng cần phải dựa vào bản thân.
Chỉ có tự tôn, tự trọng, người khác mới cảm thấy bạn đáng yêu, đáng kính. Đây
là đạo lí giản đơn nhất, nhưng xã hội càng tiến bộ, giá trị nhân sinh quan càng
loạn.
Đàn ông có tiền liền tự cho mình tài giỏi, phụ nữ cũng
có giá của mình, đạo đức liêm sỉ càng ngày càng lụi bại, mọi người nhìn thành
quen, dần dần hình thành thói quen, lại cho rằng việc thế gian vốn nên như vậy.
Vì thế đến cô gái thật thà hiền hậu như Chu Hiểu Phàm còn nghĩ đến việc gả vào
nhà giàu, tưởng rằng cả đời vô lo, không phải suy nghĩ chuyện cơm áo.
Hai người bước ra khỏi phòng học, cả quãng đường Chu
Hiểu Phàm ríu ra ríu rít, nói không ngừng. Cô ấy là một người nhiệt tình, trước
đây rất tốt với Vị Hi, bây giờ lại thương cô bị người ta “cướp bóc” nửa năm
trước, tuy thoát chết nhưng để lại thương tật không thể nói được, vì vậy càng
quan tâm cô hơn. Hai người ở trường học thường như hình với bóng.
Khi rời khỏi cổng trường thì nhìn thấy bạn trai của
Chu Hiểu Phàm ngồi trong xe con đợi cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Vị Hi gặp người này, anh ta mặc
một bộ complet đắt tiền, trông danh giá, nhưng ánh mắt khiến người ta thấy ghét,
đặc biệt khi anh ta nhìn bạn.
“Hiểu Phàm, không giới thiệu người đẹp này với anh
à?”. Gã đàn ông đặt tay lên vai bạn gái, tươi cười hỏi.
“Vị Hi, đây là bạn trai mình, Tiết Khải…”.
Còn chưa để Chu Hiểu Phàm giới thiệu xong, gã liền
trách móc nói: “Hóa ra em chính là Lục Vị Hi, Hiểu Phàm thường nhắc tới em. Nói
em vừa thông minh vừa xinh đẹp, là tài nữ nổi tiếng của khoa. Hôm nay vừa nhìn
đã thấy thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt”.
Vị Hi ngoài mặt cười khéo léo nhưng trong lòng thầm
nói: “Còn anh thì gặp mặt không bằng nghe danh. Người này vừa nhìn đã thấy là
loại phóng đãng tùy tiện, sao Hiểu Phàm không nhìn ra nhỉ?
“Hẹn gặp không bằng vô tình gặp, hôm nay để anh làm
chủ nhà, chúng ta tìm nơi yên tĩnh, ăn cơm uống trà thì thế nào?”.
Chu Hiểu Phàm đương nhiên vui mừng khôn xiết, Vị Hi
vốn không muốn đi nhưng Tiết Khải khăng khăng mời. Vị Hi không nỡ làm Hiểu Phàm
mất hứng, cũng đành miễn cưỡng đi theo.
Tiết Khải đưa bọn họ đến “Bàn Long Thiên Phủ” xa
hoa nhất trong thành phố, Vị Hi cũng từng lăn lộn chốn “giang hồ” nhưng đây là
lần đầu tiên cô đến nơi này.
Nghe nói, những nhân vật nổi tiếng có danh vọng trong
thành phố thích tổ chức ăn uống ở đây nhất. Ở đây tất nhiên là xa xỉ sang
trọng, khí thế phô trương.
Cô không nén được có chút kinh ngạc trong lòng, ba
người chỉ ăn cơm mà thôi cần gì phải long trọng như vậy chứ?
Họ vào phòng riêng, lại thấy cả phòng náo nhiệt, có
nam có nữ, đều tầm hai, ba mươi tuổi. Đàn ông mặc Âu phục giày da, nữ phóng
đãng lả lướt, đều là các nhân vật phong thái phi phàm.
Chu Hiểu Phàm nghi hoặc nhìn bạn trai, Tiết Khải cười
ôm cô dỗ dành: “Không phải sợ, đều là bạn anh. Mọi người hẹn mang bạn gái đến,
tập trung cả ở đây ăn bữa cơm mà thôi”.
Đã là bạn của Tiết Khải đương nhiên đều là con cháu
nhà quan, Chu Hiểu Phàm chưa từng gặp tình huống này, sợ đến mức mềm nhũn từ
lâu, lại nghe bạn trai nói bên tai, “Coi trọng em mới mang em đến. Em phải
phóng khoáng hơn chút, đừng làm anh mất mặt”.
Cô lập tức ngoan ngoãn gật đầu, kéo Vị Hi vui vẻ ngồi
xuống. Một cô gái trông đáng yêu ngồi cạnh nồng nhiệt bắt chuyện với bọn họ.
Vừa nói vừa rót đầy li rượu vang cho họ.
Tiết Khải giới thiệu các cô cho mọi người trong bữa
cơm, họ chào hỏi nhau, từng người đàn ông mời rượu họ.
Chu Hiểu Phàm lập tức nói: “Cô ấy bị hen, không uống
được, tôi thay cô ấy”.
Lời vừa thốt ra, tất cả đều hưởng mũi nhọn vào cô.
Hiểu Phàm đáng thương, một cô gái chưa từng ra khỏi cổng trường đâu phải đối
thủ của họ, không từ chối được lại không dám đắc tội người khác. Chỉ qua vài
hiệp liền bị mấy người này chuốc cho đỏ mặt tía tai, không chống đỡ nổi.
Tiết Khải lúc này lại không quan tâm, bắt chéo hai
chân, kề má áp tai với một cô gái có thân hình bốc lửa ngồi cạnh, vừa cười vừa
nói. Những đôi nam nữ khác cũng kề vai, thờ ơ trêu đùa.
Vị Hi nhận ra có điều gì đó không ổn từ lâu, thấy dáng
vẻ cử chỉ, hành vi điệu bộ của những người này không giống với kiểu bạn bè tụ
họp, mà giống như biểu diễn kín tại nhà. Cô kéo mạnh áo Chu Hiểu Phàm dưới gầm
bàn, nhưng nha đầu ngốc này đang một lòng một dạ lấy lòng Tiết Khải, bận ứng
phó không quan tâm đến cô.
Vị Hi vờ muốn đi vệ sinh, vừa đứng lên liền bị Tiết
Khải ấn xuống.
“Người đẹp, trong phòng cũng có phòng vệ sinh, không
cần ra ngoài”. Tiết Khải chỉ cánh cửa bên.
Vị Hi cười, cầm túi đứng lên, sau khi vào phòng vệ
sinh liền khóa trái cửa. Sau đó mở túi lấy di động ra, tìm người đến cứu.
Nhưng di động trong này lại không có tín hiệu. Vị Hi
hơi hoảng, cầm di động đi quanh phòng vệ sinh.
Cộc cộc cộc, bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói ngọt
ngào, “Cô Lục, cô không sao chứ, có cần tôi vào xem cô thế nào không? Bạn gái
Tiết thiếu gia hình như uống nhiều quá, đang om sòm tìm cô đấy”.
Vị Hi lo lắng cho Hiểu Phàm, là bạn bè không thể vứt
cô ấy một mình ở ngoài. Vì vậy cô định thần lại, mở vòi nước rửa tay rồi quay
người mở cửa.
Người con gái đó nhiệt tình kéo cô về bữa tiệc, rót
cho cô cốc nước hoa quả, cười mỉm nói: “Cô Lục, không thể uống rượu thì uống
chút nước hoa quả nhé”.
Vị Hi để ý thấy chai nước cô ta rót đã được mở, trong
lòng biết mấy “cậu ấm chỉ lo hưởng thụ” này cậy mình có vài đồng tiền đa phần
là những nhân vật coi trời bằng vung, quen chơi trò “viên đạn bọc đường”, thêm
nguyên liệu vào đồ uống.
Lại nhìn cô gái đó mời nhiệt tình, liền bưng lên uống
một ngụm nhưng không nuốt, chỉ ngậm trong miệng, nhân lúc người khác không chú
ý giả vờ lau miệng lặng lẽ nhổ ra khăn.
Chu Hiểu Phàm bên này đã say mềm nhũn trên ghế, mặt
như hoa đào, mắt mơ màng, chỉ còn nước chắp tay xin tha. Nhưng những người này
đâu chịu buông tha cho cô ấy, vẫn chuốc cho cô ấy say mèm. Tiết Khải lại ôm một
người đẹp ngồi trên ghế sofa nhìn cô ấy cười ha ha vui vẻ.
Vị Hi lập tức thấy lạnh trong lòng, người yêu kiểu gì
vậy, tên súc sinh này chẳng qua rảnh rỗi vô vị liền mang Hiểu Phàm ngốc nghếch
ra chơi đùa cho vui. Bây giờ, tiết mục tình cảm thuần khiết đã chơi chán, liền
lừa người ta đến đây giao cho lũ bạn khốn nạn làm kĩ nữ tiêu khiển.
Nhưng chỉ tức giận cũng vô ích, vấn đề bây giờ là cô
làm thế nào mới có thể mang nha đầu ngốc này rút lui an toàn. Đang tính toán
suy nghĩ, không có cách nào khả thi, thì móng vuốt bên cạnh đặt lên vai cô.
“Người đẹp, đừng thận trọng như vậy. Đến đây, uống với
anh một li”. Gã nói xong liền kề sát gương mặt nồng nặc mùi rượu vào cô.
Vị Hi dùng tay chắn, một cốc đầy nước ép hoa quả đỏ
tươi đổ một nửa lên chiếc quần Âu đắt tiền của gã. Gã lập tức thay đổi sắc mặt,
hung hăng lau nước bắn trên đũng quần, miệng lớn tiếng trách móc: “Đổ lên quần
tôi, cô sao vậy?”.
Bên cạnh có người trêu, “Hung dữ thế làm gì? Đừng dọa
em gái nhỏ chứ”. Nói xong liền đưa mắt ra hiệu.
Gã đó lập tức ngầm hiểu, dầy mặt lại dán sát vào cô,
ôm Vị Hi không rời, nhất định phạt cô uống cạn cốc rượu chuộc tội.
Vị Hi đẩy vài lần nhưng đối phương không dừng tay, còn
túm cằm cô ép uống. Chính lúc này chỉ nghe thấy tiếng rầm, cửa phòng bị người
khác đạp ra.
Mấy người trong bàn tiệc vụt đứng lên, đang định nổi
giận, nhìn thấy người đến lập tức ngây ra. Sau đó những người trong phòng đều
líu lưỡi, không cần ai nhắc nhở, tất cả lục tục đứng dậy.
Chỉ còn lại hai người, một người say đến mức không còn
biết gì, một người hoảng hốt sợ hãi.
Người tham gia bữa tiệc đã thay đổi sắc mặt từ lâu,
tươi cười nói: “Lăng thúc, hóa ra ngài ở đây”.
Lăng Lạc Xuyên nhìn Vị Hi một cái, người đằng sau lập
tức biết ý, kéo ghế bên cạnh cô. Anh nhanh nhẹn ngồi vào chỗ, cũng không nói
năng gì, rút điếu thuốc ngậm trong miệng, lập tức có người vồn vã dâng bật lửa,
châm thuốc cho anh.
Trong chốc lát khói thuốc lượn lờ, Lăng Lạc Xuyên dựa
vào ghế từ từ hút, không quan tâm người bên cạnh, không để ý Vị Hi, cũng không
cho mọi người ngồi xuống. Trai thanh gái lịch trong căn phòng ăn mặc đẹp đẽ
đứng đó, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không dám thốt ra một tiếng.
Bình thường chỉ nghe đến phô trương thanh thế, hôm nay
Vị Hi mới coi như thực sự biết thế nào là phô trương thanh thế. Trong lòng thầm
nghĩ Lăng Lạc Xuyên này còn nhỏ hơn Nguyễn Thiệu Nam vài tuổi, chưa tới ba
mươi, sao có thể ra vẻ trưởng bối đối với những người này chứ?
Lẽ nào thực sự là núi cao không qua nổi mặt trời? Chỉ
có tiền có thế vẫn chưa đủ, phải có gia cảnh địa vị khiến người khác kính nể
mới có thể áp chế người ta?
Điếu thuốc hút được một nửa, Lăng Lạc Xuyên quay sang
nhìn thấy cốc nước hoa quả của Vị Hi còn một nửa, liền thong thả cầm lên, đang
định uống.
Có người sợ xảy ra chuyện, lập tức kêu lên: “Lăng
thúc…”.
Lăng Lạc Xuyên lập tức hiểu ra, đặt cốc sang một bên,
đôi mắt phượng cười càng xán lạn, anh hỏi: “Cục cưng bé nhỏ, sao đến đây cũng
không nói với anh một tiếng?”.
Lời vừa thốt ra, Tiết Khải sợ đến mức suýt ngã xuống
đất.
Vị Hi nhìn anh, biết người này bề mặt một đống lửa,
sau lưng một con dao, cười càng vui vẻ, thủ đoạn ra tay trừng trị càng lợi hại.
Cô không dám dây dưa nhiều với anh, nhưng bây giờ anh lại là sợi dây cứu mạng
duy nhất của cô và Hiểu Phàm, gặp dịp thì phải góp vui, cô nào không hiểu?
Vì vậy cô mỉm cười với người đàn ông, vậy là đủ. Người
vừa nãy kéo cô ép rượu cảm giác hai chân mềm nhũn như không còn là của mình.
Nhìn tình cảm hai người như vậy, những người tham gia
bữa tiệc lập tức xu nịnh: “Hóa ra cô Lục là bạn của Lăng thúc, Lăng thúc quả
thật rất tinh mắt, cũng chỉ có cô gái xinh đẹp đoan trang, khí chất phi phàm
như cô Lục mới xứng với tầng lớp cao quý như Lăng thúc…”.
Ai ngờ Lăng Lạc Xuyên nghe xong câu này sắc mặt lại sa
sầm, cười lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu lại kết hợp uyên ương trước
cho tôi. Để người của tôi hầu rượu các cậu, ha, lớn mặt gớm. Chút việc bẩn thỉu
của các cậu, tưởng tôi không biết?”.
Những “cậu ấm chỉ biết hưởng thụ” này bình thường
ngông cuồng tự cao tự đại, thực ra cũng chỉ là loại “tốt mã giẻ cùi[3]”
chưa từng thấy qua cảnh đời. Gặp đúng người lợi hại, miệng liền không thốt lên
nổi một câu. Mọi người trong phòng toát mồ hôi lạnh, đứng im như hến ở đó,
ngoài tiếng ngáy của Chu Hiểu Phàm, còn lại không có chút động tĩnh.
[3]
Thể hiện thái độ coi thường, miệt thị người có vẻ ngoài đẹp mã nhưng nhân cách
ứng xử không tốt.
Người đi cùng kêu nhân viên phục vụ đổi cốc mới, rót
đồ uống vào. Nhưng Lăng Lạc Xuyên không có hứng, lại đặt sang một bên, quay mặt
nhìn người trong vòng tay mình hỏi: “Em uống đồ uống trong cốc đó rồi à?”.
Vị Hi lắc đầu, viết trên giấy: “Bị em hắt đi rồi”.
Lăng Lạc Xuyên lúc này mới yên tâm, quay sang nheo đôi
mắt phượng mạnh mẽ lại, nhìn lướt một lượt những người liên quan, rồi cười nói:
“Các cậu cũng không cần sợ, tôi chỉ hỏi hai việc. Các cậu nói rõ ràng thì hôm
nay bỏ qua. Nếu không nói rõ ràng, vậy thì không cần nói nữa, tôi chỉ nói
chuyện với bố các cậu!”.
Những người đang đứng vừa nghe lời này, làm gì có chuyện
không gật đầu. Lập tức nhanh trí đồng ý, “Lăng thúc, ngài cứ hỏi. Chúng tôi dù
có gan to bằng trời cũng không dám giấu ngài”.
Lăng Lạc Xuyên bật cười, túm cằm Vị Hi, thơm lên má cô
một cái rồi mới nói: “Việc thứ nhất, ai đưa cô ấy tới đây? Việc thứ hai…”.
Người đàn ông quay mặt lại, ánh mắt sắc như dao đã không còn chút ý cười, “Thứ
trong cốc, ai cho vào?”.