Nhìn thấy bộ dạng máu bắn tung tóe trên
võ đài của người đó, cậu muốn gì mà cô ta chẳng nghe?
Đây là biệt thự tư nhân, lưng dựa núi, nằm sát biển,
môi trường trong lành, được chủ nhân cải tạo thành một câu lạc bộ nhỏ, chỉ tiếp
đãi hội viên, tuyệt không mở cửa với bên ngoài. Có thể đến đây đa phần đều là
những nhân vật có máu mặt, không giàu có cũng cao quý. Đã là câu lạc bộ tư
nhân, bên trong đương nhiên có rất nhiều trò thú vị xấu xa, thực không thể nói
với người ngoài.
Lăng Lạc Xuyên đã sớm nghe nói về nữ sắc nơi này không
giống với các nơi khác nhưng đây mới là lần đầu đến tiêu khiển. Có hai nguyên
nhân, một là bình thường anh không thích tìm kiếm cái lạ, người khác nói hay nhưng
anh lại cảm thấy nhạt nhẽo. Hai là anh tuy phong lưu nhưng không hạ lưu.
Song hôm nay lại thực vô vị.
Lúc này anh đang vô cùng buồn chán ngồi trên ghế sofa,
lắc li rượu nho trước ánh đèn, lơ đễnh nhìn một hàng nam nữ phóng đãng trên sàn
nhảy, vẻ mặt khó chịu.
Người mời khách thấy nhân vật chính không vui bèn đưa
mắt ra hiệu, vài mĩ nhân như hoa như ngọc, xưa nay vốn là người khôn ngoan lanh
lợi, lúc này rụt đầu lại như con đà điểu, không ai dám bước lên.
Người trong giới đều biết tính khí của Lăng Lạc Xuyên,
anh là loại người xấu tính, hỉ nộ vô thường, hà khắc khó tính. Ở bên quân vương
như bên hổ, khi vui anh ta rất tốt, nhưng lúc không vui, bạn đã không làm cho
anh ta vui thì thôi, nếu làm gì không vừa ý chỉ sợ đến chết như thế nào cũng
không biết.
Anh buông li rượu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên tai tiếng
oanh yến líu lo, du dương, mềm mại, ngọt ngào, uốn éo đủ kiều. Đều là kiểu bừa
bãi lăng nhăng bình thường vẫn nghe, lúc này vấn vít bên tai chỉ cảm thấy lòng
vô vị.
Bên tai vang lên tiếng nhạc mê hoặc hư ảo, giống như
tiếng rên rỉ khi làm tình, khơi dậy lửa lòng. Mở mắt nhìn chỉ thấy cả một căn
phòng đầy nam nữ, mặc kệ ai là người đàn ông của ai, ai là người đàn bà của ai,
sớm đã loạn hết lên rồi.
“Hai ngựa còn không chung một máng, các
anh đều là những người danh giá, hãy giữ lại chút thể diện cho mỗi người”.
Đột nhiên nhớ đến câu nói trên giấy của Vị Hi, Lăng
Lạc Xuyên nhìn mọi thứ trước mắt, càng cảm thấy mỉa mai nực cười.
Đây là thời đại dạng hai chân còn dễ dàng hơn dang
rộng vòng tay, đàn ông có tiền liền coi phụ nữ như đồ chơi, phụ nữ xem bản thân
như hàng hóa.
Ai tán tỉnh ai, ai đùa cợt ai, ai bán ai, ai mua ai,
ai có thể nói rõ ràng đây? Khi bạn đùa giỡn con mèo, con mèo cũng đang đùa giỡn
bạn. Bạn không phải mèo, sao bạn biết nó không vui bằng bạn?
Lăng Lạc Xuyên vốn đang hậm hực mệt mỏi, nghĩ đến đây
càng thêm buồn bã, chán nản. Một đôi tay mềm như không xương lúc này lại không
biết sống chết mà dán lên người anh. Lửa giận trong lòng bốc cháy, anh liếc
nhìn nhưng lại đối diện với một đôi mắt đen, long lanh như nước, cảm giác hơi
quen, như từng gặp ở đâu đó.
Người con gái ấy chỉ ngoài hai mươi, mắt phượng mày
ngài, trắng nõn, xinh đẹp. Không biết bị chuốc thuốc gì, nhào vào lòng anh nửa
ngây ngô nửa điên loạn, vừa khóc vừa cười.
Lăng Lạc Xuyên cúi đầu nhìn cô ta, đột nhiên phát hiện
dung mạo của cô ta rất giống với người nào đó, bất giác sóng lòng dâng trào,
vốn có bảy phần chếnh choáng, lúc này biến thành mười phần.
Ấn người ta lên ghế sofa, miệng vẫn còn trách mắng:
“Chẳng qua anh chỉ buột miệng nói vài câu, em liền viết một đống mắng anh. Cho
dù trước đây anh có chỗ không phải với em, lẽ nào những ngày qua anh bù đắp vẫn
chưa đủ? Cả ngày chỉ nghĩ đến em, chỉ lo cho em, em thì ngon rồi, không cảm ơn
thì thôi, ngày ngày phòng anh như phòng trộm. Em cũng không nghĩ xem, nếu như
anh thực sự muốn cưỡng ép, còn đợi tới hôm nay ư?”.
Đáng thương cho cô gái, bị anh hôn đến mức hồ đồ, hỏi
đến choáng váng, nhưng không biết họa từ đâu ra. Cái đầu nhỏ né trái né phải
như trống bỏi, chỉ coi anh như ma vương đầu thai, trong hỗn loạn sinh ra sợ
hãi, trong sợ hãi sinh ra dũng cảm, không chịu nghe theo anh.
Ai dè lại chọc cho Lăng thiếu gia giận dữ ngút trời,
chuyện gì cũng dám làm, bóp cằm con nhà người ta buông lời tàn nhẫn, “Anh biết,
em không thích anh. Tên đấm bốc chợ đen kia có gì tốt chứ? Sống cùng mái nhà
còn chưa tính, cả ngày ra ra vào vào cùng nhau, thân mật nồng thắm. Bóng gió
với em bao lần, em coi như không biết. Cố tình làm chướng mắt anh, không cho
anh ngủ yên, đúng không? Nói cho em biết, anh nói một câu có thể giỡn chết anh
ta! Sớm muộn gì anh cũng khiến anh ta chết trước rồi tìm sợi dây thắt chết em,
tất cả chúng ta đều sạch gọn!”.
Nói xong liền hung hăng cắn lên miệng cô gái, cô bé
này bật khóc nức nở, rất đáng thương.
Tiếng khóc như đổ thêm dầu vào lửa, người đàn ông túm
cằm cô hung hăng nói: “Không được khóc! Chỉ biết giả vờ đáng thương với anh. Em
đáng thương chỗ nào chứ? Hễ có chút cơ hội, em chỉ sợ hận không thể lập tức xử
lí anh và Thiệu Nam. Em tưởng anh không biết à!”.
Cô gái bị anh dọa cho không dám lên tiếng, cuộn mình
bên dưới anh run rẩy dữ dội, khóc cũng không dám khóc to.
Lăng Lạc Xuyên thấy cô như vậy quả thật rất đáng
thương, cơn tức giận hoàn toàn biến mất. Thế là, lại vừa thương vừa yêu hôn lên
những giọt nước mắt, nhẫn nại, nhẹ nhàng, mềm mại dỗ dành, “Em đừng khóc, đùng
khóc mà. Em khóc, chỗ này của anh đau…”. Anh chỉ vào tim mình, kéo tay cô gái
đặt lên đó, “Không tin, em sờ mà xem”.
Cô gái ngừng khóc, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh.
Lăng Lạc Xuyên nhìn vào đôi mắt mờ hơi nước, gương mặt
trái xoan nhỏ nhắn, hơi chau mày… Giống hệt dáng vẻ của người kia.
Thế là anh ôm “con cừu non thế tội” trong lòng,
khẽ thì thầm, giọng điệu lưu luyến, trong không khí phóng đãng, hỗn loạn này
lại có cảm giác bi thương khó nói thành lời.
Anh nói: “Anh không phải trời, không phải thần, cho dù
là trời là thần cũng không thể xoay chuyển chuyện đã xảy ra. Nhưng Vị Hi à, em
biết không? Nếu có thể đảo ngược thời gian, cho dù bắt anh đổi bằng mạng sống,
anh cũng bằng lòng…”.
Khi Lăng Lạc Xuyên vừa tỉnh giấc đã gần sáng. Nhìn
người đang trần trụi phía dưới, liền kéo một bộ quần áo, tiện tay đắp lên. Cô
gái líu ríu một tiếng lại trở mình ngủ tiếp.
Anh vừa mặc quần áo vừa nhìn ra xa, trên thảm, trên
ghế sofa, trên bàn, trên sàn nhảy, một vài đôi nam nữ trần truồng nằm ngổn
ngang. Những nhân vật thường ngày áo quần bảnh bao này lúc này dưới ánh đèn lờ
mờ chỉ là một đống thịt trắng lóa.
Anh mặc quần áo chỉnh tề xong, lấy ví tiền rút toàn bộ
tiền mặt trong đó vứt bên cạnh cô gái rồi đi ra.
Ra ngoài, tìm thấy xe mình anh dựa vào cánh cửa xe
châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, chỉ ba, bốn tiếng đồng hồ,
phía đông chưa sáng nhưng nắng ban mai đã hơi hé lộ giữa những tầng mây hình
vẩy cá, chút nắng hồng tươi sáng rực rỡ tựa như rạch một vết thương vô cùng thê
thảm trên bầu trời tối đen.
Cứ nhìn như vậy cho tới khi điếu thuốc cháy hết, anh
mới định thần lại, quay người rút chìa khóa, đang định mở cửa xe…
“Tay run đến thế, cậu còn có thể lái xe được không?”.
Một người bước ra từ bóng râm.
Lăng Lạc Xuyên quay lại nhìn, là Nguyễn Thiệu Nam,
không nén được có chút kinh ngạc, “Anh đến khi nào?”.
“Sớm hơn cậu một chút, ở suốt trong phòng đơn tầng
hai, cùng đi nhé”.
Nguyễn Thiệu Nam lái xe, Lăng Lạc Xuyên ngồi ghế phụ,
nghịch ngợm đồng hồ đeo tay với tâm trạng buồn chán.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn anh, cười nói: “Gần đây rất buồn
chán hả? Cô gái đó khá xinh, nhưng đến biểu diễn tại nhà như vậy cũng tham gia,
chẳng qua cũng chỉ là gái điếm cao cấp mà thôi, có cần phải nghiêm túc vậy
không? Không biết còn tưởng cậu muốn ăn cô ta kia đấy”.
Lăng Lạc Xuyên ngáp một cái, chậm rãi trả lời: “Rất
buồn chán. Anh cũng thế còn gì? Sao, vị hôn thê xinh đẹp, dịu dàng trong nhà
không làm anh thỏa mãn à? Chạy tới đây tiêu khiển không phải phong cách của
anh”.
Nguyễn Thiệu Nam khẽ cười, “Tôi không đắc tội cậu đấy
chứ, miệng lưỡi ghê gớm thế. Đều là đàn ông, không cần tôi nói chắc cậu hiểu”.
Lăng Lạc Xuyên cũng cảm thấy mình hơi thất lễ, không
biết vì sao gần đây nhìn thấy Nguyễn Thiệu Nam, anh liền cảm thấy không thoải
mái. Nhưng rốt cuộc không thoải mái ở đâu, hình như một, hai câu không thể nói
rõ.
Nguyễn Thiệu Nam là người giỏi đoán ý qua sắc mặt và
lời nói của người khác, suy nghĩ kín đáo, so ra hơn cả Lăng Lạc Xuyên, trong
lòng đương nhiên biết vì sao anh không thoải mái.
Nguyễn Thiệu Nam có một nguyên tắc: Tuyệt đối không
đối đầu với người mạnh hơn mình, còn cùng hợp tác với họ, dần dần còn khiến
người ta làm việc cho mình.
Đây chính là điểm thông minh của anh.
Lăng Lạc Xuyên mạnh hơn anh chăng? Tạm thời còn chưa
nhìn ra manh mối. Nhưmg không thể phủ nhận, vị công tử có thế lực đứng sau này
luôn có thái độ nô đùa chốn nhân gian, không dựa vào thế lực gia tộc đã đạt
được địa vị gần như có thể sánh ngang với anh, điều này không thể không khiến
Nguyễn Thiệu Nam trước nay cẩn trọng thấy kiêng dè.
“Lạc Xuyên, tôi không có anh chị em một, cũng không có
người thân. Chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi luôn coi cậu như em ruột. Trong
lòng cậu nếu có chỗ nào bất mãn với tôi, cứ nói ra. Tôi không đúng, tôi nhận
lỗi với cậu là được. Cũng tránh cho người ngoài nhân cơ hội này li gián tình
cảm bao năm giữa chúng ta”.
Nguyễn Thiệu Nam nói như vậy, Lăng Lạc Xuyên không còn
gì để nói. Rốt cuộc, anh có thể trách gì anh ta chứ? Chuyện nhà họ Lục, toàn bộ
kế hoạch từ đầu đến cuối, anh đều trơ mắt đứng xem, bao gồm cả lần cuối cùng hạ
thủ với cô.
Đúng như Vị Hi nói, bao nhiêu việc đẫm máu như vậy cố
tình xảy ra trước mắt anh, anh biết rõ, hiểu hết. Những mánh khóe giết người vô
hình, những thủ đoạn máu lạnh vô tình, những hậu quả máu chảy thành sông ấy,
anh đều “đành lòng” đứng nhìn được, lại đến lúc này mới “không đành lòng”? Có
phần giả tạo đáng buồn cười.
Nghĩ đến tình anh em bao năm giữa mình và Nguyễn Thiệu
Nam, lúc này lại hợp tác làm ăn, trong đó có vướng mắc lợi ích phức tạp. Anh là
một người thông minh đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Nguyễn Thiệu
Nam. Anh là một thương nhân xuất sắc, thương nhân đều biết cân nhắc mức độ nặng
nhẹ, lợi hại.
Nói cho cùng anh là một người theo chủ nghĩa thực dụng
coi lợi ích là trên hết, tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ còn chưa chạm
được đến liền đắc tội một nhân vật đáng sợ như vậy, không cần thiết cũng không
đáng.
Thêm nữa, Nguyễn Thiệu Nam thông minh như vậy, chắc
cũng đoán ra bảy, tám phần, không bằng nói thẳng, mọi người hiểu rõ, giải tỏa
những khúc mắc còn vướng bận trong lòng.
Thế là anh khẽ cười, “Anh nhạy cảm quá rồi, chỉ là có
vài việc tôi vẫn chưa rõ lắm. Muốn hỏi anh nhưng không biết nên bắt đầu từ
đâu”.
Nguyễn Thiệu Nam hơi tò mò, “Cậu muốn hỏi gì?”.
Lăng Lạc Xuyên hơi do dự, hỏi có phần u ám: “Ban đầu
anh… sao làm được?”.
“Cái gì?”. Nguyễn Thiệu Nam không hiểu.
Lăng Lạc Xuyên nhìn đồng hồ của mình, đột nhiên không
đầu không cuối nói một câu: “Sáu ngày mười tám tiếng ba mươi ba phút’’.
Nguyễn Thiệu Nam mơ hồ, càng không hiểu.
“Tôi đã sáu ngày mười tám tiếng ba mươi ba phút chưa
gặp cô ấy. Cảm giác tựa như cai nghiện vậy, hàng ngày nhìn đồng hồ sống qua
ngày. Tôi thật không hiểu, sao anh có thể chịu nổi?”.
Nguyễn Thiệu Nam nhếch môi cười, “Hóa ra là việc này.
Người như cậu lại có lúc hồ đồ như vậy, kể cũng kì
lạ. Nhớ cô ta thì trực tiếp đi tìm. Ôm một người con gái giống cô ta mây mưa
một trận, cậu liền không nhớ nữa à?”.
Lăng Lạc Xuyên dứt khoát cởi đồng hồ ném ra ngoài cửa
xe, “Tính khí cô ấy, người khác không
biết, anh còn không hiểu sao? Bình thường trông có vẻ ngoan ngoãn, dễ bảo, một
khi bị ép liền trở nên liều mạng. Việc đó thường phải là anh tôi tình nguyện
mới thú vị. Lẽ nào để một cô gái máu me be bét trên giường anh? Cho dù đạt được
cũng có ý nghĩa gì chứ? Không bằng mua một con búp bê bơm phồng về nhà ôm, còn
tiết kiệm chút sức lực”.
Nguyễn Thiệu Nam không nén được lắc đầu, chế nhạo nói:
“Sao sự việc vào tay cậu lại biến thành máu me như vậy?”.
Lăng Lạc Xuyên cười nhạt, “Anh không máu me, chỉ là
giết người không dao mà thôi”.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn tình hình giao thông phía trước,
cười mà như không, hỏi anh: “Tửng xem đấu đấm bốc chợ đen chưa?”.
Lăng Lạc Xuyên bỗng nhớ đến Trì Mạch, nhưng trên mặt
không hề để lộ, chỉ nói: “Sao lại nói đến chuyện đó?”.
“Chỉ đột nhiên nhớ ra, tôi từng xem một trận đấu đấm
bốc chợ đen của người bản địa ở Campuchia. Một vùng đất bùn, xung quanh dựng
lưới sắt cao vài mét, cửa khóa, có điện cao áp. Chỉ cần chạm vào, vài giây liền
có thể nướng chín người. Người tham gia đều là những đứa trẻ bị cha mẹ bán đi,
nhỏ thì chưa tới mười hai, mười ba, lớn cũng chỉ mười lăm, mười sáu. Chúng gầy
như que củi, nhưng một khi đánh nhau, dùng hai từ “dã thú” cũng không đủ
để miêu tả, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức cậu không thể nghĩ tới. Chúng căn bản
không coi mình là người, cũng không coi người khác là người, sinh mệnh trong
mắt chúng chẳng qua chỉ là một bát cháo hoặc cái bánh bao”.
Lăng Lạc Xuyên lặng lẽ lắng nghe, trực giác cho thấy
đằng sau mới là trọng điểm.
Quả nhiên Nguyễn Thiệu Nam nói tiếp: “Để tiếp tục
sống, chúng không có lựa chọn. Tương tự, trên cuộc chiến danh lợi giết người vô
hình này, chúng ta cũng không được lựa chọn. Vì thế trước nay tôi chỉ dùng cách
thức hữu hiệu nhất để đạt được hiệu quả tốt nhất. Cho dù cô ta là ai, chỉ cần
cô ta có thứ tôi cần, tôi chỉ đòi cô ta. Chỉ nhìn kết quả, không ngại quá
trình, đây chính là nguyên tắc của tôi”.
Lăng Lạc Xuyên khẽ cười, giọng điệu đùa giỡn: “Hay cho
câu chỉ đòi cô ta. Tôi lại muốn biết, nếu người ta sắt đá không bằng lòng, anh
làm thế nào?”.
Nguyễn Thiệu Nam cười cười, nói với ý sâu xa: “Đấm bốc
chợ đen không phải chỉ nơi không ai quản lí mới có. Anh hiểu ý của tôi mà’’.
Lăng Lạc Xuyên nhìn Nguyễn Thiệu Nam, hóa ra, anh ta
đều biết hết. Nhưng luôn mồm nói không quan tâm, cho tới hôm nay vẫn quan tâm
nhất cử nhất động của cô, việc này nói lên điều gì?
Nguyễn Thiệu Nam nói tiếp: “Thế giới này có tiền có
thể sai được cả quỷ. Mà bọn họ lại đang trong lúc thiếu tiền, chỉ cần tìm người
nói với anh ta, nếu đồng ý giả thua còn có thể được thù lao gấp mười lần khi
thắng, cậu nói anh ta có đồng ý không? Một khi lên võ đài, muốn sống muốn chết
chẳng phải chỉ cần một câu của cậu? Mà bên này chỉ cần lôi cô ta đến địa bàn
của cậu, trực tiếp phát sóng cho cô ta xem là được. Nhìn thấy bộ dạng máu me
bắn tung tóe của người đó, cậu muốn gì mà cô ta chẳng nghe?”
Lăng Lạc Xuyên lắc đầu khẽ cười, “Điều đó chưa chắc.
Lỡ như người ta quyết tâm, sống hay chết tùy anh, cô ấy dứt khoát đi theo luôn.
Cuối cùng khiến ngọc vỡ hoa tàn, hương phai sắc nát, há chẳng phải phí sức đánh
một trận mà chẳng được gì?”.
Nguyễn Thiệu Nam thong thả thở dài, “Nếu thực sự như
vậy cũng chỉ có cách buông tay, để cô ta chết đi. Người phụ nữ không giữ được,
cậu muốn nữa cũng vô ích. Từ đây cắt đứt nỗi nhớ, không cần vì một người phụ nữ
ngày ngày nhớ mong, mất hồn mất vía, cậu cũng yên lòng”.
Lăng Lạc Xuyên quay mặt đi, đón ánh mặt trời dịu nhẹ,
nhìn Nguyễn Thiệu Nam đang nhìn thẳng, sắc mặt không thay đổi, ung dung nói
chuyện với anh, anh không biết những lời người này nói rốt cuộc là thật hay
đùa.
Cho dù là đùa cũng đã khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Giả sử là thật, vậy suy nghĩ kín đáo, lòng dạ thâm sâu, tính tình lạnh lùng,
thủ đoạn độc ác của anh ta đã đạt tới mức khiến người ta căm phẫn.
Lăng Lạc Xuyên bất giác thở dài, “Anh quá tàn nhẫn
rồi, theo đuổi tình yêu cũng làm như báo thù. Người ta chỉ là một cô gái yếu
đuối mảnh mai, cần gì phải ép vào đường cùng chứ”.
Nguyễn Thiệu Nam khẽ cười, “Ai nói yêu cô ta? Tôi chỉ
đang thảo luận cùng cậu, làm thế nào gươm chưa dính máu đã thắng, đã đạt được
người phụ nữ mình muốn. Cậu cảm thấy cô ta là người con gái yếu đuối, quan điểm
của tôi ngược lại với cậu. Còn nhớ lần trên tầng cao nhất tòa nhà Dịch Thiên,
bị tôi đè xuống, máu chảy khắp nền vẫn còn dám cứng cỏi cãi lại. Nếu không phải
sau đó cậu nhắc nhở tôi, đây có lẽ là khổ nhục kế cô ta dốc toàn lực lúc đường
cùng, tôi đã suýt bị lừa. Một người để đạt được mục đích, đến bản thân cũng không
đếm xỉa, nhìn khắp thiên hạ có được mấy người? Người như vậy bình thường có vẻ
dịu dàng hòa nhã, điềm đạm đáng yêu nhưng chỉ cần cho cô ta một cơ hội thích
hợp, chỉ sợ cô ta còn tàn nhẫn hơn bất cứ ai”.
Trong lúc nói chuyện, trời đã sáng. Giữa những tòa nhà
cao tầng của thành phố là ánh bình minh đỏ rực và bầu trời trong xanh.
Lăng Lạc Xuyên không nói gì, lặng lẽ nhìn xuyên qua
tia nắng ban mai, trước mặt là thành phố như mê cung, bầu trời chật hẹp, đám
người thờ ơ… Thế là anh tưởng tượng nếu trên trời có một đôi mắt nhìn xuống,
cảnh tượng của thành phố chắc giống như bức tranh vải được căng trên khung gỗ,
trải qua ngàn năm, lâu bền không thay đổi. Cũng phồn hoa như vậy, những người
như vậy, mưu mô toan tính như vậy, dục vọng tựa hang sâu không bao giờ lấp đầy.
Anh rất mệt, đã lười phán đoán xem mục đích thực sự
của Nguyễn Thiệu Nam khi nói ra những lời này. Nhưng không thể phủ nhận, anh ta
đã rạch ra một vết sẹo, một căn bệnh từ lâu lắm rồi bản thân không muốn đối
diện.
Anh giống Nguyễn Thiệu Nam. Trong lòng Vị Hi sớm đã
múa bút phân định họ cùng một loại, đều máu lạnh, ích kỉ như nhau, khiến người
ta “ghét bỏ” như nhau. Vì thế, cô hận Nguyễn Thiệu Nam bao nhiêu, thì sẽ
hận bản thân anh bấy nhiêu.
Điều đó có nghĩa là anh đối với cô chỉ có hoặc buông
tay hoặc hủy diệt, nhưng không cách nào như cây khô gặp mùa xuân, trăng tròn
hoa thắm.
Hóa ra cuộc đời con người bi ai nhất không phải là có
mệnh vô duyên, mà là khi bạn đột nhiên tỉnh ngộ từ tất cả những việc mình làm,
thì lại phát hiện ra tất cả đã không thể cứu vãn.
Mặc cho bạn làm gì đi nữa, cũng không thể quay đầu lại
được…
“Có lẽ một ngày, chúng ta đều sẽ phát hiện ra…”.
Lăng Lạc Xuyên dựa vào thành ghế, nhắm mắt trong gió
mát hiu hiu, nửa tỉnh nửa mê nói: “Tất cả mọi thứ chúng ta trăm phương ngàn kế
đạt được kì thực hoàn toàn không quan trọng. Mà thứ chúng ta muốn có nhất đã
vĩnh viễn không thể có được”.
Nguyễn Thiệu Nam nắm vô lăng, tay khẽ run run, rất
khẽ, khẽ tới mức đến bản thân anh cũng không nhận ra. Anh quay mặt sang nhìn Lăng
Lạc Xuyên đã say giấc nồng.
Đột nhiên anh nhớ lại, cái đêm ánh sao ảm đạm, gió thu
hiu hiu nửa năm trước ấy, người đó cũng như vậy, không chút phòng bị ngủ trên
xe anh. Anh lặng lẽ ngắm cô, tựa như nhìn một loại sinh mệnh khác của một thế
giới khác. Một loại… sinh mệnh anh không biết chút nào, không hiểu chút nào.
Giây khắc ấy, anh liền biết, tình cảm trào ra từ trái
tim anh không phải hận thù, mà là hưng phấn. Một cảm giác tươi mới và hiếu kì
chưa từng có, không cách nào diễn đạt được.
Anh lại quay mặt nhìn Lăng Lạc Xuyên một cái, trong
lòng thầm nghĩ hai người này thực sự có điểm chung.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn vào gương chiếu hậu khẽ cười,
lúc này lại có chút ngưỡng mộ họ. Từ sau khi trưởng thành, anh chưa bao giờ to
gan ngủ trước mặt người khác như vậy.
Tuyệt đối không giao tính mệnh gia đình và bản thân
vào tay người khác, đây cũng là nguyên tắc của anh.
Anh biết những lời mình nói ngày hôm nay đã để lại một
vết tích không nông cũng chẳng sâu trong lòng người bạn tốt của mình, giống như
anh biết cuộc điện thoại anh gọi tối đó tất nhiên sẽ tựa như đòn tấn công chí
mạng với người nào đó.
Anh không cảm thấy mình có gì sai, bẫy do anh tạo ra,
nhưng mắc câu hay không ở bọn họ. Anh không phải Lăng Lạc Xuyên, không hối hận,
áy náy, mất mát, đau buồn nhiều như thế. Anh là kẻ theo chủ nghĩa vị kỉ tuyệt
đối, dứt khoát phân chia thế giới thành hai loại ranh giới rõ ràng: Thứ anh
cần, thứ anh không cần.
Nguyễn Thiệu Nam đón lấy ánh bình minh như ngọn lửa,
khóe miệng hơi cong, mỉm cười lãnh đạm.
Đây là nụ cười Vị Hi sợ nhất, giống như kẻ đi săn đứng
trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt kiên quyết nhưng đồng thời lại vô cùng khinh
thường quan sát con mồi của mình.
Sau đó nở nụ cười, ung dung thong thả bước tới, kết
liễu tính mệnh cô.