Editor: Minh Nguyệt75
Có lẽ là bị cái chết của Hách Liên Nhiễn dọa đến, Hách Liên Thấm Vân vài ngày đều không có bước vào tiểu phá sân của Hách Liên Yêu một bước. Không đến càng tốt, Hách Liên Yêu cũng được thanh nhàn, nàng cũng không tin Hách Liên Thấm Vân sẽ tin tưởng lời nói của mấy đâị hán kia. Không biết chừng hiện tại Hách Liên Thấm Vân đang ở trong phòng nghĩ mưu mô gì đó thậm chí nàng ta có thể nghĩ đến chuyện của Hách Liên Nhiễm đến chỗ nàng, cùng nàng có liên quan không thể thoát khỏi.
Sáng sớm hôm nay, Hách Liên Yêu dậy sớm. Nàng đi đến thế giới này đã được mười ngày nay , hôn kỳ cũng càng ngày càng gần, nàng không thể ở trong này không biết làm cái gì chỉ biết phó mặc cho số phận được, chủ động phóng ra mới là phong cách của nàng. Vì thế mỗ Yêu nào đó con ngươi chuyển động, đối với ngoài cửa hô to:
“Hoán Khê, ngươi ở đâu?”
“Dạ, tiểu thư, Hoán Khê đã sớm tỉnh.” Hoán Khê đẩy cửa tiến vào.
“Hoán Khê, hôm nay ta mang ngươi ra ngoài đi dạo, ngươi giúp ta mang hai bộ nam trang đến.”
“Thật sự sao tiểu thư, Hoán Khê đã thật lâu không có ra phủ , lần trước đi ra ngoài là cũng tiểu thư đi mừng năm mới đâu.”
“Mừng năm mới? Các ngươi nơi này cũng. . . A không, mừng năm mới là cái dạng gì, náo nhiệt sao?” Hách Liên Yêu kém chút nói sót miệng, vội vàng sửa lời nói.
“Thật náo nhiệt nha tiểu thư, khắp đường cái đều là người. Lai nói, sau khi tiểu thư thành thân được ba tháng chính là mừng năm mới đâu, đến lúc đó nhường vương gia đi cùng người, tiểu thư sẽ không còn giống như năm vừa rồi giống nhau ngay cả mừng năm mới đều là cô linh linh một người .” Hoán Khê nói xong dáng vẻ đã muốn rơi nước mắt, Hách Liên Yêu lập tức nói sang chuyện khác.
Hách Liên Yêu đau đầu phủ ngạch, Hoán Khê là hệ thống cung cấp nước uống sao, thế nào nói rơi là rơi .
“A, vậy ngươi nhanh chút giúp ta đi tìm y phục nam trang đến đây, còn đứng đây làm gì? Nhanh đi, nhanh đi, ngươi không nghĩ đi ra ngoài sao?”
“Nghĩ, nghĩ, Hoán Khê đi ngay đây, tiểu thư người đừng vội.” Nói xong nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa.
—— trên đường cái ——
“Công tử, ngươi muốn đi đâu, đợi tiểu Tây với. Ôi ôi, đừng đi nhanh như vậy, tiểu Tây theo không kịp !” Một vị tiểu đồng dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân liều mạng đuổi theo vi công tử đi phía trước. Nếu không nghe được lời nói của hắn người khác còn tưởng vị công tử kia thiếu tiền hắn đâu. Vị này tiểu đồng cùng công tử trong miệng của hắn tự nhiên chính là Hoán Khê cùng Hách Liên Yêu
Công tử đi phía trước bất đắc dĩ dừng lại bước chân, quay đầu đối với người hầu tên là tiểu Tây nói: “Tiểu tây nhi, một chút thể lực như vậy là không được, hôm nay chúng ta còn có thật nhiều đường cần phải đi đâu.”
Nói còn chưa nói còn, chợt nghe Hoán Khê đi ở phía sau “Ai u!” một tiếng. Hách Liên Yêu chạy nhanh đi đến chỗ của Hoán Khê.
“Ngươi, người này đi kiểu gì mà không nhìn đường , không biết thân phận của chủ tử nhàchúng ta là gì sao? Nhìn quần áo trên người chủ tử mà xem nếu bị va hỏng rồi thì cho dù bán ngươi đi cũng không đủ tiền đền.!” Một người hầu lớn tiếng quát lớn
“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đối. . . . Công tử!” Hoán Khê vội vàng cúi đầu nhận sai, nhưng vừa mới nói hai từ đã cảm thấy bị người lôi kéo về phía sau, ngẩng đầu lên thì thấy là Hách Liên Yêu!
“Thực xin lỗi, đâylà người hầu nhà ta, không nghĩ đến là đụng vào vị công tử này, ta đây liền xin lỗi vị công tử này.” Hách Liên Yêu bình tĩnh nói.
“Ngươi chịu tội thì có ích lợi gì, ngươi. . . .” Người hầu kia còn chưa kịp nói xong thì một vị tuyệt sắc công tử đứng dậy người hầu kia nhanh chóng ngậm miệng lại.
Mọi người vừa nhìn thấy đều hút một ngụm khí lạnh. Tê! Hôm nay lag ngày là mĩ nam tụ họp sao? Vừa rồi không nhìn kỹ, hiện tại nhìn lại mặc kệ là nam nhân đi ở phía trước hay nam nhân vừa mới đi ra này đều là tuyệt sắc cả.
—- —-Lời ngoài chương—- —–
Nam chính đã xuất hiện rồi *tung hoa tung hoa*