Đen đủi!
Thật sự là rất đen đủi!
Trần Thi Mạn mặt mày giận dữ. Lúc này, cô ta mặc kệ hết gia giáo lễ nghỉ thường ngày, cho dù Lý Sơ Ảnh và Triệu Lâm đang nói chuyện thì cô ta cũng không hề do dự mà ấn kèn.
Bim!
Tiếng kèn chói tai cắt ngang suy nghĩ của Triệu Lâm và Lý Sơ Ảnh.
Triệu Lâm không phải kẻ ngu, đương nhiên có thể thấy được là Trần Thi Mạn đang nhằm vào mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
4. Tình Anh Duyên Em
=====================================
Trần Thi Mạn đeo kính râm, xụ mặt nói sang bên cạnh: “Sơ Ảnh, chúng ta cần phải đi
Lý Sơ Ảnh nhíu mày, trên mặt hiện vẻ do dự. Lúc cô đang định từ chối thì nghe Trần Thi Mạn nói thêm một câu: “Đèn xanh rồi, các xe phía sau đang giục chúng ta đi kìa, cậu mau về nhà với tớ đi.”
“Cô bận đi, hôm nào chúng ta lại hẹn gặ riệu Lâm thấy Lý Sơ Ảnh khó xử khi bị kẹp ở giữa, chủ động giúp cô giải vây.
“Ừ” Lý Sơ Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó nói: “Đợi lát nữa tôi liên hệ với anh qua zalo.”
“OkIl” Triệu Lâm gật đầu. Vèol
Lúc này, Trần Thi Mạn bất chấp hết, trực tiếp dẫm chân ga, xe lao nhanh lên trước.
“Hôm nay ông nội Thi Mạn có buổi chữa trị rất quan trọng… tâm trạng cậu ấy không tốt lầm, mong anh đừng để ý.” Lý Sơ Ảnh cực kì không vui về hành vi mất lễ nghĩa của cô bạn thân mình, dù vậy thì cũng phải căng da đầu xin lỗi Triệu Lâm.
“Cô bận trước đi.” Triệu Lâm cười cười.
“Đợi lát nữa trò chuyện qua zalo.” Lý Sơ Ảnh nói thêm một câu, rồi mới đeo kính râm vào, chạy xe đi.
Triệu Lâm nhìn chiếc Porsche của Trần Thi Mạn đã chạy đến cuối phố, thở hắt ra một hơi,
Đúng là cái thứ không có giáo dưỡng!
Khoảng nửa tiếng sau, Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn lần lượt chạy xe vào trang viên nhà họ Trần.
Hai người vừa xuống xe, Trần Thi Mạn liền chạy thẳng vào nhà, nhưng bị Lý Sơ Ảnh cản lại.
Lý Sơ Ảnh trực tiếp chất vấn: “Thi Mạn, sao cậu lại vô lễ như vậy chứ? Triệu Lâm chỉ muốn nói vài câu với tớ thôi mà cậu lại làm ra cái dáng vẻ kia, thì sau này tớ làm sao nói chuyện với người ta được nữa?”
Trần Thi Mạn hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Lý Sơ Ảnh tức giận, trong nhất thời có chút không biết làm sao.
Theo lý mà nói, đúng là cô ta sai rồi.
Nhưng mà trong lòng cô ta lại đang mắng mỏ Triệu Lâm và miếu thành nam.
Cái thứ gì vậy?
Cả một buổi cầu nguyện chẳng có tác dụng gì, đã thế cô bạn thân nhà mình còn cãi nhau với mình vì một thăng đàn ông?
Trần Thi Mạn biết mình sai rồi, đành phải căng da đâu giải thích: “Là do tớ vội vàng muốn về nhà. Cậu cũng biết trưa nay vị cao nhân kia sẽ tới đây, nếu tớ về muộn, lỡ như không gặp, thì chỉ sợ người ta sẽ cho rằng nhà tớ không đủ chân thành ý.”
Lý Sơ Ảnh nghe lời giải thích như thế thì đành phải đè nèn ngọn lửa giận dữ trong lòng mình. Không phải là cô thông cảm cho tình cảnh của Trần Thi Mạn, mà là trong khoảnh khäc mấu chốt hiện giờ, thật sự không thích hợp để tiếp tục cãi nhau với đối phương.
“Thi Mạn, sau này cậu đừng vô lễ như vậy nữa” Lý Sơ Ảnh lời ít mà ý nhiều biểu đạt bất mãn của mình.
“Tớ… tớ biết rồi. Được rồi, cậu đừng tức giận nữa, hôm nay tớ chỉ là rất sốt ruột thôi mà” Trần Thi Mạn bị Lý Sơ Ảnh dọa sợ. Cô ta bước lên ôm cánh tay Lý Sơ Ảnh, liên tục cọ xát, nhỏ giọng làm nũng.
Lý Sơ Ảnh cảm nhận được hai khối đệm co dãn kia thì đỏ ặt, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai mới mắng nhỏ: “Cậu đứng đắn chút đi, nếu bị người ta nhìn thấy thì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cậu.”
“Ảnh hưởng gì? Ha ha, tớ muốn làm cho cả thế giới đều biết tớ chính là một tên háo sắc trước mặt Sơ Ảnh” Trần Thi Mạn ghé sát vào tai Lý Sơ Ảnh, lại không nhịn được cọ trên cọ dưới vài cái.