Hạ Ngọc Cẩn nghe Hồ Thanh kể chuyện quá khứ, cảm thấy nét mặt Hồ Thanh có vẻ kỳ quặc, dường như tràn trề sự ngưỡng mộ với vợ mình, liền hỏi một cách rụt rè: “Này… Không phải huynh có ý với bà hổ cái kia chứ…”.
Nét mặt Hồ Thanh u ám, lắc đầu: “Tướng quân là thân phận gì? Tôi là thân phận gì? Vào sinh ra tử bao nhiêu năm thế, bây giờ cô ấy sống tốt là được, không thể yêu cầu thêm nữa. Huynh đừng bao giờ hiểu lầm, chúng tôi không có gì cả, việc hôm nay coi như là tôi lỡ lời khi quá chén, huynh hãy coi như tôi chưa nói gì”.
Rõ ràng là đã ám chỉ rồi còn gì?!
Tim của Hạ Ngọc Cẩn đang đập loạn nhịp.
Anh ta nhớ đến lần đầu gặp Hồ Thanh, đối phương với bộ dạng không như ý, cắm đầu uống rượu, sau đó nói người con gái mình yêu đã lấy một tên khốn nạn, tên khốn nạn này có đến tám phần là chỉ mình. Cũng khó cho anh ta cứ phải xưng huynh đệ với mình, uống rượu vui vẻ với mình, phải chăng vì muốn nghe ngóng người con gái trong lòng mình có sống tốt không?
Nói cho cùng hai người bọn họ cùng vượt qua hoạn nạn, ở chiến trường sớm tối gặp nhau, trong lòng nảy sinh tình cảm cũng là điều đương nhiên.
Tướng quân với quân sư và tướng quân với một kẻ là con nhà giàu đua đòi, chẳng cần phải là người nào biết suy nghĩ cũng có thể thấy ngay là bên nào xứng hơn.
Đúng là bá phụ Hoàng đế của anh ta là kẻ đầu xỏ lưu manh! Mẹ kiếp đúng là đồ không ra gì!
Để đoạt lấy của hồi môn của tướng quân, lại dám ngang nhiên chia cắt đôi lứa, ly tan một đôi trời sinh, ép tướng quân lấy cháu trai lêu lổng của nhà mình, làm quân sư âm thầm chịu đựng buồn đau, hàng ngày mượn rượu giải sầu chữa lành vết thương. Cũng làm cho cháu mình đau khổ dưới bầu không khí sắt đá của tướng quân, bàng hoàng sống qua ngày.
Hạ Ngọc Cẩn đau lòng vỗ vai Hồ Thanh, không biết nên an ủi thế nào.
Tuy anh ta làm không ít việc xấu, nhưng việc đoạt đi người yêu của người khác là việc không nên làm. Chỉ vì Hồ Thanh không phải họ Hạ, lại thông minh có bản lĩnh, cho nên không thể lọt vào mắt kẻ đầu xỏ lưu manh kia, càng không bảo vệ được an nguy cho Diệp Chiêu, làm cho uyên ương không đến được với nhau, làm cho anh ta bị kẹp ở giữa làm người xấu xa thật khó chịu vô cùng.
Hồ Thanh nhìn bộ dạng của anh ta, thở dài: “Đời người cũng giống như một vở kịch, mỗi người chưa chắc đã diễn được vai mà mình muốn.”
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng động viên: “Ít ra cũng phải tranh đấu chứ.”
Hồ Thanh thở dài: “Tranh đấu chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.”
Hạ Ngọc Cẩn hối thúc: “Không thể từ bỏ dễ dàng vậy được!”
Hồ Thanh kinh ngạc nhìn anh ta chằm chằm: “Huynh muốn tôi không từ bỏ cái gì?”
Hạ Ngọc Cẩn cuối cùng cũng nhận ra, bản thân không muốn bị cắm sừng, nhưng lại cổ vũ người khác cướp vợ mình, có phải là quá đáng quá không?
Hồ Thanh thấy sắc mặt Hạ Ngọc Cẩn vừa trắng vừa đỏ, dường như đang suy nghĩ giằng co gì đó thì suýt không nhịn được cười. Vốn là người có tính nếu có cơ hội chọc tức đối phương thì quyết không bỏ qua, nên Hồ Thanh quay mặt đi, than một hơi thật dài, sau đó đứng lên, bảo chủ quán đổ đầy hồ lô rượu, rồi loạng choạng đi ra cửa, để lại đằng sau một cái bóng thê lương.
Hạ Ngọc Cẩn bần thần ngồi rất lâu. Vừa cảm thấy chia rẽ đôi lứa là việc không nên, vừa cảm thấy việc vợ mình thích người khác thật mất mặt; vừa nhận thấy phải vì Hồ Thanh mà đối tốt hơn với Diệp Chiêu, nhưng cũng cảm thấy vì Hồ Thanh mà không nên đối tốt với Diệp Chiêu, tránh phá hỏng tình cảm của hai người. Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ lòng anh ta càng thêm rối bời, nhưng không biết tìm ai tâm sự để giải tỏa, đành uống thêm vài chén như người mất hồn. Rượu lão Hoa Điêu càng uống càng say, Hạ Ngọc Cẩn uống thấy hơi chóng mặt, bèn gọi tùy tùng lại, dặn dò: “Đi! Ngồi kiệu, về nhà!”.
Đám tùy tùng mặt mày khổ não đáp: “Quận Vương, lát nữa phải đi đến ngõ Lục Hợp…”.
Hạ Ngọc Cẩn phẩy tay phóng khoáng nói: “Ngõ Lục Hợp? À, cái đồ háo sắc nhà ngươi, lại nhớ Hồng cô nương ở Túy Hoa Lầu hả?!”.
Đám tùy tùng gần như phát khóc: “Quận Vương, là đi tuần…”.
Hạ Ngọc Cẩn xua xua tay, cắt ngang lờí hắn: “Hôm nay ông đây không có tâm trạng uống rượu lầu xanh, để hôm khác đi!”.
Anh ta nhấc chân rồi loạng choạng đi về phía An Vưong phủ.
Đám tùy tùng đuổi theo đằng sau, khóc lóc nói: “Quận Vương, không phải…”.
Hạ Ngọc Cẩn cuối cùng cũng nhớ ra mình đã chuyển nhà rồi, liền đổi hướng đi về phía phủ Nam Bình Quận Vương.
Bọn quan sai và lính đều ngẩn người ra, thấy anh ta sắp đi xa rồi, lao về phía trước như hổ đói vồ mồi, ôm lấy chân anh ta kêu: “Quận Vương, ngài vẫn phải đi tuần phố đấy! Không nên ham chơi quên nhiệm vụ! Đó là tội lớn ạ!”.
Bọn tùy tùng trong lòng hiểu rõ tính tình của chủ, chỉ sợ liên lụy bị phạt, lập tức thêm vào: “Mải chơi quên nhiệm vụ sẽ bị đánh đòn chém đầu đấy ạ! Ngài thấy tướng quân vài ngày trước đáng sợ thế nào rồi!”.
Hạ Ngọc Cẩn do dự một lúc.
“Đừng ăn nói linh tinh”, lão Đầu Dê là người thật thà, thấy mọi người nói lung tung bèn lập tức ngắt lời. Không thèm để ý đến sắc mặt bọn họ, lão lấy quy tắc của Viện tuần sát ra nói rõ ràng rồi cúi người nói vẻ nịnh bợ: “Say rượu trong khi làm việc, tuy không bị đánh hay chém đầu, nhưng cũng bị tố cáo, giáng chức phạt bổng lộc”.
“Được lắm! Quá được!”. Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy thế mừng rỡ, mượn gan rượu tuyên bố: “Ai có cách tố cáo làm Thánh thượng cách chức ta, ta thưởng một trăm lượng mua rượu uống.”
Có cấp trên như thế này làm người ta phải tức mà thổ huyết.
Có một đám thủ hạ như thế này làm người ta thấy mừng thay.
Mọi người quyết định không nói lý với anh ta nữa. Kẻ đỡ người dìu, đồng tâm hiệp lực, nhất định để anh ta ngồi lên ngựa đi tuần hết các phố còn lại, rồi cầu trời đừng xảy ra sự việc gì đột ngột trên quãng đường còn lại, tránh việc Quận Vương lại nói ra những lời làm người khác kinh ngạc.
Chẳng ngờ trời không thuận lòng người. Khi đi đến phố Đông bọn họ nghe thấy có tiếng khóc vọng lại. Có ba bốn người đàn ông trung niên và một phụ nữ, mang theo một đứa trẻ bệnh tật, đang làm huyên náo ở trước cửa Bảo Hòa Đường, hình như định cầm đòn gánh đánh nhau với người ta. Bọn tuần tra thấy việc không hay, đang định cùng với Quận Vương vòng qua.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”. Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy tiếng khóc, bỗng chốc hưng phấn lên. Anh ta khoan khoái nhảy xuống ngựa, suýt nữa thì ngã lộn cổ, sau đó ngật ngưỡng chạy đến, khắp người tỏa ra mùi rượu nồng nặc, xắn tay áo lên, vỗ vỗ bộ quan phục dính đầy vết dầu, dùng giọng điệu của người hát kịch nói: “Nói ra nghe xem, để Thanh Thiên đại lão gia làm chủ cho các ngươi”.
Xung quanh là một bầu không khí yên lặng.
Mọi người đều ngẩn người ra.
Hạ Ngọc Cẩn đi vào trong tiệm, bắt chước dáng điệu thận trọng, đập mạnh tấm gỗ hay dùng trên công đường lên bàn, gác chân lên, quát lớn: “Nói mau.”
Người phụ nữ phản ứng nhanh, thấy bộ quan phục trên người anh ta tuy hơi kỳ quái, chất liệu lại không giống như làm giả, khuôn mặt như hoa như ngọc kia xem ra cũng có khí chất quý tộc, nghĩ rằng thân phận không tầm thường, bèn thu hết can đảm, lập tức xông lên trước, quỳ xuống nói: “Dân phụ Trương Hoàng Thị, bái kiến Thanh Thiên đại lão gia, xin đại lão gia làm chủ cho”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy sung sướng: “Nghe ngươi nói, biết ngay là người tốt.”
Ông chủ Bảo Hòa Đường nhận ra Hạ Ngọc Cẩn, nhưng lại không nhìn ra bộ quan phục kỳ quái kia, nghe thấy anh ta đang nói năng linh tinh, trong lòng nôn nóng, vội vàng chạy lại thưa: “Quận Vương, ngài say rồi. Việc này cứ giao cho Viện tuần sát xử lý đi? Lát nữa tôi mời ngài uống chén rượu, có hoa nương đẹp nhất tiếp ngài”.
Hạ Ngọc Cẩn nghe thế tức giận: “Nghe ngươi nói, biết ngay là kẻ gian!”.
Lão Đầu Dê thấy không thể cứ thế mãi được, ở phía sau ho lớn vài tiếng, cáo mượn oai hùm tuyên bố: “Vị này là Ngự sử đại nhân tuần thành mới nhậm chức”.
Mọi người xôn xao cả lên. Ngoài Trương Hoàng Thị đang quỳ ra, ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn trời và đều cảm thấy hình như trời đất có vẻ trở nên u ám hơn.