Lý Tĩnh đã bỏ chạy đi Đông Đô, chúng ta làm gì bây giờ?
Trần Tước Nhi thúc vật cưỡi dán vào Đại Hắc mã của Lý Nhàn hỏi.
Lý Nhàn nói: – Đã đáp ứng Hạ Nhược Trọng Sơn giúp hắn đi báo thù, đại trượng phu một lời đã nói bao nhiêu ngựa cũng không đuổi kịp, cho nên chúng ta trước tiên đi tìm Hạ Nhược Trọng Sơn, sau khi tìm thấy hắn lại cân nhắc một chút, giúp hắn ta báo thù như thế nào. Trương Kim Xưng người này đệ biết, nghe nói việc thích làm nhất chính là ăn tim người? Chỉ là không biết, khoét tim của hắn nhét vào trong chính miệng hắn ta có nuốt được hay không.
Trần Tước Nhi nói:
– Ta không quá hiểu rõ người này, thời điểm ta và đại ca tung hoành ngang dọc ở trên đất Hà Tây chưa từng nghe nói đến nhân vật như thế này, cũng không biết sao lại đột nhiên liền lòi ra. Nghe nói chiếm đầm Cự Lộc, thủ hạ đã vượt qua hơn vạn nhân mã rồi. Tuy nhiên trong suy nghĩ của ta, chẳng qua cũng là một đám ô hợp mà thôi.
Y ngẫm nghĩ nói: – Ngược lại Tôn An Tổ này danh tiếng không nhỏ, nghe nói thời điểm năm đó Đại Tùy diệt Nam Trần, hắn vẫn là một Giáo úy, làm việc dưới trướng Đại Soái Cao Dĩnh, dường như là bị người tham quân công trận trảm Đại Tướng Nam Trần, hắn giận dữ cởi thân quan phục về nhà làm chút buôn bán nhỏ. Người này có phần trượng nghĩa, cho nên có chút nhân duyên trên giang hồ. Nghe nói hắn bị cẩu Huyện Lệnh kia vu cáo trộm một con dê, trong cơn giận dữ hắn làm thịt tên huyện lệnh kia kéo cờ tạo phản, tự phong cho mình là Mạc Dương Công, tuy nhiên thủ hạ của hắn đều gọi hắn là Đại tướng quân. –
Lý Nhàn biết người này, Tôn An Tổ có thể nói là một trong những người giương cờ khởi nghĩa sớm nhất trong thời kỳ cuối triều Tùy, tuy rằng danh tiếng của ông ta không bằng danh tiếng lớn của Sơn Đông Tri Thế Lang Vương Bạc, tuy nhiên điều đáng nhắc đến là, không có ông ta, có lẽ sau này thời điểm Đậu Kiến Đức khởi sự phải quanh co rất nhiều. Đậu Kiến Đức chính là đánh vào cờ hiệu báo thù cho Tôn An Tổ, thu nạp và tổ chức biên chế đại bộ phận thủ hạ của Tôn An Tổ mới dần đứng vững gót chân ở hồ Cao Kê.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên thấy phía trước mặt có từng trận khói bốc lên. Nơi này đã cách U Châu hơn ba trăm dặm, khoảng cách đến hồ Cao Kê cũng không phải là đặc biệt xa. Hạ Nhược Trọng Sơn đã nói qua, nếu y nhập quan thì sẽ ở một địa phương tên là thôn Mậu Sơn cách Hồ Cao Kê khoảng trăm dặm đợi bọn hắn. Lý Nhàn một đường hỏi thăm đến đây, biết nơi này cách thôn Mậu Sơn đã không đến mấy chục dặm đường.
– Đi! Chúng ta xem thử phía trước có gì!
Lý Nhàn vỗ một cái vào mông Đại Hắc mã , dẫn đầu chạy nhanh qua đó. Mọi người còn lại thúc ngựa theo sát phía sau Lý Nhàn. Mọi người leo lên một cái dốc cao ngước mắt nhìn phía trước, chỉ thấy phía trước đại khái ba dặm có một thôn nhỏ, từng trận khói đặc kia chính là bốc lên từ trong thôn đó. Rất xa, có thể nhìn thấy trong thôn có bóng người lập lòe, cực kỳ ồn ào, cách xa như vậy, mơ hồ có thể nghe thấy những tiếng gà gáy chó sủa.
– Giống như là loạn phỉ đang tập kích thôn kia.
Thiết Lão Lang đưa tay lên che nắng nhìn về phía trước, nghiêng đầu nói với Lý Nhàn.
Sao mới năm Đại Nghiệp thứ bảy mà thế đạo đã loạn thành như thế này rồi?
Lý Nhàn tuy rằng hiểu một chút lịch sử của thời đại này, nưhng cũng không phải là hiểu rõ. Ở trong ấn tượng của hắn, Đại Tùy loạn phỉ thành họa dường như là sau khi Dương Quảng lần thứ nhất thảo phạt Cao Cú Lệ mới dần dần bạo phát ra đấy. Hắn không nghĩ ra được, hiện tại Đại Tùy quốc lực hùng mạnh, lực thống trị của quan phủ vẫn ổn định như cũ, sao dưới ban ngày ban mặt vậy mà có loạn phỉ dám trắng trợn tập kích thôn trang như thế.
– Nhân số không nhiều, hẳn là không vượt quá ba trăm người.
Triều Cầu Ca cẩn thật nhìn kỹ nói: – Muốn đi xem thử hay không?
Trần Tước Nhi nói: – Không lẽ là ..người của Hạ Nhược Trọng Sơn?
Lý Nhàn thúc ngựa xông về phía trước, thời điểm thanh âm truyền tới hắn đã đi được mấy chục thước : – Chưa hề nghe nói người của Tôn An Tổ làm hại dân chúng bình thường!
Mọi người cũng không do dự nữa, thúc ngựa theo sau Lý Nhàn xông qua.
Càng đến gần thôn kia, trong thôn tiếng kêu gào thảm thiết càng rõ ràng hơn, nam nữ già trẻ, cũng không biết có bao nhiêu người kêu gào cầu cứu. Cách mấy trăm mét, đã có thể nhìn thấy rõ không ít loạn phỉ vung côn và trường mâu thô chế không ngừng đánh đập hành hạ thôn dân đến chết. Nhìn phục sức những loạn phỉ kia rất hỗn loạn, chỉ là mỗi người ở trên đầu quấn một tấm vải xám coi như là biểu tượng phân biệt thân phận lẫn nhau. Binh khí trong tay bọn chúng cũng lung tung lộn xộn, thậm chí ngay cả một thanh giống hoành đao cũng rất ít gặp. Có thôn dân từ trong đường hẻm xông ra kêu cứu, bị loạn phỉ từ phía sau đuổi theo dùng trường mâu chế tác thô sơ đâm chết.
Có một tên loạn phỉ, đứng ở trên tường đất bên thôn, đem một đứa bé còn nằm trong tã lót vừa cướp được giơ lên cao, cười ha hả ném mạnh xuống. Trong nháy mắt, tiếng khóc nỉ non lúc đó của đứa bé kia bỗng im bặt. Tên loạn phỉ kia dường như còn chưa đã nghiền, dùng trường mâu khều thi thể của đứa bé hướng lên trời vung vẩy, vừa xoay tròn vừa cười ha ha.
Đột nhiên, y nhìn thấy ở phía xa một đoàn kỵ binh nhân số không nhiều nhanh chóng chạy đến. Y hơi sửng sốt, lập tức cao giọng hét: – Có quan quân!
Bởi vì gấp rút lên đường, đám người Lý Nhàn cũng không mặc áo giáp. Tên loạn phỉ kia sở dĩ hô to chắc chắn có quan quân, là vì trong phỉ binh rất ít có ngựa. Đặc biệt là đám người đó cưỡi đều là ngựa lớn cao to, ổ phỉ lớn nhỏ gần nơi này cơ hồ có gom góp lại cũng không ra mười mấy chiến mã chân chính được. Cho dù là ngựa dữ hoặc con la của nhà dân chúng bình thường, cũng đại bộ phận đều bị quan phủ trưng dụng đi dùng để vận chuyển tiếp viện đến Liêu Đông. Chiến mã ở Trung Nguyên vốn chính là thứ khan hiếm.
Cho dù là trước trận thủ hạ của Mạc Dương Công được xưng là có trên vạn người chiếm đoạt hồ Cao Kê, nhưng kỵ binh lại ngay cả một trăm người cũng không có, hơn nữa còn phần lớn là ngựa tồi hoặc là con lạ chạy không nhanh. Cho nên tên loạn phỉ kia xác định, đám người phóng ngựa đến tuyệt đối không phải người của mình.
– Bọn chúng không hề có chút lực chiến đấu nào đáng nói!
Thiết Lão Lang lớn tiếng nói: – Ngay cả phòng bị cũng không an bài, càng không có thám báo du kỵ! Binh khí của bọn chúng tạp nham không thể tả, thậm chí trên người mặc bì giáp.
Lý Nhàn ừ một tiếng hô: – Đi qua giết!
Mọi người hô theo, đều lấy liên nỏ La Nghệ tặng ra.
Lý Nhàn biết, đám loạn phỉ này không có sức chiến đấu gì đáng nói, càng không cần nói có địa phương gì đáng sợ, Tùy mạt trong loạn thế, nghĩa quân lớn nhỏ nhiều vô số kể, mà ở thời kỳ đầu trong chiến đấu cùng với quan quân Đại Tùy dường như không có ai đánh thắng. Loạn phỉ như vậy, dù là nhiều hơn cũng không làm nên gì. Chẳng hạn như Lý Nhàn biết được một đoạn lịch sử, lão tướng quân Trương Tu Đà Thông Thủ Tề quận đã từng có hành động vĩ đại lấy bốn người làm kinh sợ hai vạn loạn phỉ không dám tiến về phía trước. Mà chuyện mấy trăm quan quân đánh bại hơn vạn loạn phỉ, ở những năm cuối Tùy chỗ nào cũng có.
Đương nhiên, ngay cả bản thân Trương Tu Đà hiện tại còn không biết hai năm sau ông ta có thể có hành động điên cuồng như vậy.
Từ lúc tên loạn phỉ giết giết đứa trẻ con kia kêu to một tiếng, trong thôn đầu tiên là lập tức yên tĩnh một chút, sau đó bùng nổ một trận hỗn loạn.Trong đám loạn phỉ có tên la lên muốn chạy trốn, mà thôn dân thì giống như nhìn thấy hy vọng lớn tiếng kêu cứu.
Một tên loạn phỉ có dáng vẻ thủ lĩnh trèo lên tường đất, vừa nhìn về phía bọn Lý Nhan lập tức hô lớn nói: – Sợ con mẹ nó cái gì! Bọn chúng không có mấy người! Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ đều con mẹ nó chết ở đâu rồi! Bắn tên! Bắn tên!
Người này dường như rất có sức uy hiếp, sau khi hắn ta hét lớn một tiếng đám loạn phỉ kia hơi bình tĩnh một chút, mười mấy cung tiễn thủ ngay cả áo giáp bông giá rẻ nhất đều không được trang bị chạy tới, kéo ra cung mảnh trúc tự chế lắp mũi tên lông chim thô ráp bắn về phía bọn Lý Nhàn. Tên lông chim rải rác đừng nói chính xác gì, ngay cả độ mạng yếu đều rất kém cỏi.
Mười mấy mũi tên, ngược lại phần lớn bị gió thổi lượn lờ bắn vào khoảng không, chỉ có một mũi tên vớ bở mèo mù đụng phải chuột chết bay đến trước người Lý Nhàn, Lý Nhàn hơi nghiêng người khiến cho mũi tên lông chim mền nhũn bay qua, nhìn khoảng cách, nhịn xuống không hạ lệnh.
– Bọn ngu ngốc này!
Triều Cầu Ca cười mắng: – Ngoài một trăm bước đã bắt đầu bắn tên rồi, ngay cả thứ đồ chơi hỏng trong tay bọn chúng cũng có thể gọi là cung hay sao? Thật khiến người ta cười rụng răng.
Không trách được Triều Cầu Ca coi thường đám loạn phỉ này, cung trúc mảnh trong tay bọn chúng căn bản không có đủ cường độ, mũi tên lông vũ dù có miễn cưỡng có thể xiêu xiêu vẹo vẹo bay ra ngoài một trăm bước xa, lại sớm đã nhẹ tênh tênh không có độ mạnh. Cho dù Lý Nhàn vừa nãy không né, chỉ sợ mũi tên kia nhiều nhất cũng chỉ cắt một vết rất nhỏ không coi vào mắt thôi.
– Bắn! Nhanh lên! Các ngươi con mẹ nó không ăn no hay sao!
Tên thủ lĩnh loạn phỉ kia hét to, đoạt lấy một cây cung trúc mảnh, lắp lên một mũi tên bắn về phía Lý Nhàn, chỉ là kỹ thuật bắn tên của gã chẳng ra gì cả, mũi tên kia lắc lư lắc lư giống như máy bay giấy nghiêng đi rất xa, hơn nữa ngay cả năm mươi bước cũng không bay ra liền rơi xuống rồi.
– Đều con mẹ nó tập hợp lại, kỵ binh sợ nhất trường mâu, đâm chết bọn chúng!
Tên thủ lĩnh loạn phỉ kia thấy tên lông vũ không có hiệu quả, lập tức lớn tiếng thét to thủ hạ bày trận. Đám người Lý Nhàn không nghĩ đến loạn phỉ này cư nhiên còn hiểu được mấy phần đạo dùng binh, chỉ là rất hiển nhiên, đến khoảng cách năm mươi bước rồi mới nghĩ đến xếp thương trận ngăn trở kỵ binh tới thì đã muộn rồi. Hơn nữa, dù là bọn chúng có thể bày trận, cũng ngăn không được mười tám kỵ sĩ Lý Nhàn dũng mãnh giết người như ngóe.
– Nỏ, bắn!
Lý Nhàn lớn tiếng thét to một câu, lập tức bắn mũi tên lông vũ thứ nhất ra. Hắn không có liên nỏ, nhưng hắn có cung cứng hai thạch do thợ thủ công tinh nhuệ Đại Tùy tạo ra. Theo lý thuyết, Lý Nhàn ở ngoài một trăm hai mươi bước có thể bắn tên giết người. Sở dĩ hắn đợi đến khoảng cách năm mươi bước mới bắn ra mũi tên thứ nhất, là bởi vì một mũi tên này của hắn đại biểu cho tín hiệu tàn sát.
Tên thủ lĩnh loạn phỉ kia còn đang vung vẩy cánh tay chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không có chút phản ứng nào, một mũi tên lông vũ trúng chính giữa hốc mắt của hắn ta, mũi tên kia sau khi phập một tiếng bắn vỡ một viên tròng mắt đã xuyên qua đầu. Thân thể của gã ở trên tường cứng ngắc một chút, sau đó chậm rãi ngã ngửa về phía sau.
Từ lúc mũi tên đầu tiên của Lý Nhàn bắn ra, nhóm mã tặc xông đến đều bóp cơ quan của liên nỏ. Trong những thanh âm đột đột đột, tên nỏ không đếm được trong nháy mắt liền trút xuống.
Ở trước mặt liên nỏ chế tạo đặc biệt của Đại Tùy này, đám loạn phỉ không có đồ bảo vệ kia quả thật chính là giống như bia cỏ vậy. Quần áo đơn bạc trên người bọn chúng căn bản ngăn không được tên nỏ sắc bén, mà thương trận bọn chúng vội vàng tạo thành lập tức liền bị hung hăng kéo xuống một tầng. Hai hàng loạn phỉ phía đầu giống như cỏ hoang bị lưỡi liềm chém đứt ngã xuống, tiếng kêu gào đau đớn của người bị trúng tên bị khuếch đại ở mức lớn nhất vang vọng đến tận chân trời.
Chỉ một vòng bắn, ít nhất có ba bốn chục tên loạn phỉ bị tên bắn nằm trên mặt đất. Thương trận còn chưa thành hình đã bị sụp đổ, loạn phỉ ở đằng sau lập tức chạy toán loạn.
– Bọn chúng có liên nỏ! Là phủ binh Đại Tùy!
Nhắc tới hai chữ phủ binh này, đám loạn phỉ này liền sợ hãi giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái vậy. Phần lớn bọn chúng bị đồng bọn không gánh vách trách nhiệm la lên một tiếng doạ cho sợ bể mật, lập tức quay đầu bỏ chạy về phía sau.
Lý Nhàn bắn ra ba mũi tên, chuẩn xác bắn chết ba tên loạn phỉ sau đó lập tức đổi hắc đao ở trong tay, giơ đao chỉ về phía trước. Đại Hắc mã hí hai tiếng, xông về hướng đám loạn phỉ tập trung nhiều nhất.
Mấy người Thiết Lão Lang, Triều Cầu Ca, Lạc Phó giỏi dùng sóc dài bám gót bên người Lý Nhàn, bảo vệ bên trái bên phải người hắn.
Theo Đại Hắc mã nhảy lên cao đạp vào đám loạn phỉ, bốn năm cán sóc dài giống như độc long đâm ngã loạn phỉ ngăn ở phía trước. Loạn phỉ bị sóc dài đâm còn chưa có chết hẳn, sau khi bị đạp bẹp vẫn có thể phát ra một tiếng kêu rên thê lương tuyệt vọng.
Lý Nhàn nằm sấp thấp, quét hắc đao ra ngoài.
Nhờ vào quán tính của Đại Hắc mã, hắc đao ở thời điểm tiếp xúc với người đầu tiên dường như cũng phát một tiếng rên hưng phấn. Lưỡi đao dễ như trở bàn tay cắt mở cổ họng của người nọ, máu phun ra như thác nước. Mà ở trong ánh mắt tuyệt vọng của người nọ, thiếu niên cưỡi hắc mã kia đã một đao nữa gọt một nửa bả vai của đồng bọn gã.
Thiếu niên xung ngựa lên trước nhất.
Giết người như ngóe.