Thời điểm Lương Tiềm Xuyên hung hăng ép vợ cũ của mình xuất hiện tại phòng bệnh của Giản Thư, gã nhìn thấy Lê Hành trông như một lão tăng đang nhập định mà canh giữ ở bên giường bệnh.
Ngoại trừ hơi thở, gã hầu như không thể nhìn thấy những động tác khác của hắn, hắn không chớp mắt nắm tay Giản Thư như thể đang nắm giữ một bảo bối quý hiếm mong manh, dễ vỡ. Quần áo của hắn nhăn nhúm lộn xộn, trên quai hàm xuất hiện râu quai nón màu xanh lục, trên cổ hắn còn lộ ra miếng băng gạc rất dễ thấy, hoàn toàn không còn phong độ của một tinh anh trong giới thương nghiệp, cả người hắn tối tăm, yên tĩnh trong phòng bệnh, trở thành một tấm phong cảnh không có sinh khí.
Lương Tiềm Xuyên gọi hắn ba bốn lần, Lê Hành mới tỉnh táo lại, ánh mắt đảo qua, không biết mình đang ở nơi nào, không biết ai lại đột nhiên xâm nhập không gian này.
Sau đó, vào khoảnh khắc nhìn thấy gã, đôi mắt vô hồn của Lê Hành đột nhiên nhuốm một tia lạnh lẽo, một giây tiếp theo, Lương Tiềm Xuyên còn chưa kịp phản ứng đã bị Lê Hành ấn chặt vào tường, gã theo bản năng mà kinh hô thành tiếng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ trước mặt, âm tiết như mắc kẹt trong cổ họng.
Có vẻ Lê Hành đã phải cố gắng rất nhiều để giữ cho nắm đấm đang giơ lên của mình không đấm thẳng vào mặt Lương Tiềm Xuyên, nhưng âm thanh bị bóp nghẹt mà nó tạo ra khi nện thẳng vào bức tường phía sau cũng đủ khiến tim Lương Tiềm Xuyên loạn nhịp.
Gã nghe thấy Lê Hành đè nén nói với gã, “Nể mặt của A Thư, tao sẽ cho mày chút thể diện.”
Ngay lập tức, Lê Hành thô lỗ túm cổ áo và đẩy Lương Tiềm Xuyên ra khỏi phòng bệnh.
Người phụ nữ ngày càng hốc hác trong suốt cả quá trình như người mất hồn, không nói được lời nào, cũng đi ra theo, khuôn mặt vàng như nghệ trông như đeo mặt nạ vẫn không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Lương Tiềm Xuyên bị xách ra khỏi phòng, Lê Hành mới có thể miễn cưỡng kìm nén được cơn tức giận của mình. Nắm đấm vừa đập vào tường mơ hồ bắt đầu đau nhức, Lê Hành cảm thấy mình đã bị thương, nhưng lại không thèm quan tâm.
“Các người đến đây làm gì?” Lê Hành vẫn kìm nén nói, tiện tay khép hờ cửa phòng bệnh, chỉ chừa một kẽ hở để hắn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Giản Thư nằm ở trên giường.
Lương Tiềm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bày ra vẻ chân thành, kéo Tiểu Nho ở một bên đến: “Tôi… đưa cô ta đến đây để xin lỗi. Ngày đó tôi không biết cô ta…”
“Cô ta?”
Lời mỉa mai gần như chua ngoa của Lê Hành khiến Lương Tiềm Xuyên cảm thấy xa lạ và sợ hãi.
“Cho nên mày cảm thấy, hôm nay đi đến bước đường này, người nên xin lỗi chính là cô ta?”
Lương Tiềm Xuyên phản ứng lại, nhanh chóng sửa lời nói: “Tôi, tôi, tôi cũng cảm thấy rất có lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi? Vì không chịu trách nhiệm với Giản Thư đến cùng? Vì đã hành hạ vợ mày đến như thế? Hay vì sự hèn nhát và ích kỷ mà cả đời này mày không bao giờ thay đổi được?”
Lương Tiềm Xuyên không trả lời, nhưng Tiểu Nho nãy giờ vẫn luôn im lặng lúc này lại gục xuống đầu tiên, ngã quỵ xuống đất bắt đầu khóc, nói năng lộn xộn mà lặp lại “Tôi xin lỗi”, “Tôi không cố ý”, “Tôi nên chết đi”, và so với người đang cắm đủ loại dây ống nằm bất động trong căn phòng, những lời này có vẻ vô vị và bất lực, ngoại trừ thu hút những ánh mắt soi mói của người qua đường thì không còn ý nghĩa thực tế gì cả.
Lê Hành có lẽ đã sử dụng hết giáo dưỡng của cuộc đời mình, kéo Tiểu Nho lên khỏi mặt đất, thở dài và nói: “Đừng khóc, Giản Thư không chịu được kích thích. Cô… không cần tự trách, em ấy và tôi, cũng sẽ không trách cô, cô cũng là người vô tội.”
Trong trò hề này, người cố tình tổn thương người khác thế nhưng lại là người vô tội nhất. Mặc dù chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, Lê Hành không thể khống chế được mà nhớ lại tất cả đau đớn, hoảng sợ và nặng nề ngày hôm đó, trong lòng hắn luôn có bạo thú gào lên phải để cô ta trả giá thật đắt, nhưng ai lại có thể trách người phụ nữ này đây? Cô ta chẳng qua cũng chỉ là một cô gái nhỏ mang theo giấc mộng lụa hoa tiến vào hôn nhân, cứ ngỡ mình đã yêu phải một người đàn ông đẹp trai, tiền đồ vô lượng, có lẽ cô ta còn tưởng tượng đến viễn cảnh một gia đình hòa thuận với tình cảm sâu đậm, tuy nhiên, cuối cùng, cô ta lại vì người đàn ông đó biến thành một kẻ liều mạng sa vào cùng đường mạt lộ.
Kẻ cầm đầu thực sự lại giống như một con rùa rút đầu, co ro phía sau, có thể nhìn thấy gã, nhưng lại không thể bắt được gã, không thể bắt hắn nhận lấy hình phạt.
Lê Hành đột nhiên cảm thấy vô lực, cơ thể như bị rút hết khí lực, đành lùi lại một bước để nhường đường.
“Các người đi đi, sau này đừng tới đây nữa, Giản Thư… đã có tôi chăm sóc.”
Lương Tiềm Xuyên không nói gì, gã duỗi tay ra ôm lấy Tiểu Nho, hành động của gã rất tự nhiên, nếu không nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hai người, người ngoài sẽ thực sự nghĩ họ là một cặp vợ chồng ân ái.
Lê Hành nhìn Giản Thư qua khe cửa. Anh đeo mặt nạ dưỡng khí, lồng ngực vẫn yếu ớt lên xuống chập trùng, ngoại trừ cái bụng nhô cao, tay chân của anh gầy gò đến mức không thể chống nổi chăn bông, anh không thể nghe được âm lượng của âm thanh bình thường, thậm chí những âm thanh náo nhiệt ngoài cửa sổ cũng sẽ có thể kích thích anh… Anh sống khổ như vậy, nhưng hắn không giúp được anh, thậm chí trút giận cho anh cũng không làm được.
Lê Hành vô thức gọi Lương Tiềm Xuyên lại, đợi đối phương quay đầu lại, hắn gần như cầu xin mà mở miệng nói, “Tôi lớn đến từng tuổi này chưa bao giờ cầu xin bất cứ ai. Lần này xem như tôi xin cậu, đừng bắt em ấy phải đau khổ nữa.”
Lần theo tiếng nói ngày đó, Giản Thư trong cơn mông lung đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng anh cũng tìm được bến đỗ cho ý thức của mình.
Anh có thể cảm giác được, cuối cùng mình cũng tỉnh lại, sự vật trước mắt trở nên rõ ràng, ánh đèn mờ trong phòng khiến anh cảm thấy thoải mái, tốt hơn rất nhiều so với màu trắng mênh mông chói mắt kia.
Giọng nói khàn khàn bất thường của Lê Hành khiến anh lo lắng dù ngay cả trong mơ, anh nóng lòng muốn tỉnh dậy xem A Hành có bị bệnh không, nhưng khi tỉnh dậy anh lại không thấy hắn ở bên cạnh.
Làm sao có thể – Giản Thư không khỏi nghĩ – anh vẫn cảm thấy rõ ràng rằng hắn luôn ở bên mình.
Âm thanh của cuộc sống vang lên bên tai khiến anh đau đầu, nhưng lướt qua những âm thanh này, Giản Thư dường như có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lê Hành vọng vào từ ngoài cửa.
Cuộc trò chuyện dường như chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, anh không biết Lê Hành đang trò chuyện với ai, cũng không biết trước đó hắn đã nói gì, câu đầu tiên lọt vào tai anh rõ ràng là:
“…Tôi thực sự không thể sống thiếu Giản Thư. Nếu em ấy rời đi, tôi không biết mình sẽ sống như thế nào.”
Giản Thư sợ hết hồn, chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe hắn nói:
“Tôi đã cố gắng hết sức để giúp em ấy khỏe mạnh cũng là vì muốn ở bên em ấy lâu hơn một chút. Tôi biết như vậy là rất ích kỷ, nhưng tôi không còn cách nào khác… Vậy nên cầu xin cậu, bỏ qua cho em ấy có được không?”
Đây là lần đầu tiên Giản Thư nghe Lê Hành dùng giọng điệu thấp kém và bi thương như vậy để nói chuyện, trong ấn tượng của anh, hắn vẫn luôn nhẹ nhàng và vững vàng, không có việc gì mà không giải quyết được. Nếu hắn nguyện ý, hắn có thể mở đôi cánh của mình ra bảo vệ những người cần hắn bảo vệ.
Có lẽ lần thất thố đầu tiên trong đời hắn hóa ra lại là vì chính mình – Giản Thư chợt thấy trong lòng có chút chua xót, giống như một căn phòng đột nhiên bừng sáng, dưới ánh đèn vẫn còn tro bụi bay lượn, nhưng so với trốn trong bóng tối, nó đã mở rộng ra rất nhiều.
Hóa ra trên đời này, cũng còn có người không thể rời xa mình, Giản Thư nghĩ.
Không biết bên ngoài nói cái gì, một lúc sau Lê Hành đẩy cửa bước vào, cố ý thả nhẹ bước chân, lúc phát hiện Giản Thư đang dùng ánh mắt trong veo nhìn mình, hắn rõ ràng là sửng sốt.
Từ cửa đến bên giường tổng cộng chỉ có mười mấy bước, nhưng Lê Hành bước đi loạng choạng, chân trái ngáng chân phải hai lần, cùng tay cùng chân không biết bao nhiêu lần, có lần đạp vào chân giường, suýt thì trồng cây chuối, lúc còn chưa đứng vững, chuyện đầu tiên hắn làm là đến xem Giản Thư có bị ảnh hưởng gì không.
Giản Thư bị bộ dáng này của hắn chọc cười nhưng tâm trạng phức tạp vừa phấn khích vừa chua xót khiến nụ cười của anh chỉ có thể dừng lại ở trong lòng. Sắc mặt của Lê Hành khiến Giản Thư càng thêm lo lắng, miếng gạc ở bên cổ khiến anh nhớ lại thời khắc nguy hiểm ngày đó, nhìn bộ dạng của Lê Hành, anh biết hắn đã không chăm sóc tốt cho bản thân.
Lê Hành lúc này không có thời gian để suy nghĩ ngàn vạn nỗi lòng của Giản Thư, đối mặt với sự kinh ngạc quá lớn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì y lệnh của bác sĩ, không được làm ồn mà thôi.
Vì vậy, ở mức Giản Thư nghe được, Lê Hành nhẹ giọng run rẩy hỏi: “A Thư, em… em nhận ra anh không?”
Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn, Giản Thư nghĩ.
Nhưng anh vẫn gật đầu một cái, mỉm cười với Lê Hành qua mặt nạ dưỡng khí, anh biết hắn có thể nhìn thấy.
“Vậy em có khó chịu chỗ nào không?”
Khi Giản Thư nghe Lê Hành hỏi những lời này, anh đột nhiên phát hiện, hóa ra mình là một người yếu đuối như vậy. Không nơi nào trên người là không khó chịu, đầu óc choáng váng, từng đốt xương, từng tấc cơ trên cơ thể đau như bị dao chém, cơn đau âm ỉ ở bụng kéo dài liên miên, mặc dù anh không cử động gì nhưng vẫn cứ đau râm ra…
Giản Thư lúc này bốc đồng muốn nói cho A Hành biết hết, cho dù sẽ khiến A Hành đau lòng cũng được, hắn cũng sẽ dịu dàng ôm lấy anh, đôi tay ấm áp sẽ ôm lấy lưng anh mà xoa nhẹ, âm thanh ôn nhu của hắn sẽ theo không khí truyền vào lỗ tai của anh.
Tuy nhiên, điều khiến Giản Thư cảm thấy oan ức chính là do cơ thể quá mức suy yếu, lúc này anh không thể nói được lời nào với Lê Hành.
Vì vậy, anh không còn cách nào khác là lắc đầu, cố gắng mỉm cười với Lê Hành.
“Vậy em có muốn anh…”
“Ôm.” Giản Thư ngắt lời Lê Hành, nói.
Giọng nói của anh quá nhỏ, lại bị mặt nạ dưỡng khí che lại, căn bản chỉ còn lại âm thanh mờ nhạt, bản thân Giản Thư cũng biết, nhưng anh không thể tích lũy thêm chút sức lực nào.
Lê Hành thật sự nghe không rõ, Giản Thư đành phải lặp lại một lần nữa, còn phối hợp hơi giơ cánh tay lên.
Lần này Lê Hành rốt cục hiểu được, thở ra như trút được gánh nặng, sau đó bỏ qua các loại ống, cúi người ôm Giản Thư để anh dựa vào trên vai hắn.
Giản Thư cảm thấy hơi choáng váng nên không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng, sau đó vùi mặt vào cổ của Lê Hành.
Có hơi hôi, Giản Thư nghĩ.
Sau đó anh nhớ lại những lời mình vừa nghe, cảm thấy rất đau lòng cho người bây giờ đang cẩn thận từng li từng tí bao bọc mình trong vòng tay.
Sau khi cân nhắc một lúc, Giản Thư cảm thấy cuối cùng anh cũng đã thu được một loại can đảm nào đó, vì vậy anh liền bày ra tư thế thì thầm vào tai Lê Hành:
“A Hành… em, rất nhớ anh…”
Bởi vì hô hấp không tốt mà lời này bị chia năm xẻ bảy, Giản Thư rất không hài lòng, nhưng anh biết Lê Hành sẽ cảm thấy hài lòng và yêu thích không chịu được.
Bọn họ thực sự là mẫu người, đối đãi với tình yêu giống như thánh nhân.