Giản Thư đã trải qua ba ngày vô hồn nằm trên giường bệnh, cơ thể cắm đủ loại ống dược, máy đo nhịp tim thai được gắn vào chiếc bụng phình to của anh, chỉ có điện tâm đồ vẫn kiên nhẫn tạo ra âm thanh chứng minh người bệnh nằm trên giường vẫn còn một tia sức sống. Lê Hành cơ hồ muốn hoài nghi rằng, A Thư đã không còn ở đây nên cho dù vết mổ trên cổ vẫn luôn đau nhức, di chứng mất máu khiến hắn như quay cuồng, hắn vẫn không dám rời khỏi giường bệnh giống như tính mạng treo ở trên đó chính là của hắn.
Khi tỉnh dậy, Giản Thư vẫn còn hoảng hốt, ánh mắt không tập trung và dường như không thể nhìn rõ những người xung quanh, chỉ hung hăng muốn giơ tay vứt đi cái ống đang cắm ở cuống họng. Bác sĩ nói, sau khi khả năng cảm giác của bệnh nhân phục hồi sẽ cảm thấy nội khí quản rất đau nên trong tiềm thức muốn phải tháo ra, lúc này đáng lẽ phải tiêm thuốc an thần, nhưng Giản Thư vẫn đang mang thai, tất cả đều các loại thuốc đều có thể ảnh hưởng đến thai nhi, vì vậy chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Trong một khoảnh khắc, Lê Hành hận.
Hận cái sinh mệnh kia trong bụng của Giản Thư, cướp đi cuộc sống thoải mái của Giản Thư và lấy nỗi đau của Giản Thư làm cái giá cho sự trưởng thành của mình.
Hắn cũng hận chính mình, từng mạnh miệng nói muốn cho Giản Thư hạnh phúc, nhưng thực tế, hắn chỉ đang đòi lấy hạnh phúc của riêng mình từ chỗ của Giản Thư.
Bác sĩ đề nghị trói tay của Giản Thư để ngăn anh rút ống thông, Lê Hành làm sao cam lòng? A Thư của hắn đang nằm đây, không nói được lời nào, thậm chí thở khí ăn cơm cũng đều là đau khổ, đáng ra anh không nên chịu nỗi đau như một tù nhân nữa. Hắn tình nguyện không ngại phiền phức nắm lấy bàn tay đang giơ lên của Giản Thư và đặt nó trở lại vị trí cũ, hắn biết rằng ngay cả khi Giản Thư mơ hồ, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để hợp tác với hắn.
Bác sĩ nói, y học vẫn chưa xác định được nguyên nhân gây ra bệnh của Giản Thư, nhưng Lê Hành tra được, trên mạng mọi người đều nói, đây là do thai phụ không được chăm sóc tốt trong thời gian mang thai.
Chính vì sơ suất của bản thân mà Giản Thư mới bị vây trên chiếc giường nhỏ này với vô số bệnh tật và thiết bị y tế.
Sau khi tỉnh dậy cái gì cũng không nhìn rõ, nhưng cảm giác đau đớn lại rõ ràng như hình với bóng. Lê Hành không có cách nào cảm nhận được sự khó chịu khi đặt ống nội khí quản nhưng hắn có thể thấy, bất kỳ sự thay đổi vị trí cơ thể nào cũng sẽ khiến Giản Thư buồn nôn nghiêm trọng, Lê Hành cũng không giúp được gì cho anh, chỉ có thể chịu đựng sự đau lòng, vỗ nhẹ vào tấm lưng đang co giật vì buồn nôn của anh, cẩn thận lau khí quản cho anh thường xuyên; cơn đau ở bụng kéo dài không dứt kích thích ý thức của Giản Thư, buộc anh phải tập trung, nhưng anh lại bị phân tán bởi những suy nghĩ mờ mịt và tầm nhìn mơ hồ, anh thường xuyên không tự chủ được phát ra âm thanh bị biến dạng, có lẽ là khí thanh bị nhấn chìm trong tạp âm kéo dài không ngừng.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Lê Hành cảm thấy A Thư của hắn đã tan vỡ.
Có lẽ là cảm nhận được sự tồn tại của Lê Hành, sau vô số lần Lê Hành trầm mặc động viên, Giản Thư cố gắng nắm lấy bàn tay của hắn giống như lúc trên xe cấp cứu ngày đó.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng Lê Hành luôn cảm thấy da thịt trên bàn tay đang nắm lấy tay mình không còn nữa, miễn cưỡng chỉ là một nắm xương, lạnh lẽo mà gầy gò. Giản Thư không còn một chút sức lực nào, nói là nắm chặt, nhưng thật ra chỉ là nắm hờ bàn tay của Lê Hành trong lòng bàn tay, ngón tay lúc nào cũng run lên vì mất sức.
Lê Hành không dám đi đâu. Từ lúc Giản Thư nắm tay hắn, hắn hận mình không thể không cử động, cứ để anh lôi kéo như vậy.
Vài ngày sau, khi bác sĩ xác nhận các dấu hiệu sinh tồn của Giản Thư đã dần ổn định và cơn co giật kinh hoàng ngày hôm đó không tái phát, Giản Thư mới có thể rút ống nội khí quản và hút sữa.
Khi rút ống nội khí quản đã dẫn đến một đợt ho khan không thể ngăn cản được, Giản Thư suy yếu trong lồng ngực của Lê Hành không ngừng ho sặc sụ, dằn vặt đến lúc bác sĩ phải đến cấp cứu lần nữa mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Ý thức của Giản Thư vẫn chưa rõ ràng, nhưng câu đầu tiên anh khàn giọng nói là “A Hành, trời lạnh, đừng mặc áo tay ngắn.”
Sau khi rút ống thông mũi, Lê Hành bắt đầu cho Giản Thư ăn một số thức ăn lỏng như cháo, bột nhão hoặc nước trái cây, sữa bò và sữa đậu nành. Giản Thư phản ứng rất chậm, đôi mắt cũng không nhìn rõ nhưng lại ngoan ngoãn như em bé, rũ mắt, tùy ý để Lê Hành đút ăn. Anh không ăn vô cái gì, mỗi miếng đều khó khắn nuốt từng ngụm, khi ăn anh thường cảm thấy buồn nôn, dựa vào vai Lê Hành thở hổn hển, nhẹ giọng gọi “A Hành”, không nói mình khó chịu ở đâu, âm thanh nhẹ tênh đến mức gần như than thở.
Sau một lúc, nếu Lê Hành tiếp tục đút, anh sẽ tiếp tục ăn.
Giản Thư nghe lời như vậy khiến Lê Hành rất đau lòng. Theo lời của bác sĩ, anh vẫn đang trong tình trạng ý thức mơ hồ, nhưng người này, khi mọi suy nghĩ và phản ứng của anh đã trở nên trống rỗng, điều cuối cùng còn lại vẫn là kiên cường – như thể trời sinh anh đã bị giao cho khả năng ẩn nhẫn và trách nhiệm.
Mỗi lần bác sĩ đến kiểm tra phòng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ của Lê Hành, ông vẫn không nhịn được nhắc hắn nên đến bác sĩ để thay băng cho vết thương trên cổ, nhưng Giản Thư vẫn mò mẫm và nắm lấy Lê Hành từ lúc nào không hay, một khi đã nắm chặt thì nhiều giờ cũng sẽ không buông ra, khiến hắn vô luận thế nào cũng không đành lòng rời đi.
Sau khi Giản Thư đổ bệnh, Lê Hành trở nên im lặng. Hắn lặng lẽ chăm sóc cho A Thư của hắn, không nói lời nào, không giao tiếp với bất kỳ ai, chỉ nói chuyện với một mình Giản Thư, không hiểu sao hắn cảm thấy Giản Thư sẽ nghe được những lời hắn nói. Giản Thư thỉnh thoảng sẽ phát ra một hai âm thanh trầm thấp theo nhịp thở của mình, Lê Hành biết, đó là bởi vì bụng của anh đang đau. Những lúc thế này, tâm lý của Lê Hành đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng kỳ lạ, cũng may là anh đang mê man, nếu không dù đau đến như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ nhịn không phát ra tiếng, để hắn không có cách nào biết.
Giản Thư chỉ cảm thấy mình đang đi ở nơi hoang vắng đã lâu, bên tai chỉ có tiếng ong ong lúc lớn lúc nhỏ không thể nghe rõ là tiếng gì. Lê Hành ở bên cạnh anh, mặc chiếc áo thun ngắn tay xấu xí mà hắn đã mặc lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên ở trường đại học. Giản Thư cảm thấy rất lạnh, vì vậy anh không thể hiểu tại sao A Hành lại ăn mặc như vậy. Bước qua khoảng không bao la rộng lớn, đôi khi A Hành sẽ ôm anh, đôi khi sẽ để tùy ý anh ôm lấy hắn, cùng anh bước đi, không nói lời nào, cũng không nói sẽ đi đâu mà chỉ bước đi thẳng về phía trước. Giản Thư đôi khi rất vội, đôi khi cảm thấy sương mù dày đặc bao quanh mình rất đáng ghét, thỉnh thoảng còn có một bóng đen lướt qua, anh cố gắng nhìn nhưng lại không thể nhìn rõ.
Điều may mắn duy nhất chính là A Hành luôn ở bên cạnh anh.
Nhưng anh cũng mơ hồ cảm thấy A Hành không nên như vậy, dáng vẻ đó của hắn rất đáng sợ. Anh nóng lòng muốn gặp Lê Hành ngay lập tức, ý nghĩ này giống như tia sáng cuối cùng cũng được phát ra trong một vùng suy nghĩ rộng lớn bị lớp bụi dày bao phủ.
Sau đó, men theo sự thanh tỉnh này, lần đầu tiên anh nghe thấy một giọng nói rõ ràng bên tai mình, thanh âm u sầu và ngột ngạt, mang theo một sự khẩn cầu nào đó, âm thanh đó nói:
“Giản Thư, anh sắp không thể chịu được nữa rồi, em mau khỏe lại, có được không?”