Nữ nhân bịt mặt định nói gì đó, nhưng lại thôi, rồi buông tiếng thở dài não nuột nói:
– Hài tử, chúc ngươi may mắn, ta quả là phải lập tức đuổi theo phụ thân của… Ôi…
Trong tiếng thở dài, nữ nhân bịt mặt đã mất dạng trong bóng đêm mịt mùng.
Trình Lập Dân nhìn về hướng mất dạng của nữ nhân bịt mặt, lòng như hiểu ra lẩm bẩm:
– Ta quả là phải lập tức đuổi theo phụ thân của… Thật ra Phong Sát Thần là phụ thân của ai? Ngươi có biết phụ thân ngươi hãy còn sống trên đời
không? Đại thẩm nói đó là Thiết Tý Kim Long Trình Trấn Nam ư? Trời hỡi!
Điều bí ẩn này ai mới có thể giải đáp? Chàng đứng thừ ra như phỗng đá.
Hồi lâu, khẽ buông tiếng thở dài, ngước mặt xem vị trí của tinh tú, lẩm
bẩm:
– Trời sắp sáng rồi, mình hãy đến Thiên Tâm Cốc thì hơn! Nghĩ đoạn, lập tức thi triển khinh công phóng đi.
Sau khi vượt qua năm ngọn núi, trời vừa hửng sáng, chàng quan sát hạp cốc mây trắng dày đặc bên dưới, lẩm bẩm:
– Chính là đây rồi!
– Không sai, chính là đây! Tiếng nói đột ngột ấy vang lên ngay bên cạnh chàng.
Trình Lập Dân giật mình kinh hãi, nhìn khi nhìn rõ người lên tiếng chính là lão nhân mặt vàng, chàng ngại ngùng cười nói:
– Tiền bối đã đến trước ư?
– Không, lão phu cũng vừa mới đến!
– À!
– Hài tử, ngươi lại trải qua một phen hung hiểm nữa phải không?
– Vâng!
– Họ là những ai vậy?
– Bọn Xích Phát Linh Quan Từ Thái Thanh mấy mươi người, một cô nương tên
là Bạch Văn, môn hạ của Thái Cực Giáo và Chu Lương của Bàn Thạch Bảo…
– Ồ! Vậy ngươi sao thoát thân được vậy?
– Phong Sát Thần đã cứu vãn bối!
– Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc. Hài tử, ngươi hãy tự giữ lấy thân!
Lão nhân mặt vàng từ trong lòng lấy ra một mảnh ngọc bội trắng cỡ ba
ngón tay, trao cho Trình Lập Dân và nói:
– Hài tử, ngươi hãy xem
trước đi! Trình Lập Dân đón lấy ngọc bội, chỉ thấy trong ngọc bội trong
suốt có một con rồng đỏ rất sinh động, bề ngoài dày đặc những chữ bé
xíu, bất giác ngạc nhiên hỏi:
– Tiền bối, đây cũng là bảo vật võ lâm phải không?
– Phải, đây là Long Bội trong Long Phụng Ngọc Bội, còn Phụng Bội đã bị hủy hoại hồi mười hai năm trước rồi!
– Ồ! Tiếc quá!
– Nhưng khẩu quyết trên Phụng Bội, lão phu đây có một phần.
Lão nhân mặt vàng lại lấy ra một cuộn da dê trao cho Trình Lập Dân, rồi nói tiếp:
– Hài tử, ngươi giữ lấy cả đi, đây chính là những món vật phải trao cho ngươi mà lão phu đã nói tối qua.
Trình Lập Dân sửng sốt:
– Tiền bối, vậy sao được?
– Hài tử, đây vốn là vật của Trình gia ngươi!
– Thật ư?
– Đương nhiên là thật, Tam Nghĩa Trang chính là bị hủy vì vật này đây! Trình Lập Dân mắt ánh lên vẻ kỳ lạ:
– Tiền bối có thể nói rõ hơn được không?
– Hài tử, hiện giờ lão phu chỉ có thể tiết lộ như vậy thôi!
– Vậy kẻ thù là ai?
– Vũ Văn Ngao!
– À! Thì ra là lão ta, thảo nào… Lão tặc thật đáng chết!
– Ngươi chớ khích động, với tư chất và căn bản của ngươi hiện giờ, trong
thời gian ngắn là có thể luyện thành tuyệt kỹ trên Long Phụng Ngọc Bội
này, đến lúc ấy là có thể báo phục thân thù rồi!
– Tiền bối đã luyện thành tuyệt kỹ trên ấy rồi ư?
– Phải, nhưng tư chất của lão phu quá kém, không có được thành tựu lớn.
– Vậy lão tặc Vũ Văn Ngao thì sao?
– Y bởi chưa có được Phụng Bội, chỉ bằng vào tà công phụ giúp, võ công
của y hiện đã cao hơn lão phu, nhưng sau khi ngươi luyện thành tuyệt kỹ
chính tông trên Long Phụng Ngọc Bội, tà bất thắng chính, ngươi vẫn có
thể lấy mạng y.
– Tiền bối có được Ngọc Bội này từ…
– Lão phu đã lấy trộm trong tay Vũ Văn Ngao! Trình Lập Dân nghiêm mặt, khom mình xá dài nói:
– Đại đức không dám báo đáp bằng lời, ân huệ của tiền bối, vãn bối chỉ có thể ghi lòng tạc dạ! Lão nhân mặt vàng đưa tay ra, một luồng tiềm lực
vô hình đỡ Trình Lập Dân lại, một vẻ kỳ lạ thoáng qua trên mặt nói:
– Hài tử, lão phu vừa mới nói rồi, đây vốn là vật của Trình gia, lão phu
chỉ là… À! Chỉ cần ngươi từ nay đừng… Ôi! Bỏ đi thôi! Trình Lập Dân
thấy đối phương ấp a ấp úng như vậy, lòng hết sức thắc mắc, bất giác
chau mày nói:
– Tiền bối có thể cho biết lai lịch không?
– Điều ấy… ngươi tạm thời không nên biết thì hơn!
– Vậy bao giờ mới có thể biết?
– Khi thời cơ đến, lão phu sẽ cho ngươi biết!
– Tiền bối biết rất rõ thân thế của vãn bối phải không?
– Phải!
– Vãn bối là con trai của Thiết Tý Kim Long Trình Trấn Nam phải không?
– Phải!
– Tam Nghĩa Trang xưa kia ngoài gia phụ với hai vị nghĩa thúc, còn có các nhân vật trọng yếu nào?
– Ngươi hỏi vậy nghĩa là sao?
– Vãn bối muốn biết một số trưởng bối xưa kia!
– À! Theo như lão phu biết, không còn ai nữa!
– Vậy gia mẫu thì sao? Phải chăng đã gặp nạn lúc Tam Nghĩa Trang bị hủy rồi?
– Ngay từ bé ngươi đã không còn mẫu thân rồi!
– Chả lẽ vãn bối từ trên trời rơi xuống hay sao?
– Chuyện ấy… e chỉ có phụ thân ngươi biết rõ thôi!
– À! Vãn bối hiểu rồi! Chàng đã hiểu gì? Lão nhân mặt vàng đã nói là ngay từ bé chàng đã không còn mẫu thân, vậy Thiết Tý Kim Long Trình Trấn Nam rất có thể là nghĩa phụ chàng, trong những lời úp mở của nữ nhân áo
xanh bịt mặt cũng có thể nhận ra phần nào manh mối.
Chàng lời vừa thốt ra, một ý nghĩ khác lại lập tức bác bỏ, nếu mình là nghĩa tử của
Thiết Tý Kim Long Trình Trấn Nam thì lão nhân mặt vàng này chẳng thể nào không biết. Bởi thông thường, một người nhận nghĩa tử đâu cần thiết
phải giữ bí mật và vì sao nữ nhân áo xanh bịt mặt lại nói là thân phận
của chàng chỉ có bà ấy, Phong Sát Thần và phụ thân chàng là biết rõ?
Hiện Phong Sát Thần thần trí đã mất và phụ thân cũng mất bản tính, hãm
thân trong Thái Cực Giáo, vậy trên thực tế, người biết được thân phận
của chàng chỉ có một mình nữ nhân áo xanh bịt mặt thôi! Bà ấy có thể nào chính là mẫu thân của mình không? Nếu phải, vì lẽ gì bà ấy lại thần bí
như vậy…
Trình Lập Dân lại nhớ đến lời nói của nữ nhân áo xanh bịt mặt:
– “Hài tử, nếu ngươi không luyện thành được thần công vô địch, huyết hải thâm thù của ngươi e rằng…”.
Huyết hải thâm thù đó nghĩa là sao? Nếu trong số nữ nhân áo xanh bịt mặt,
Phong Sát Thần và Thiết Tý Kim Long Trình Trấn Nam ba người, có hai
người là phụ mẫu của chàng, vậy rõ ràng là song thân mình hãy còn sống,
và nữ nhân áo xanh bịt mặt cũng đã nói: “Ngươi có biết là phụ thân ngươi còn sống trên đời không?”. Như vậy, huyết hải thâm thù từ đâu mà có?
Lão nhân mặt vàng từ lúc Trình Lập Dân thốt ra câu “Vãn bối hiểu rồi! “, ông chỉ lặng thinh nhìn chàng, lúc này thấy chàng chau mày suy tư, ông
ôn tồn hỏi:
– Hài tử, ngươi lại gặp điều băn khoăn nữa phải không? Trình Lập Dân gật đầu:
– Vâng! Hiện giờ vãn bối càng nghĩ càng hồ đồ!
– Vậy thì tạm thời đừng nghĩ nữa, mọi sự chờ khi nào phụ thân ngươi thoát hiểm sẽ rõ.
– Vâng! Trình Lập Dân bỗng trong đầu linh quang lóe lên, phấn chấn tinh thần buột miệng hỏi:
– Tiền bối có biết một người tên là Chí Hoằng không? Lão nhân mặt vàng lắc đầu:
– Chừa từng nghe, đó là ai vậy?
– Chính là tên của Phong Sát Thần!
– Là tên của Phong Sát Thần ư? Ông ấy họ gì? Trình Lập Dân lắc đầu:
– Vãn bối không biết!
– Vậy sao ngươi lại biết tên của ông ấy?
– Vãn bối nghe được từ miệng một nữ nhân áo xanh bịt mặt đã đuổi theo ông ấy nói ra!
– Ngươi có thể nói rõ hơn không? Trình Lập Dân bèn sơ lược kể lại chuyện hai lần gặp Phong Sát Thần và nữ nhân áo xanh bịt mặt.
Lão nhân mặt vàng chau chặt mày, trầm ngâm nói:
– Đó quả là một chuyện quái lạ, võ công của Phong Sát Thần cao thâm khôn
lường, kể từ khi ông ấy xuất hiện trên giang hồ, chưa từng nghe có người tiếp nổi một chiêu nửa thức của ông ấy. Theo lẽ thì ông ấy hẳn không
phải là một kẻ vô danh, nhưng lão phu chưa từng nghe trong giới võ lâm
có người tên là Chí Hoằng và hơn nữa, lão phu tự tin hết sức rõ về thân
thế gia đình ngươi, nhưng cũng không nghĩ ra được hai người ấy có quan
hệ với thân thế ngươi…
Trình Lập Dân khẽ buông tiếng thở dài, lão nhân mặt vàng từ trong bọc hành lý lấy ra một gói giấy dầu trao cho chàng và nói:
– Hài tử, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa, khi nào thời cơ đến sẽ
rõ… Trong gói giấy này là lương khô chuẩn bị cho ngươi, lão phu đã đến lúc phải đi rồi…
– Tiền bối… danh hiệu của tiền bối…
– Ngươi tạm gọi lão phu là Kim Diện Nhân được rồi!
– Kim Diện Nhân ư?
– Phải! Chúc ngươi luôn gặp may mắn, tạm biệt! Trình Lập Dân thơ thẩn
nhìn theo bóng dáng Kim Diện Nhân đến khi khuất dạng, mới buông tiếng
thở dài thậm thượt, thi triển khinh công phóng đi về phía Thiên Tâm Cốc.
Khi chàng còn cách cửa ra vào Thiên Tâm Cốc chừng nửa dặm đường, bỗng nghe một tiếng nói lanh lảnh vọng đến:
– Tiểu tử, khoan đi đã! Trình Lập Dân sửng sốt dừng bước, tiếng nói lanh lảnh ấy lại vang lên:
– Ngươi hãy nghe kỹ lời dặn của ta, không được hỏi lại… Hải Thiên Tứ
Hữu bị hãm thân trong Thiên Tâm Cốc đã ba ngày rồi, giờ ngươi đừng theo
thường quy vào cốc, khi nào gặp cây đào thứ nhất, hãy chếch sang phải ba bước, rồi chếch sang trái bảy bước, sau đó đi thẳng tới trước năm bước, cứ thế mà tiến tới sẽ đến chỗ bị giam của Hải Thiên Tứ Hữu, sau đó dẫn
họ theo cách đi trên ra khỏi trận, khi ra khỏi trận phải căn cứ theo một cây đào cao nhất làm chỗ khởi bước. Đồng thời, lúc ngươi vào trận, hẳn
có người truyền âm ngăn cản, nhưng người này không bao giờ làm khó hậu
sinh vãn bối, ngươi hãy tự liệu cách ứng phó.
Hãy nhanh chóng cứu thoát Hải Thiên Tứ Hữu, không được chậm trễ, và lập tức đến dưới cây cổ tùng trên đỉnh núi chờ sự căn dặn khác. Thôi được rồi, ngươi đi đi!
Trình Lập Dân ngơ ngẩn lắng nghe, đưa mắt nhìn quanh, trong vòng nửa dặm toàn là triền núi, không một bóng người, cũng không có chỗ ẩn nấp,
nhưng tiếng nói rõ ràng như ở ngay trước mặt, hiển nhiên người này đã sử dụng truyện kỹ thượng thừa thiên lý truyền âm.
Vậy người truyền
âm này là ai? Thiên Tâm Cốc đã là thánh địa võ lâm hằng trăm năm qua,
Hải Thiên Tứ Hữu lại là nhân vật tiền bối trong chính phái võ lâm, vì lẽ gì Thiên Tâm Cốc cốc chủ lại giam hãm Hải Thiên Tứ Hữu? Người truyền âm này đã biết rõ cách ra vào kỳ trận giam hãy Hải Thiên Tứ Hữu, vậy sao
không tự hành động, mà lại mượn tay mình? Trình Lập Dân tuy lòng đầy
nghi vấn, nhưng không có thời gian suy nghĩ, đồng thời giọng nói của
người truyền âm rất chân thật, nên chàng không dám do dự, lập tức thi
triển khinh công phóng đi.
Cửa ra vào là một hạp cốc trên hẹp dưới rộng, ánh nắng xuyên qua mây mù chiếu xuống, càng khiến cho hạp cốc trở nên thần bí hơn.
Trình Lập Dân vừa mới bước vào cửa cốc đã thấy một tấm bia đá cao hơn trượng, trên có tám chữ “Thánh địa võ lâm, tuyệt đối cấm vào”. Qua nét chữ trên bia đá, hiển nhiên bia đá này được dựng chưa lâu.
Trình Lập Dân tuy lòng thắc mắc, nhưng không dừng bước, vẫn đi nhanh vào cốc.
Đi được chừng một dặm, trước mắt lại hiện ra một bia đá to lớn, trên có tám chữ “Vào thêm mười trượng là đến cửa chết”.
Trình Lập Dân lòng hết sức hồi hộp, trong lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh,
tấm bia đá đầy ghê rợn này đã khiến chàng đề cao cảnh giác, tiến tới
thêm sáu trượng, phía trước rộng mở, ngoài bốn trượng đã là cuối đường
hầm, chỉ thấy trong sương trắng mịt mờ, một khu rừng đào ngổn ngang hiện ra trước mặt.
Trình Lập Dân đi nốt bốn trượng còn lại, đã thoáng thấy Hải Thiên Tứ Hữu quay lưng vào nhau, mặt hướng ra ngoài, xếp bằng
ngồi trên đất, ngửa mặt ra chiều suy tư.
Trình Lập Dân đang nhìn vào rừng đào quan sát, bỗng bên tai vang lên tiếng quát:
– Tiểu tử, ngươi không biết chữ sao hả? Tiếng nói tuy khẽ, nhưng chấn
động sơn cốc, đinh tai nhức óc, chứng tỏ công lực người này cực kỳ thâm
hậu.
Trình Lập Dân tuy lòng ớn lạnh, song ngoài mặt vẫn cố trấn tỉnh nói:
– Vãn bối biết chứ!
– Ngươi không sợ chết hả?
– Tham sống sợ chết, đó là lẽ thường tình của con người, vãn bối đâu thể ngoại lệ!
– Vậy sao ngươi đã trông thấy những lời cảnh cáo trên bia đá mà không quay ra?
– Vãn bối cần yết kiến cốc chủ và gặp Hải Thiên Tứ Hữu!
– Ngươi là gì của Hải Thiên Tứ Hữu?
– Bốn vị tiền bối Hải Thiên Tứ Hữu có ơn đức truyền thụ võ công cho vãn bối…
– Không phải sư đồ sao?
– Không! Không có danh nghĩa sư đồ!
– Có người chỉ dẫn ngươi đến đây phải không? Trình Lập Dân cơ hồ buột
miệng đáp “phải”, song vì đạt được mục đích cứu Hải Thiên Tứ Hữu, chàng
đành bấm bụng nói dối:
– Không có! Tiếng nói ấy trở nên gay gắt:
– Hải Thiên Tứ Hữu không biết tốt xấu, đã gị giam hãm trong rừng đào
trước mặt ngươi, nếu không chấp nhận mệnh lệnh của lão nhân gia ta hoặc
tự tìm ra được sự huyền bí của rừng đào, chắc chắn sẽ bị giam chết trong rừng đào.
Ngưng chốc lát, dịu giọng nói tiếp:
– Ngươi tuổi còn trẻ, lão nhân gia ta không đành lòng làm khó ngươi, ngươi đi đi! Trình Lập Dân lớn tiếng nói:
– Xin tâm lĩnh hảo ý của tiền bối, vãn bối đã vào đến đây, đâu thể nào tay không trở về.
– Ngươi đã quyết tâm vậy ư?
– Không sai!
– Vậy thì ngươi hãy cùng chết với bốn lão già ngoan cố kia đi!
– Nếu như mấy cây đào kia không giam hãm được vãn bối thì sao?
– Vậy thì các ngươi có thể tự do rời khỏi đây! Hừ, e rằng ngươi sẽ thất
vọng đấy! Trình Lập Dân không đáp, cất bước đi vào rừng đào, chỉ nghe
người ấy với giọng sắc lạnh nói:
– Rõ là không biết sống chết! Trình Lập Dân bèn thừa cơ nói:
– Sự sống chết của vãn bối không cần tiền bối lo lắng, chỉ mong tiền bối
tôn trọng lời hứa của mình là được rồi! Người ấy tức giận quát:
– Lão thân ta thân phận thế nào, lại nuốt lời đối với một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi hay sao?
– Đa tạ lời hứa vàng ngọc của tiền bối! Lúc này Trình Lập Dân đã đi đến
gần rừng đào, quan sát một hồi, lập tức theo cách vào trận do người bí
mật ở ngoài cốc chỉ dẫn đi vào rừng đào.
Khi chàng theo cách ấy đi được hai lượt, trong tối vọng đến một tiếng kinh ngạc, tiếp theo là một tiếng thở dài nói:
– Ta đã đoán biết chắc chắn y còn ở gần đây, vậy mà vẫn bị mắc lừa y.
Trình Lập Dân tuy biết đối phương nói về người đã chỉ dẫn mình, nhưng lúc này chàng không có thời gian suy nghĩ, tiếp tục đi vào trong trận.
Khi chàng đi đến bên cạnh Hải Thiên Tứ Hữu, bốn người mới như vừa từ trong
mơ chợt tỉnh, Ngũ Nhạc Tiều Tử Đồng Bách Xuyên trước tiên kinh ngạc nói:
– Ủa! Tiểu tử, sao ngươi cũng đến đây vậy? Trình Lập Dân thấp giọng kể
lại chuyện được cao nhân chỉ điểm ở ngoài cốc, đoạn nói tiếp:
– Mọi sự chờ ra khỏi cốc rồi hẵng nói, giờ xin mời bốn vị tiền bối theo vãn bối ra khỏi trận.
Dứt lời, liền quay người dẫn trước đi ra ngoài trận, Hải Thiên Tứ Hữu lặng lẽ theo sau.
Năm người vừa ra khỏi rừng đào, trong tối vang lên tiếng người khi nãy có vẻ tức giận nói:
– Tiểu tử, lão nhân gia ta đã nói chẳng thể không giữ lời, nhưng món nợ
ngươi đã lừa dối ta hôm nay chẳng thể không tính, lần sau gặp lại, ngươi phải hoàn trả cả vốn lẫn lãi đấy! Trình Lập Dân lớn tiếng đáp:
– Đa tạ tiền bối đã đại lượng…
– Tiểu tử, ngươi phải thành thật trả lời một câu hỏi của ta!
– Tiền bối nói đi!
– Ngươi có phải là đồ đệ của Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên không? Trình Lập Dân ngẩn người:
– Thiết Thủ Thư Sinh ư?
– Phải! Trình Lập Dân lắc đầu:
– Vãn bối chưa từng nghe danh hiệu ấy!
– Vậy ngươi làm sao biết được cách ra vào Ngũ Hành Lục Hạp Chu Thiên Đại Trận của Thiên Tâm Cốc?
– Đó là do một vị tiền bối ẩn thân đã truyền âm chỉ điểm!
– Hừ! Được rồi, ngươi đi đi! Trên đường đi, đôi bên cùng kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra sau khi chia tay lần trước.
Thì ra vị tiền bối võ lâm mà Hải Thiên Tứ Hữu muốn gặp chính là cốc chủ
Thiên Tâm Cốc không rõ lai lịch mà võ công cao thâm khôn lường này, sau
khi bốn người tìm kiếm Cửu Chuyển Tam Hoa Bảo Ngọc không có kết quả, bèn đến Thiên Tâm Cốc bái viếng, chẳng ngờ Thiên Tâm Cốc cốc chủ tính tình
đã đổi khác, định thu nhận bốn người làm Thủ Cốc Tứ Thánh và chấp nhận
mọi sự sai bảo.
Hải Thiên Tứ Hữu trong khi chưa rõ lai lịch của
đối phương, dĩ nhiên không nhận lời, nên đã bị giam hãm trong rừng đào
suốt ba ngày trời.
Lúc này năm người đã ra đến bên ngoài cốc, Trình Lập Dân hỏi:
– Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên thật ra là ai? Bốn vị tiền bối có thể cho
vãn bối biết không? Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu vuốt râu nói:
– Thiết Thủ Thư Sinh là một vị quái kiệt võ lâm hồi trăm năm trước, luận
bối phận còn cao hơn bốn lão già này một bậc, bình sanh chưa từng gặp
địch thủ. Nếu người chỉ điểm ngươi trong tối ấy là vị tiền bối dị nhân
này, ngươi thật là có phúc duyên.
Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên tiếp lời nói:
– Lời nói của Thiên Tâm Cốc cốc chủ khi nãy quyết chẳng phải không có
nguyên nhân, xem ra người chỉ điểm ngươi chín phần mười là Từ tiền bối
rồi! Trình Lập Dân vừa định hỏi, bên tai lại vang lên tiếng nói của
người ẩn thân khi nãy:
– Tiểu tử, đừng lôi thôi nữa, hãy từ biệt Hải Thiên Tứ Hữu, đến ngay chỗ lão phu đã chỉ định khi nãy.
Trình Lập Dân cười ngượng nói:
– Vị tiền bối dị nhân ấy lại gọi vãn bối nữa rồi! Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu vội hỏi:
– Bảo ngươi đi ngay ư? Trình Lập Dân gật đầu:
– Vâng!
– Thôi được, ngươi đi đi! Chúc ngươi may mắn! Trình Lập Dân lập tức cung
kính thi lễ với Hải Thiên Tứ Hữu, thi triển khinh công phóng đi lên đỉnh núi.
Ngọn cổ tùng trên đỉnh núi cao đến hơn ba mươi trượng, năm người ôm không xuể.
Trình Lập Dân vừa đến dưới cổ tùng, trong tối liền có tiếng nói:
– Tiểu tử, hãy phóng lên ngọn cây, từ lỗ hổng trên thân cây mà xuống.
Trên ngọn cây quả nhiên có một lỗ tròn, đường kính cỡ ba thước, cúi nhìn xuống, bên dưới tối mịt, sâu không thấy đáy.
Trình Lập Dân xem một hồi, rồi liền dùng cả tay lẫn chân trèo xuống, dưới đáy là một đường hầm chênh chếch đi xuống, vẫn tối mịt, xòa tay không thấy
năm ngón.
Trình Lập Dân đang lưỡng lự, tiếng nói ấy lại vang lên:
– Hãy đi theo đường hầm, chừng thời gian một tuần trà sẽ gặp lão phu.
Trình Lập Dân liên tiếp gặp kỳ duyên, công lực đã thâm hậu, trải qua một lúc, đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, lúc này đã có thể thấy rõ cảnh vật
trong vòng năm thước.
Con đường hầm này là một thạch động thiên nhiên được sửa chữa thêm, tuy có mùi ẩm mốc, nhưng không ngột ngạt.
Sau thời gian chừng một tuần trà, trước mắt bừng sáng, đã vào đến một thạch thất rộng chừng hai trượng vuông.
Dưới ánh châu dịu dàng từ trên nóc thạch thất chiếu xuống, chỉ thấy một văn
sĩ trung niên toàn thân nho phục, dưới cằm có ba chòm râu dài, ngồi xếp
bằng trên giường, đang mỉm cười nhìn chàng.
Trình Lập Dân vội quỳ xuống vái lạy và nói:
– Vãn bối Trình Lập Dân tham kiến tiền bối! Trình Lập Dân vừa mới dập đầu lạy, bên tai đã vang lên tiếng hòa nhã nói:
– Không! Ngươi sai rồi, phải nói là đồ nhi Trình Lập Dân tham kiến sư tôn mới đúng! Trình Lập Dân mừng rỡ:
– Đồ nhi Trình Lập Dân tham kiến sư tôn! Một luồng kình khí dịu dàng nâng người Trình Lập Dân đặt lên một chiếc ghế đá bên trái giường, văn sĩ
trung niên với ánh mắt hiền từ nhìn chàng nói:
– Dân nhi, sư phụ
đã biết phần nào về lai lịch và chuyến đi này của ngươi, không cần nói
nữa, giờ hãy nghe sư phụ nói cho ngươi biết lai lịch của sư môn.
Trình Lập Dân ngồi nghiêm trang, văn sĩ trung niên thư thả nói tiếp:
– Sư phụ danh tánh là Từ Nguyên, giới võ lâm gọi là Thiết Thủ Thư Sinh.
Thần Long Kiếm Khách Từ Vũ Quân là tăng tổ phụ của ta, võ công của bổn
môn từ Nga My mà ra, nên bổn môn cũng có thể nói là chi phái của Nga My. Hồi trăm năm trước, cuộc tình giữa ta với Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên đã nổi sóng gió, trở mặt thành thù. Trầm Tố Quyên đã ẩn cư trong Thiên
Tâm Cốc, trở thành Thiên Tâm Cốc cốc chủ, một nhân vật thần bí trong võ
lâm.
Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên bởi chưa nguôi hận xưa, sau
khi luyện thành tuyệt kỹ đã đến đây tầm thù và ngầm hậu thuẫn cho đồ đệ
Phí Nhã Quân tổ chức Thái Cực Giáo, mưu đồ xưng bá võ lâm. Sư phụ bởi
không muốn phản bội lời thề năm xưa, không tiện đối địch với Trầm Tố
Quyên, nên đã tự động ra khỏi Thiên Tâm Cốc…
Trình Lập Dân không nén được hỏi:
– Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên mà sư phụ nói đây có phải chính là người
đã nói trong bóng tối mà Dân nhi đã nghe khi nãy trong Thiên Tâm Cốc
không?
– Phải!
– Vậy Dân nhi phải gọi lão nhân gia ấy là sư nương ư?
– Đúng vậy!
– Sư phụ, Thái Cực Giáo hiện đã khiến giới võ lâm đầy gió tanh mưa máu,
nếu sư nương tiếp tục hậu thuẫn, sư phụ lại không tiện ra mặt, vậy thì
trận hào kiếp võ lâm này chẳng phải vô phương cứu vãn ư? Thiết Thủ Thư
Sinh vuốt râu mỉm cười:
– Đó là phải xem ngươi thôi! Trình Lập Dân sửng sốt:
– Xem Dân nhi ư?
– Phải! Lời thề của ta chỉ là “Không đích thân đối địch với bà ấy”, còn đồ đệ do ta đào tạo thì không ở trong giới hạn ấy.
– Nhưng… Dân nhi…
Trình Lập Dân sực nghĩ đến mình thân mang tuyệt chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, chỉ
còn sống được mấy mươi ngày nữa thôi, bất giác sờn lòng nản chí, ngập
ngừng thốt chẳng nên lời.
Thiết Thủ Thư Sinh cười ôn tồn hỏi:
– Ngươi lo là mình sức lực yếu kém phải không?
– Đó… đó còn là vấn đề thứ yếu.
– Có có vấn đề nghiêm trọng hơn nữa sao?
– Sư phụ… Dân nhi trong người mắc phải chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch…
– Ngũ Âm Tuyệt Mạch ư?
– Vâng! Dân nhi chỉ còn sống được tám mươi mấy ngày nữa thôi!
– Ai nói cho ngươi biết vậy?
– Hải Thiên Tứ Hữu!
– Ngươi cảm thấy chán nản ư?
– Vâng! Thiết Thủ Thư Sinh nghiêm mặt:
– Sự sống chết tự có định số an bày, nhất là người trong giới võ lâm càng phải không bận tâm đến sự sống chết, mặc dù biết mình sắp chết đến nơi, nhưng còn một hơi thở thì vẫn phải như là sinh long hoạt hổ…
Trình Lập Dân cúi đầu:
– Dân nhi sai rồi!
– Chẳng phải là ta trách ngươi, nhưng ngươi phải lập tức xua đuổi sự sống chết ra khỏi tâm linh, cố gắng luyện tập võ công.
– Dạ!
– Hãy ghi nhớ, hiện ngươi đã là đồ đệ của Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên
hồi trăm năm trước, môn hạ của Thiết Thủ Thư Sinh không có người bận tâm đến sự sống chết.
– Dạ!
– Bắt đầu từ hôm nay, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, giới võ lâm sẽ được thấy lại phong thái của Thiết
Thủ Thư Sinh hồi trăm năm trước, nhưng Thiết Thủ Thư Sinh này không phải Từ Nguyên, mà là Trình Lập Dân ngươi.
Trình Lập Dân toàn thân
rúng động, một viễn cảnh sáng lạng khiến mắt chàng rực lên vẻ kỳ lạ,
nhìn phong thái của sư phụ gật đầu liên hồi.
Thiết Thủ Thư Sinh nói tiếp:
– Làm rạng rỡ sư môn, tảo trừ yêu khí, sáng tỏ thân thế của bản thân, báo phụ thân thù… Đó là trách nhiệm lớn lao và gian nan của ngươi. Trên
con đường hoàn thành những nhiệm vụ ấy, khó khỏi có rất nhiều gian hiểm, nhưng cũng hết sức vinh dự…
Trình Lập Dân kiên quyết gật đầu:
– Dân nhi biết rồi!
– Dân nhi, ngươi phải biết tận dụng bốn mươi chín ngày này, mai sau ngươi sẽ không còn cơ hội yên tĩnh mà tu luyện nữa, bởi số mệnh của ngươi là
phải vất vả lao đao.
Thiết Thủ Thư Sinh dứt lời, đặt tay lên
giường ấn nhẹ, bên trái giường liền hiện ra một hộc đá, trong có một
thanh bảo kiếm rất cổ và một quyển sách lụa ố vàng, cùng trao cho Trình
Lập Dân và nói:
– Đây là bí kíp bổn môn và Tử Anh thần kiếm, kiếm này vốn có hai thanh thư hùng, thư kiếm là Thanh Minh. Tán Hoa Tiên Tử
đã trao cho đồ đệ là Phí Nhã Quân và cũng chính là giáo chủ Thái Cực
Giáo. Hai thanh bảo kiếm Tử Anh và Thanh Minh vốn là của tổ sư Lý Anh
Lương, chưởng môn nhân đời thứ ba phái Nga My đã sử dụng lúc hành đạo
khi xưa. Sau khi ngươi luyện thành tuyệt kỹ, cần phải song kiếm hợp
bích, không được để cho tiền cổ thần binh lọt vào tay bọn tà đạo. Bí kíp này là tinh hoa võ học của bổn môn, nội dung gồm có kiếm, chưởng,
quyền, chỉ, bộ pháp, thiên thị địa thính, di cân bế huyệt, y lý, dịch
lý, Lưỡng Nghi thần công v. v… đầy đủ các môn công phu cần có của một
cao thủ võ lâm. Với căn cơ của ngươi hiện nay, cộng thêm tư chất đặc
thù, trong thời gian bốn mươi chín ngày tuy khó mong đại thành, song ít
ra cũng có được bảy thành hỏa hầu. Bắt đầu từ bây giờ, ban ngày luyện
tập các môn tuyệt kỹ, ban đêm tham khảo Lưỡng Nghi thần công. Ngoại trừ
dịch lý vì ngươi tuổi còn trẻ, tạm thời không cần nghiên luyện, và khinh công chờ sau bốn mươi chín ngày xuất động hẵng luyện, còn các tuyệt kỹ
khác cần phải luyện thành trong vòng bốn mươi chín ngày.
Trình Lập Dân cung kính đáp:
– Dạ, vâng! Thiết Thủ Thư Sinh mắt nhìn trước ngực Trình Lập Dân, nói tiếp:
– Tuyệt kỹ trên Long Phụng Ngọc Bội cũng gần giống như Lưỡng Nghi thần
công của bổn môn, ngươi không cần luyện nữa, hãy giao cho ta cất giữ,
mai này tặng lại cho người hữu duyên.
Trình Lập Dân liền lấy Long Bội và khẩu quyết Phụng Bội hai tay cung kính trao cho Thiết Thủ Thư Sinh.
Thiết Thủ Thư Sinh tiện tay bỏ vào trong hộc đá trên giường, ôn tồn nói tiếp:
– Bên trái thạch thất này là chỗ ăn ở và luyện công của ngươi, thạch động nhỏ bên phải có thức ăn và nước uống, ngươi đi đi! Dứt lời, ông đã nhắm mắt nhập định.
Trình Lập Dân cung kính vái sư phụ một lạy, đi
sang thạch thất bên trái, gian thạch thất này còn to rộng hơn gian của
Thiết Thủ Thư Sinh gấp hai lần, hẳn là để tiện việc luyện tập võ công,
nhưng trong thất trống trải, chỉ có một chiếc giường đá, không còn vật
gì khác.
Chàng ngồi xếp bằng trên giường đá, chậm rãi giở bí kíp ra.
Chương một: Lưỡng Nghi thần công.
Chương hai: Thần Long kiếm pháp, chưởng pháp, quyền pháp và chỉ pháp. Ba chiêu hai mươi mối thức. Chiêu thứ nhất “Thần long thư trảo”, chiêu thứ hai
“Thần long đẩu giáp”, chiêu thứ ba “Thần long bố vũ”.
Chương ba: Di Cân Bế Huyệt pháp.
Chương tư: Thiên Thị Địa Thính pháp.
Chương năm: Vô Ảnh Mê Tung bộ pháp.
Chương sáu: Vô Ảnh khinh công…
Tất cả gồm hai mươi chương, hai chương sau cùng là Tâm Huyền thiền công và dịch lý.
Trình Lập Dân vội vã xem xong, hít sâu một hơi không khí, cố nén niềm hưng
phấn trong lòng, sau đó xua hết mọi tạp niệm, tĩnh tâm đọc khẩu quyết
của Lưỡng Nghi thần công…
Thời gian bảy bảy bốn mươi chín ngày
thấm thoát đã qua đi, Thiết Thủ Thư Sinh sau khi khảo sát các môn tuyệt
kỹ của Trình Lập Dân, ông rất hài lòng và hết lời khen ngợi, cho rằng
chàng đã vượt qua dự tính của ông.
Trình Lập Dân lại bỏ ra một
ngày ở ngoài động luyện thành Vô Ảnh khinh công, sau đó Thiết Thủ Thư
Sinh lấy ra một chiếc khăn chít đầu màu tím, một chiếc áo dài tím và hai lọ dược hoàn bằng ngọc trắng, cùng trao cho Trình Lập Dân và nói:
– Dân nhi, giờ ngươi có thể hạ sơn rồi, trong lọ là thánh dược điều
thương khử độc, ngươi hãy mang theo bên mình để dùng vào việc hành đạo
tế thế. Khăn đầu và áo dài tím này là của sư phụ hành đạo khi xưa, được
dệt bằng tơ băng tằm vạn năm, có thể tránh thủy hỏa đao kiếm và chưởng
lực nội gia. Hãy ghi nhớ, kể từ bây giờ ngươi đã là Thiết Thủ Thư Sinh,
mong rằng ngươi đừng làm ô nhục cái tên Thiết Thủ Thư Sinh này. Thôi,
ngươi đi được rồi.
Trong năm mươi ngày ngắn ngủi này, Trình Lập
Dân với Thiết Thủ Thư Sinh đã xây dựng nên một tình cảm sâu dày. Thiết
Thủ Thư Sinh ngoại trừ nghiêm khắc đôn đốc Trình Lập Dân luyện tập võ
lâm, thường ngày đối xử với chàng như thể cha con, chuyện vãn và trả lời chàng mọi điều. Trong khoảng thời gian này, Trình Lập Dân chẳng những
đã luyện thành tuyệt kỹ cái thế, mà về mặt kiến thức, kinh nghiệm giang
hồ và đạo lý làm người xử thế cũng tiến bộ không ít.
Đã sắp đến lúc từ biệt, Trình Lập Dân nắm tay áo Thiết Thủ Thư Sinh quyến luyến nói:
– Sư phụ, Dân nhi bao giờ mới có thể trở lại đây bái kiến lão nhân gia?
– Khi nào ngươi báo xong ân thù, hoàn thành hết mọi nhiệm vụ… Khi cần thiết sư phụ sẽ tìm ngươi.