Cơ hồ cùng lúc Trình Lập Dân cất tiếng, trước mắt bóng người nhấp
nhoáng, Bách Lý Phong với tư cách của Quỷ Phủ Thần Công Bách Lý Phong,
chủ nhân hậu đài của Thái Cực Giáo đã ngạo nghễ đứng trước mặt chàng.
Liền theo đó, ba bóng người nối tiếp nhau phóng lên, đó chính là Lãnh Diện
La Sát Biện Vô Song cùng với hai lão nhân áo đen, một gầy một béo, mái
tóc bạc phơ, mặt chằng chịt vết nhăn, không sao phân biệt được tuổi tác
bao nhiêu.
Biện Vô Song vừa lên đỉnh núi đã buột miệng nói:
– Trình Lập Dân, lại là ngươi! Trình Lập Dân cười cười theo thói quen:
– Đúng vậy! Lại là Trình mỗ, trời đất tuy rộng lớn, nhưng đối với hai ta thì lại quá ư chật hẹp! Biện Vô Song cười khảy:
– Trời đất chẳng phải chật hẹp, mà chỉ là bản thân ngươi chán sống, cứ muốn đi vào con đường chết…
Bách Lý Vân sau khi lên đến đỉnh núi, đôi mắt sáng quắc luôn nhìn vào Trình
Lập Dân, vẻ mặt cũng biến đổi liên hồi, lúc này bỗng quay sang Biện Vô
Song hỏi:
– Tiểu tử này chính là Trình Lập Dân ư? Biện Vô Song lừ mắt với lão ta, như trách lão ta hỏi quá thừa thải.
Bách Lý Vân bị tình phụ xối cho một gầu nước lạnh, lại còn cười nhẹ nhõm, quay lại Trình Lập Dân hỏi:
– Vừa rồi tại đây chính ngươi đã nói ư? Trình Lập Dân phớt cười:
– Không sai, tôn giá hẳn chính là Bách Lý Vân lão tiền bối phải không? Bách Lý Vân cười khảy:
– Đừng lôi kéo giao tình, giữa hai ta chẳng cần xưng hô tiền bối với hậu
bối… Ngươi làm sao mà biết danh tánh thật của lão phu hả? Lão ma này
thật là kẻ cả, nói năng chẳng chút khách sáo.
Trình Lập Dân không chút tức giận, thản nhiên cười nói:
– Sự việc gì cũng chẳng thể không nói ra được, lão tiền bối xuất thân từ
Huyễn Ba Trì thanh cao vô vi, lại hà tất phải giữ bí mật thân phận chứ?
Bách Lý Vân nghe đối phương chẳng những biết danh tánh mà còn biết cả
lai lịch của mình, bất giác thoáng ngẩn người, rồi cơ hồ chẳng chút suy
nghĩ giận dữ quát:
– Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi, làm sao ngươi biết được lai lịch của lão phu hả? Trình Lập Dân vẫn thản nhiên cười:
– Tiểu sinh còn biết nhiều điều nữa đấy! Bách Lý Vân bỗng như vỡ lẽ, cười khảy nói:
– Lão phu bắt lấy tiểu tử ngươi trước, chẳng sợ lão quỷ sư phụ của ngươi
không ra mặt! Thì ra lão ma này đã khẳng định chính Thiết Thủ Thư Sinh
Từ Nguyên ngấm ngầm hậu thuẫn cho đồ đệ.
Trình Lập Dân sầm mặt, cao giọng nói:
– Tiểu sinh vì sư môn và tuổi tác của tôn giá, tôn kính xưng hô tôn giá
là lão tiền bối, mong rằng tôn giá đừng thốt ra những lời làm mất thân
phận như vậy nữa! Bách Lý Vân tức giận quát:
– Lão phu nện bẹp
ngươi trước, để xem ngươi còn có thể lên giọng giáo huấn lão phu nữa
không cho biết! Cũng chẳng thấy lão ma ra thế, loáng cái đã đến trước
mặt Trình Lập Dân, vung tay chộp vào ngực chàng.
Trình Lập Dân cười phá lên nói:
– Tính mạng của tiểu sinh còn phải dành lại cảm hóa một người gieo rắc
sát kiếp đẫm máu, lúc này chẳng thể để cho tôn giá nện bẹp đâu! Đồng
thời người như một làn khói nhẹ lạng lách hai lượt, đã thoát khỏi thế
trảo nhanh như chớp của đối phương.
Những người hiện diện thảy
đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm, lẽ dĩ nhiên hiểu rõ, hai người
tuy một xuất thủ và một tránh né hết sức nhẹ nhàng, nhưng đều đã thi thố Thiên Lý Hộ Đình Súc Địa đại pháp tối thượng trong khinh công.
Trình Lập Dân lại càng hòa nhập thân pháp Vô Ảnh Mê Tung vào trong Thiên Lý
Hộ Đình Súc Địa đại pháp, nên trông càng nhanh và linh hoạt hơn, mặc dù
đối phương là một lão ma võ công cao thâm khôn lường, song chàng tránh
né vẫn hết sức ung dung, chẳng chút gay go.
Bách Lý Vân vốn dĩ
còn hoài nghi về võ công của Trình Lập Dân trong lời đồn đại, giờ thấy
đối phương tránh khỏi một trảo của mình hết sức nhẹ nhàng, bất giác kinh ngạc ngẩn người, rồi liền trầm giọng quát:
– Tiểu tử, hãy tiếp lão phu một trảo nữa…
Đùng! Đùng! Đùng! Ba tiếng nổ long trời lở đất đột nhiên vang lên, cả Thiên
Đô Phong rung động dữ dội, những hòn đá to trong hạp cốc liên tục bay
bổng lên không, cao đến gần bằng Thiên Đô Phong.
Lát sau, bốn bề
hoàn toàn tĩnh lặng, tiếng nổ đã ngưng, tiếng sấm cũng không còn, lẽ
đương nhiên một trảo của Bách Lý Vân cũng dừng lại.
Trong hạp cốc đã trở lại với sự tĩnh lặng như trước, nhưng có điều là sương mây phong tỏa hạp cốc càng dày đặc hơn.
Bách Lý Vân từ trong kinh hoàng định thần lại, mắt nhìn Trình Lập Dân trầm giọng hỏi:
– Tiểu tử, khi nãy ngươi nói hạp cốc đã được chủ nhân Huyễn Ba Trì tái
phong tỏa, đó là ai cho ngươi biết vậy hả? Trình Lập Dân mỉm cười:
– Lẽ đương nhiên là người biết rõ chuyện này rồi! Bách Lý Vân ánh mắt thoáng qua vẻ ghê rợn, gằn giọng:
– Tiểu tử, lão phu hỏi là “ai đã cho ngươi biết” kia? Trình Lập Dân bình thản đáp:
– Điều này tôn giá không cần phải biết! Tuy nhiên, tiểu sinh có thể
chuyển cáo với tôn giá lời nói của chủ nhân Huyễn Ba Trì dành cho tôn
giá.
Bách Lý Vân sau một thoáng ngẩn người, cười lạnh lùng nói:
– Ngươi nói vậy có nghĩa là ngươi đã từng gặp chủ nhân Huyễn Ba Trì chứ
gì? Chuyện ấy ngươi gạt kẻ khác còn có thể, nhưng ở trước mặt lão phu
thì ngươi lầm to rồi! Trình Lập Dân cười:
– Tôn giá đã thông minh quá mức rồi!
– Ý ngươi là lão phu đã nhận định sai lầm về dụng tâm của ngươi ư?
– Câu này mới thật là thông minh đúng mức…
Bách Lý Vân buông tiếng cười khảy, Trình Lập Dân không chờ đối phương cất tiếng, nghiêm túc nói tiếp:
– Bách Lý lão nhân gia có thể để cho tiểu sinh nói xong những lời chuyển
cáo của Huyễn Ba Trì rồi hẵng có ý kiến được không? Trình Lập Dân đột
nhiên đổi xưng hô một cách nghiêm túc, khiến Bách Lý Vân hết sức thắc
mắc ngẩn người trong chốc lát, rồi mới gật đầu nói:
– Được, ngươi nói đi!
– Ý của chủ nhân Huyễn Ba Trì là mong Bách Lý lão nhân gia tỉnh ngộ hồi
tâm, quy ẩn lâm tuyền, vui hưởng những năm tháng còn lại…
Bách Lý Vân bỗng ngắt lời:
– Những lời này của ngươi dường như không phải thốt ra từ miệng chủ nhân Huyễn Ba Trì, đúng chăng?
– Bách Lý lão nhân gia xin hãy để cho tiểu sinh nói hết xong hẳn sẽ không còn có lòng hoài nghi nữa! Bách Lý Vân buông tiếng cười khảy, ngậm
miệng làm thinh.
Trình Lập Dân cao giọng nói tiếp:
– Cùng
lúc với việc chủ nhân Huyễn Ba Trì tái phong tỏa cốc này, đã xin phép
các vị sư tổ tạm ngưng áp dụng một trăm năm về môn quy không được can
thiệp vào chuyện giang hồ của phái Huyễn Ba Trì.
Bách Lý Vân giật thót người:
– Chuyện ấy có thật không?
– Tiểu sinh không hề có lý do dối gạt Bách Lý lão nhân gia!
– Vậy đó là do chính miệng lão nhân gia ấy nói với ngươi ư?
– Chủ nhân Huyễn Ba Trì vì tự ý sửa đổi môn quy nên đã tự phạt diện bích
mười năm, lẽ đương nhiên không thể chính miệng nói với tiểu sinh! Bách
Lý Vân thở phào như trút được gánh nặng, rồi lạnh lùng nói:
– Cứ tạm cho là lời nói của ngươi hoàn toàn đúng sự thật, lão phu cũng chẳng thể từ bỏ bao tâm huyết bấy lâu nay.
Thì ra lão ma này trong lòng chỉ sợ mỗi một mình Vân La Tiên Tử Liễu Song
Thành, nên vừa nghe Huyễn Ba Trì tạm ngưng áp dụng một trăm năm môn quy
không can thiệp vào chuyện giang hồ, lòng bất giác căng thẳng, nhưng sau khi nghe Vân La Tiên Tử Liễu Song Thành đã tự phạt diện bích mười năm,
liền như trút được gánh nặng, trở lại thái độ cao ngạo vốn có.
Trình Lập Dân vẫn bình thản nói:
– Nghe hay không đó là chuyện của Bách Lý lão nhân gia, tiểu sinh chẳng
qua chỉ là truyền đạt ý chỉ của lệnh sư Liễu Tiên Tử mà thôi! Bách Lý
Vân cười khảy:
– Tiểu tử ngươi đừng mang chủ nhân Huyễn Ba Trì ra dọa người, lão phu đã thoát ly quan hệ với Huyễn Ba Trì từ lâu rồi…
– Tiểu sinh tuy là mạt học hậu tiến, nhưng chưa đến đỗi phải mang nhân
vật tiền bối ra dọa người, sở dĩ phải nói dông dài là vì nhận lời ủy
thác của ngươi, chẳng thể không làm tròn đó thôi! Bách Lý Vân bực mình
gắt:
– Đã nói hết chưa?
– Những lời dễ nghe đã nói hết rồi!
– Những lời không dễ nghe cũng nói ra luôn đi!
– Liễu Tiên Tử lão nhân gia đã giao trọng trách đại nhiệm giải trừ sát
kiếp võ lâm cho tiểu sinh, nếu Bách Lý lão nhân gia nhất quyết nghịch
thiên hành sự thì hậu quả…
Bách Lý Vân cười khảy ngắt lời:
– Hậu quả thế nào, đó là chuyện của bản thân lão phu, chẳng cần tiểu tử
ngươi thuyết giáo, còn bằng vào một tên nhãi ranh chưa sạch máu đầu,
miệng còn hôi sữa như ngươi mà muốn giải trừ sát kiếp võ lâm thì thật
quá là không biết tự lượng sức mình.
– Sức của cá nhân tiểu sinh
đành rằng có hạn, nhưng trong giới võ lâm thiên ngoại hữu thiên, nhân
thượng hữu nhân, chả lẽ Bách Lý lão nhân gia cho mình đã là vô địch
thiên hạ hay sao? Bách Lý Vân ngửa mặt cười vang:
– Lão phu tuy
không dám tự hào là đệ nhất thiên hạ, nhưng phóng mắt trên cõi đời này,
ngoài chủ nhân Huyễn Ba Trì, lão phu quyết chẳng chịu làm người thứ nhì.
Trình Lập Dân vì mục đích cảm hóa lão ma này, bất luận đối phương cuồng ngạo
thế nào cũng không tức giận, lúc này chàng vẫn mỉm cười nói:
–
Với thân phận, địa vì và võ công của Bách Lý lão nhân gia, đương nhiên
là có thể tự phụ như vậy. Tiểu sinh có một cách lưỡng toàn, chẳng hay
Bách Lý lão nhân gia có bằng lòng chấp nhận hay không? Bách Lý Vân
thoáng ngẩn người:
– Cách lưỡng toàn gì?
– Theo thiển kiến của tiểu sinh, nếu Bách Lý lão nhân gia có thể thay đổi tác phong của
Thái Cực Giáo, trở thành một tổ chức tạo phúc cho giới võ lâm, tiểu sinh sẵn sàng cố hết sức mình vận động đồng đạo võ lâm cùng tôn Bách Lý lão
nhân gia làm minh chủ võ lâm. Như vậy, Bách Lý lão nhân gia chẳng những
có được vinh dự võ lâm đệ nhất nhân mà không phải tốn một giọt máu, mà
còn không trái với ý chỉ của chủ nhân Huyễn Ba Trì…
Bách Lý Vân cười khảy ngắt lời:
– Vinh dự võ lâm đệ nhất nhân của lão phu mà do ngươi dâng cho thì còn giá trị gì nữa? Trình Lập Dân thoáng biến sắc mặt:
– Vậy là Bách Lý lão nhân gia đã nhất quyết cố chấp đến cùng ư? Bách Lý Vân cười sắc lạnh:
– Đúng vậy! Vả lại, cho dù lão phu bằng lòng chấp nhận cách lưỡng toàn
của ngươi đi nữa, vậy thì về mối thù sát huynh của sư phụ ngươi phải
giải quyết thế nào?
– Vấn đề ấy rất dễ giải quyết, chỉ cần Bách
Lý lão nhân gia chấp nhận giải pháp của tiểu sinh, tiểu sinh cam đoan sẽ trả lại lẽ công bằng cho Bách Lý lão nhân gia.
– Do tiểu tử ngươi ư?
– Đúng vậy!
– Không được, lão phu phải bắt lão quỷ sư phụ của ngươi đích thân đền mạng! Trình Lập Dân nhướng mày:
– Ân sư của tiểu sinh là người nhàn vân dã hạc, đâu còn màng đến chuyện
ân oán giang hồ nữa. Tiểu sinh đã thừa kế y bát của ân sư, vậy thì mọi
ân oán của ân sư lẽ đương nhiên là tiểu sinh phải chịu trách nhiệm thanh toán rồi! Ngưng chốc lát, chàng nói tiếp:
– Tuy nhiên, giải trừ
sát kiếp võ lâm là việc công, còn thanh toán mối thù của lệnh huynh là
việc tư, khi việc công chưa xong, tiểu sinh chưa thể đền mạng thay cho
ân sư…
Lãnh Diện La Sát Biện Vô Song tự nãy giờ lặng thinh, sau khi nháy mắt ra hiệu với Bách Lý Vân, bỗng xen lời:
– Đấu khẩu chẳng thể giải quyết vấn đề, đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, công
và tư cứ giải quyết một lần cho xong! Ý của yêu phụ này rất là rõ ràng,
đó là định với ưu thế áp đảo của phe mình lúc này giải quyết Trình Lập
Dân với Hồ Băng Ngọc trước, mọi sự hẵng tính sau.
Bách Lý Vân hiểu ý gật đầu.
Trình Lập Dân dĩ nhiên cũng biết rõ dụng ý của đối phương, không chờ Bách Lý Vân bày tỏ ý kiến, lập tức tiếp lời:
– Thái thượng thật mau miệng, nếu Bách Lý lão nhân gia không còn ý kiến
gì khác, tiểu sinh cũng đồng ý cả việc công lẫn việc tư giải quyết một
lần, để khỏi mất thời gian và công sức, lại lạm sát những người vô tội.
Bách Lý Vân lạnh lùng hỏi:
– Ngươi định giải quyết bằng cách nào? Trình Lập Dân cao giọng đáp:
– Hòa bình đã vô vọng, lẽ đương nhiên chỉ còn cách bằng vào võ công quyết một phen cao thấp mà thôi!
– Tiểu tử, ngươi nói sai rồi, phải là quyết một phen sống chết mới đúng!
– Cao thấp cũng được, sống chết cũng được. Nhưng trước khi động thủ, chúng ta cần phải nói cho rõ ràng.
– Được, hãy nói ngắn gọn đi!
– Nếu tiểu sinh có thể may mắn thoát chết dưới tay Bách Lý lão nhân gia,
Bách Lý lão nhân gia phải hứa là giải tán Thái Cực Giáo và vĩnh viễn
không bước chân vào giang hồ.
Bách Lý Vân cười lạnh lùng:
– Được, nhưng có điều là hy vọng may mắn thoát chết của tiểu tử ngươi quá là mong manh.
Trình Lập Dân thản nhiên:
– Đa tạ những lời vàng ngọc của Bách Lý lão nhân gia! Bách Lý Vân cười sắc lạnh:
– Tiểu tử, lão phu cho ngươi thêm một điều lợi nữa, trong vòng ba chiêu, chỉ cần ngươi thoát chết là kể như lão phu thua.
Trình Lập Dân nghiêm giọng:
– Bách Lý lão nhân gia nói là phải giữ lời đấy! Bách Lý Vân trầm giọng:
– Lão phu là người thế nào, đã nói lẽ nào không giữ lời! Đoạn cười sắc lạnh nói tiếp
– Rất tiếc là nơi đây không tìm ra được một người công chứng đủ tư cách, nếu có thì…
Lão ma lại buông một chuỗi cười đầy ý nghĩa, nhưng tiếng cười của lão chưa
dứt, bỗng nghe một tiếng nói già cả nhưng rắn rỏi vọng đến:
–
Tiểu lão nhi đức mọn tài hèn, xin được tạm làm người công chứng, chẳng
hay có đủ tư cách hay không? Bách Lý Vân ngạc nhiên quay nhìn, chỉ thấy
Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du miệng cười tủm tỉm từ trong một đống đá
núi ngổn ngang ở bên trái đứng lên, hai bên tả hữu là một tăng một đạo
vẻ mặt trang nghiêm. Đó chính là đương nhiệm Thiếu Lâm chưởng môn Pháp
Thông đại sư và đương nhiệm Võ Đang chưởng môn Thiên Phong đạo trưởng đã hồi phục thần trí.
Thì ra Bạch Mẫn vì thấy thực lực phe mình quá yếu, đồng thời nếu may mắn có thể giải quyết một cách hòa bình thì cũng thiếu đi hai nhân chứng đủ tư cách, nên đã cưỡi hạc đang đêm chở Thiên
Huyễn Thư Sinh đến đây để tăng cường thực lực, còn Pháp Thông đại sư với Thiên Phong đạo nhân đương nhiên là hai nhân chứng lý tưởng hơn hết.
Bách Lý Vân tuy biết là đối phương đã dùng phương pháp quy tức ẩn nấp từ
trước, nhưng với công lực của mình, kẻ địch tiềm phục trong phạm vi mười trượng mà không phát giác, dẫu sao cũng là một điều không vinh dự, nên
sau chốc lát thừ ra, bất giác thẹn quá hóa giận cười khảy nói:
–
Công Dã Du, ai mà không biết ngươi với tiểu tử Trình Lập Dân là cá mè
một lứa, ngươi đủ tư cách làm nhân chứng gì chứ? Thiên Huyễn Thư Sinh
thản nhiên cười hề hề:
– Bách Lý huynh không đồng ý thì thôi, đâu cần phải phồng mang trợn mắt như vậy? Pháp Thông đại sư với Thiên Phong đạo nhân cùng cao giọng niệm phật hiệu, đồng thanh nói:
– Bần tăng xin được làm nhân chứng!
– Bần đạo xin được làm nhân chứng! Bách Lý Vân cười khảy:
– Hai vị muốn làm nhân chứng cũng được, nhưng lão phu nói trước, vạn nhất tên tiểu tử Trình Lập Dân, không ai bảo đảm sự an toàn cho hai nhân
chứng các vị đâu đấy! Lời lẽ của lão ma này rất là rõ ràng, sức mạnh mới là công chứng tốt nhất.
Pháp Thông đại sư cao giọng:
– A
Di Đà Phật! Sự an toàn của bần tăng với Thiên Phong đạo huynh không cần
thí chủ phải nhọc tâm, chỉ mong thí chủ nghĩ đến Huyễn Ba Trì…
Bách Lý Vân cười khảy ngắt lời:
– Hòa thượng, đây không phải chỗ thuyết giáo của ngươi, im miệng đi thì
hơn! Một tiếng hạc kêu vang lên trên không, con chim hạc to lớn kia đã
từ từ đáp xuống.
Bách Lý Vân ngước mắt nhìn, trên mặt thoáng qua một vẻ kỳ lạ khó phát giác, cười khảy nói:
– Quả nhiên là người của Huyễn Ba Trì đứng phía sau giở trò…
– Nhị sư huynh, người của Huyễn Ba Trì chỉ là vì tốt cho sư huynh, mong
rằng sư huynh đừng để thân bại danh liệt! Dứt tiếng, Tống Thái Vân với
Bạch Mẫn đã từ trên lưng hạc phóng xuống.
Bách Lý Vân như chẳng chút ngạc nhiên về sự xuất hiện của Tống Thái Vân, lão chỉ nhếch môi, lạnh lùng hỏi:
– Thượng Quan Ngọc đâu? Tống Thái Vân thành thật đáp:
– Ân sư hiện đang bế quan, đại sư huynh phải hộ pháp cho ân sư, không thể đến đây…
Cùng lúc ấy, Bạch Mẫn cũng cung kính thi lễ với Biện Vô Song nói:
– Thái thượng, lão nhân gia vẫn khỏe! Biện Vô Song đanh mặt lạnh lùng nói:
– Ngươi kể như đã từ gà bay lên cành cao làm Phụng Hoàng rồi, còn biết
đến thái thượng giáo chủ tà ma ngoại đạo này nữa sao? Bạch Mẫn mặt đầy
vẻ thành khẩn nói:
– Ơn đức dạy dỗ và chăm lo của thái thượng đối với Mẫn nhi, Mẫn nhi vĩnh viễn không quên, những mong thái thượng thông cảm…
Biện Vô Song tức giận quát:
– Câm mồm! Nha đầu, nếu ngươi còn nhìn nhận thái thượng giáo chủ này thì hãy mau ngoan ngoãn trở về bên cạnh lão thân.
Bạch Mẫn vừa mới thê thiết gọi:
– Thái thượng…
Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du đã với giọng chế nhạo nói:
– Chao ôi! Thái thượng thật quá oai phong! Biện Vô Song đanh giọng quát:
– Công Dã Du, đừng nói bóng nói gió, có gan hãy bước ra đây, chúng ta quyết đấu một ngàn hiệp…
Thiên Huyễn Thư Sinh thè lưỡi ngắt lời:
– Thái thượng, xin hãy tha cho tiểu lão nhi một phen…
Một tiếng cười vang từ trên không vọng xuống, Tiếu Sát Tinh Lâm Bách Xuyên
đã từ trên lưng chim hạc phóng xuống, rồi cười to nói:
– May quá, lão già này đã đến đúng lúc! Bách Lý Vân thoáng biến sắc mặt, lạnh lùng hỏi:
– Lâm Bách Xuyên, người của các ngươi đã đến đủ chưa? Tiếu Sát Tinh Lâm Bách Xuyên cười:
– Bách Lý huynh xin chớ hiểu lầm, lão già này đến đây mục đích chỉ là xem náo nhiệt thôi! Bách Lý Vân mỉm cười:
– Lời nói của ngươi giống một nhân vật chính phái lắm đấy! Tiếu Sát Tinh
chẳng màng đến lời mai mỉa của Bách Lý Vân, quay sang Tống Thái Vân hỏi:
– Đại tẩu, tình hình đàm phán ra sao? Tống Thái Vân chậm rãi đáp:
– Nhị sư huynh đã cam đoan, chỉ cần Trình Lập Dân qua được ba chiêu của
huynh ấy, huynh ấy sẽ giải tán Thái Cực Giáo, vĩnh viễn lui khỏi giang
hồ, đồng thời đã mời hai vị chưởng môn nhân Thiếu Lâm và Võ Đang làm
người công chứng.
Tiếu Sát Tinh mỉm cười quay sang Bách Lý Vân nói:
– Bách Lý huynh nói thật đấy chứ? Bách Lý Vân qua một trảo khi nãy đã
nhận ra võ công của Trình Lập Dân không kém cỏi hơn mình, sở dĩ lão dám
đánh cuộc ba chiêu là vì lúc bấy giờ chỉ có Trình Lập Dân với Hồ Băng
Ngọc hai người, độc mưu của lão là khi cần thì trừ khử hai người, nhưng
chẳng ngờ sau đó thực lực của đối phương lại gia tăng, so ra phe mình đã kém thế hơn, lúc này lòng hết sức bực tức, Tiếu Sát Tinh hỏi vậy, khác
nào lửa đổ thêm dầu, gằn giọng quát:
– Lâm Bách Xuyên, bản thân ngươi cũng vậy thôi! Tiếu Sát Tinh cười:
– Lâm mỗ đã già rồi, mấy khúc xương già không động được đâu, xin Bách Lý huynh tha cho! Bách Lý Vân cười khảy:
– Đã tự biết như vậy thì hãy tránh xa ra! Đoạn mắt rực hung quang nhìn Trình Lập Dân, trầm giọng nói:
– Tiểu tử, đừng kéo dài thời gian nữa, bắt đầu đi! Bách Lý Vân vừa dứt lời, lão nhân áo đen béo hơn bên cạnh bỗng nói:
– Bách Lý huynh, hãy khoan! Bách Lý Vân ngạc nhiên:
– Lăng huynh có cao kiến gì? Lão nhân béo bẻn lẻn cười:
– Huynh đệ Lăng mỗ là hộ pháp của Thất Tinh Giáo, chứ không phải người
trong Thái Cực Giáo, nên Lăng mỗ phải nói rõ trước, huynh đệ Lăng mỗ
không bị ràng buộc trong sự đánh cuộc của Bách Lý huynh.
Bách Lý Vân biến sắc mặt:
– Lăng huynh cho rằng lần đánh cuộc này chắc chắn thua hay sao? Lão nhân béo cười:
– Huynh đệ Lăng mỗ không dám nghĩ vậy, song chẳng thể không tính toán vạn nhất, vậy huynh đệ Lăng mỗ mới có thể phóng tay báo thù cho cố giáo
chủ…
Bách Lý Vân mắt rực oai nghiêm ngắt lời:
– Dám hỏi hai vị, chuyện ở đây do hai vị quyết định hay là Bách Lý Vân này quyết định? Lão nhân béo cười ngượng:
– Lẽ đương nhiên là do Bách Lý huynh quyết định…
Bách Lý Vân oai nghiêm trầm giọng:
– Vậy thì Lăng huynh đừng nói nữa! Bách Lý Vân này mà còn một hơi thở,
tuyệt đối không để cho bất kỳ điều gì trái với ý chỉ của mình xảy ra.
Lão nhân béo tái mặt, nhưng cố dằn nén không phát tác, cùng lão nhân gầy lẳng lặng lui sang bên.
Tiếu Sát Tinh giơ ngón tay cái lên, cười giòn nói:
– Bách Lý huynh, tuyệt lắm! Thật chẳng hổ là môn hạ Huyễn Ba Trì! Bách Lý Vân cười khảy:
– Không cần ngươi xiểm nịnh! Tiếu Sát Tinh so vai:
– Thôi được, kể như Lâm mỗ ca ngợi không đúng chỗ! Bách Lý Vân lúc này
dường như tâm trạng cực kỳ xấu, mặt tái xanh, từ trong tay Biện Vô Song
lấy một thanh kiếm vàng hình rắn, nhìn Trình Lập Dân lớn tiếng nói:
– Trình Lập Dân, lão phu đã một giáp tý không động đến binh khí, hôm nay
cho dù ngươi táng mạng dưới kiếm lão phu thì cũng kể như vinh dự rồi!
Ngưng chốc lát, trầm giọng nói tiếp:
– Đao kiếm không có mắt, tuy chỉ ba chiêu nhưng ngươi phải dùng đến toàn lực mới được! Trình Lập Dân điềm nhiên cao giọng đáp:
– Đa tạ Bách Lý lão nhân gia đã nhắc nhở, tiểu sinh nhớ rồi! Bách Lý Vân nghiêm mặt:
– Xuất chiêu đi! Trình Lập Dân giọng nghiêm túc:
– Đã thỏa thuận là tiểu sinh tiếp Bách Lý lão nhân gia ba chiêu, phải do
Bách Lý lão nhân gia xuất chiêu trước mới đúng chứ! Bách Lý Vân liếc mắt nhìn thế khởi thủ của Trình Lập Dân, những thấy chàng tay phải cầm kiếm ngang ngực, mũi kiếm chênh chếch trỏ lên vai trái, tay trái bấm quyết
thành hình nửa vòng tròn, hai chân đứng so le thành chữ “Bát” không
chuẩn, tư thế thật hết sức kỳ quái.
Chàng đứng yên như một pho tượng đá, không chút động đậy, như thế dù trời long đất lở ở ngay trước mắt cũng không kinh khiếp.
Bách Lý Vân dù biết nhiều hiểu rộng, thấy vậy cũng không khỏi kinh khiếp trong lòng, thầm nhủ:
– Xanh trội hơn lam, băng lạnh hơn nước, thành tựu của tiểu tử này e rằng còn cao hơn Từ Nguyên. Bách Lý Vân hỡi Bách Lý Vân, ngươi tuyệt đối
không thể thua bại dưới tay một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa…
Trong lòng suy nghĩ, miệng thì trầm giọng quát:
– Thôi được, lão phu mạn phép! Kim xà kiếm hàn quang lóe lên, chiêu “Bạch xà thổ tín” nhanh như tia chớp công vào huyệt Đan Điền của Trình Lập
Dân.
Tuy chỉ là một chiêu “Bạch xà thổ tín” rất bình phàm, nhưng
trong tay lão ma này thi triển thì lại hàm chứa sự biến hóa khôn lường
và vô vàn sát cơ.
Trình Lập Dân thoáng rợn người, nghĩ nhanh:
– Chiêu “Bạch xà thổ tín” của lão ma này tuy đã đạt đế cảnh giới hoàn
toàn không có sơ hở, nhưng nếu phòng thủ bằng chiêu “Thần long đẩu giáp” trong Thần Long Kiếm Pháp, hẳn là không có vấn đề. Lão ta dùng kiếm
chiêu thông thường tấn công, ắt là dành lại sát thủ ở chiêu sau cùng,
mình cũng không cần sử dụng đến Phong Lôi Tam Thức uy lực khôn cùng
trước, kẻo lão ta đề cao cảnh giác…
Tư thế kỳ quái của Trình
Lập Dân chính là khởi thủ thức của Phong Lôi Tam Thức, lòng đang nghĩ
nhanh, thi triển chiêu “Thần long đẩu giáp”, chỉ thấy hai luồng sáng
vàng và tím vừa chạm nhau đã tức khắc tách ra, Bách Lý Vân cười vang
nói:
– Thật không hổ là đồ đệ của Thiết Thủ Thư Sinh…
Đang khi nói đã tung mình lên cao hơn năm trượng, một chiếc lưới tròn vàng
đường kính đến năm trượng phủ chụp xuống đỉnh đầu tcl.
Đó chính
là chiêu “Thiên võng thân trương”, một trong ba chiêu sát thủ của Bách
Lý Vân, uy lực tỏa rộng đến mức ngay cả những người đến xem ngoài mười
trượng cũng cảm thấy kiếm khí buốt da như bị dao cắt, lần lượt lui ra xa hơn! Ngay khi quần hào kinh tâm động phách, một tiếng huýt dài lảnh lói vang lên, một vệt tím xuyên qua lưới vàng bay thẳng lên cao, rồi rẽ
ngoặt trên không, chênh chếch hạ xuống ngoài năm trượng.
Quần hùng đưa mắt nhìn, thấy cả hai người Trình Lập Dân với Bách Lý Vân đều sắc mặt trắng nhợt, nhưng chưa ai thọ thương.
Phe quần hào vừa mới thở phào nhẹ người, Bách Lý Vân với Trình Lập Dân đã lại tiến đến gần nhau.
Hai người đứng lại cách khoảng tám thước, Bách Lý Vân nghiêm giọng nói:
– Trình Lập Dân, thành tựu của ngươi thật vượt xa dự đoán của lão phu,
bây giờ sự sống chết vinh nhục giữa hai ta với ân oán can qua trên giang hồ đều quy tụ ở chiêu cuối cùng này, ngươi hãy cẩn thận đấy! Lão ma này sau hai chiêu chưa làm gì được Trình Lập Dân, lòng tin tưởng như đã có
bảy phần lung lay.
Trình Lập Dân biết chiêu cuối cùng của đối
phương hẳn là uy lực kinh người, qua hai chiêu vừa rồi, chàng đã thử ra
chân lực của đối phương cao hơn mình một bậc, lúc này chàng vì phải
giành lấy thắng lợi sau cùng, chẳng thể e ngại lại giở ra khởi thủ thức
của Phong Lôi Tam Kiếm và nghiêm giọng nói:
– Tiểu sinh biết rồi, Bách Lý lão nhân gia xuất chiêu đi! Bách Lý Vân chú mắt nhìn tư thế kỳ
quái của Trình Lập Dân, thoáng chau mày, Kim Xà kiếm trong tay chầm chậm đưa ra, vẫn là nhắm thẳng vào huyệt Đan Điền của Trình Lập Dân.
Kiếm thế của Bách Lý Vân khác hẳn hai chiêu trước, trong suy nghĩ của Trình
Lập Dân và quần hùng, tin chắc chiêu cuối cùng này của Bách Lý Vân hẳn
là uy lực khôn cùng, nhưng sự thật trái ngược, chẳng những không có chút kình phong mà còn hết sức chậm chạp, càng lạ lùng hơn nữa là bảo kiếm
trong tay đã không giống kiếm, cũng không xuất hiện hoa kiếm hoặc chút
hàn quang nào, mà lại trở thành một ống tròn đường kính cỡ năm tấc, chầm chậm đâm vào ngực Trình Lập Dân.
Quần hào hiện diện đều là đại
hành gia, biết chiêu kiếm trông chẳng có gì đặc sắc này của Bách Lý Vân
là với một thủ pháp chí cao vô thượng chuyển động bảo kiếm tại chỗ, uy
lực và biến hóa khôn lường, tất cả quần hào đều không nghĩ ra được cách
phá giải hoặc tránh né.
Do đó, phe quần hiệp thảy đều lo lắng cho Trình Lập Dân, ngược lại, người của Thái Cực Giáo thì cười đắc ý.
Ống tròn màu vàng trong tay Bách Lý Vân từng tấc một tiến tới trước ngực
Trình Lập Dân. Trình Lập Dân vẫn đứng bất động như tượng đá, chỉ có điều là mắt chằm chặp nhìn vào ống tròn trong tay đối phương.
Bầu không khí căng thẳng đến mức như cô độc lại, yên lặng đến mức kim rơi xuống đất cũng nghe được.
Ngay khi ống tròn màu vàng còn cách ngực chàng không đầy hai tấc, chàng đột
nhiên cất tiếng huýt vang, Tử Anh Kiếm trong tay vung lên, một luồng
sáng tím kèm theo tiếng sấm văng vẳng ập vào ống tròn của đối phương.
Lập tức, sấm gió vang rền, tia chớp liên hồi, tiếng binh khí chạm nhau kinh tâm động phách.
Ngay khi quần hào hồi hộp đến cực độ, bỗng vang lên một tiếng nổ rền rĩ, bóng người tách ra, tất cả trở nên yên lặng.
Bách Lý Vân tóc dài buông xõa, vạt áo đã mất đi một mảng dài hơn thước, sắc mặt trắng bệch, ngực phập phồng liên hồi.
Trình Lập Dân thì khăn tím chít đầu đã mất, một nhúm tóc bị chém đứt còn theo gió tung bay, sắc mặt cũng trắng bệch, ngực thoáng phập phồng, ôm kiếm
thi lễ với Bách Lý Vân và nói:
– Ba chiêu đã qua, đa tạ Bách Lý lão nhân gia đã nương tay cho! Bách Lý Vân thở ra một hơi dài:
– Khỏi cần trát vàng lên mặt lão phu, lão phu không hề nương tay. Được rồi, thiên hạ võ lâm từ nay là của Trình Lập Dân ngươi…
Quay sang Biện Vô Song với hai lão nhân áo đen trầm giọng quát:
– Chúng ta đi! Vừa dứt lời đã tung mình xuống núi, Biện Vô Song với hai
lão nhân áo đen đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng liền lẳng lặng theo sau.
Thế là, một trận sát kiếp kinh hoàng đã kết thúc.
Tiếu Sát Tinh Lâm Bách Xuyên cao giọng hỏi:
– Trình tiểu tử, chiêu kiếm mà ngươi sử dụng đối phó với chiêu sau cùng
của Bách Lý Vân dường như không phải là Thần Long Kiếm Pháp, đúng không
vậy? Trình Lập Dân đang trả lời sự quan tâm của Hồ Băng Ngọc và Bạch
Mẫn, nghe hỏi liền đáp:
– Đó là chiêu thứ nhất trong Phong Lôi Tam Thức do gia sư truyền thụ!
– À! Thảo nào! Tiếu Sát Tinh quét mắt nhìn quần hào, cao giọng nói:
– Chư vị, chúng ta cũng nên chia tay rồi! Vào ngày đại hỷ của Trình tiểu
tử mười lăm tháng tám, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Quân Sơn! Đoạn lại
quay sang Trình Lập Dân nói:
– Mười lăm tháng tám là ngày đại
điển khai phái Chính Nghĩa Chi Tộc và cũng là ngày đại hỷ của ngươi với
Hồ Băng Ngọc, Bạch Mẫn, Lãnh Văn Anh và Nhạc Tố Trân, lão quỷ sư phụ của ngươi đến hay không, lão phu chẳng màng, nhưng lão phu chắc chắn sẽ có
mặt, hãy chuẩn bị sẵn nhiều rượu thượng hạng đấy! Trình Lập Dân với Bạch Mẫn và Hồ Băng Ngọc đưa mắt nhìn nhau, cùng thẹn đỏ mặt.
Tống Thái Vân nhìn Tiếu Sát Tinh cười nói:
– Lâm huynh suốt ngày chỉ biết ăn với uống…
Tiếu Sát Tinh cười ha hả:
– Rượu có sẵn mà không uống thì thật là kẻ ngu ngốc nhất trên đời! Trong tiếng cười vang, tung mình xuống núi.
Tiếp theo sau, Trình Lập Dân với Hồ Băng Ngọc và Bạch Mẫn, cùng vợ chồng
Thiên Huyễn Thư Sinh, với Pháp Thông đại sư và Thiên Phong đạo nhân lần
lượt chia tay nhau…
HẾT