Tử Ảnh Đan Tâm

Chương 38



Bách Liễu sư thái buông tiếng thở dài:

– Không sai, bần ni cũng
nghĩ như vậy, nhưng Cao Tố Tố trời sinh khổ mệnh, trời đã sắp đặt cho bà ấy một chung rượu cay đắng hơn, để cho bà ấy từ từ nếm cả đời…

Hồ Băng Ngọc không nén lòng được, xen lời:

– Chuyện ấy đúng là tạo hóa trớ trêu, về tình cũng như về lý, cả hai vị
tiền bối Trình Trấn Nam và Cao Tố Tố đều không cần phải ray rứt lương
tâm.

Bách Liễu sư thái thở dài não nuột:

– Nữ thí chủ có
điều chưa rõ, nếu sự việc kết thúc từ đó thì cũng đúng như thí chủ đã
nói, Trình Trấn Nam với Cao Tố Tố đều không cần phải ray rứt lương tâm,
nhưng sự thật lại diễn biến quá ư là bất ngờ.

– Vậy chả lẽ…

– Thí chủ đừng ngắt lời, hãy để cho bần ni nói tiếp.

Bách Liễu sư thái quét mắt nhìn Trình Lập Dân đang ngồi thừ ra, nói tiếp:

– Ngay khi Trình Trấn Nam với Cao Tố Tố thành hôn, hai năm sau và cũng
chính là mười năm sau ngày Trình Chí Hoằng ra đi, Trình Chí Hoằng đã trở về.

Nhưng lúc này Trình Trấn Nam với Cao Tố Tố gạo đã thành cơm, Trình Chí Hoằng còn nói được gì nữa! Lúc Trình Chí Hoằng theo phép tắc
viếng thăm đường huynh, Trình Trấn Nam một mặt do lòng hổ thẹn, một mặt
cũng muốn cho đôi tình nhân thanh mai trúc mã có được một cơ hội hàn
huyên tâm sự, nên đã viện lý do vắng mặt, thầm dặn gia nhân nói dối là
sư phụ triệu mời, rời nhà ra đi…

Hồ Băng Ngọc lại không nén được, xen lời:

– Vị Trình Trấn Nam tiền bối ấy quả là người giàu tình cảm…

Bách Liễu sư thái thở dài:

– Chính vì Trình Trấn Nam giàu tình cảm nên mới hư chuyện, nếu không, đâu đến đỗi xảy ra tấn bi kịch ngày nay.

Trầm ngâm chốc lát, lại thở dài nói tiếp:

– Hôm ấy trời vừa hửng sáng, Trình Chí Hoằng với Cao Tố Tố cùng đi dạo
trên con đường núi sau nhà, hai người tuy đều có ngàn vạn lời muốn tỏ
bày, nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Hai người lặng lẽ đi được một quãng đường, sau cùng đã ngồi xuống dưới gốc một cây Hoàng Miên.

Kể ra cũng thật oan nghiệt, chỗ ngồi của Trình Chí Hoằng với Cao Tố Tố lúc này chính là chỗ giao hợp của đôi độc xà cực dâm mới đây không lâu, hai người vốn cố nén bao tình cảm trong lòng, lúc này bị tinh khí của dâm
xà cảm nhiễm, tình dục hai người đều như hỏa sơn bộc phát, lý trí không
thể nào kềm chế được nữa.

Hậu sự, Trình Chí Hoằng với Cao Tố Tố đều hết sức hối hận, nhưng lỗi lầm đã xảy ra rồi, hối hận suông cũng chẳng ích gì.

Đêm hôm ấy, Trình Chí Hoằng đã âm thầm bỏ đi. Ba hôm sau, Cao Tố Tố cũng để thư lại cho Trình Trấn Nam kể rõ tự sự, một mình ra đi.

Bách Liễu sư thái buông tiếng thở dài ngưng lời, đưa mắt lần lượt nhìn Trình Lập Dân và Hồ Băng Ngọc, nói tiếp:

– Hai vị thí chủ nghĩ là tấn bi kịch ấy vậy là kết thúc phải không? Trình Lập Dân ngây ra như tượng gỗ lặng thinh, thật ra thì trong lòng chàng
sớm đã biết rõ thân thế của mình, nhưng trong hoàn cảnh lúc này, chàng
có thể nói gì chứ? Hồ Băng Ngọc khẽ buông tiếng thở dài nói:

– Theo lẽ thì vậy là kết thúc được rồi…

Bách Liễu sư thái thở dài ngắt lời:

– Nữ thí chủ đã nghĩ sai rồi! Hồ Băng Ngọc lòng như chợt hiểu, bất giác ngẩn người.

Bách Liễu sư thái lại buông tiếng thở dài não nuột, nói tiếp:

– Tạo hóa trớ trêu, đôi khi thật không thể tưởng tượng được, Cao Tố Tố
với Trình Trấn Nam kết hôn đã hai năm trời mà chưa sinh đẻ, nhưng với
Trình Chí Hoằng sau một lần ái ân bởi tác động của kịch độc dâm xà thì
lại thọ thai ngay.

Bách Liễu sư thái mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, nhìn Trình Lập Dân nói tiếp:

– Đứa con ấy chính là Trình thí chủ ngày nay! Trình Lập Dân chẳng chút kinh ngạc, điềm nhiên nói:

– Tiểu sinh sớm đã biết rồi, chỉ có điều không ngờ bên trong còn có nhiều khúc chiết như vậy…

Bách Liễu sư thái ngắt lời:

– Lúc Cao Tố Tố kể cho bần ni nghe đến đó, đã nhắc đi nhắc lại bảo bần ni phải chuyển lời cho thí chủ, không dám mong thí chủ lượng thứ cho bà
ấy, chỉ mong thí chủ đối xử tốt với thân phụ và nghĩa phụ, vì Trình Trấn Nam luôn xem thí chủ như là con thân sinh của mình, ân tình chẳng kém
thân phụ.

Trình Lập Dân mặt co giật một hồi, gật đầu nói:

– Vâng! Tiểu sinh sẽ không làm cho lão nhân gia ấy thất vọng đâu! Bách Liễu sư thái thở dài hài lòng:

– Vậy thì tốt! Cao Tố Tố còn nói, cuộc đời bà ấy đã chưa làm tròn nghĩa
vụ một người tình, không giữ tròn bổn phận một người vợ, và cũng không
làm tròn thiên chức của một người mẹ, phụ người phụ mình, lẽ ra đã phải
tự tuyệt từ lâu, nhưng có điều hãy còn chút tâm sự chưa hoàn thành nên
mới trộm sống đến ngày hôm nay, giờ thì bà ấy nghĩ là đã có thể phó mặc
tất cả…

Trình Lập Dân mắt ngập lệ, toàn thân rúng động ngắt lời:

– Sao? Sư thái, chả lẽ lão nhân gia ấy định…

Bách Liễu sư thái thoáng giật mình, cố nén niềm khích động trong lòng, vờ điềm nhiên mỉm cười nói:

– Trình thí chủ chớ quá căng thẳng, Cao Tố Tố có nói với bần ni là bà ấy
không bao giờ tìm cái chết, chẳng qua hiện nay bà ấy chẳng tiện ra mặt
mà thôi. Khi đến ngày đại hỷ của thí chủ với các vị cô nương, bà ấy hẳn
sẽ đến thăm! Bà vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Hồ Băng Ngọc cười bí ẩn.

Trình Lập Dân như trút được gánh nặng, thở phào nói:

– Vậy lão nhân gia ấy hiện giờ ở đâu? Vì sao lão nhân gia ấy không đích thân nói với tiểu sinh?

– Câu hỏi của thí chủ, bần ni sớm đã nói rồi, hành tung của Cao Tố Tố
hiện nay, bần ni cũng không biết, còn về việc vì sao bà ấy không đích
thân nói với thí chủ, thí chủ thử nghĩ xem, những điều kể trên bà ấy có
tiện đích thân nói với thí chủ không? Trình Lập Dân cười gượng lắc đầu.

Bách Liễu sư thái nói tiếp:

– Bây giờ hãy trở lại chính đề đi thôi! Bà ngẫm nghĩ một hồi, mới khẽ thở dài nói tiếp:

– Cao Tố Tố sau khi sinh thí chủ, đã đích thân giao cho Trình Trấn Nam
nuôi dưỡng, đành rằng Trình Trấn Nam xem thí chủ như con thân sinh, mà
mọi người cũng nghĩ thí chủ là con trai của Trình Trấn Nam, những việc
ấy đã xảy ra trước khi Trình Trấn Nam trở thành trang chủ Tam Nghĩa
Trang và Trình Trấn Nam lại rất kín miệng, nên mọi người trong Tam Nghĩa Trang đều không biết thân mẫu của thí chủ là ai.

Trình Chí Hoằng sau khi rời khỏi thân mẫu thí chủ, dưới sự đè nén của tình nghiệt và
thân thù, đủ biết tâm trạng của ông ấy nặng nề đến dường nào.

Lẽ
ra thì với võ công đã khổ tu mười năm của ông ấy, lấy mạng Hãng Nguyên
Cát rất là dễ dàng, song vì nguyên nhân vừa kể, ảnh hưởng rất nhiều đến
công lực, nên kết quả tầm thù, Hãng Nguyên Cát bị mười vết kiếm thương
và cụt hai ngón tay, trở thành Bát Chỉ Thần Đà.

Còn Trình Chí
Hoằng thì bị Hãng Nguyên Cát toàn lực một chưởng đánh rơi xuống vực sâu
ngàn trượng, trở thành Phong Sát Thần ngày nay.

Ba người đều thầm thở dài trong lòng, ngoài tiếng sóng vỗ bờ và tiếng phi lao xào xạc, không khí hoàn toàn tĩnh lặng.

Hồi lâu sau, Bách Liễu sư thái khẽ thở dài nói:

– Chuyện về sau có lẽ Trình thí chủ đã biết cả rồi, bần ni không cần kể
nữa. Bây giờ bần ni nói về nguyên nhân vì sao bờ sông này cũng là mục
đích đến của bần ni. Lúc sắp chia tay, Cao Tố Tố có nói với bần ni một
điều quan trọng, dưới sự tận lực tận tâm của bà ấy, Phong Sát Thần Trình Chí Hoằng đã hồi phục trí nhớ, và đã ước hẹn với Hãng Nguyên Cát thanh
toán món nợ máu khi xưa vào canh hai đêm nay ở trên bãi cát cách đây
chừng nửa dặm…

Trình Lập Dân theo phản ứng tự nhiên ngước lên nhìn vị trí tinh đẩu, bất giác giật mình, buột miệng nói:

– Canh hai đêm nay, chẳng phải sắp đến rồi ư? Bách Liễu sư thái gật đầu:

– Vâng! Chỉ chừng nửa giờ là cùng! Ngước mắt lên, mắt rực thần quang nhìn Trình Lập Dân, nói tiếp:

– Trình thí chủ, Cao Tố Tố… Không, lệnh đường lo cho lệnh tôn bệnh vừa
mới khỏi, nóng lòng báo phục thân thù, rất có thể sẽ lưỡng bại câu
thương, nên lệnh đường mong là thí chủ có thể thuyết phục lệnh tôn, thay cho lệnh tôn. Lệnh đường còn bảo, bà ấy kiếp này chưa tròn trách nhiệm
một người mẹ đối với thí chủ, cũng không dám yêu cầu thí chủ quá nhiều,
những mong thí chủ bất luận thế nào…

Trình Lập Dân thoáng chau mày ngắt lời:

– Sư thái cũng không cần nói nữa, giờ tiểu sinh xin hỏi sư thái một điều, mọi sự về tiểu sinh, gia mẫu đã nói hết với gia phụ rồi phải không?

– Theo như bần ni biết thì hiện lệnh tôn đã biết hết về thí chủ rồi! Bách Liễu sư thái vừa dứt lời, Trình Lập Dân bỗng nhướng mày, đứng phắt dậy
nói:

– Sư thái, họ đã đến rồi! Ủa, sao có đến ba người thế nhỉ? Bách Liễu sư thái ngưng thần lắng nghe, mắt thoáng qua vẻ kỳ lạ nói:

– Bần ni chỉ nghe được có chút tiếng động ở ngoài nửa dặm, thí chủ tuổi
còn trẻ mà lại phát hiện được có đến ba người, công lực ấy thật khiến
bần ni hết sức bội phục… Ườm! Có lẽ là lệnh đường không yên tâm nên đi theo. Hai vị thí chủ hãy đi ngay, bần ni theo sau đến ngay! Trình Lập
Dân nóng lòng lo cho sự an nguy của phụ thân, bèn nói:

– Tiểu sinh xin mạn phép! Rồi liền nắm tay Hồ Băng Ngọc, hai người cùng thi triển khinh công phóng đi như bay.

Bách Liễu sư thái như không còn nén nổi niềm chua xót trong lòng, hai giòng nước mắt lã chã tuôn rơi.

Hồi lâu sau, mắt nhìn theo hướng khuất dạng của Trình Lập Dân với Hồ Băng
Ngọc, lẩm nhẩm khấn vái một hồi, sau đó tung mình, phóng đi về hướng
ngược lại, thoáng chốc đã khuất dạng trong bóng đêm mịt mùng.

Hãy nói về Trình Lập Dân với Hồ Băng Ngọc dọc theo bờ sông phóng đi, xa xa
đã trông thấy ba bóng người đứng trên bãi cát phía trước, liền thả chậm
bước, đi trong bụi phi lao tiến đến gần, khi còn cách chừng năm trượng
mới nín thở ẩn nấp, từ trong bụi phi lao nhìn ra ngoài.

Đập vào
mắt trước tiên là một lão nhân áo xám thân hình cao to, mái tóc hoa râm, mặt đầy vết sẹo, không giận mà oai, đó chính là Phong Sát Thần Trình
Chí Hoằng và cũng là thân phụ của Trình Lập Dân.

Đứng đối diện
với Trình Chí Hoằng là Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát và Bàn Thạch Bảo
bảo chủ Vũ Văn Ngao đã đầu nhập Thái Cực Giáo.

Trình Lập Dân thầm cười khảy nhủ:

– Hay lắm! Cả hai lão ma đầu đều đến, đêm nay có thể giải quyết một lần luôn thể.

Chỉ nghe Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát cười sắc lạnh nói:

– Trình Chí Hoằng, ngươi thật không ngu ngốc. Không sai, Vũ Văn huynh
ngoài sáng là chứng nhân, trong tối là trợ thủ của Hãng Nguyên Cát này,
vì sau cuộc chiến lần trước, hai ta trong lòng đều hiểu rõ, đôi bên bằng vào võ công thật sự giao chiến, vẫn sẽ là cục diện lưỡng bại câu
thương. Hắc hắc hắc hắc… cho nên lão phu đêm nay đặc biệt chiều theo ý ngươi, tiễn ngươi đi đoàn tụ với phụ thân khốn khiếp của ngươi.

Trình Lập Dân thầm nghiến răng, với chân khí truyền âm nói:

– Ngọc tỷ, lão tặc Vũ Văn Ngao tuy cũng phải trừ khử, nhưng đệ chưa tiện ra tay, đành phải nhờ tỷ ra sức cho.

Trình Lập Dân vừa dứt lời, Trình Chí Hoằng đã cười vang như điên cuồng nói:

– Hãng Nguyên Cát, bất luận ngươi mời đến bao nhiêu trợ thủ, Trình Chí
Hoằng này sẵn sàng hầu tiếp hết! “Choang” một tiếng, đã rút trường kiếm
trên vai xuống, co ngón tay búng vào thân kiếm, thần thái lẫm liệt nhìn
Hãng Nguyên Cát, giọng hùng hồn nói:

– Lão tặc, những lời vớ vẩn
đến đây chấm dứt, hãy nộp mạng đây! Trường kiếm trong tay vung lên, thi
triển chiêu “Đông lai tử khí”, kiếm hóa một luồng sáng xanh, với thế lôi đình vạn quân tung mình lao vào Hãng Nguyên Cát.

Hãng Nguyên Cát nhanh như chớp lách ngang ra xa hơn trượng, lớn tiếng quát:

– Hãy khoan! Trình Chí Hoằng mái tóc tung bay, râu ngắn dựng đứng, mắt rực sáng ghê rợn, gằn giọng quát:

– Lão tặc, chả lẽ ngươi còn có trợ thủ chưa đến hay sao? Hãng Nguyên Cát
chẳng đếm xỉa đến tiếng quát hỏi của đối phương, ung dung quay sang Vũ
Văn Ngao cười nói:

– Đây là một kiếm thủ giỏi, Vũ Văn huynh chẳng phải đã nói là để cho huynh luyện kiếm chiêu trước hay sao? Trình Chí
Hoằng nóng lòng báo phục thân thù, lại còn bị đối phương buông lời chế
nhạo, bất giác lửa giận bốc cao, toan thân thoáng run rẩy.

Ngay khi ấy, một tiếng nói yếu ớt nhưng rõ ràng truyền vào tai ông:

– Phụ thân hãy bình tĩnh, hai lão tặc này hãy để cho hài nhi xử lý…

Trình Chí Hoằng đã được Cao Tố Tố kể cho nghe về mọi sự của Trình Lập Dân,
mặc dù sau khi ông khỏi bệnh chưa được gặp ái tử, nhưng qua sự xưng hô
cũng biết người truyền âm chính là Trình Lập Dân.

Ngày hôm nay
ông vốn đã hạ quyết tâm cùng thác với kẻ thù, nhưng không ngờ Hãng
Nguyên Cát lại bỉ ổi đến mức rủ theo trợ thủ, lúc này dĩ nhiên ông đã
liệu trước kết quả, hết sức hối hận đã không nghe theo lời khuyên của
Cao Tố Tố là sau khi đoàn tụ với ái tử hẵng báo phục thân thù, giờ đây
bị sa vào âm mưu của kẻ thù, chẳng những không thể chính tay báo phục mà bản thân cũng sẽ ngậm hờn nơi chín suối.

Thế nên, dưới niềm hối
hận, tức giận lẫn căm hờn, đã khiến vị hiệp khách già dặn kinh nghiệm
giang hồ và từng trải qua bao phen chết đi sống lại này mất đi sự bình
tĩnh phải có ở trước mặt cường địch.

Lúc này, vừa nghe ái tử nhắc nhở, bất giác thầm hổ thẹn trong lòng, nhưng thản nhiên kín đáo nhìn
quanh, chỉ thấy phía trước là sông nước mênh mông, những rặng phi lao ở
tả hữu và phía sau cách gần nhất cũng trên năm trượng, dưới tai mắt của
ba cao thủ tuyệt đỉnh mà không bị phát giác, chân khí truyền âm đạt được khoảng cách như vậy, lúc này ông chẳng thể không hoàn toàn tin lời Cao
Tố Tố, ái tử quả là một người tài giỏi.

Lúc này, Vũ Văn Ngao đã
ngạo nghễ cầm kiếm sải bước tiến tới, dừng lại cách Trình Chí Hoằng
chừng một trượng, chú mắt cười sắc lạnh nói:

– Trình Chí Hoằng,
dòng họ Trình ngươi gần đây có một cao thủ trẻ danh chấn giang hồ, ngươi mà mời được hắn đến đây thì thật là một trợ thủ đắc lực.

Trình Chí Hoằng cười khảy:

– Vũ Văn Ngao, đối phó với hạng tiểu nhân chuyên giở trò ám toán như
ngươi, còn chưa cần đến một cao thủ trẻ đâu! Tuy nhiên, nếu ngươi muốn
chiêm ngưỡng phong thái của người ấy, Trình mỗ có thể lập tức mời đến
đây! Vũ Văn Ngao cười lạnh lùng:

– Trình Chí Hoằng, lúc này là lúc nào, đây là đâu mà ngươi lại còn nói mớ…

Chưa dứt lời, một làn hương phong thoáng qua, Hồ Băng Ngọc đã hiện thân đứng giữa hai người, thần thái ung dung ôm kiếm thi lễ với Trình Chí Hoằng,
hé môi nói:

– Lão nhân gia xin hãy lui sau một trượng, tạm lược
trận cho Ngọc nhi, chờ Ngọc nhi lấy mạng lão tặc này xong, sẽ thỉnh an
lão nhân gia! Đoạn quay người, mặt lạnh như băng sương đưa tay chỉ Vũ
Văn Ngao quát hỏi:

– Lão tặc, còn nhận ra bổn cô nương không? Hồ
Băng Ngọc đột nhiên xuất hiện, ba người hiện diện thảy đều hết sức bất
ngờ, mặc dù Trình Chí Hoằng đã được Trình Lập Dân với chân khí truyền âm báo trước và đoán biết Trình Lập Dân đến đây không chỉ một mình, nhưng
chẳng ngờ người ra mặt trước tiên lại là một tiểu cô nương xinh đẹp thế
này, nên nhất thời đứng ngây ra, quên cả đáp lễ và trả lời đối phương,
chẳng những vậy lại còn không lui đi, mãi đến khi bên tai lại vang lên
tiếng truyền âm của Trình Lập Dân, nói rõ là Hồ Băng Ngọc kiếm pháp
tuyệt luân, hối thúc ông lui ra sau một trượng, ông mới thờ thẫn thoái
lui.

Còn về Hãng Nguyên Cát và Vũ Văn Ngao thì cách đây không lâu đã có gặp Hồ Băng Ngọc trong khu vườn hoang ở ngoại ô thành Trường Sa,
lẽ nào không nhận ra. Nhưng võ công của Hồ Băng Ngọc thì hai người chưa
từng thấy qua, và càng không biết Hồ Băng Ngọc vừa mới luyện thành tuyệt đại kiếm pháp, một khi thi triển là phải có người chết, lẽ dĩ nhiên
chẳng xem nàng ra gì. Nhưng Hồ Băng Ngọc đã có mặt tại đây, lẽ đương
nhiên phải có cả Trình Lập Dân đi cùng. Hai người hễ nghĩ đến võ công
tuyệt thế ngày một tinh tiến của Trình Lập Dân là cảm thấy ớn lạnh, nên
một câu hỏi của Hồ Băng Ngọc đã khiến Vũ Văn Ngao liên tiếp lùi sau ba
bước dài.

Và Hãng Nguyên Cát cũng không khỏi biến sắc mặt, bởi
qua sự xuất hiện của Hồ Băng Ngọc, họ đã liên tưởng đến câu nói “Nếu
ngươi muốn chiêm ngưỡng phong thái của người ấy, Trình mỗ có thể lập tức mời đến đây” của Trình Chí Hoằng vừa rồi, vậy chẳng phải chứng tỏ Trình Lập Dân cũng đã có mặt là gì? Hồ Băng Ngọc bình thản tiến tới ba bước,
cười lạnh lùng nói:

– Vũ Văn Ngao, lúc này tại đây chính là thời
điểm nộp mạng của ngươi, ngươi hiểu rồi chứ? Vũ Văn Ngao kể từ khi luyện thành tuyệt học trong bí kíp sư môn của Trình Lập Dân, tự tin ngoài
Trình Lập Dân ra, đã ít có địch thủ, lúc này nhất thời thất thái lại bị
một ả nha đầu vô danh làm cho khiếp vía lùi sau ba bước, bất giác đỏ
mặt, thẹn quá hóa giận trầm giọng quát:

– Nha đầu, ngươi chán sống rồi phải không? Hồ Băng Ngọc bĩu môi:

– Chớ mà khoác lác, hãy tuốt kiếm ra chịu chết đi thôi! Vũ Văn Ngao điên tiết cười vang:

– Tiện tỳ, ngươi đã quyết ý muốn chết, lão phu chiều theo ý ngươi vậy! Ngươi tuốt kiếm trước đi! Hồ Băng Ngọc thản nhiên cười:

– Bổn cô nương mà tuốt kiếm trước, e rằng ngươi sẽ không còn cơ hội tuốt
kiếm nữa! Vũ Văn Ngao buông tiếng cười ghê rợn, “choang” một tiếng, một
thanh trường kiếm màu lam đã ra khỏi bao.

Hồ Băng Ngọc thấy
trường kiếm của đối phương màu lam mờ, hiển nhiên có tẩm kịch độc, liền
thầm đề cao cảnh giác, cười khinh miệt nói:

– Kịch độc trên thanh kiếm này hẳn là ghê gớm hơn kịch độc trong lòng ngươi phải không? Vũ
Văn Ngao giàu lịch duyệt giang hồ, qua thần sắc ung dung của đối phương, lão biết hôm nay đã gặp phải địch thủ lợi hại, bèn hít sâu một hơi
không khí, đè nén niềm căm phẫn trong lòng, bão nguyên thủ nhất, bình
thản nói:

– Cô nương muốn tại hạ xuất thủ trước mới chịu tuốt
kiếm ư? Lão ma này lòng vừa ổn định, chẳng những giọng nói trở nên hòa
nhã mà cả xưng hô cũng khách sáo hơn.

Hồ Băng Ngọc ngạc nhiên thầm nhủ:

– Lão ma này thật là xảo quyệt! Nhưng ngoài mặt thì thản nhiên cười nói:

– Nếu ngươi chẳng sợ chết không nhắm mắt thì cứ để cho bổn cô nương xuất thủ trước! Vũ Văn Ngao thầm cười khảy nói:

– Vậy là lão phu bắt buộc phải xuất thủ trước rồi! Lão miệng nói nhẹ
nhõm, nhưng xuất thủ cực kỳ hiểm độc, chưa dứt lời đã sấn tới vung kiếm, thi triển chiêu “Thần long bố vũ” một chiêu có uy lực nhất trong Thần
Long Kiếm Pháp đã học được trong bí kíp sư môn của Trình Lập Dân, chỉ
thấy kiếm thế uyển chuyển như thể du long xuất hải, kèm theo một làn
sáng lam như mưa rơi, ập vào Hồ Băng Ngọc, uy lực tỏa rộng đến hơn hai
trượng.

Trình Chí Hoằng mặc dù đã được Trình Lập Dân truyền âm
báo trước, lòng không kinh khiếp, song thấy vậy cũng không khỏi tâm thần căng thẳng, đề tụ công lực sẵn sàng tiếp ứng.

Nhưng ngay khi ấy, một làn sáng xanh lóe lên như tia chớp, cùng lúc tiếng gió rít vang,
tiếng sấm văng vẳng, chỉ thoáng chốc, làn sáng lam khủng khiếp kia đã bị làn sáng xanh và tiếng sấm gió lấn át.

Đang khi Trình Chí Hoằng với Hãng Nguyên Cát đều bị kiếm pháp tuyệt thế ấy làm cho kinh tâm động phách, đứng thừ ra tại chỗ…

Ánh kiếm tắt lịm, gió ngưng, sấm lặng.

Chỉ thấy Hồ Băng Ngọc tay cầm Thanh Minh Kiếm, thờ thẫn đứng nhìn thi thể
Vũ Văn Ngao trên mặt đất, nàng như không tin Phong Lôi Kiếm Pháp mới
luyện thành của mình lại có uy lực quá sức tưởng tượng như vậy.

Trong nhất thời, toàn trường tĩnh lặng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng nghe được.

Hồi lâu sau, Trình Chí Hoằng mắt nhìn thi thể bị chém làm ba khúc của Vũ
Văn Ngao với thanh trường kiếm tẩm độc đã nát vụt trên đất, trước tiên
buông tiếng thở phào phá tan bầu không khí tĩnh lặng, quay sang nhìn Hồ
Băng Ngọc nói:

– Cô nương kiếm pháp tuyệt luân, nhưng có điều là kiếm pháp này quá là… quá là…

Hồ Băng Ngọc nhoẽn cười tiếp lời:

– Quá là bá đạo phải không? Trình Chí Hoằng gật đầu.

Hồ Băng Ngọc nói tiếp:

– Thật ra Ngọc nhi bởi thiên phú hạn chế, chưa phát huy được uy lực của
kiếm pháp này, nếu do Dân đệ thi thố thì mới đủ bá đạo đấy! Trình Chí
Hoằng trố mắt:

– Dân đệ? Cô nương là Hồ Băng Ngọc ư? Hồ Băng Ngọc gật đầu mỉm cười:

– Dạ phải!

– Kiếm pháp này tên gọi là gì? Lệnh sư là…

– Kiếm pháp này tên là Phong Lôi Kiếm Pháp, do sư công Thiết Thủ Thư Sinh…

Đại địch trước mặt, vậy mà hai người đã quên mất, lại mải mê nói chuyện gia đình.

Nhưng Hồ Băng Ngọc chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng Trình Lập Dân quát to:

– Lão tặc, ngươi còn muốn đào tẩu hả? Thì ra Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên
Cát mắt thấy Vũ Văn Ngao chỉ một chiêu đã táng mạng dưới tay Hồ Băng
Ngọc, hồn phi phách tán, tự nhủ mình tuy chưa chắc cũng một chiêu táng
mạng, nhưng cộng thêm kẻ tử đối đầu Trình Chí Hoằng với Trình Lập Dân
chưa ra mặt, còn ở lại đây hẳn dữ nhiều lành ít, nên thừa lúc Hồ Băng
Ngọc với Trình Chí Hoằng nói chuyện sơ ý, lão đã lén quay người định đào tẩu.

Lão vừa động đậy, bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, Trình Lập Dân đã hiên ngang đứng cản trước mặt.

Trình Chí Hoằng với Hồ Băng Ngọc vừa nghe tiếng ngớ người, Hãng Nguyên Cát đã giận dữ quát:

– Trình Lập Dân, chả lẽ lão phu sợ ngươi hay sao? Trình Lập Dân cười cười theo thói quen:

– Không sợ thì còn gì bằng! Hãng Nguyên Cát gắt giọng quát:

– Oan có đầu, nợ có chủ! Lão phu với Trình Chí Hoằng có lý do chẳng thể
không quyết một mất một còn, tiểu tử ngươi dựa vào đâu mà can thiệp?
Trình Lập Dân cười nhạt:

– Chuyện ấy ngươi nghe là rõ ngay! Đoạn quay sang Trình Chí Hoằng mắt rướm lệ, khom mình thi lễ và cung kính nói:

– Phụ thân, mọi sự hài nhi đã biết cả rồi, xin hãy cho phép hai nhi lấy
mạng kẻ thù đã sát hại tổ phụ xong, sẽ thỉnh an lão nhân gia! Trình Chí
Hoằng người thoáng run rẩy, nhưng cố trấn tĩnh nói:

– Hài tử, lòng hiếu thảo của ngươi khiến phụ thân hết sức an ủi, nhưng thù giết thân phụ không tiện nhờ cậy tay người ngoài…

Trong khi nói đã cất bước tiến tới.

Trình Lập Dân vội nói:

– Phụ thân, hài nhi mà là người ngoài sao? Cùng lúc ấy, Hồ Băng Ngọc cũng lách người đến cản trước mặt Trình Chí Hoằng, thấp giọng khuyên giải.

Lúc này Hãng Nguyên Cát qua cuộc đối thoại giữa Trình Chí Hoằng với Trình
Lập Dân đã hiểu ra mọi sự, tự biết khó thể đào thoát, động thủ là chắc
chết, đằng nào cũng chết, tại sao không chết một cách khí khái anh hùng? Sau khi đã quyết định, lão buông tiếng cười vang hào phóng nói:

– Trình Lập Dân, mọi người đều biết ngươi là con trai của Thiết Tý Kim
Long Trình Trấn Nam, chẳng ngờ ngươi lại còn có một phụ thân khác, ha ha ha ha… Tiểu tạp chủng, hãy đến đây! Bất luận ngươi còn bao nhiêu phụ
thân, hãy gọi hết ra đây, lão phu sẵn sàng thành toàn cho tổ tôn ba đời
các ngươi được đoàn tụ ở chốn âm gian…

Những lời mắng nhiếc của Hãng Nguyên Cát thật quá độc địa, dụng ý ngoại trừ biểu hiện khí khái
anh hùng của mình, lại còn ẩn chứa gian kế khích nộ Trình Lập Dân, nếu
quả như vậy thì mình tuy chết, nhưng không chừng còn có thể vớt vát lại
chút vốn liếng ở Trình Chí Hoằng.

Trình Lập Dân tuy trong lòng
tức giận, cũng còn có thể dằn nén, nhưng Trình Chí Hoằng thì khác, nghĩ
đến bản thân mình chưa hề làm tròn trách nhiệm một người cha, nay cha
con mới gặp nhau đã bị kẻ khác gọi ái tử là “Tiểu tạp chủng”, thật vừa
đau lòng lại vừa căm phẫn, bất giác lửa giận bốc cao, tung mình lao tới, gầm to:

– Lão tặc, Trình mỗ quyết một mất một còn với ngươi! Thế này thì thật đúng với lòng mong muốn của Hãng Nguyên Cát, bởi ý định
của lão chính là khích cho Trình Chí Hoằng xuất thủ độc chiến với mình,
hầu đạt mục đích làm cho Trình Lập Dân ân hận suốt đời cho dù mình phải
mất mạng.

Do đó, Trình Chí Hoằng vừa mới tung mình, lão lập tức
bỏ phòng thủ, trong tiếng cười khằng khặc quái dị, trường kiếm trong tay thi triển chiêu “Biện trang thích hổ”, đón lấy thân người đang lao đến
của Trình Chí Hoằng…

Trình Lập Dân vừa thấy Hãng Nguyên Cát bỏ phòng thủ thí mạng với cha già, bất giác kinh hoàng quát to:

– Lão tặc, cút về ngay! Đồng thời tung mình, cản trước mặt Trình Chí
Hoằng, song chưởng tung ra, đẩy lui thân người cao to của Hãng Nguyên
Cát, nhưng lão chưa thọ thương mảy may.

Thế là, chẳng thể không khiến lão ma Hãng Nguyên Cát tan gan vỡ mật, đứng thừ ra tại chỗ.

Trình Lập Dân mặt ngập oai nghiêm nhìn đối phương, cười lạnh lùng nói:

– Lão tặc, hãy biết an phận, lát nữa sẽ cho ngươi một cơ hội quyết đấu
một cách công bằng, nếu còn giở trò, đó là ngươi tự chuốc khổ vào thân
đấy! Đoạn quay người, hướng về Trình Chí Hoằng đang đứng thừ ra, nghiêm
mặt nói:

– Phụ thân, nếu lão nhân gia nhìn nhận Dân nhi là cốt
nhục thân sinh của lão nhân gia thì hãy giao lão tặc này cho Dân nhi xử
lý, bằng không, lẽ dĩ nhiên Dân nhi chẳng tiện can thiệp, đành phải cáo
biệt từ đây! Trình Chí Hoằng mặt đầy vết sẹo co giật một hồi, cực chẳng
đã cười áo não nói:

– Thôi được, phụ thân chiều theo ý ngươi!
Trình Lập Dân cười hài lòng, quay người lại, đối mặt với Hãng Nguyên
Cát, dõng dạc nói:

– Hãng Nguyên Cát, bổn hiệp đã nói là cho
ngươi một cơ hội quyết đấu công bằng, nếu bổn hiệp cậy vào Tử Anh Kiếm
lấy mạng ngươi, chẳng những ngươi chết không nhắm mắt mà bổn hiệp cũng
rất lấy làm không vinh dự.

Dứt lời, chàng đưa tay về phía bụi phi lao cách hơn năm trượng ngoắc một cái, một cây phi lao lập tức bay vào trong tay chàng.

Chàng ung dung lột bỏ những chiếc lá bên ngoài và phần hoa trên ngọn phi lao, trở thành một cây côn dài khoảng ba thước, cầm trong tay cân thử, đoạn
nói tiếp:

– Giờ bổn hiệp dùng thân lao này thay kiếm và nhường
ngươi ba chiêu trước, đồng thời bổn hiệp cũng chỉ công ngươi ba chiêu,
trong ba chiêu mà ngươi thoát chết, bổn hiệp sẽ tha cho ngươi phen này,
biện pháp này không kể được là không công bằng chứ? Những lời này tuy
rất bình thường, nhưng vô cùng hào phóng, chẳng những khiến Hãng Nguyên
Cát nhất thời đứng thừ ra lặng thinh, mà ngay cả Trình Chí Hoằng cũng
bất giác chau chặt mày, quay sang Hồ Băng Ngọc đứng bên trái ông nói:

– Hài tử này thật quá ngông cuồng…

Hồ Băng Ngọc thì lại bình thản nhoẽn cười nói:

– Lão nhân gia hãy yên tâm, Dân đệ sẽ không thua đâu! Bát Chỉ Thần Đà
Hãng Nguyên Cát tuy đã từng chứng kiến võ công tuyệt thế ngày một tinh
tiến của Trình Lập Dân lúc ở Quân Sơn và kiếm pháp tuyệt luân của Hồ
Băng Ngọc mới vừa rồi, nhưng với mấy mươi năm tu luyện của lão, dẫu sao
cũng chẳng đến đỗi chỉ với một cây phi lao mà không tiếp nổi ba chiêu,
nên sau khi định thần, lập tức buông tiếng cười vang và với giọng điệu
khích nộ đối phương nói:

– Tiểu tạp chủng…

Ba tiếng
“Tiểu tạp chủng” vừa mới thốt ra khỏi miệng, đột nhiên bóng người nhấp
nhoáng, “bốp bốp” hai tiếng giòn giã, Hãng Nguyên Cát đã lãnh đủ hai cái tát tai nẩy lửa.

Với võ công của Hãng Nguyên Cát mà lại không
tránh nổi hai cái tát tai, đó thật là một chuyện kinh người, mặc dù
Trình Lập Dân chưa dùng đến chân lực, nhưng lão cũng cảm thấy mặt đau
rát và mắt nổ đom đóm.

Trong khi ấy, Trình Lập Dân lại thần thái bình thản đứng ở chỗ cũ, lạnh lùng nói:

– Lão tặc, miệng ngươi mà còn không sạch sẽ, hãy con chừng phải chịu đau
khổ tột cùng trước khi chết đấy! Hãng Nguyên Cát nghiến răng:

– Tiểu cẩu, ngươi nói có giữ lời hay không? Trình Lập Dân trầm giọng:

– Bổn hiệp đã nói đương nhiên là giữ lời!

– Nếu lão phu tiếp nổi ba chiêu, ngươi quả thật…

Trình Lập Dân thần thái hiên ngang ngắt lời:

– Lão tặc, chỉ cần ngươi tiếp nổi bổn hiệp ba chiêu, chẳng những tha mạng cho ngươi mà bổn hiệp còn tự tuyệt ngay tại đây, để tạ vong linh của
tiên tổ trên trời! Tiếng nói cực kỳ đanh thép, khiến Hãng Nguyên Cát bất giác rợn người.

Lão chưa kịp đáp lời, Trình Lập Dân đã với giọng lạnh như băng nói tiếp:

– Chỉ sợ là ngay cả một chiêu của bổn hiệp, ngươi cũng tiếp không nổi đó
thôi! Hãng Nguyên Cát tuy lòng kinh hoàng, nhưng đã đến nước này, lão
cũng chẳng thể xuôi tay mặc người tùng xẻo, trong tiếng cười ghê rợn,
trường kiếm trong tay vung lên, trầm giọng quát:

– Tiểu cẩu, tiếp chiêu! Lời ra chiêu xuất, trường kiếm hóa ra chính đóa sen và vang lên
tiếng lốp bốp như pháo nổ, nhanh chóng tuyệt luân đâm vào chín đại yếu
huyệt trước ngực Trình Lập Dân.

Kiếm thế hung hiểm, uy lực mạnh mẽ, chẳng kém gì Thần Long Kiếm Pháp của Trình Lập Dân.

Trình Chí Hoằng thấy vậy, kinh hoàng buột miệng kêu lên:

– Ô! Nhưng Trình Lập Dân thì lại ung dung mỉm cười, đứng yên tại chỗ, cho đến khi chín đóa hoa kiếm còn cách ngực mình chừng tám tấc mới lách
người, lướt chéo sang bên tám thước, cao giọng hô:

– Chiêu thứ
nhất! Nhưng Hãng Nguyên Cát nào phải ngọn đèn cạn dầu, Trình Lập Dân
người vừa động, chín đóa hoa sen trên mũi kiếm của lão lập tức ngưng tụ, trở thành một vệt hàn quang, với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó
thấy, như bóng theo hình bay đi, đâm vào huyệt Ngọc Chẩm sau ót Trình
Lập Dân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.