*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú thích:
Với chương 54, kết cục thứ nhất của Ciel route đã chính thức khép lại. Giờ chúng ta đi đến kết cục còn lại – Good End. Chương này là sự nối tiếp của chương 50.
1. Đồng ý với Arcueid.
(
Nhạc nền: Tsukihime – Track 08
)
…Tôi nhớ lại khoảng thời gian cùng trải qua với Arcueid.
Lần đầu tiên trông thấy Arcueid, tôi chắc chắn đã hóa điên.
Tôi không biết lần nhập ma đó là vì sao.
Nhưng, có một điều mà tôi chắc chắn.
Tôi, Tohno Shiki, trong khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy vampire áo trắng đó, đã yêu cô ta mất rồi.
Dù cho cô ấy là vampire, một Chân Tổ, cô ấy vẫn quá ngây thơ.
…Dù tôi đã giết cô ấy, nhưng cô ấy lại nở nụ cười tha thứ cho tôi.
….Một hình ảnh từ quá khứ xa xôi.
Bóng ma kí sinh, Roa, nhớ lại về Arcueid Brunestud.
Bất kể hắn có ảnh hưởng đến tôi hay không, tôi cũng—-
“Đây là cơ hội cuối cùng của anh đó. Shiki, hãy làm theo lời tôi.”
Arcueid đang khẽ run.
“—-”
Giọng nói đó nói với tôi rằng cô ấy rất sợ bị từ chối.
Người quan trọng nhất với tôi là Ciel.
Nhưng, tôi vẫn không thể ghét cô gái này được.
Yêu Ciel là thật, nhưng thích Arcueid cũng là thật.
Cái đó không liên quan gì đến cảm xúc của Roa cả.
Tôi, Tohno Shiki, đã bị cô ấy quyến rũ mất rồi—-
“…Shiki này. Anh ghét tôi đến thế sao?”
“…Đừng có ngốc nữa. Nếu tôi mà ghét cô được, mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều.”
Tôi thầm xin lỗi với Ciel trong lúc nói câu đó.
“—Ơ?”
Arcueid nghiêng đầu.
“Này Shiki. Này này, ý anh là gì cơ?”
….Cô ngốc này. Khỉ thật, không nói thẳng ra thì chắc cô ta chẳng bao giờ hiểu.
“—Arcueid, tôi”
…Xin lỗi chị nhé Ciel. Em sắp nói ra một điều không nên nói rồi.
“Tôi, không thể ghét cô nổi.
Tôi có lẽ—đã bị cô hút hồn rồi.”
“—-”
Arcueid sững sờ.
Một thoáng sau.
(
Nhạc nền: Tsukihime – Track 05
)
“—-Thật vậy sao?”
Cô ấy như lạc giọng đi.
“…Này này. Giờ tôi có nói dối cũng vô ích thôi. Tôi không muốn thừa nhận đâu, nhưng đúng là cô đã hớp hồn tôi rồi. Kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi đã thấy cô thật quyến rũ.”
“—-”
Gương mặt của Arcueid sáng bừng lên.
Đôi tay nãy giờ ấn tôi xuống đất đã rời đi, và cô ấy đứng dậy một cách khoái chí.
“Nhưng mà, tôi vẫn không thể làm theo ý cô được.”
“—-”
Cô ấy cứng người lại.
Đôi tay vừa rút ra lại đặt lên vai tôi thêm một lần nữa.
“Shiki, anh nói gì cơ? Nếu anh thích tôi, tại sao anh không chịu làm như tôi nói? Hay là vì trong mắt anh, tôi không hề đáng tin?”
“…Tôi tin cô chứ. Dù cô có khá nhiều bí mật, nhưng cô chưa từng nói dối tôi bao giờ. Và nếu cô nói rằng phương pháp của cô sẽ giúp khống chế được Roa, thì tôi cũng tin là được.”
“Anh hiểu rồi sao. Vậy thì rốt cuộc anh muốn gì? Hay là, anh không muốn từ bỏ sức mạnh của Roa?”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi vẻ thất vọng.
….Giời ơi.
Dù trong bất cứ tình huống nào đi nữa, cô ấy cũng có thể hiểu nhầm ý tôi được.
“…Này này, tôi chỉ là một gã bình thường thôi. Tôi chẳng ham hố gì cái sức mạnh này đâu, dù cô có cho, tôi cũng không thèm lấy. Nếu có thể, tôi đã ném nó ngay vào cái sọt rác gần nhất rồi.”
“Hớ? Vậy thì anh còn đợi gì nữa? Nếu anh trở thành thuộc hạ của tôi, anh sẽ phong ấn được Roa ngay tức khắc…Shiki à, anh nói năng chẳng ra đâu vào đâu cả.”
“Có cô ấy. Nghe này Arcueid, tôi thích cô thật đấy, nhưng người tôi yêu là người khác.
Đó là lí do tôi sẽ không bao giờ—trở thành vật sở hữu của cô.”
“—-Ồ? Tôi hiểu rồi. Shiki, anh vẫn cho rằng Ciel hơn tôi.”
Arcueid tự dưng lạnh lùng hẳn.
…Bỏ mẹ rồi. Chắc cô ấy tức lắm.
“Thôi được rồi. Tôi không phiền nếu anh thích thêm người khác.
Shiki này, anh là người đầu tiên tôi thích. Nên dù anh chỉ thích lại tôi một chút xíu đi nữa, thì tôi cũng không đòi hỏi gì hơn.
Nên dù anh không coi tôi là người quan trọng nhất với anh, cũng chẳng sao cả. Bởi vì anh là người quan trọng nhất với tôi, và như thế là đủ rồi nhỉ?”
Đôi mắt lạnh và nụ cười tươi.
Dù cho đang giận dữ, Arcueid vẫn thật thơ ngây.
“—Nhưng cô ta là ngoại lệ.
Nếu cô ta là người cướp anh đi, thì thà để cho anh ghét tôi còn hơn.
….Chà chà, xem ra tôi vẫn phải dùng vũ lực rồi. Chắc anh sẽ ghét tôi lắm, nhưng sau khi tôi làm chuyện này, anh sẽ không bao giờ chạy khỏi tay tôi được nữa đâu.”
Nói xong, Arcueid tự cắn môi.
Một giọt máu đỏ xuất hiện trên môi cô ấy.
“Này—Arc, đợi đã….!”
Cảm thấy có mùi nguy hiểm, tôi la toáng lên, nhưng Arcueid chỉ mặc kệ.
Tôi cố giãy giụa, nhưng không kịp rồi.
Và như thế—
—-Môi Arcueid áp vào môi tôi.
“—-!”
Đây không phải là một nụ hôn.
Arcueid chỉ cố, ép tôi uống máu cô ấy.
“—-!”
Tôi giãy giụa như điên.
Nhưng tay cô ấy giữ chặt quá, và, ờ…đôi môi đó thật mềm làm sao, sự chống cự của tôi càng lúc càng yếu đi—
“Con đàn bà thối tha này!!!!!!!”
—Và ngay lập tức,
mặt đất rung lên.
“—Ớ?”
Khi tôi mở mắt ra, Arcueid đã bị hất văng lên không trung rồi.
Vô số thanh kiếm bay thẳng về phía Arcueid, và cô ấy bị đẩy văng đi, rơi bịch xuống lùm cây.
“——Ơ?”
Tôi nhìn về hướng đối diện với hướng Arcueid vừa rơi xuống.
“—-Chết cha.”
Ciel-senpai đang đứng đó, vai chị ấy run lên.
—-Tôi còn cảm nhận được sức nóng từ cái lườm mắt của chị ấy.
Nhìn trừng trừng giống như tôi là kẻ địch, Ciel bước cồm cộp trên nền gạch.
Chị ấy mỉm cười và chìa tay ra cho tôi nắm.
Tôi nắm tay chị ấy và đứng dậy.
“….À, Ciel….senpai? Chị đã, trở lại, rồi.”
“Ừ, Tohno-kun à, chị rất lo cho em đó, nên chị quay về sớm. Ấy thế mà lúc chị về nhà, thì chị ngạc nhiên lắm đó. Chị đã bảo em ở trong nhà, thế mà em lại không có mặt ở đó.”
“À, tại vì một lí do rất quan trọng đó ạ, và chuyện này khá dài dòng—”
“Vậy thì em thử nói xem. Chị không biết rốt cuộc em đã làm gì với Arcueid, nhưng ít nhất chị sẽ nghe em phân bua.”
“….Senpai ơi. Em nói ngắn gọn nhé, chuyện này không phải như chị nghĩ đâu. Em không làm gì với Arcueid cả. Chị đang hiểu sai vấn đề thôi.”
“Ra thế. Tức là em nói rằng chẳng có chuyện gì hết, và tất cả là do lỗi của chị?”
“Đúng rồi! Chị nhanh trí thật đó Ciel-senpai! Em biết là chị sẽ hiểu ngay mà!”
Tôi giơ hai tay lên đầu và vỗ vỗ.
“…..A…”
Bị lườm, tôi đành rụt tay lại.
“….Ái chà. Rất tiếc là giờ chuyện đánh bại Arcueid là quan trọng nhất. Nhưng Tohno-kun này, đừng tưởng chị bỏ qua vụ này nhé.”
Chị ấy quay lưng về phía tôi và bước về phía lùm cây.
“———-!”
Ngay cả tôi cũng cảm thấy sức ép từ hướng đó.
Buốt giá.
Giống như một chất độc vô hình đang ngập tràn không khí vậy.
“….Lùi về phía sau đi Tohno-kun.”
Ciel lại gần lùm cây mà Arcueid ngã vào.
“Lùi lại ư? Ciel…!”
Tôi không thể làm theo lời chị ấy được.
Trước đây, Ciel và Arcueid đã chiến đấu với nhau ngay trong công viên này. Lần đó, Ciel đã hoàn toàn bị áp đảo, cho nên tôi không thể để chị ấy một mình đánh lại Arcueid được.
Nhưng, tôi cũng không dám nghĩ đến việc hai chúng tôi cùng tấn công Arcueid.
“Khoan đã Senpai….! Arcueid không làm gì em đâu. Cô ấy không phải là vampire xấu—”
“…Tohno-kun này. Khi nói đến vampire, thì tốt hay xấu không thành vấn đề. Chúng là những sinh vật phải bị tiêu diệt nếu chúng dám tiến vào trong xã hội loài người chúng ta.
Và, cũng chẳng còn cách nào khác. Cô ta đã phát tán sát khí rồi.”
“Kh—”
Trước khi tôi kịp đáp, “Không đúng mà”.
Arcueid đã bước ra, sát khí nồng nặc như tử thần.
“—Lại đánh lén nữa à? Ngươi thật đáng khinh bỉ.”
“Ngươi nói nhiều quá đấy. Vampire bình thường đã phải chết đến sáu lần sau khi bị trúng ngần ấy Hắc Kiện rồi, thế mà ngươi chẳng hề thương tổn. Để đánh bại một kẻ địch như ngươi, cách nào cũng là chơi đẹp hết. Ta thấy thật tởm lợm khi để cho một vampire xét đoán nhân cách của mình.”
Sát khí tóe lửa bắn ra từ cả hai bọn họ.
…Đó không còn là ẩn dụ nữa rồi, thực sự không khí xung quanh đã thay đổi.
Sát ý của Arcueid mãnh liệt đến mức chỉ hít thở cũng làm phổi tôi bỏng rát.
Ciel-senpai cũng y hệt vậy, và hình như áo choàng của chị ấy phồng lên so với bình thường.
….Xem ra chị ấy đã chuẩn bị kĩ cho trận đánh hôm nay rồi, phía dưới lớp áo kia chắc chắn là những vũ khí quái dị đủ kiểu.
“—Ồ? Ta tưởng ngươi đến chỗ nhà thờ Fuyuki để làm gì, hóa ra là để lấy Hắc Súng à? Xem ra chuyện ngươi có trao đổi công nghệ ma pháp với Enhance là có thực.”
“Ngươi khỏi cần quan tâm chuyện đó…À, đằng nào ngươi cũng sắp bị phong ấn tại đây rồi, nên ngươi chẳng cần quân tâm bất cứ chuyên gì nữa đâu.”
“—”
…Arcueid hạ tay xuống.
Cô ấy nghiêm túc rồi.
Chắc chắn ngay sau đó, cô ấy sẽ tấn công Ciel.
Và Ciel sẽ đáp trả.
….Dù ai là người thắng, thì chắc chắn sẽ có người bị thương.
“—-”
Tôi không thể chấp nhận điều đó được.
Lần trước tôi đã không thể can ngăn.
Nhưng lần này thì tôi phải ra tay thôi.
Tôi là người gây ra chuyện này.
Ciel-senpai và Arcueid. Nếu cả hai bọn họ đều rất quan trọng với tôi, thì…
“….Hai cô ngốc này.”
Tôi phải ngăn bọn họ dù cho phải đánh đổi mạng sống của mình.
…Không khí rung động như sóng.
Arcueid đang nhắm thẳng vào cổ họng Ciel.
Trước khi điều đó xảy ra.
“—-Dừng tay!”
Tôi quăng mình vào giữa hai bọn họ.
“Anh đang chắn đường đấy, lui ra đi Shiki.”
“Em đang làm vướng chân chị đấy, lùi xuống ngay Tohno-kun.”
Cái nhìn trừng trừng của bọn họ đâm xuyên qua tôi.
“—-!!”
Đầu đau như búa bổ, và tóc gáy dựng hết lên.
Cả hai người họ đều không chịu dừng tay.
Từng đốt sống của tôi gào lên đau đớn khi bị sát ý dày đặc đâm thủng.
Cơn đau đầu ngày càng nặng lên.
….Đó là phản ứng của việc tôi cố nhìn ra các đường chết.
…Và cả phản ứng của Roa khi thấy tôi sẵn sàng chiến đấu với Arcueid nữa.
“Hai người dừng lại đi. Không cần phải đánh nhau như vậy.”
“Đừng có lải nhải nữa. Vốn dĩ trận chiến này cũng làm gì có lí do. Này Shiki, anh mau lùi ra xa đi. Cho dù là anh, nếu cứ quấn chân tôi, tôi cũng không tha đâu.”
“Đúng như cô ta nói đấy. Chuyện này không liên quan đến em đâu Tohno-kun…Cho dù em có đứng đó đi nữa, chị cũng sẽ đánh đến cùng.”
Họ chẳng thèm nghe tôi nói.
….Dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi.
“…Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ không nương tay nữa. Nếu hai người vẫn còn muốn giết nhau, thì tôi sẽ đích thân can thiệp.”
“—-Ơ?”
Nắm chặt con dao, tôi căng mắt ra nhìn đến mức óc tôi như bị rán chín lên.
Thịch.
Não bộ rung lên giống như nó đã biến thành quả tim thứ hai.
Chìm trong đau đớn, lúc này mỗi hơi thở cũng khiến từng đốt xương trong người kêu lên răng rắc, nhưng tôi vẫn cố nhìn vào “cái chết” của sự vật xung quanh.
“To, Tohno-kun………! Đừng làm thế. Nếu em còn lạm dụng đôi mắt đó nữa, mạch máu trong não em sẽ vỡ tung ra mất……!”
“—Em không còn lựa chọn nào khác. Nếu không làm thế này—em sẽ không ngăn cản Arcueid được.”
“….”
Đối lập với sự hoảng hốt của Ciel, Arcueid chỉ nhìn tôi trừng trừng.
….Mẹ kiếp. Arcueid vẫn đứng đó, giống như thừa biết rằng tôi, không, thể, nhìn ra, đường chết, nào, của, cô ấy.
“—Tất nhiên. Anh tưởng là nếu dùng hết sinh mệnh lực của mình thì sẽ nhìn được ‘điểm chết’ của tôi hả….À, chắc là anh sẽ tìm thấy vài ‘đường chết’, nhưng cũng chẳng để làm gì đâu.”
“….Cô…cô chẳng dễ thương chút nào hết.”
“—-”
….Bỏ mẹ rồi. Tôi, sắp, ngất lịm đi.
“Nếu anh đã hiểu ra vấn đề, thì dừng lại đi. Nếu ý thức của anh ngừng vận động, thì Roa sẽ cướp lấy thể xác của anh. Đến lúc đó, thì ngay cả tôi cũng không giúp được anh nữa đâu Shiki ạ.”
….Là giọng của Arcueid.
Nhưng mà, tôi vẫn muốn bắt bọn họ phải dừng tay. Tôi sẽ không bỏ cuộc—
“Tohno-kun—-em nhìn được ‘đường chết’ của Arcueid sao?”
Bỗng dưng,
có tiếng gọi của Ciel.
“Chậc—”
Arcueid tặc lưỡi càu nhàu.
Ciel-senpai mặc kệ Arcueid còn đang đứng đó, chị chạy thẳng đến chỗ tôi.
“Nói chị nghe nào, Tohno-kun. Em nhìn thấy các đường chết của Arcueid đúng không?”
Tôi gật đầu đáp lại giọng nói cuống quít của Ciel.
“Tốt rồi—-vậy thì vẫn còn cách cứu em, Tohno-kun ạ…! Chị tưởng như đã mất hết hy vọng rồi, nhưng xem ra, chúng ta sẽ tách Roa ra khỏi em được….!”
Sát ý tỏa ra từ Senpai hoàn toàn tiêu biến.
….Cảm ơn trời. Có vẻ như Ciel không còn muốn chiến với Arcueid nữa.
“…Ra là vậy. Senpai này, người ở nhà thờ đó đã chỉ cho chị cách để tiêu diệt Roa đúng không ạ?”
“Ơ—-”
Giọng chị ấy mất hẳn vẻ lạc quan.
Ciel cúi xuống, rồi ngẩng đầu lên.
“…Không, họ chẳng đưa ra cách nào hết. Chị phải về sớm thế này vì chẳng còn hy vọng gì.”
“—”
Tôi giật bắn người.
Bởi vì, nếu đã vậy, thì tôi bị Roa hấp thụ là cái chắc rồi.
“Nhưng Tohno-kun à, nếu em có thể nhìn ra thứ gây nên cái chết của Arcueid, thì lại khác.
Roa là Tử Đồ của Arcueid. Cho dù hắn không còn thân xác nữa, thì hắn vẫn đang hút sức mạnh của Arcueid dựa theo liên kết giữa Chân Tổ và Tử Đồ.
Vì thế—-nếu em hủy diệt Arcueid, thì Roa sẽ suy yếu đi ngay thôi.”
“Oái?”
Tôi không thể hiểu được chị ấy đang nói gì nữa.
Arcueid chỉ đứng đó, lắng nghe cuộc nói chuyện của tôi và Ciel.
“Nếu chỉ có riêng chị….không, dù có dùng đến cả Đệ Thất Thánh Điển, chị cũng không tiêu diệt được một Chân Tổ hùng mạnh như Arcueid. Thứ duy nhất chị có thể làm được là tạm thời phong ấn cô ta lại.
Nhưng, nếu em có thể nhìn thấy đường chết của cô ta, thì cơ hội chiến thắng sẽ tăng lên rất nhiều.
Tohno-kun, hãy cho chị mượn sức mạnh đó. Nếu em giúp chị, chúng ta hoàn toàn đủ sức giết Arcueid…!”
“—”
Tôi chết lặng.
Tôi? Giúp chị ấy giết Arcueid?
Tôi? Tôi giết Arcueid để cứu chính tôi khỏi tay Roa?