*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Arcueid—-!?”
Tôi lao đến đỡ cô ấy dậy.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, cô ấy thở khó nhọc.
“…Ui chà, xem ra tôi vẫn chưa được khỏe lắm.”
Tôi liếc mắt xuống dưới.
Một bên hông của cô ấy đẫm ướt máu.
“Cô, vết thương—”
“À, đó hả? Vết chém của anh vẫn còn để lại hậu quả, và tôi không biết làm sao cho vết thương khép miệng được.
Tôi cố bịt miệng chúng lại nhưng xem ra chẳng có ích gì mấy.”
Giọng cô ấy vẫn rất lạc quan.
Nhưng tôi nghe ra được sự đau đớn.
“Bịt miệng vết thương? Này Arcueid, cô dùng thứ gì thế…!?”
“Ờ ờ thì, cái kia kìa.”
Arcueid chỉ tay về phía thứ gì đó lăn lóc trên sàn.
Màu nâu nhạt.
Nhìn thoáng qua, tôi cứ tưởng là bánh doughnut (1) hay baumkuchen (2), nhưng hóa ra là một cuộn băng dính.
“—Đồ, đồ ngốc này! Có ai trên đời đi lấy băng dính để bịt miệng vết thương hở không…!”
“…Này, anh đừng có suốt ngày mắng tôi là đồ ngốc nữa nhé. Cứ đà này, tôi lại nghĩ mình bị ngốc thật cũng nên.”
“Bớt nói linh tinh đi, cho tôi xem vết thương nào!”
Tôi túm lấy áo Arcueid.
Nhưng cô ấy chạy thoát bằng cách lăn một vòng dưới sàn.
“Cô làm trò gì thế, nếu vết thương lại toác ra thì làm sao?”
“Không sao cả, để tôi yên. Anh cũng nên dừng thái độ bất lịch sự đi. Xé áo một cô gái như thế, anh còn tồi tệ hơn cả Nrvnqsr đó!”
“—Nghe đây. Tôi không coi cô là con người đâu, nên cô là nam hay nữ cũng thế thôi. Bình tĩnh được không nào?
Nếu cô chết đi vì một vết thương do lỗi của tôi, tôi sẽ phải hối hận vì điều đó trong toàn bộ phần đời còn lại.”
Arcueid nhìn tôi vẻ bất mãn, nhưng lần này, cô ấy lăn ngược trở lại.
“….”
Arcueid mím chặt môi.
Trông cô ấy có vẻ hờn dỗi, nhưng tôi nghĩ mình nên chú tâm vào vết thương.
Vạch áo cô ấy lên, tôi kiểm tra vùng bụng.
Băng dính quấn đầy chung quanh.
Chúng được quấn rất cẩu thả, và tôi thấy máu rỉ ra từ vài chỗ.
“—”
Trông ghê quá.
Nhưng tôi còn thấy bực mình nhiều hơn.
Tôi thả áo Arcueid xuống và bế bổng cô ta lên.
“Này—-Anh định giở trò gì thế Shiki?”
“Đặt cô trở lại giường. Lẽ ra tôi đã mang cô đến bệnh viện, nhưng trong hoàn cảnh này thì không được rồi.”
Thật nhẹ nhàng, tôi đặt cô ấy xuống giường.
“Nghe cho kĩ. Tôi sẽ sớm quay lại, nên cô đừng có chạy lung tung. Nếu cô còn tiếp tục đi lại, tôi sẽ mặc kệ cô luôn, nên cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
Tôi nhìn quanh quất.
Như dự đoán, ở đây chẳng có hộp sơ cứu gì hết.
“Arcueid, tôi nhớ cô từng nói rằng mình rất giàu.”
“Ớ—? P, phải….Tiền thì không thành vấn đề, nhưng có chuyện gì sao?”
“Đưa một ít đây. Tôi sẽ ra mua một vài thứ để băng lại vết thương. …Tôi không rõ nó có tác dụng với cô hay không, nhưng chí ít, tôi phải chữa cho cô theo đúng cách tôi làm với người bình thường.”
“Thôi được, nhưng chắc không hiệu quả đâu.”
“—Cho dù nó không hiệu quả đi nữa, tôi vẫn phải thử.”
“…Rõ rồi. Cơ thể của tôi được tạo ra giống như của anh, nên chắc là sẽ được.”
“Nhanh lên và đưa tiền cho tôi. Im lặng và nằm ở đó. À quên, đừng ngủ. Cô có thể nằm thư giãn, nhưng phải cố thức.”
“Á…Shiki, anh quá đáng quá đó.”
“Quá đáng hay không thì cô vẫn phải nghe lời tôi. Tôi nhớ là cơ thể cô hoạt động kém đi trong quá trình ngủ.
Tôi sợ rằng nếu cô ngủ khi vết thương còn hở miệng, hệ miễn dịch của cô sẽ yếu đi và vết thương sẽ nhiễm trùng thêm.
Ngủ tiếp chỉ làm cô đỡ mệt thôi, chứ không làm lành vết thương được. Cho nên, tạm thời đừng ngủ cho đến khi nào tôi trở lại.”
“—Thật sao? Thôi được, tôi sẽ làm theo lời anh.”
Arcueid cười thích chí.
…Vẫn như vậy, tôi vẫn không hiểu được trong đầu Arcueid chứa cái gì.
“….Ờ này, tại sao cô lại cười thế?”
“Bởi vì anh rất đáng tin cậy đó, Shiki.”
“—-”
Chẳng biết đáp sao, tôi khoanh tay lại.
Arcueid rút ví ra và đưa cho tôi.
“—Tôi sẽ quay lại ngay.”
Tôi quay lưng khỏi Arcueid và ra khỏi phòng.
Trên đường ra tới cửa, tôi thấy trên bếp có gì đó.
“—Là thức ăn.”
Trên bàn là thứ gì đó chưa được nấu xong…không, thậm chí còn chưa được chế biến xong, chỉ là “trông có vẻ ăn được” mà thôi.
….Chắc đây là lí do cô ta vào bếp đây.
“….Cô ngốc này.”
Arcueid nói rằng cô ấy không ăn đồ ăn bình thường.
Vậy thì không cần động não cũng biết được thứ này được làm cho ai.
“Khỉ thật—tại sao cô ta phải gắng sức thế?”
Tôi cảm thấy cực kì bứt rứt.
Bứt rứt đến khó tả, nên tôi chạy thẳng ra ngoài và mua những thứ cần thiết càng nhanh càng tốt.
Mặc dù cô ấy cần được sơ cứu, nhưng tôi chỉ nghĩ đến được những thứ phổ thông như băng gạc hay thuốc giảm đau.
Nhưng vẫn còn hơn là không có gì.
Cho dù nhỏ mọn đến đâu, nếu vẫn có, thì tức là còn hơn không.
Nghĩ thế, tôi mua tất cả những gì có thể cần đến.
————
(
Nhạc nền: Tsukihime – Track 03
)
“Này, nhột lắm đó.”
“…..”
Tôi lờ Arcueid đi và băng vết thương cẩn thận hết mức có thể.
Vết thương trên ổ bụng của cô ấy cũng không quá lớn. Arcueid nói rằng phần bên ngoài đã hồi phục gần xong rồi.
Nhưng vẫn còn bốn lỗ thủng to-ngang-quả-bóng-golf do răng nanh con cá sấu gây ra. Sợ rằng nó có thể bị nhiễm trùng, tôi bôi một chút thuốc chống nhiễm trùng vào, dù với vết thương cỡ lớn thế này thì làm vậy cũng không tốt lắm.
Tôi đặt miếng gạc lên trên vết thương rồi quấn chặt vải băng lên trên.
“Ahahahaha, ngừng đi mà. Anh làm tôi nhột quá.”
Arcueid cười vui vẻ.
“…..”
Tôi tiếp tục lờ cô ta và quấn thêm băng.
Để ngăn không cho máu chảy ra, tôi thắt băng chặt thêm một chút.
“—Au. Ái chà, tôi trừ điểm anh vì lỗi đó nhé Shiki.”
“……”
Phù. Xong rồi, đó là tất cả những gì tôi làm được.
“—-Được rồi đó, bề ngoài thì trông ổn rồi, nhưng cô thấy thế nào hả? Đã cử động được chưa, Arcueid?”
“Ổn thỏa rồi, xem ra không có vướng víu gì.
Nội tạng của tôi vẫn còn chưa lành lặn, nên dù sao thì cũng không thể cử động tự nhiên được.”
“Ra vậy. Thôi thì, cô phải cố nốt phần còn lại thôi. Chuyên môn của tôi là cắt ra, chứ không phải ghép lại.”
Tôi lùi lại và thả mình xuống ghế.
“Giờ cô có thể đi ngủ được rồi đó. Ngủ sẽ làm cô hồi phục nhanh hơn đúng chứ? Tôi sẽ canh gác cho, nên cứ thả lỏng đi.”
“Không cần đâu, chỉ ngủ thôi thì không thể giúp tôi phục hồi năng lượng được. Chính anh đã nói là ngủ chỉ giúp tôi đỡ mệt về mặt tinh thần đó thôi.
Với tôi, phục hồi lại năng lượng chỉ là vấn đề thời gian. Đến ngày mai là tôi có thể đi lại như bình thường.”
“—-Đi ngủ đi cho được việc. Trông cô yếu đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.”
“Cũng không sai, nhưng mà anh đang thức mà Shiki, nếu tôi đi ngủ thì lại lãng phí quá.”
Ngồi xuống giường, Arcueid nói liến thoắng.
“Ôi trời.”
Mệt thật
Dù sao thì tôi cũng đang có vài câu hỏi, nên Arcueid còn thức như thế này cũng tiện.
(
Nhạc nền: Kagetsu Tohya – Track 05 – “Stillness”
)
“Này Arcueid. Tôi hỏi về chuyện xảy ra đêm qua được chứ?”
“….Tất nhiên rồi. Tôi nghĩ rằng đó là chủ đề quan trọng nhất đối với chúng ta vào lúc này.”
“Phải, tôi chỉ có một câu hỏi thôi. Gã đàn ông ngày hôm qua—người mà cô gọi là Nrvnqsr…hắn là cái giống gì vậy?
Tôi đang nghiêm túc đấy, nên đừng có trả lời đại khái kiểu như hắn ta là một ảo thuật gia có khả năng lôi cá sấu ra từ ống tay áo.”
“Tất nhiên tôi không định nói vậy.
Chắc anh đã nhận ra hắn là một vampire rồi. Hắn được gọi là Nrvqsr và hắn là một trường hợp rất đặc biệt.
…Thực ra thì, không mấy ai dám gọi tên hắn thoải mái thế này đâu.”
“….”
Vậy ra hắn đúng là một vampire.
Nhưng, không hiểu vì sao—-giống như Arcueid đang ngồi trước mắt tôi đây, hắn cũng không giống một vampire mà người ta thường tưởng tượng ra.
“Vậy thì, cái tay Nrvnqsr này…hắn là thứ gì? Dường như cô từng gặp hắn.”
“Ồ không đâu. Tôi làm gì có quen biết một vampire nào. Biết được chúng ở đâu là tôi sẽ đến trừ khử chúng ngay tức thì. Chưa bao giờ có một vampire nào gặp tôi mà sống sót được như lần này.”
“Nhưng cô và hắn có nói chuyện đấy thôi.”
“Nếu chỉ vì thế mà nói rằng hắn quen biết tôi thì thật vội vàng.
Nrvnqsr là một vampire khét tiếng trong giới nên tôi và hắn chẳng cần phải chào hỏi gì hết, vậy thôi.
Việc biết tên một vampire hùng mạnh và sống lâu là rất bình thường đúng không nào?
Trong số những kẻ như thế, Nrvnqsr thuộc loại đặc biệt nhất.
Mặc dù là một trong những vampire già cỗi nhất, hắn không có lâu đài riêng, cũng chẳng chiếm cứ lãnh địa nào, chỉ đi lang thang.
Nhà Thờ đã gán cho hắn một cái tên khác, Chaos.”
“…Chaos? Là sao cơ?”
“Theo đúng nghĩa đen của từ ‘hỗn độn’, ngoằn ngoèo, rối rắm.
Giống như trộn những thứ hổ lốn lại với nhau trong một lớp bùn mà không ai biết thứ gì sẽ chui ra từ trong đó…tôi đoán vậy sau những gì nhìn thấy vào tối qua.”
“Không biết thứ gì sẽ chui ra…?”
“Giời ạ. Anh cũng thấy cơ thể hắn rồi mà Shiki.
Tôi kể cho anh rồi đó, vampire không thể dễ dàng phục hồi lại những phần cơ thể đã bị hư hỏng. Để tái tạo lại một cơ thể đã qua hàng trăm năm sử dụng, chỉ dựa vào duy trì thân xác con người thì chưa đủ.
Nên hắn đã làm một cách đơn giản là sử dụng những dạng sống mạnh mẽ hơn để trám vào da thịt con người, ví dụ như dã thú hay linh thú trong truyền thuyết.
….Nếu là một trong những vampire trường thọ nhất lịch sử, chắc hẳn Nrvnqsr đã bắt và sử dụng một số lượng đáng kể những con thú đó.”
“Một số lượng đáng kể—-Những thứ như con chó đen hôm trước cũng chỉ là một phần thân thể hắn sao?”
“Chính xác đó. Nhưng sức mạnh của con người cũng có giới hạn thôi. Chắc hắn chỉ có thể điều khiển đồng thời được khoảng ba mươi con thú.
Bắt nhốt nhiều hơn một con linh thú sẽ gây sức ép quá lớn lên thân thể.
Nếu tính thêm cả yếu tố này, chắc toàn bộ đám Sử Ma của Nrvnqsr chỉ là động vật hoang dã thông thường thôi.
…Phải, có lẽ như thế cũng là may mắn cho chúng ta.”
….Tôi không hiểu toàn bộ nhưng như thế tức là có khoảng ba chục con chó đen.
“Không, không đúng đâu. Trong khách sạn đó không phải chỉ có mỗi đám chó. Tôi cảm giác rằng có cả sư tử và báo nữa.”
“Ừ nhỉ. …Riêng khả năng mang theo ba chục con thú cùng loại đã là ghê gớm rồi, nhưng Nrvnqsr còn có thể mang nhiều chủng loại khác nhau, ý chí của hắn quả là vượt xa tưởng tượng.
….Chà, nếu đã có tinh thần lực mạnh như vậy, mà hắn chỉ dùng dã thú thì cũng hơi lạ. Là tôi thì tôi đã dùng thêm vài con linh thú cơ—-Hừm.”
Arcueid chìm trong suy nghĩ.
“Thôi mặc kệ hắn. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng đã nắm rõ được rằng vũ khí của hắn là hai chục đến ba chục con ác thú.
….Vậy thì giờ tôi đã hiểu vì sao hắn được gọi là Chaos rồi.”
“Ớ…? Thế hóa ra tên thật của hắn không phải vậy à?”
“Đúng vậy, hầu hết các Tử Đồ đều từ bỏ cái tên khi còn là con người của chúng.
Nhưng nếu bọn chúng không tự đặt cho mình cái tên mới, thì Nhà Thờ sẽ đặt biệt hiệu cho từng kẻ.
Nhà Thờ liên tục đặt thêm tên cho một vampire nếu họ tìm ra thêm những đặc điểm riêng biệt của hắn, nên có một số vampire có tên gọi dài như câu bùa chú vậy.
….À, tôi nghĩ đám Nhà Thờ phải ghét hắn lắm nên mới gọi hắn là Chaos.
Chỉ cần một con sư tử là đủ sức làm cỏ cả một khách sạn rồi đúng không? Ấy thế mà hắn thả toàn bộ đám thú đó ra, chứng tỏ hắn cũng điên cuồng quá đi.”
“…..”
Ba mươi con thú chứa bên trong kẻ mang tên Nrvnqsr.
Và như thế, hắn đã ăn sạch một trăm người mà không chừa lại một mẩu xác.
“—Tôi không thể tin nổi. Hắn là một con quái vật.”
“Không sai. Hắn đúng là kẻ địch nguy hiểm nhất của tôi. Không ai muốn đối đầu với hắn cả.
Nhưng thật tệ là giờ hắn đã biết chúng ta ở đâu rồi.
Ngay lúc này, tôi chắc chắn rằng Sử Ma của hắn đang theo dõi chúng ta.”
“Cái—”
“Còn phải hỏi nữa sao? Chúng ta thoát nạn chỉ nhờ mặt trời lên, nhưng tối nay thì không thể nữa. Hắn biết chỗ này rồi, nên đến khi sức mạnh hắn đạt đến đỉnh cao vào nửa đêm, hắn sẽ ra tay ngay.”
“Đến giết chúng ta, tối nay…?
“Phải, hắn đã đe dọa vậy mà.”
—Gì thế này?
Hắn—gã mặc đồ đen đó sẽ tới đây ngay tối nay ư?
“—-”
Tôi…không biết nên đáp lời nào cho phải nữa.
Tôi nên chạy trốn. Tôi biết đó là giải pháp khôn ngoan nhất.
Nhưng Arcueid đang bị thương.
Cho dù cô ấy có trốn đi, tôi không nghĩ cô ấy đủ sức thoát khỏi tay con quái vật kia.
Không, đừng nghĩ đến cô ta nữa, hãy nghĩ cho chính mình.
Nếu tôi cứ ở đây—-nếu tôi cứ ở cùng Arcueid, thì chắc chắn tôi sẽ phải chiến đấu với hắn.
Hắn quá… nguy hiểm.
Nói ngắn gọn, hắn không còn chút nhân tính nào nữa.
Tôi không nói đến cơ thể như vườn thú của hắn, mà đến đôi mắt như máy móc đó.
Vô cảm, không hề có dấu vết của loài người.
Đôi mắt đúng nghĩa của một tên sát thủ, chỉ làm những gì cần làm.
Đã trải nghiệm đòn tấn công của hắn, tôi thừa biết rằng, không thể đối đầu với hắn được.
“—–”
Nhưng, chẳng lẽ tôi lại bỏ mặc Arcueid và trốn đi một mình?
Cho dù cô ấy là ai đi nữa, cô ấy không thể di chuyển chỉ vì đã đứng ra cứu mạng tôi. Và tôi có thể nói với cô ấy rằng tạm biệt nhé, chúc may mắn ư?
“Arcueid này, tôi—”
“Sẽ ổn thôi. Cho dù là Nrvnqsr cũng không phải là đối thủ của anh. Cho dù phải đối mặt với bất cứ ai, anh cũng có thể giết kẻ đó chỉ bằng một kích.”
“—–Hả?”
Arcueid vừa nói…điều gì đó thật vô lí,
thoải mái như chuyện thường ngày ở huyện.
“Này—-cô đang lảm nhảm cái quái gì thế?”
“Tôi vừa lảm nhảm gì á? Anh định gây sự với tôi phải không hả?”
Arcueid nhìn thẳng vào mắt tôi.
Trong đôi mắt ấy chỉ toàn sự tin tưởng.
Nhưng đây không phải trò đùa.
Tôi—–
(1) Bánh doughnut hay donut là một loại bánh ngọt rán hoặc nướng để ăn tráng miệng hoặc ăn vặt. Có 2 loại, một là loại hình vòng, một hình cầu nhỏ có nhân mứt, thạch, kem hoặc chocolate.
(2) Baumkuchen là một loại bánh xuất xứ từ nước Đức, rất được dân Nhật ưa chuộng vì quá trình làm phức tạp của nó (gồm nhiều lớp bánh mỏng xếp chồng lên nhau).