“Mộc Mộc, lên xe, chúng ta đến nhà Cầu Cầu xem thế nào?” Trong lòng Trác Minh Liệt mơ hồ bất an, anh biết bởi vì chuyện ngày đó Tiểu Thi không dễ gì tha thứ cho anh, nhưng vẫn không nhịn được gấp rút đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Con đường Hạnh Phúc, con đường này là khu đất của những người giàu có, nhà cửa ở đây cũng phải đến ngàn vạn cho dù là tiền thuê một tháng cũng là một con số không nhỏ, thu nhập của Tiểu Thi căn bản không đủ , nhất định là trước khi đi tên Lý Triết Vũ đã chuẩn bị giúp cô, xem ra người đàn ông kia đối xử với cô không tệ lắm, không hiểu sao Trác Minh Liệt có cảm giác mất mác.
Anh ngồi ở trong xe nhìn cây dây leo xanh trắng bò đầy quanh nhà, không hiểu sao tâm tình nặng trĩu dị thường. Căn bản thế giới này có rất nhiều chuyện không nằm trong phạm vi khống chế của con người, giàu có cũng có rất nhiều chuyện không làm được.
Anh giơ tay lên gõ cửa phòng nhưng nghĩ lại buông tay, có lẽ anh không nên đến quấy rầy cuộc sống của cô.
“Dù sao cô ấy cũng có người thân, Mộc Mộc, chúng ta về thôi!” Trác Minh Liệt bước đến ôm Mộc Mộc.
“Vì sao?” Trên người Mộc Mộc có mùi sữa nhàn nhạt,”Con muốn gặp mẹ!” Thằng bé ngốc này lại tưởng thật nhận Tiểu Thi là mẹ của mình.
“Con trai, cô ấy không phải mẹ con!” Trác Minh Liệt cười miễn cưỡng, trong lòng đau đớn khó hiểu.
Vì sao? Trong con ngươi đen trống rỗng mà một tia sáng nhỏ bé lóe lên lạnh lùng, tay siết thành quả đấm.
Trác Minh Liệt không nói nữa trực tiếp ôm bé vào trong xe. Vừa mới khởi động xe, không hiểu sao lại không yên lòng. Rốt cuộc có vào hay không? Anh mâu thuẫn nhìn ra bên ngoài.
Hy vọng cô ấy không xảy ra chuyện gì! Anh lại đẩy cửa xe ra bước hai bước đến trước cửa ấn chuông.
“Mẹ, có người đến!” Lâm Thiểu Thi ngồi ở góc giường gương mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, Cầu Cầu lôi kéo áo cô cũng không có một chút phản ứng.
“Mẹ!” Trong mắt to tròn của Cầu Cầutràn ngập sợ hãi.
Một phút, hai phút trôi qua, vẫn không có ai ra mở cửa, lòng Trác Minh liệt treo lên. Anh không đợi nổi nữa, lùi về sau vài bước mà bắt đầu xô cửa.
“Thưa ngài, ngài làm gì vậy?” Tiếng ồn làm kinh động đến bảo vệ của khu nhà.
“Lúc các anh đến trong nhà này có người ra ngoài hay không?”
“Không có, nhưng màtrái lại mấy ngày rồi cũng không thấy ai ra ngoài!” Nghe anh ta nói như vậy Trác Minh Liệt càng lo lắng hơn.
“Vậy còn chờ gì nữa, có khả năng người bên trong xảy ra chuyện! Trác Minh Liệt trầm giọng nói.
Bảo vệ khu nhà bị dọa sững sờ, nhanh chóng tìm người đến phá cửa. Năm phút sau cửa được mở. Không có khí than hay mùi gì khác lạ, chỉ có sự yên lặng khiến người ta hít thở không thông.
“Tiểu Thi, cô ở đâu?” Tiếng Trác Minh Liệt nghe rất đau thương.
“Mẹ, có người đến đây.”
“Có thể ở phòng ngủ?” Bảo vệ thấy cả căn phòng chỉ có cửa phòng ngủ đóng chặt.
“Mau mở ra!” Lòng Trác Minh Liệt dường như nhảy lên tận cổ họng rồi.!