Sau khi ông bà Hạ rời đi, Hạ Tử Du tránh khỏi Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn anh đầy căm tức, “Đàm Dịch Khiêm, có phải anh cảm thấy tôi giống loại phụ nữ dễ dãi có thể nắm trong tay không? Cho nên một giây trước anh muốn đưa tôi vào chỗ chết, một giây sau lại cẩn thận sắp xếp một bữa tiệc đính hôn khó hiểu này?”
Đàm Dịch Khiêm có ý muốn đỡ lấy hai vai run rẩy vì kích động của Hạ Tử Du, “Bây giờ em nên tỉnh táo lại.”
Hạ Tử Du lùi về phía sau một bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với anh.”Tôi cho rằng chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa! !”
Đàm Dịch Khiêm nhìn thẳng vào Hạ Tử Du, bình tĩnh nói, “Không, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ nhanh thôi!”
Hạ Tử Du vừa lùi về phía sau vừa xua tay, “Tôi biết chuyện anh muốn làm không ai có thể ngăn cản, nhưng tôi van xin anh buông tha cho tôi. . . . . . Anh đã có bạn gái, tại sao anh còn muốn dây dưa không rõ với tôi?”
“Nếu như cô nghe xong câu chuyện của Dịch Khiêm và bạn gái, cô sẽ hiểu. . . . . .”
Người đột nhiên chen vào cuộc đối thoại của hai người là Đàm Tâm.
Đàm Tâm vừa mới tiễn tất cả khách mời xong, đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, cô bình tĩnh nói với Hạ Tử Du, “Tử Du, Dịch Khiêm xưa nay cũng không phải là người biết giải thích. Nếu cô tin tưởng, xin cho tôi giải thích thay nó.”
Hạ Tử Du không nói gì, đối mặt với chị gái Đàm Tâm của Đàm Dịch Khiêm, trong lòng Hạ Tử Du có một phần tôn kính.
Đàm Dịch Khiêm im lặng nhìn Hạ Tử Du mấy giây, bỗng dưng, Đàm Dịch Khiêm chậm rãi lên tiếng, “Tôi chờ em dưới lầu.” Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm lập tức xoay người rời đi, nhường lại thời gian cùng không gian cho hai người phụ nữ.
—–
Hạ Tử Du đi theo Đàm Tâm tới ban công của khách sạn.
Đàm Tâm nhìn bầu trời sao mênh mông bát ngát ở phương xa, mở miệng cười nói, “Tử Du, cô quen biết Dịch Khiêm bao lâu rồi?”
Bởi vì nhớ rõ ngày cô gặp Đàm Dịch Khiêm, cho nên Hạ Tử Du trả lời câu hỏi này dễ dàng. “Ba tháng lẻ mười lăm ngày.”
Đàm Tâm nhìn Hạ Tử Du đầy thương tiếc, “Dịch Khiêm có nói với tôi chuyện ba tháng qua giữa cô và nó, chắc Dịch Khiêm khiến cô chịu rất nhiều uất ức phải không?”
Ánh mắt Đàm Tâm vô cùng thân thiết, Hạ Tử Du không khỏi bật thốt ra, “Vừa bắt đầu quả thật tôi cũng kháng cự. . . . . . Nhưng sau này, tôi không thể không thừa nhận anh ấy đối xử với tôi rất tốt, cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Đàm Tâm lập tức tiếp lời hỏi, “Vậy cô. . . . . . có thích Dịch Khiêm không?”
Câu hỏi đột ngột của Đàm Tâm khiến Hạ Tử Du bất ngờ không kịp chuẩn bị, “Tôi. . . . . .” Hạ Tử Du chậm rãi cụp mắt xuống, như thể đang trốn tránh vấn đề này.
Đàm Tâm cười cười, “Tôi nghĩ tôi đã có được câu trả lời. . . . . .”
Hạ Tử Du không phản bác, nhưng vẫn yên lặng.
Đàm Tâm tiếp tục hỏi, “Nếu thích, tại sao còn phải từ chối?”
Hạ Tử Du nhìn về phía trước, nói hờ hững, “Trong mắt anh ấy, chẳng qua tôi chỉ là một bạn tình để giải trí, tôi và anh ấy hoàn toàn không có khả năng. . . . . .”
Đàm Tâm hỏi ngược lại, “Nếu như Dịch Khiêm không có chút cảm giác gì với cô, vậy sao lại sắp xếp lễ đính hôn này cẩn thận như vậy. Thậm chí còn đích thân đón tôi tới thành phố Y làm chứng cho hạnh phúc của hai đứa?”